Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru

lời mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Tuần Lễ Vàng kết thúc, ngày hôm sau lại bắt đầu nóng nực hơn cả ngày hôm trước nữa. Đây cũng là lúc mà những học sinh có quá nhiều thời gian rảnh trong tay mình gây ra những cuộc ồn ào lớn, điều mà khiến cho mọi ngày lại càng nóng nực hơn mức cần thiết nữa. Tôi có thể là mẫu người lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng tôi cũng là người cực kì yếu đuối khi đối mặt với cái nóng hừng hực. Và vì thế, trong công cuộc tìm kiếm nơi nào mát mẻ hơn một chút, tôi quay sang những vùng nước chưa được đặt chân đến.

Nhiệt độ cơ thể bình thường của con người là 36°C. Dựa vào con số đó, việc đi cùng với những người khác thì giống như là dành một ngày trong lò hơi hơn là một ngày giữa mùa hè đấy. Thậm chí là đến cả tôi cũng không có khả năng chống chịu được độ ẩm và nhiệt độ cao như thế này.

Những chú mèo cũng làm điều tương tự thôi, bạn biết chứ? Chúng sẽ đi đến một nơi hẻo lánh khi mà trời nóng nực. Dựa theo mong muốn tuyệt đối của mình về việc bảo vệ bản thân khỏi cái nóng, tôi cũng đi đến một nơi nào đó không có sự hiện diện của con người. Nhắc bạn là không phải là tôi cảm thấy ngột ngạt trong lớp hay nghĩ rằng tôi không thể hòa hợp hay gì đâu—chẳng có gì như thế cả đâu.

Đây chỉ là hành động theo bản năng mà thôi—hay, nói một cách thẳng thừng thì những người bạn cùng lớp của tôi đây không làm như thế thì mới không phải là sinh vật sống đấy. Họ tập trung lại thành từng đàn bởi vì họ yếu đuối. Bạn thấy đấy, chỉ có những sinh vật yếu đuối mới hợp thành nhóm theo bản năng mà thôi. Những động vật ăn cỏ tụ tập lại với nhau để chúng có thể hy sinh đồng loại của chính mình khi mà chúng bị tấn công bởi loài ăn thịt, và những người bạn cùng lớp của tôi cũng như thế. Chúng tóp tép nhai cỏ với vẻ ngây thơ trên khuôn mặt mình trong khi người bạn của mình lại đang bị ăn thịt.

Vì thế, đúng vậy đấy. Những sinh vật mạnh mẽ thì không tập trung lại thành từng đàn như thế. Bọn họ không biết được cụm từ “một con sói cô độc” hay sao thế? Mèo thì đáng yêu và sói thì rất tuyệt. Nói cách khác, những kẻ cô độc là những kẻ đáng yêu và tuyệt vời.

Khi những suy nghĩ đó chiếm lấy một phần vô cùng quan trọng trong đầu tôi, tôi tiếp tục sải chân bước. Đích đến của tôi: cầu thang dẫn đến sân thượng. Con đường đó thì đầy nghẹt bàn, vì thế một người duy nhất thì chỉ có thể khép người chui qua mà thôi.

Nếu đây là một ngày bình thường thì cánh cửa dẫn đến sân thượng chắc sẽ được khóa một cách chặt chẽ. Nhưng hôm nay thì ổ khóa lại được mở toang ra và lắc lư tại chỗ. Tôi đoán là người nào đó từ lớp khác đã đi lên sân thượng để thể hiện hay là làm trò lố gì rồi—bạn biết câu nói về việc hút thuốc, những kẻ ngốc và những nơi cao ráo rồi chứ?

Thôi thúc đầu tiên của tôi vào những lúc như thế này là khiến cho chúng phải lúng túng bằng cách chồng ba chiếc bàn và hai ghế lại với nhau để chắn đường chúng. Khả năng để thực thi hành động của tôi vẫn cứ tuyệt vời như mọi khi. Thật ra dáng đàn ông làm sao. Kya. Hãy yêu quý tôi đi nào.

Nhưng rồi tôi nhận ra rằng sau cách cửa kia thật quá là tĩnh lặng. Lạ thật. Theo như tôi được biết thì cả raijuu nam lẫn nữ đều căm ghét sự im lặng mà. Giống y như khái niệm về việc động vật thì sợ lửa vậy. Chúng coi sự im lặng là nhàm chán, vì thế để thuyết phục bản thân mình rằng chúng không phải là những người nhàm chán, chúng cứ nói chuyện, huyên thuyên và cứ lảm nhảm mà. Mặt khác, khi chúng nói chuyện với tôi, chúng nuốt trôi sự nhàm chán của mình và chống đối tôi bằng sự im lặng. Tôi tự hỏi cái sự im lặng đó có nghĩa là gì chứ...không, không phải như bạn nghĩ đâu—tôi thì thích sự im lặng hơn.

