-------
“Nếu như?”
Hãy nói về câu chuyện “nếu như?”.
Nếu như cuộc sống là một trò chơi mà người ta có thể quay lại bất cứ thời điểm nào để thay đổi quyết định? Liệu quỹ đạo cuộc đời có thể đi theo một hướng khác?
Câu trả lời là hoàn toàn không.
Không giống những người vốn đã được ưu ái từ khi vừa lọt lòng, việc suy diễn về một con đường mới là vô nghĩa với những kẻ mà ngay từ đầu đã không có cơ hội để lựa chọn.
Vậy nên, hối tiếc vốn không tồn tại. Hay nói chính xác hơn, tự bản thân cuộc sống đã là vực sâu tuyệt vọng.
Thế giới là như vậy.
Cũng có khi ta nghe ai đó nói “đã quá trễ”, và tiếp theo là bắt đầu suy nghĩ về “nếu như”. Chính vào lúc đó, con đường phía trước của họ đã khép lại. Cho dù câu trả lời là gì thì cũng không có sự khác biệt. Ngay tại thời điểm mà quyết định được đưa ra thì đã quá trễ để quay lại.
Cuộc sống vốn không tồn tại những điều như "nếu thế này, nếu thế kia", đường thời gian song song hay vòng lặp. Mọi chuyện đều đi theo đường tuyến tính. Tranh luận về những khả năng có thể có là vô ích.
Tôi hoàn toàn nhận thức được sự khiếm khuyết của bản thân. Thế nhưng thế giới này còn có nhiều vấn đề hơn tôi.
Bị giày vò bởi chiến tranh, nghèo đói, phân biệt đối xử và hàng tỷ những thứ khác. Thất nghiệp và bất công xã hội có ở khắp nơi. Ngay cả khi chỉ làm những công việc bán thời gian đơn giản thì người ta cũng luôn có thể bị móc túi vì vài lỗi nhỏ.
Vậy thì chân lý nằm ở đâu trên thế giới này? Một khái niệm được định nghĩa bằng sai sót của những thứ khác rõ ràng không thể được gọi là chân lý.
Mặt khác, chân lý cũng rất có thể nằm trong những khiếm khuyết đó.
Thế nhưng kéo dài thời gian cho thứ chắc chắn sẽ mất đi thì có ý nghĩa gì?
Sau cùng, không có gì còn sót lại. Đó tuyệt đối là sự thật.
Nhưng, thế nhưng.
Bởi vì cuối cùng sẽ tan biến đi nên mới bộc lộ ra vẻ đẹp rực rỡ đến thế.
Chính vì mọi thứ đều sẽ kết thúc nên mới tồn tại ý nghĩa. Ngay cả những thứ như nghỉ ngơi, sự trì trệ hay thiếu chắc chắn trong cuộc sống đều là những thứ mà người ta không thể xem như không biết và để sang một bên.
Chấp nhận và sống chung với những sự thật đó là điều mỗi người đều phải trải qua.
Rồi sẽ đến một ngày, bạn quay đầu nhìn lại và cảm thấy quý trọng, yêu thương đối với những điều đã mất, hạnh phúc tận hưởng niềm vui nâng chén độc ẩm.
× × ×
Một buổi sáng khó chịu.
Bầu trời quang đãng đi kèm với những cơn gió lạnh lẽo nhẹ nhàng đập vào cửa sổ. Không khí thoải mái trong phòng khiến tôi muốn tiếp tục ngủ nướng đến trưa.
Thật sự là một buổi sáng khó chịu.
Hôm này là thứ Hai đầu tiên kể từ khi chuyến đi thực tế kết thúc cùng với kỳ nghỉ.
Ngày thứ Hai là ngày của sự ưu sầu. Tôi chật vật rời khỏi giường rồi tiến vào phòng tắm, vừa đi vừa lười biếng vặn vẹo người.
Tôi nửa tỉnh nửa mê nhìn vào con người đối diện trong gương.
…hmm, bình thường như mọi ngày.
Không hề có chút thay đổi nào, đến mức trở nên tầm thường.
Tấm gương phản chiếu một cách trung thực tất cả những thứ tạo nên con người tôi: sự sợ hãi mang tên đi học, cảm giác lờ đờ chỉ muốn nằm xuống ngủ nướng hết cả ngày và nỗi nhớ nhà ập đến ngay khoảnh khắc bước chân ra khỏi cổng.
Nhưng vẫn có vài điều khác biệt. Nước rửa mặt lạnh hơn thường lệ.
Thu kết, đông sang. Tháng Mười Một đang đến gần và năm cũ chỉ còn hơn một tháng nữa là kết thúc.
Bố mẹ tôi đã rời nhà vào sáng sớm nhằm tránh phải đi lại trong giờ cao điểm. Vào mùa tới, tắc đường diễn ra thường xuyên hơn và số trường hợp đi muộn cũng gia tăng. Mọi người vẫn chưa quen với buổi sáng mùa đông, kể cả những người đã trưởng thành. Cảm giác bọc mình trong chăn ấm là một cái gì đó thật quá khó để cưỡng lại.
Nhưng ai cũng có lý do để đi đến nơi làm việc.
Tôi có một chút nghi ngờ về sự tồn tại của những động cơ tích cực. Nhưng ở một khía cạnh khác thì đối với nhiều người, lý do của họ chỉ đơn giản là vì đó là điều mà xã hội muốn. Để tránh trở thành kẻ kỳ dị, lẻ loi, họ cố gắng bắt chước người khác một cách tự nhiên nhất có thể.
Nói ngắn gọn, con người là sinh vật chỉ hành động khi thấy có lợi và không phải mất mát điều gì.
Trong gương là một khuôn mặt bình thường như bất cứ ai, nhưng đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi lại không được thông dụng lắm: sự thối nát lên đến tận cùng đã hoàn toàn vượt qua mọi học sinh trung học khác.
Nhưng đó là điều tạo nên tôi. Đó là điều tạo nên Hikigaya Hachiman.
Tự thỏa mãn với bản thân, tôi rời khỏi phòng tắm.
