Trans: Battery
------------------------------
------------------------------
Tất cả chuyện này là sao chứ ?
Ngay cả khi bạn có hỏi Komachi về những chuyện đó, Komachi cũng không thể biết…Đúng hơn là, Komachi cũng muốn tự mình hỏi anh trai.
Cho dù komachi muốn hỏi anh trai về những điều đó, nhưng mỗi lần tôi cố gắng hỏi anh ấy, tôi không thể nói ra thành lời, tôi quá xấu hổ để hỏi về nó…
Không, nó không phải như vậy. Không phải vì “ Onii-chan sắp bị cướp đi khỏi tôi rồi, nên tôi sẽ cô đơn chết mất, uwuwuu…”. Ah, câu đó được nhiều điểm Komachi lắm đó. Thật đó, không phải như vậy đâu!
Tôi không nói dối bạn đâu! Bạn đang tự hỏi rằng tôi thành thật đến mức độ nào á? Tôi là một người cực kỳ trung thực. Thành thật mà nói, có lẽ onii-chan nên kết hôn nhanh nhanh đi. Đó là những gì tôi luôn nghĩ. Vâng, đúng rồi đó, tôi nói dối bạn làm gì chứ. Nó là sự thật! Tôi không hề cảm thấy cô đơn chút nào hết. Vì thế mà những gì tôi nói đều là sự thật, thật của thật.
…Tôi đã nói NÓ LÀ SỰ THẬT rồi mà!
Người này phiền phức thật đấy, không biết từ bỏ là gì cả! Bạn hỏi cùng một câu hỏi bao nhiêu lần rồi vậy? Bộ bố mẹ bạn là vẹt hay gì à? Ah, ra là vậy, tôi hiểu rồi! Nếu thế thì tôi chịu rồi…ai mà nghĩ tôi lại có thể gặp được nhà vô địch trong cuộc thi “người chim” cơ chứ…
Thật lòng mà nói, không phải là tôi cảm thấy cô đơn, ghen tỵ hay gì đâu. Cũng không phải là tôi đang phủ nhận hay gì. Chỉ là tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi hỏi anh ấy về điều đó…
Nó như là bạn đang hỏi bố mẹ rằng họ bắt đầu hẹn hò như thế nào ấy.
Bạn thử tưởng tượng bạn đang ngồi ăn cơm chó của bố mẹ bạn bón cho bạn. Thật kinh khủng khi nghe những lời tán tỉnh mà bố bạn dành cho mẹ bạn. Nếu ông ấy còn làm với vẻ xấu hổ và nói với giọng điệu vô cùng xúc động thì còn tệ nữa.
Bạn sẽ cảm thấy khó xử và bắt đầu nghịch các ngón tay của bạn. Đúng rồi đó, vẻ mặt của bạn cũng sẽ giống với Komachi lúc này.
Hoặc là ngồi nghe anh trai của bạn kể về những câu chuyện tình yêu của anh ấy. Bạn tưởng tượng ra cảnh đó chứ? Này, bạn hiểu chứ?
Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống thường ngày, tôi đã luôn giữ một khoảng cách phù hợp với anh trai mình. Vì thế mà khi tôi nghe các chủ đề về những mối quan hệ, tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh. Ế, bạn bảo chúng tôi như thế là không thân với nhau sao? Thật đấy à? Không phải tất cả các anh chị em khác đều như vậy sao? Chà, tôi cũng không chắc nữa.
Chắc vì vậy mà cho tới tận bây giờ, tôi không gặp vấn đề gì khi nghe mấy chuyện này. Hay tại vì lúc đó tôi không hiểu mấy thứ đó ta. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy nó không chân thực một chút nào.
…Ah, không không, không phải tôi chưa bao giờ tưởng tượng về nó, đúng hơn là tôi chưa tưởng tượng đủ. Một khung cảnh mơ hồ kiểu “Em vui lắm! Em hạnh phúc lắm! Onee-chan!” là những gì mà tôi hay tưởng tượng ra.
Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy…
Sao cơ? Nói lại những gì tôi vừa nói á? “Em vui lắm! Em hạnh phúc lắm! Onee-chan!” như thế này á?