Từ sự im lặng tĩnh mịt này này, có vẻ thực sự như là chẳng có bất kì ai khác ở trên đấy. Chẳng lẽ là không có ai ở trên đó cả sao?

Khi mà không có ai ở quanh, bạn liền trở nên tràn đầy năng lượng—đó là ý nghĩa của việc là kẻ đơn độc đấy. Tôi là như thế đấy. Không phải là nhút nhát ở cạnh những người khác hay bất cứ gì đại loại như thế đâu—đó chỉ là sự quan tâm đến người khác một cách bình thường hay chỉ là mong muốn không ngáng đường họ mà thôi.

Tôi tháo dỡ rào chắn tôi vừa dựng xong và đặt tay mình lên cửa. Đó là loại phấn kích mà tôi có được khi mà tôi lang thang đi vào một cửa hàng bán mỳ ở trạm xe lửa lần đầu tiên đấy, và trái tim tôi cũng đập như thế khi mà tôi ra khỏi Chiba và đi đến một nhà sách tận Yotsukaido để mà mua một quyển sách người lớn đấy. Thấy chưa, bởi vì tôi là một kẻ cô độc nên tôi có thể trải nghiệm một khoái cảm độc đáo đến như thế.

Bầu trời xanh thẳm rộng lớn và đường chân trời vô tận đang đợi tôi đằng sau cánh cửa. Sân thượng trường học thì đã được chuyển biến thành sân thượng của riêng của mình ngay trước mắt tôi.

Những người giàu có muốn máy bay riêng và những bãi tắm riêng và vâng vâng. Những kẻ cô độc có được những khoảnh khắc riêng cho chính mình thì luôn là những người chiến thắng trong cuộc sống, vì thế điều đó có nghĩa là những kẻ cô độc phải có được địa vị chứ.

Bầu trời thì thật bao la và chói chang, như thể đang nói với tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ có được tự do trong thế giới gò bó này. Nếu như tôi miêu tả nó bằng lời của một kiệt tác vượt thời gian, thì đây như thể là thứ gì đó từ trong bộ The Shawshank Redemption vậy. Chàààà...tôi chưa bao giờ coi qua bộ đó nhưng cái tựa của bộ phim thì cũng đã nói lên nó là bộ phim kiểu như thế rồi. [1]

Nhìn vào bầu trời mờ ảo xa xôi và nhìn vào tương lai thì đối với tôi khá là giống nhau đấy. Vì thế đây là nơi thích hợp để điền Đơn Tham Quan Nơi Làm Việc Trong Tương Lai mà tôi có trên tay mình. Chuyến tham quan công sở lù lù hiện ra trước mắt tôi như là một buổi kiểm tra cố định vậy. Trên tờ giấy đó, tôi cẩn thận liệt kê nghề nghiệp và nơi làm việc trong tương lai mà tôi muốn làm quen trước, cùng với những lý do để làm công việc đó của tôi. Tôi thì hoàn toàn chắc chắn về những kế hoạch tương lai mà tôi đã thấm nhuần trong cơ thể mình rồi, vì thế tay tôi chưa bao giờ nhấc lên khỏi tờ giấy cả. Chẳng cần đến hai phút để mà viết hết tất cả xuống nữa là.

...Nhưng rồi—

Ngọn gió bốc lên. Đó là ngọn gió mà đem đến mục đích, là thứ báo hiệu cho một cuộc gỡ định mệnh sau giờ học. Tờ giấy duy nhất cùng với những giấc mơ của tôi được viết trong đấy bay đi để đi gặp tương lai như thể nó đã trở thành một chiếc máy bay giấy vậy.

Có lẽ là tôi đã dùng từ ngữ hoa mỹ để miêu tả, nhưng tất nhiên là tôi đang nói về việc tờ giấy tôi vừa viết trên đó chỉ mới vài giây trước. Này, khốn khiếp, cơn gió kia, đồ thứ bỏ đi kia.

Như thể đang trêu tôi, tờ giấy đu đưa trên mặt đất để rồi bay vút lên cao một lần nữa ngay khoảnh khắc mà tôi đã nghĩ rằng tôi chuẩn bị chộp được nó.

...Hừ, không đáng. Tôi sẽ đi lấy một tờ khác và viết lại vậy. Khẩu hiệu ưa thích của tôi là “nếu không có hiệu quả khi bạn đã cố gắng, hãy từ bỏ”, vì thế tôi cũng chẳng có buồn đến thế đâu. Trong khi chúng ta đang nói đến chuyện này, bạn cũng có thể thêm vào câu “khi mọi chuyện trở nên khó khăn, hãy bỏ cuộc” vào đó luôn.

Nhún vai, tôi bắt đầu bước đi—và đó là khi chuyện ấy xảy ra.

“Đây là của cậu sao?”