Lúc tôi đi vào phòng khách thì thấy Komachi đang ở trong bếp, bối rối đứng trước bình trà.
Vì bố mẹ tôi đã ăn trước để đi làm nên bữa sáng được làm theo phong cách Nhật Bản. Chỉ còn thiếu trà nữa là mọi thứ sẽ được sửa soạn xong.
Tôi kéo ghế ra ngồi xuống thì nước sôi. Komachi đổ vào trong ấm trà rồi hoạt bát ngẩng đầu lên.
“Chào buổi sáng, anh trai.”
“Ừm, chào buổi sáng.”
Chúng tôi chào nhau xong thì Komachi nói tiếp với vẻ bị ấn tượng.
“… Hôm nay anh trông có vẻ tỉnh táo.”
Tôi nghiêng đầu nhìn nó. Chẳng lẽ bình thường tôi tệ lắm sao? Mà nghĩ lại thì đúng là tôi khá uể oải vào buổi sáng. Huyết áp của tôi không thấp nhưng về mặt hào hứng thì lại không được như vậy. Cho nên điều Komachi nói không hoàn toàn sai. Nhưng hôm nay thì tôi hoàn toàn tỉnh táo.
“… À, ừ, vì nước rửa mặt hôm nay khá lạnh.”
Tôi buột miệng nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong đầu khiến Komachi ngạc nhiên nhìn lại.
“Hưm… em thấy bình thường mà.”
“Không, rất lạnh là đằng khác. Mà không quan trọng, ăn nhanh đi để còn đến trường.”
“Vâng.”
Con bé lạch bạch trong đôi dép lê mang ấm trà đặt lên bàn ăn. Xem ra gia đình tôi không ưa chuộng trà hiệu Ayataka lắm.
Chúng tôi ngồi vào bàn, đập tay nhau cảm ơn vì bữa ăn.
Trong mùa đông, thực đơn phong cách Nhật Bản của nhà Hikygaya chủ yếu gồm súp Miso, để làm ấm cơ thể trước khi ra ngoài trời, và những món nóng. Tôi nghĩ chúng mang theo cả tình yêu thương của mẹ.
Tôi thổi bát súp cho nguội bớt vì cái lưỡi nhạy cảm như mèo của mình. Komachi cũng vậy. Tôi nhìn sang và bắt gặp ánh mắt con bé.
Komachi nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn và chậm rãi nói.
“…Anh.”
Tôi “Hm?” lên đáp lại và nhìn nó dò hỏi. Komachi mào đầu bằng một câu thăm dò.
“Đã có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Không có gì… phải nói là hoàn toàn ngược lại mới đúng. Người ta thường nói trong họa có phúc nên anh nghĩ nếu có gì đó xảy ra thì vẫn tốt hơn. Như là nếu như em mắc phải một căn bênh mãn tính thì em sẽ thường xuyên phải đến bện viện; nhưng khi nghĩ theo hướng khác thì sức khỏe của em sẽ được cải thiện. Như vậy, nếu không có gì xảy ra thì chỉ có nghĩa là một cơn bão đang chờ đợi phía trước.”
Tôi tuôn ra một tràng dài chỉ để nhận lại ánh mắt ngạc nhiên từ Komachi.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Hoàn toàn trực tiếp. Không một chút quanh co.
Con bé không hề làm bộ làm tịch. Tôi biết mọi thứ mình vừa nói ra là cực kỳ ngu ngốc, nhưng không đến mức để lộ manh mối gì mới đúng chứ?
Tôi đã phải cố hết sức mới nghĩ ra được đống đó đấy …
Ngày thứ Hai quả nhiên là rất phiền phức.
“Em biết đấy… Nói chung thì không có gì xảy ra đâu.”
Tôi vội gắp vội một miếng trướng ốp la rồi cho vào mồm. Nhưng trứng ốp la là món ăn phương Tây mà?
Komachi hờ hững đáp lại “Vậy à”.
Con bé đặt khay thức ăn sang bên cạnh và cúi người về phía trước, chăm chú nhìn tôi.
“Nàay, anh biết không? ”
“Cái gì? Mameshiba?” [1]
Con bé có lẽ là con mèo trong rương hay là nàng công chúa trong hòm. Mà không, phải là yêu quái gạo Pappu mới đúng [2], dù sao thì chúng ta cũng đang ở giữa bữa ăn. Nó cũng không thể hành động như Flabby Panda được [3]. Hơn nữa, Komachi không hề yếu đuối. Do hành động nghiêng người về phía trước nên bộ ngực của nó đập mạnh vào mắt tôi khiến tôi không thể không nghĩ nếu chỗ đó lớn hơn một chút thì tốt. Không đúng, không cần phải thế. Con bé như bây giờ là đã rất dễ thương rồi.
Komachi thở dài nói.
“Anh trai, em biết anh hay lảm nhảm những chuyện vô nghĩa, nhưng khi có rắc rồi thì anh còn nói nhiều hơn bình thường…”
“Aa, đúng… ”
Con bé vẫn là một người rất nghiêm khắc. Tôi cứng họng không nói được gì vì chính bản thân tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà con bé là nhà điều tra tâm lý hay sao mà có thể đưa ra những phân tích một cách chính xác từ lời nói và hành vi đến thế? Em đang nghiên cứu tội phạm đấy à?
“Anh biết không…”
Komachi dùng đũa chọc vào miếng salad, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Nó lăn qua lăn lại miếng khoai tây trên đĩa.
Nhờ vào mối quan hệ thuyết thống, tôi lờ mờ đoán ra được chuyện con bé muốn nói. Hoặc cũng có thể nói là cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra điều khiến con bé do dự.
Komachi nhẹ nhàng đặt đũa xống và hỏi tôi.
“Có… chuyện gì đó xảy ra với chị Yui và chị Yukino đúng không ạ?”
Tôi ngồi im, vừa nghe vừa tiếp tục bữa sáng. Dù sao thì tôi cũng được dạy không nói chuyện trong lúc ăn cơm. Tôi chậm rãi nuốt từng miếng rồi húp một hơi súp Miso trộn lẫn cùng với rất nhiều cảm xúc.