Một lần nữa? Đây có phải là phòng tắm hơi đâu mà muốn một lần nữa? Nhưng không sao, tôi sẽ nói lại một lần nữa. Dù gì thì Komachi cũng đang có tâm trạng tuyệt vời mà.
One, two, three, Onee-chan!
Whew …
Có chuyện gì với người này vậy…à, cho tôi chút trà trước đã.
… Wheeew …
Ah, xin lỗi, chúng ta tiếp tục nào. Dù chẳng có lý do gì để komachi phải xin lỗi cả…sao cũng được. Để chuyện đó sang một bên đi.
Tôi nhớ có một lần onii-chan cũng cố nói chuyện này ra. Anh ấy hứa sẽ kể với tôi nếu có gì đó xảy ra.
Nhưng, con người anh ấy là vậy mà. Ngay cả khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy cố gắng che giấu và bào chữa. Vì vậy tôi sẽ tra hỏi một cách chậm rãi, rồi anh ấy cũng từ từ tiết lộ chúng từng chút một. Bằng cách đó, Komachi cũng có thể chấp nhận thực tại từng chút một. Đó là những gì tôi đã nghĩ…
Nhưng mọi thứ không như tôi đã tưởng tượng.
Không, ban đầu là tôi chỉ thuận theo anh ấy, trêu anh ấy một chút để có thể lấy thêm thông tin. Nhưng mỗi khi tôi hỏi “Sao thế, vậy là hai người thực ra là đang hẹn hò hả?” thì cuộc trò chuyện lại đi vào bế tắc.
Bởi vì, đó là onii-chan! Onii-chan của tôi đó!
Bạn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không? Onii-chan với vẻ mặt nghiêm túc và hắng giọng nói với tôi một cách nghiêm túc: “Komachi, thực ra có một số chuyện anh muốn nói với em…”
Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ nói về nó, cuối cùng anh ấy cũng nói với tôi về chuyện đó!
Vì thế mà Komachi ngay lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Tôi dùng cả thanh xuân để đợi anh ấy nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chẳng chịu nói ra.
Và cuối cùng, tất cả những gì anh ấy nói được nghe còn chẳng rõ ràng: “ừm, thực ra là, anh nghĩ mọi chuyện vẫn đang diễn ra khá tốt”. Tai ảnh đỏ chót, mắt đảo quanh liên tục, rồi thở dài trong khi gượng cười.
Tôi thậm chí còn không biết anh ấy như thế nào nữa, kinh tởm? dễ thương? Hay là trong sáng?
Tôi cũng không biết liệu anh ấy có đang hạnh phúc hay không. Đến cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi đây này.
Tôi không biết phải đáp lại như thế nào ngoài “Ồ, ồ, ra là như vậy, thật tuyệt, cuối cùng Komachi thấy yên tâm rồi”, tôi giả vờ bình tĩnh và cuộc hội thoại kết thúc. Ôi trời, nó thực sự làm cho tôi ngạc nhiên, không ngờ tôi lại có tài năng diễn xuất như vậy. Nếu không tự kiềm chế bản thân, tôi có thể đã trở thành người phụ nữ độc ác chuyên đi chơi đùa với trái tim của những người đàn ông mất.
Hmm? Bạn đang nói rằng chúng tôi giống nhau về cách mà chúng tôi giải quyết vấn đề của mình? Không không không, không hề có sự tương đồng nào ở đây, không một chút nào. Nếu bạn tiếp tục nói như thế, tôi sẽ giận đấy!
Bởi vì chúng tôi không giống nhau một chút nào! Onii-chan giải quyết các vấn đề của mình bằng cách tự hạ thấp bản thân của mình một cách kỳ lạ khiên nó trong thật kinh tởm. Nhưng cách làm của Komachi có một sức mạnh khó tả, nó đi kèm với sự dễ thương và một chút tinh tế…Bạn đang cười cái gì vậy hả! Uh…không, như tôi đã nói, chúng tôi không giống nhau.
Bạn nói tôi cũng như vậy á? Cái đó thì tôi thừa nhận
Chúng tôi có cùng suy nghĩ.