Tôi nghe thấy một giọng nói. Với một sự bắt đầu, tôi tìm kiếm xung quanh mình chủ nhân của giọng nói có hơi khàn khàn và có chút uể oải kia, nhưng rồi chẳng có ai ở cạnh tôi cả. Cô đơn là chuyện bình thường đối với tôi, nhưng đó không phải là điều mà tôi đang nhắc đến lúc này—tôi không thể tìm được bất kì dấu hiệu nào của người khác trên sân thượng này cả.

“Cậu đang nhìn đâu thế?” Tôi nghe thấy giọng cười một cách khinh khỉnh từ trên cao.

Nếu giọng nói đó ở trên đầu tôi, thì tôi biết chắc rằng nó phát ra từ đâu. Nó là từ nơi mà còn nhô lên bầu trời xa hơn cả sân thượng nữa—chiếc cầu thang dẫn đến tháp nước.

Chủ nhân của giọng nói đó thì đang tựa người vào tháp nước, nhìn xuống nơi tôi. Khi cô ấy chơi với chiếc quẹt ga trông rẻ tiền một trăm yên trong tay mình, mắt chúng tôi gặp nhau và cô ấy nhẹ nhàng cho nó vào trong túi đồng phục của mình.

Mái tóc đen dài của cô ấy xuống đến tận lưng, chiếc ribbon của cô ấy thì đã được cởi ra, để lộ ra đường cong của ngực cô ấy, những phần không cần thiết của cổ tay áo sơ mi của cô ấy đã được nới lỏng; đôi chân dài, sắc nét của cô ấy trông như thể được tạo nên là để vận động vậy. Nhưng thứ để lại ấn tượng cho tôi lại là đôi mắt đầy tham vọng của cô ấy, đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm. Quần thâm dưới mắt cô ấy thật sự tôn thêm vào cái nhìn bơ phờ ấy.

“Cái này của cậu sao?” cô gái hỏi với cùng giọng điệu như trước.

Tôi không biết cô ấy bao nhiêu tuổi, vì thế trong khoảng thời gian này đây, tôi ngậm họng mình lại và gật đầu trả lời. Bạn thấy đấy, tôi phải giữ đúng trang trọng nếu như cô ấy là senpai của mình, nhưng nếu không phải thì chuyện đó sẽ rất là ngượng ngụng đấy. Sức mạnh thật sự là không lật bài mình lên.

“...Chờ một chút,” cô ấy thở dài, cô ấy đặt tay mình lên cầu thang và nhanh chóng leo xuống.

…Nhưng rồi—

Ngọn gió bốc lên. Đó là ngọn gió nặng nề mà thổi bay đi màn đen tối, thứ mà quyết định định mệnh của một người. Đường kẻ vải duy nhất mà chan chứa những giấc mơ của tôi đã chịu thua trước ngọn gió thần thánh như thể nó đang khắc ghi sâu vào trong trí nhớ vĩnh hằng vậy.

Có lẽ là tôi đã dùng từ ngữ hoa mỹ để miêu tả, nhưng cơ bản là tôi đã thấy quần lót của cô ấy. Này, làm tốt lắm, gió ạ, mày giỏi nhất rồi đấy!

Cô gái nửa đường buông chiếc thang ra, nhẹ nhàng đáp xuống bằng chân mình, và rồi đưa tờ giấy cho tôi—nhưng là sau khi tự mình liếc qua tờ giấy đó trước.

“...Cậu là một thằng ngốc sao?” Cô ấy nói một cách cộc lốc, cơ bản là ném nó trả ngược về phía tôi.

Ngay khi tôi bắt được tờ giấy, cô ấy không chút chậm trễ trong việc quay người lại và biến mất vào khu trường học, không một lần nhìn lại. Tôi bị bỏ lại đó một mình, mất đi cơ hội của mình để nói lời “cảm ơn” hay “ý cô là gì khi nói là thằng ngốc chứ?” hay “xin lỗi, tôi đã thấy quần lót của cô mất rồi.”

Tôi cầm tờ giấy mà cô ấy đã lấy lại giùm bằng một tay và gãi đầu mình bằng tay còn lại. Cùng khoảnh khắc đó, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ nghỉ vang lên từ chiếc loa trên sân thượng. Xem đó như là dấu hiệu, tôi cũng quay chân đi về phía cánh cửa.

“Ren đen sao…” tôi lầm bầm, thở dài cùng với sự thỏa mãn sâu sắc và kinh ngạc vô cùng.

Tôi tự hỏi liệu ngọn gió biển mùa hè có mang những lời đó đi khắp thế gian luôn không.

↑ Hạng nhất top 250 IMDB, bợn nào chưa xem thì nên xem qua. Tựa tiếng Nhật của The Shawshank Redemption là Shawshank no Sora ni, theo nghĩa đen thì có nghĩa là “Bầu Trời Của Shawshank”.

Truyện Chữ Hay