“… Bọn họ đã nói gì à?”
“Không.”
Komachi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hai chị ấy không phải người sẽ đi kể lể với người khác và em tin là anh cũng biết điều đó.”
Tôi không có gì để nói.
Mặc dù Yukinoshita và Yuigahama có những mối quan tâm đến những thứ cực kỳ vớ vẩn nhưng cả hai bọn họ đều không phải là người thích đi bép xép với em gái người khác.
“Em chỉ nghĩ là có chuyện gì đó đang xảy ra.”
Komachi nói và quan sát phản ứng của tôi.
Sống cùng nhau suốt một thời gian dài khiến chúng tôi có thể nhận ra được một vài điều về người kia mà không cần phải nói ra thành lời. Cả tốt lẫn xấu.
Nhưng cũng có những thứ mà tôi không muốn nó biết.
“Anh hiểu.”
Tôi trả lời qua loa rồi liếc mắt về phía đồng hồ treo tường, sau đó, cầm đũa lên và tiếp tục ăn.
Trái ngược với tôi, Komachi từ tốn nói.
“Anh nên nhai thức ăn kỹ hơn. Dù sao thì,”
Con bé không có ý định bỏ qua. Có lẽ nó đã đoán được là tôi sẽ tìm cách lảng tránh chủ đề này.
Ánh mắt của nó nhìn xa xăm như vừa chợt nhớ lại điều gì đó.
“Trước đây cũng từng có chuyện như vậy xảy ra.”
“Có à?”
Như đã nói, tôi hoàn toàn đoán được điều con bé đang ám chỉ: vụ tai nạn trong tháng Sáu. Và con bé đã giúp tôi nhìn nhận mọi việc giữa lúc bản thân còn đang mơ hồ. Giống như hôm nay.
A… Tôi vẫn chẳng thay đổi chút nào. Tôi vẫn là tôi.
Không hề thay đổi hay lớn lên một chút nào, không có gì cả.
Komachi áp hai tay cốc trà để sưởi ấm. Giống như đang tìm xem có cọng trà nào nổi lên hay không.
“… Nhưng lần này có lẽ có chút khác biệt.”
“Đúng vậy. Con người thay đổi hàng ngày. Kể cả tế bào cũng luôn được thay thế. Sau bảy hoặc tám năm, ai cũng sẽ thay đổi. Vậy nên nói chung là, con người là…”
“Được rồi, được rồi.”
Komachi mỉm cười cam chịu và cố gắng dừng tôi lại. Con bé đặt cốc trà xuống rồi để tay lên đầu gối.
“… Vậy anh định làm gì?”
“Sao em hỏi cứ như anh là người có lỗi vậy?”
Nhưng Komachi vẫn yên lặng nhìn tôi, chờ đợi. Khuôn mặt của nó cho tôi biết con bé sẽ không để tôi tiếp tục giả vờ ngu ngốc thêm nữa.
Tôi rụt đầu lại và nhìn sang hướng khác.
“… Không có gì. Ngay từ đầu đã không có gì cả.”
Komachi thở dài.
“Ngay cả khi anh không nhận ra thì vẫn luôn có khả năng là anh đã làm một điều gì đó. Được rồi…. thử xem xét từng điều một vậy.”
“Cho dù em có nói…”
Tôi suy nghĩ một chút.
Mặc dù mới chỉ vài ngày trôi qua kể từ khi quay lại Tokyo, tôi đã trăn trở rất nhiều. Tôi tự hỏi bản thân liệu có làm sai điều gì hay có vấn đề nào trong những hành động của tôi hay không. Tôi hoàn toàn chắc chắn là mình đã tự kiểm điểm lại bản thân.
Nhưng bất kể thế nào, điều duy nhất mà tôi nhắm đến là một giải pháp hiệu quả nhất, cho một kết quả an toàn nhất. Với những nguồn lực ít ỏi, tôi nghĩ rằng những gì đạt được cuối cùng là hoàn toàn thỏa đáng.
Chúng tôi tránh được tình huống tồi tệ nhất và thậm chí còn cùng lúc hoàn thành được một yêu cầu khác. Về phần phương pháp đó có nên được tuyên dương hay không thì đó là một đề tài thú vị để tranh luận, nhưng có một sự thật là chúng tôi đã đạt được thành quả cuối cùng.
Chỉ là Komachi không cần phải biết những thứ này. Tôi hiểu, vậy là đủ.
“Không, đừng chú ý, không có gì đâu.”
Tôi nhún vai không quan tâm và đặt dấu châm hết cho cuộc nói chuyện. Tiếp đó, tôi bắt đầu xử lý nốt chỗ thức ăn còn lại.
Mặc dù vậy, Komachi vẫn tiếp tục đối mặt với tôi.
“Lại nữa. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
Komachi lấy tay chống cằm nghi ngờ hỏi, vừa mỉm cười trêu chọc.
Tư thế quá dễ thương, lại hàm chứa ý chí mạnh mẽ rằng sẽ không để mọi chuyện kết thúc một cách mơ hồ.
Đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy có chút chướng mắt.
Thông thường thì tôi sẽ chỉ cười xòa trước tính tọc mạch của Komachi, giả bộ vào hùa với nó rồi nói mấy thứ lung tung để đánh lạc hướng.
Nhưng nếu là bình thường thì Komachi sẽ không tỏ ra ương ngạnh như thế này.
Cảm thấy bản thân như một thằng hề đang diễn kịch khi cố gắng giả bộ như bình thường khiến tôi dần dần thấy tức giận.
“Em thật là phiền toái. Đủ rồi.”
“…”
Tôi vô ý quát lên một cách thô bạo khiến Komachi bị bất ngờ đến cứng người lại. Nhưng chỉ giây lát sau, bờ vai nó bắt đầu rung lên.
Con bé đột nhiên trừng mắt lên và hét lớn.
“… Ý anh là gì?”
“Anh không ám chỉ cái gì cả. Chỉ là em vừa rồi thực sự rất phiền phức.”