Đúng vậy, Komachi lại vô tình che giấu vấn đề này một lần nữa rồi.
Tôi nghĩ onii-chan cũng như vậy.
Nó giống như là một cái gai mắc kẹt trong trái tim của anh ấy vậy. Có những điều mà anh ấy không muốn bộc lộ ra ngoài vì vậy mà anh ấy không thể chuyển nó thành lời. Đó là tại sao anh ấy không nói cho Komachi biết nhiều hơn,
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ích kỉ của tôi…
Ah, không, chẳng có bằng chức xác thực nào. Rốt cuộc thì, Komachi thậm chí còn không ở bên anh ấy, không lắng nghe tất cả những gì anh ấy nói, và vẫn còn nhiều điều chưa hiểu về anh ấy.
Tuy nhiên, trong những khoảng thời gian sinh hoạt ở phòng câu lạc bộ, tôi lại nghĩ rằng “Ah, onii-chan lại mơ giữa ban ngày nữa rồi”.
Bạn biết không, khi onii-chan mơ tưởng gì đó, anh ấy thường nghĩ về những thứ rất khó hiểu và mặt anh ấy trở thành một mớ hỗn độn.
Đúngggg! Như là mặt bạn lúc ăn phải một viên kẹo chua vậy.
Ah, vậy là bạn đã biết. Bạn thông minh hơn vẻ ngoài của bạn đấy.
Yeah, kiểu như, sẽ ổn thôi nếu anh ấy cau mày như bình thường, nhưng khi ấy ấy mơ tưởng thì toàn bộ mặt anh ấy toát lên vẻ chua chát và khó chịu.
Những thứ như thế này, nếu như bạn không ở cùng nhau trong khoảng thời gian dài, bạn sẽ không thể biết về nó…Đó là những gì tôi nghĩ. Ồ thật ư? Có những người đã biết về điều này ngoài Komachi á?
Oh ok.
Chà, vậy là mọi người đã biết hết…có vẻ như Komachi đã nói một số thứ không cần thiết rồi.
…Ah!
Aaah, dừng lại đi, đừng xoa đầu tôi nữa! tôi đã tốn rất nhiều công sức để giữ cho mái tóc gọn gàng đấy…có vẻ như người này dùng rất nhiều lực khi xoa đầu ai đó…ouch, bỏ tay ra khỏi đầu tôi đi! Hmm, điều này không thực sự quá tệ.
…Đúng, bạn đã đúng.
Thật vậy, ngay cả khi Komachi không làm gì, những người khác sẽ làm điều gì đó, tôi nghĩ thế.
Heh-heh, khi nghe bạn nói vậy, tôi nghĩ tâm trạng tôi đã khá hơn chút đó.
Ah! Chờ đã! Tôi đã nói là đừng xoa đầu tôi nữa mà! Không, tôi không buồn đến mức đó!
Nhưng tương lai khiến tôi thực sự cảm thấy lo lắng, ahhhh…thật là một tương lai rắc rối…chỉ cần nghĩ rằng nó sẽ xảy ra từ ngay bây giờ, khiến Komachi thực sự lol lắng mà.
Đúng, như những gì bạn nghĩ.
Điều này có lẽ sẽ còn kéo dài trong một khoảng thời gian.
Nhưng tôi nghĩ mọi thứ sẽ dần thay đổi.
Không cần biết đó là Komachi hay onii-chan.
…hay là tất cả mọi người trong câu lạc bộ tình nguyện.
Cuộc sống mới của tôi? Yeah, nó khá là thuận lợi. Tôi đang làm việc chăm chỉ, chậm mà chắc.
Còn về câu lạc bộ…? Mọi thứ có vẻ là tốt…không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi là tệ.
Vậy nên, nếu bạn có thể tiếp tục dõi theo anh ấy thêm một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ rất hạnh phúc với tư cách là một người em gái. Ah, câu đó cũng đạt điểm Komachi cao đó!
Sau đó, nếu có bất kỳ điều gì khác xảy ra, tôi sẽ cho bạn biết.
Chuyện là như vậy đó…
Từ nay về sau vẫn mong được mọi người giúp đỡ nhé!