Tôi không định nói vậy. Tất cả những gì tôi muốn là xuề xòa cho qua mọi chuyện. Nhưng khi lời nói đã ra khỏi miệng thì không thể thu hồi được nữa.
Vấn đề không phải là ở đâu và khi nào mà là không thể lấy lại chúng.
Komachi híp mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi. Cuối cùng, nó cúi mặt xuống bàn.
“Được, được thôi. Em sẽ không hỏi thêm điều gì nữa.”
“Đúng đấy.”
Sau đó, không ai nói thêm điều gì.
Cả hai chúng tôi im lặng tiếp tục bữa ăn. Thời gian chậm chạp trôi qua như không bao giờ dứt.
Một lát sau, Komachi vội vàng húp hết bát súp của nó và đứng dậy. Con bé hấp tấp chồng chén đĩa lại với nhau rồi mang tới bồn rửa bát.
Tiếp đó, nó nhanh nhẹn đi ra cửa rồi dừng lại. Đứng quay lựng lại với tôi, con bé nói ngắn gọn.
“Em đi học trước. Anh nhớ khóa cửa.”
“Ừ.”
Tôi trả lời cộc lốc và Komachi đóng sầm cửa lại.
Vào đúng lúc đó, tôi nghe được một tiếng thì thào.
“… Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”
Còn lại một mình trong phòng khách, tôi với lấy cốc và nhấm nháp. Nước trà đã nguội đi, vừa ấm.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Komachi cư xử như thế là từ vài năm trước. Tuy rằng đã muộn nhưng tôi băn khoăn có phải tôi đã khiến nó tức giận… tôi thấy lo lắng.
Komachi ít khi nổi giận. Nhưng một khi đã cáu lên, nó sẽ giận rất lâu. Hơn nữa, con bé còn đang ở giữa tuổi dậy thì. Đến khi trở về, tôi không biết nó sẽ bày ra bộ dạng gì nữa.
Cho dù nó là em gái ruột của tôi, tôi vẫn không biết.
Sống cùng với người khác thật quá khó khăn.
× × ×
Con đường tới trường nhuộm sắc thu.
Lá cây rải rác trên đường Hanamigawa chạy dọc theo những hàng cây dài. Bầu trời cao và rộng mang trong mình từng đợt gió biển khô khốc sà xuống lòng đường, thay thế cho cái ấm áp của mùa hè.
Thời tiết đang bước vào khoảnh khắc giao mùa, từng chút, từng chút một. Đặc biệt là từ hè sang thu, sự thay đổi có thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường. Nếu là cuối thu thì người ta còn có thể thấy được đây đó cảnh sắc mùa đông.
Sự chuyển biến đa dạng và phong phú của thiên nhiên bộc lộ qua những thay đổi nhỏ nhặt liên miên không dứt giữa bốn mùa luân phiên.
Người hàng xóm đang làm gì vào cuối thu này?
Một câu thơ Haiku nổi tiếng.
U sầu và khổ ải là đặc trưng chính của mùa này và có lẽ, chỉ một chút cô đơn cũng khiến cho người ta băn khoan muốn biết tình hình người bên cạnh.
Sự cô đơn là liều thuốc kích thích trí tò mò. Để che dấu tâm tình của bản thân, người ta tỏ ra lo lắng cho hạnh phúc của người khác.
Nhưng nếu nhìn theo một hướng khác, đó chỉ một cách để tự an ủi bản thân.
Người ta thường nói kẻ trong gương chỉ là một người xa lạ. Nhưng thật ra, người lạ này là một phiên bản không có sự giả tạo, chính là bản thân họ, theo cách trần trụi nhất.
Vậy nên, con người chỉ thực sự lo nghĩ cho chính mình.
Khi người ta lo lắng cho ai đó thì cũng là lúc mà bọn họ đang tiến hành so sánh đôi bên. Dùng kết luận có được để xác nhận sự tồn tại của bản thân.
Sử dụng người khác để củng cố sự hiện hữu của mình là hành vi thiếu sự trung thực. Phương pháp này hoàn toàn sai lầm.
Như vậy, sự cô lập là chân lý và cũng là câu trả lời chính xác.
Chiếc xe của tôi vừa chạy vừa kêu kẽo kẹt. Thỉnh thoảng lại có tiếng gỉ sắt rít lên. Tôi làm như không nghe thấy, nhấn mạnh bàn đạp.
Tính toán thời gian một chút thì tôi sẽ không đến muộn nhưng chỉ vừa kịp giờ.
Đây là khoảng thời gian đến trường hàng ngày của tôi.
Từ bãi đỗ xe, lác đác có vài người đang vội vã chạy ra.
Tôi khóa xe rồi đi theo những người kia. Vì ít khi đi cùng với người khác nên tôi rất tự tin vào khả năng đi bộ nhanh của mình. Kỹ năng này khắc sâu đến mức tôi thậm chí có thể trở thành đại diện Nhật Bản tham dự bộ môn đi bộ trong kỳ Olympics Tokyo. Ừm, Chính là như vậy.
Cổng trước thông thường khá yên tĩnh vì cảm giác dễ chịu mà nó mang lại.
Những tiếng chào, nói chuyện huyên náo vào buổi sáng cùng với sự hỗn loạn lan tràn khắp các cầu thang rồi vang vọng đến hành lang.
Sau khi sự kiện lớn nhất năm, chuyến đi thực tế, kết thúc thì mọi người bắt đầu quay trở lại với cuộc sống trung học bình thường.
Phòng học không có gì khác biệt.
Tôi im lặng lê lết đi qua những hàng ghế trong căn phòng đang ngập trong những cuộc trò chuyện. Đến được bàn học của mình, tôi lặng lẽ kéo ghế ra và ngồi xuống, chờ đợi tiết chủ nhiệm sáng bắt đầu.
Tôi ngồi thần người ra, cố gắng suy nghĩ về một điều gì đó nhưng tai và mắt vẫn tự hoạt động.
Từ phản ứng của đám bạn cùng lớp, tôi có thể xác nhận được là lời tỏ tình giả vào ngày hôm đó không bị truyền ra. Cũng không ngạc nhiên lắm, chuyện này bình thường vốn đã không hấp dẫn rồi.
Tôi chắc chắn là Tobe, Ebina và cả Hayama sẽ không thấy dễ chịu gì nếu nó trở thành đề tài bàn tán trong trường.
Bầu không khí trong lớp học không có nhiều thay đổi. Chính xác hơn thì có vẻ tốt hơn thường lệ.
Rõ ràng là việc cùng nhau vượt qua những khó khăn trong chuyến đi thực tế khiến sự liên kết giữa mọi người trở nên sâu đậm hơn. Nhưng có vẻ như đó không phải là lý do chính.
Mà là vì khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Đi đến một vùng đất lạnh lẽo như Kyoto là một trong những sự kiện lớn nhất trong đời học sinh và thời điểm giao mùa thì đang đến gần. Đến lúc này, tất cả mọi người chợt nhận thức được mọi chuyện đã gần kết thúc.
Tháng Mười Một đang trôi qua. Đến giữa tháng Mười Hai, chúng tôi sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông, kết thúc một năm cũ và kéo dài cho đến tận giữa tháng Một. Tiếp đến là tháng Hai thiếu ngày và theo sau đó là kỳ nghỉ xuân vào tháng Ba. Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi không ngừng nghỉ. Nói ngắn gọn, chúng tôi chỉ còn lại ba tháng ở cùng nhau trong căn phòng này.
Vậy nên mọi người đều muốn trân trọng khoảng thời gian này.
Nhưng tại sao lại phải làm vậy? Chắc chắn không phải là vì bạn bè.
Điều mà bọn họ muốn nâng niu chính là tuổi trẻ, là cái khoảng khắc mà bọn họ đắm mình vào. Một dạng tâm lý tương tự với tự kỷ.
Trong khi lơ đãng quan sát, phân tích rồi đi đến kết luận, tôi buột miệng ngáp một tiếng.
Nghĩ về toàn những điều linh tinh là dấu hiệu cho thấy tôi đang rất mệt.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ nhưng tôi có cảm giác như cơ thể đã trở nên nặng trĩu.
Tôi xoay qua xoay lại cái cổ cứng ngắc cho đỡ mỏi.
Những khuôn mặt quen thuộc trong lóp lọt vào mắt tôi. Bọn họ đang chém gió lên thành bão như mọi ngày. Ở phía xa có ai đó cột tóc đuôi ngựa đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kawasaki trông có vẻ lo âu. Nhưng cô ấy vẫn giữ được sự vững vàng và ổn định.
Tôi nhìn về phía trước, một nhóm con gái tầm hai đến ba người đang chuyền tay nhau những bức ảnh về chuyến đi. Ở bên trong, Sagami đang phấn khích nói liên tục. Cô ấy không có nhiều thay đổi cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện, người như vậy cũng thật hiếm có. Tôi không có ý định dính vào cô ta một lần nữa nên không quan tâm lắm. Cũng nhờ chuyến đi thực tế lần này mà tôi không còn phải nghe những lời sỉ nhục từ bọn họ nữa.
Không chỉ riêng Sagami và vài người bên cạnh, trong lớp cũng đang có khá nhiều nhóm đang sôi nổi bàn tán về những chuyện trên trời dưới biển trong chuyến đi thực tế.
Tất cả rồi sẽ trở thành kỷ niệm và chìm sâu vào trong hồi ức. Đến khi mà bọn họ nhìn vào những bức ảnh này một lần nữa, thứ ùa về sẽ là một cái gì đó rất khác.
Không chỉ với chuyến đi thực tế mà cả khoảng thời gian này cũng vậy.
Tất nhiên là không nhiều người nhận thức được điều này. Hay nên nói là, chính vì không biết nên mới có thể thoải mái vui đùa.
Từng người, từng người một, ai cũng đều giả bộ như không chú ý đến, không thấy được điều gì.
Vậy nên tất cả bọn họ đều giống nhau.
Tôi tiếp tục quan sát phòng học, lần này là ở phía sau.
Khung cảnh không khác biệt.
“Thôi nào, chúng ta sẽ quay lại Chiba nhé? Không khí Giáng Sinh ở đường Keiyou làm tớ mong chết đi được. Còn cả mấy quảng cáo về Disney Lan nữa, phải nói là siêu ấn tượng!”
Tobe vừa xoắn tóc tóc vừa vui vẻ cười nói. Cậu ta vẫn tràn đầy sức sống như trước chuyến đi thực tế.
“Disney Land đang mở cửa vào đấy!”
“Tớ biết rồi.”
Ooka và Yamato cùng hùa theo Tobe.
“Disney Land à ~ ”
Người vừa lơ đãng lên tiếng trong lúc chơi đùa với những lọn tóc vàng là Miura. Nếu cậu ta có những ước muốn kiểu như trở thành một trong những nàng công chúa Disney thì sẽ nữ tính hơn nhiều.
“Giáng sinh đã đến rồi à… …”
Hayama chống tay lên cằm mỉm cười. Đứng bên cạnh là Yuigahama đang ngước lên nhìn trần nhà trong lúc đặt ngón trỏ lên cằm, lắng nghe mọi người nói chuyện. Một lúc sau, như vừa nghĩ ra được điều gì đó, cậu ấy đột nhiên lên tiếng.
“Nói mới nhớ, tớ nghĩ là bọn họ vừa xây một điểm vui chơi mới ở đó.”
Ebina khoanh tay thắc mắc.
“Ê? Cái đó không phải là khu nghỉ mát à? Hai cái này đôi khi khó phân biệt quá… mà, ai công ai thụ nhỉ?”
“Ebina, dừng.”
Miura tươi cười vỗ nhẹ lên đầu Ebina.
Nhóm của Hayama vẫn như bình thường.
Tôi có chút nhẹ nhõm khi chứng kiến điều này.
Đó là thế giới mà bọn họ mong muốn; một nơi không bao giờ thay đổi.
Nhưng rồi nó cuối cùng cũng sẽ tàn úa và thối rữa, thế giới này vốn là một nơi như vậy. Vậy nên có lẽ đây mới là hình dạng thật của nó.
Cả Hayama và Ebina đều không can thiệp vào chuyện của tôi.
Một quyết định cực kỳ chính xác. Nếu bọn họ muốn tiếp tục ở bên nhau như trước chuyến đi thực tế thì phải duy trì cách nói chuyện với nhau. Nhưng điều này cũng có nghĩa là khoảng cách giữa tôi và bọn họ đã mãi mãi không thể lấp đầy.
Trong lúc tôi nghĩ đến xuất thần thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Yuigahama.
“…”
“…”
Thời gian diễn ra không lâu, chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng kỳ quặc là tôi lại cảm thấy dài hơn thế. Ánh mắt của chúng tôi như đang cố gắng thăm dò lẫn nhau, tôi khó chịu ngoảnh mặt sang nơi khác.
Tôi dựa người vào tay trái và nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chỉ là âm thanh vẫn tiếp tục lọt vào tai.
“Vậy à? Thế thì tất cả chúng ta sẽ cùng đi Disney Land, cứ quyết định thế nhé!”
“Thế nào?”
“Cũng được.”
Nhóm của Hayama vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, dù chỉ về những chuyện linh tinh, không có gì quan trọng.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Yuigahama trộn lẫn cùng với những người khác. Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ vỗ vào ngực trông có vẻ nhẹ nhõm.
… nhưng bọn họ hoàn toàn chỉ nói về những chuyện không quan trọng.
Nói chuyện với nhau chỉ bởi vì cảm thấy cần phải làm vậy.
Như có một sự ăn ý từ trước, không ai đề cập đến những vấn đề nhạy cảm. Cứ như đang cùng diễn một vở kịch về những ngày vui vẻ trước chuyến đi.
Dù thế nào đi nữa, có bạn bè là một điều tuyệt vời. Dành tình cảm dành cho nhau, bảo vệ và giữ gìn lẫn nhau. Chúng đều là những chuyện đẹp đẽ.
Ở đây, chúng ta có một đẳng thức cực kỳ đơn giản: độ thân mật = sắc đẹp = tình cảm + chỗ dựa. Quả nhiên là không thể trông đợi vào khả năng toán học của tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ trước đến nay cũng chỉ có các nhà khoa học mới có thể tạo ra được những công thức toán học tuyệt vời. Chuyện này tôi có thể hiểu được. Sự bất biến của những thứ được xem là chân lý mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Chỉ có điều, mang sự giận dữ của bản thân trút lên một công thức toán học làm cho tôi giống như một nhà khoa học biến thái. Khoa học và toán học đúng là không có gì tốt.
Khi đã chán nghĩ linh tinh để giết thời gian, tôi hé mắt ra nhìn đồng hồ. Đã sắp đến giờ chuông báo vào học reo lên…
Đúng lúc này, có một người nào đó chạy đến trước cửa lớp, trông khá thong dong dù không còn nhiều thời gian.
Người đó kéo nhẹ cửa và lén lút nhìn vào. Tôi nhìn ra được là Totsuka. Sau khi xác nhận tình hình trong phòng học, cậu ấy thở dài, lau sạch mồ hôi rồi nhìn đồng hồ.
“Ha, vừa kịp giờ…”
Totsuka nhẹ nhõm gật đầu, vừa chào những người khác vừa đi đến chỗ ngồi.
Đi được nửa đường, Totsuka nhận ra ánh mắt của tôi từ nãy đến giờ và đi lại. Câu hỏi ở đây là tại sao tôi lại lại dán mắt vào cậu ấy, câu trả lời là: có người nào mà không nhìn vào người khác không?
Có lẽ vì phải vội vàng chạy đến cho kịp giờ, hơi thở của Totsuka có chút nặng nề, cả khuôn mặt cũng phơn phớt hồng. Cậu ấy chắc là còn tập luyện buổi sáng nữa vì tôi thấy được sự mệt mỏi vẫn còn đọng lại trong mắt.
“Chào buổi sáng, Hachiman.”
“… ừm, chào buổi sáng.”
Tôi hắng giọng một cái để tránh rơi vào trạng thái phấn khích trước khi chào lại. Sự bình tĩnh này không giống tôi chút nào. Nhưng dù sao thì tôi cũng đã đáp lại khá ổn.
Totsuka đột nhiên im lặng và bối rối nhìn tôi. Cánh tay vừa nâng lên chợt cứng lại.
“…”
“Chuyện gì vậy?”
Totsuka cười, hua hua tay nói.
“A, không có gì, chỉ nghĩ là cậu vừa chào như bình thường thôi.”
“…”
Tôi không thể không nghĩ lại xem trước đây mình thường chào hỏi như thế nào, so với bây giờ thì có gì khác biệt?
Nhưng bây giờ có nghĩ cũng chẳng được gì.
Tôi gác sang chuyện này một bên và nói.
“À… ừ, đúng vậy. Giống như bình thường. Cậu vừa tập luyện buổi sáng à?”
“Ừm, đã khá lâu rồi nên tớ có hơi mê mải một chút. Mà cậu vẫn còn thấy mệt từ chuyến đi thực tế à?”
Tôi nhớ lại hành trình trở về nhà. Có lẽ Totsuka đang nhắc đến việc tôi ngủ trong hầu hết chuyến đi trên tàu tàu cao tốc. Đúng ra thì chỉ nửa tỉnh nửa mê, nhưng tôi không có tâm trạng để nói về khoảng thời gian đó… ý tôi là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp và tôi cũng không muốn để Totsuka nhìn thấy con người đó của mình.
Dù sao thì tôi vẫn muốn bản thân trông thật ngầu trước mặt Totsuka.
“À, không sao, tớ ổn.”
“Hiểu rồi, vậy là tốt.”
Totsuka cười đáp lại và đúng lúc đó, chuông reo. Cậu ấy vẫy tay chào và quay về chỗ ngồi. Tôi thoải mái cười đáp lại.
Đúng vậy, tôi không thấy mệt chút nào nữa. Hay nói đúng hơn, sự mệt mỏi mà tôi phải chịu đựng trước đó vừa bị thổi bay đi.
× × ×
Thời gian trên lớp dần trôi qua, cơ thể tôi càng lúc càng trở nên lười biếng khiến tôi không thể không bắt đầu thói quen đếm số giờ còn lại cho đến lúc tan trường.
Cuối cùng, một ngày học đã kết thúc cùng với tiết chủ nhiệm. Thời gian đếm ngược về không.
Hết giờ.
Tôi chụp lấy cặp của mình, vốn không có gì quan trọng bên trong, và đứng lên.
Mọi người lộn xộn ùa ra khỏi phòng học, hoặc hướng đến các câu lạc bộ hoặc đi về nhà. Tôi cảm nhận được cái nhìn chòng chọc đâm vào lưng nhưng nó biết mất ngay khi tôi đóng lại chiếc cửa trượt.
Hành lang đắm chìm trong bầu không khí thư thái. Không ngừng có học sinh đi tới đi lui, liên miên không dứt.
Tôi quyết định đi xuống bằng hành lang bên phía không được mặt trời chiếu sáng. Chính vì vậy nên nó không ấm áp như các nơi khác.
Tôi đi xuống cầu thang và nhận thấy không có nhiều người lắm. Có lẽ một vài lớp vẫn đang kẹt lại trong giờ chủ nhiệm.
Tôi một đường đi thẳng đến lối ra, không gặp chút cản trở nào.
Từ đây, tôi thay giày và đi về phía bãi đỗ xe đạp. Sau khi mở khóa rồi, tôi có thể lơ đãng đạp xe về nhà. Chỉ một lát thôi, tôi sẽ về đến nơi an toàn và khỏe mạnh.
Nhưng nếu như vậy thì đã không phải là tôi.
Tôi là tôi. Không có gì thay đổi. Vậy nên tôi dành thời gian làm những việc mà tôi vẫn thường làm.
Vừa bước ra khỏi cổng trước, một máy bán hàng tự động lọt vào mắt tôi.
Bây giờ chính là lúc để thay đổi tâm trạng. Một lần nữa, tôi chọn một lon cà phê đóng hộp không phải hiệu Ayataka, .
“… Hơi đắng.”
Tôi uống hết cà phê và ném lon rỗng vào thùng rác. Vị đắng vẫn còn âm ỉ trong miệng không tan cho dù tôi có nhảy lên nhảy xuống.
Như thường lệ, chân tôi trở nên nặng nề nhưng tôi ép nó phải di chuyển. Tôi chọn một con đường mới để đến phòng câu lạc bộ.
Khi đi qua hành lang và bước lên cầu thang, một vài vấn đề khó chịu chợt xuất hiện và cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi phải buông ra một tiếng thở dài chán nản.
Một lúc sau, tôi đã đến trước phòng câu lạc bộ.
Tôi hít vào một hơi thật sâu trước khi đặt tay lên cửa.
Đúng lúc đó, tôi nghe được vài giọng nói phát ra từ bên trong. Tôi không nghe được rõ lắm nhưng có xem ra bọn họ đã ở đây rồi.
Xác nhận xong, tôi dứt khoát mở cửa.
Tiếng nói chuyện bên trong dừng lại.
“…”
Không ai lên tiếng. Yukinoshita và Yuigahama, những người gắn bó với tôi, trông khá ngạc nhiên.
Có lẽ bọn họ không nghĩ rằng tôi sẽ đến vì cũng đã rất muộn rồi. Suy đoán này đúng một nửa khi mà động lực đến đây của tôi không được hay ho cho lắm.
Tôi chỉ đang tỏ ra cứng đầu. Tất cả chỉ là sự ương ngạnh của kẻ đang ngập ngụa trong vũng bùn của ác ý và khao khát phá hoại mọi thứ.
Sự chống cự để không phải chối bỏ quá khứ, thái độ và niềm tin của chính mình.
Tôi gật đầu chào họ và đi đến đến vị trí quen thuộc.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế của mình rồi lấy từ trong cặp ra cuốn sách đang đọc dở. Thẻ đánh dấu nằm ở cùng một vị trí so với thời điểm trước chuyến đi thực tế.
Vào lúc tôi bắt đầu đọc, thời gian đang đông cứng bắt đầu di chuyển một lần nữa.
Trên bàn là một giỏ ủ trà cùng với bánh nướng, đồ ngọt và sô cô la. Nằm bên cạnh là một chiếc cốc và chén trà đang bốc hơi nóng.
Hương trà thoát lên từ nước sôi làm cho căn phòng ấm áp hơn.
Nhưng tôi lại cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đang từ từ giảm xuống.
Yukinoshita lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
“… Cậu đã đến.”
“Ừ, như cậu thấy đấy.”
Tôi trả lời qua loa và lật sang trang dù chưa đọc được một nửa.
Sau đó, Yukinoshita không nói thêm một lời nào nữa.
Yuigahama ngập ngừng lén lút nhìn tôi, nhưng điều duy nhất mà cậu ấy làm là đưa cốc lên miệng.
Bầu không khí căng thẳng như một thùng thuốc súng, chất vấn lý do tôi đến.
Sự chỉ trích trầm lặng này không có dấu hiệu sẽ sớm kết thúc.
Mắt tôi di chuyển dọc theo cuốn sách. Tôi dựa lưng vào ghế, thả lỏng vai và vô thức bắt đầu thói quen cũ, đếm ngược số trang sách còn lại và thời gian cho đến khi về nhà.
Tiếng ai đó vừa ho khan, tiếng quần ào sột soạt và âm thanh của sự bồn chồn, lo lắng.
Thậm chí cả tiếng kêu tíc tắc của kim dài đồng hồ cũng có thể nghe được.
Tựa như phát súng báo hiệu, Yuigahama hít một hơi và nói.
“À, nói mới nhớ, mọi người đều cư xử như bình thường. Ừm, như là… mọi người…”
Đến giữa chừng, giọng nói của cậu ấy dần dần chuyển thành tiếng thì thầm dưới áp lực của bầu không khí tẻ nhạt trong phòng. Nhưng Yukinoshita và tôi đều chăm chú nhìn vào cậu ấy.
Mọi người ở đây có lẽ là Tobe, Ebina, Hayama và thậm chí cả Miura.
Cậu ấy nói đúng. Chuyến đi thực tế đã kết thúc nhưng nhóm Hayama không hề có sự thay đổi. Bọn họ vẫn tỏ ra thân thiết như trước đó.
“… Ừ, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì tớ sẽ nghĩ là không có chuyện gì xảy ra.”
Không phải là tôi đang tỏ ra tự hào về những điều mình làm. Có thể nói đó là hành động tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Nhưng việc chúng không bị uổng phí khiến tôi cảm thấy được an ủi ít nhiều.
Nên cũng có thể coi đây là quan điểm trung thực của tôi.
“… Vậy à, thế thì tốt.”
Yukinoshita lướt ngón tay theo mép chén trà, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào bên trong. Vẻ mặt rõ ràng không hề tin tưởng.
Yuigahama thu hết can đảm, vừa vuốt ve quả bóng tóc trên đầu vừa mỉm cười, chân thành nói.
“Chuyện lần này có hơi đáng ngại nhưng tớ thấy không cần phải lo lắng đâu. Mọi người đều… rất bình thường.”
Sự tự tin đến giữa chừng thì mất đi. Cậu ấy cúi mặt xuống như đang tuyệt vọng, thì thào.
“… Tớ không còn biết bọn họ đang nghĩ gì nữa.”
Tôi không biết Yuigahama ám chỉ ai. Cái ý nghĩ những người được nhắc đến không chỉ bao gồm Hayama và nhóm cậu ta khiến tôi giật mình.
Thấy tôi ngồi đơ ra ở đó không nói năng gì. Yukinoshita lên tiếng.
“… Chuyện đó hoàn toàn bình thường. Chúng ta vốn không thể biết được người khác đang nghĩ gì.”
Lời nhận xét thẳng thắn khiến Yuigahama rơi vào yên lặng. Hơi ấm đã không còn bay lên từ cốc trà cậu ấy đang cầm trong tay.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Yuigahama, Yukinoshita nói tiếp.
“Và kể cả khi biết được người khác đang nghĩ gì thì có thể thấu hiểu được hay không lại là một vấn đề khác.”
Yukinoshita vươn tay ra cầm lấy chén trà đã nguội, chậm rãi nhấm nháp, rồi hết sức cẩn thận đặt lại đĩa.
Sự yên tĩnh như đang tra khảo tôi, không ngừng thúc ép tôi phải trả lời cậu ấy.
“… Không sai.”
Tôi hiểu điều mà Yukinoshita muốn nói và cũng không có gì để phản bác. Chúng hoàn toàn là sự thật.
Tôi đứng lên, phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.
“Yukinoshita nói đúng, cậu không cần phải lo lắng. Chỉ cần cư xử như bình thường là được.”
Nếu chúng tôi không muốn thay đổi thì phải giữ được môi trường xung quanh mình. Vì mối liên hệ giữa con người và con người vốn rất mỏng manh. Không chỉ các yếu tố bên trong mà còn cả các nhân tố bên ngoài.
Yuigahama chậm rãi nhắc lại lời tôi.
“Cư xử như bình thường… được… ”
Câu ấy gật đầu chấp nhận dù chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Tôi cũng gật đầu đáp lại.
Không, đó là quyết định của tôi.
Nhưng Yukinoshita Yukino thì không. Cậu ấy quay người lại đối mặt với tôi, ánh mắt thẳng thắn và mạnh mẽ, rồi bắt đầu chậm rãi nói.
“Bình thường… ? Đúng vậy. Đối với cậu, điều đó có thể là bình thường.”
“… Ừm.”
Câu trả lời của tôi khiến Yukinoshita kín đáo hít vào một hơi.
“… Vì Không cần phải thay đổi, đúng không?”
Tôi có cảm giác như mình đã nghe điều này trước đây. Nhưng lần này, chúng mang theo ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, có cảm giác buông xuôi và có cả một cái gì đó như vừa chấm dứt, lạnh lẽo thấm vào lòng người.
Những lời đó như như kim châm đâm vào ngực tôi.
“Cậu… Ưm… ”
Yukinoshita vừa định tiếp tục mở miệng thì đột ngột dừng lại, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh như đang cân nhắc tìm từ thích hợp.
… Cơ thể tôi vô thức căng cứng. Tôi biết, cuối cùng thì nó cũng đến.
Cậu ấy sẽ nói ra những lời bị nuốt lại vào lần đó.
Tôi cố gắng thả lỏng người một chút và chờ đợi.
Yukinoshita nắm chặt váy, bờ vai rung lên nhè nhẹ. Cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, yết hầu của cậu ấy nâng lên.
Đúng lúc đó thì Yuigahama chen vào.
“Yu-Yukinon! A, ưm, là, cậu thấy đấy… … ”
Cậu ấy đặt mạnh cái cốc lên bàn và nói lảng sang chuyện khác. Dường như trực giác cho cậu ấy biết phải ngăn Yukinoshita lại.
Nhưng đó chỉ là một sự trì hoãn, không hơn. Cái kim trong bọc rồi sẽ có ngày lòi ra.
Bầu không khí căng thẳng vẫn tiếp diễn. Sự trầm mặc ngự trị trong khi cả hai chúng tôi cố gắng tìm từ để nói.
Bao lâu đã trôi qua? Có lẽ không nhiều lắm. Thứ duy nhất đang chuyển động là kim giây đồng hồ.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, ý thức về thời thời gian của chúng tôi mới trở lại.
Mọi ánh mắt nhìn về phía cửa, nhưng không ai mở miệng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
“Vào đi.”
Tôi là người lên tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để truyền sang phía bên kia.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
“Xin phép.”
Người vừa nói vừa đi vào là cô Hiratsuka.
Ghi chú của người dịch
↑
↑
↑