Tuổi trẻ.
Đó chỉ là một từ đầy đơn giản, thế nhưng nó lại là một từ lay động trái tim con người một cách đầy dữ dội. Nó đem đến cho những người lớn trưởng thành, độc lập trong cuộc sống một cảm giác hoài niệm vui buồn lẫn lộn, nó mang đến cho những cô gái trẻ tuổi một cảm giác khát khao đời đời, và nó cho những con người như tôi một cảm giác của sự ghen tuông và căm phẫn dữ dội.
Cuộc sống học đường trung học của tôi thì không như Khu Vườn Địa Đàng mà tôi đã miêu tả trước đây. Cuộc sống đó là một thế giới đầy u ám, tối tăm và đơn sắc. Vào ngày học đầu tiên, khi mà tôi bị tai nạn giao thông, cả cuộc sống học đường của tôi đúng thật là đã trở nên ảm đạm. Sau đó, tôi chỉ đi đến trường rồi về nhà, và trong những ngày nghỉ tôi chỉ đi đến thư viện. Tôi thực sự đã dành những ngày của mình sống một cuộc sống mà khác biệt hoàn toàn so với cuộc sống trung học trong mơ điển hình. Trong thế giới của tôi đây, tình cảm hài hước chẳng hề hiện diện.
Tuy nhiên, tôi chẳng có bất kì nuối tiếc nào cho việc đó cả. Thật ra, bạn thậm chí có thể nói rằng tôi khá là tự hào về bản thân mình.
Đi đến thư viện và hoàn tất những quyển tiểu thuyết giả tưởng siêu dài đó… Bật radio lên vào ban đêm và trở nên cuốn hút bởi cách kể một câu chuyện của nhân viên nhà đài… Tìm thấy một lời nhắn đầy ấm lòng trong một biển điện tử khổng lồ được ngự trị bởi những tin nhắn điện thoại… Tất cả những thứ đó có thể được thực hiện chính là vì tôi đã sống một cuộc sống như thế.
Tôi thực sự biết ơn, tôi thực sự xúc động, trước mỗi khám phá và những cuộc gặp gỡ đầy ngẫu nhiên kia. Cũng có cả nước mắt nữa, nhưng chúng không phải là những giọt nước mắt của nỗi đau thương.
Tôi chưa bao giờ chối bỏ những khoảng thời gian mà mình có, một năm “tuổi trẻ” trung học mà tôi đã sống. Không, tôi sẽ chấp nhận nó bằng cả con tim mình. Và niềm tin đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi, kể cả ngày hôm nay hay ngày mai kia.
Tuy nhiên, tôi muốn nói rõ điều này: cho dù thế, tôi sẽ không chối bỏ cách sống của những người khác. Tôi sẽ không chối bỏ cách mọi người ăn mừng tuổi trẻ.
Đối với những người đang ở trong khoảnh khắc vàng son của tuổi trẻ của mình, thậm chí là đến cả thất bại cũng có thể trở thành những kỉ niệm tuyệt vời. Thậm chí là những cuộc cãi vã, xung đột và rắc rối cũng có thể trở thành những khoảnh khắc khác trong tuổi trẻ của họ.
Cả thế gian thay đổi khi mà được nhìn qua chiếc kính lọc tuổi trẻ mà những con người đó có được.
Trong trường hợp đó, có lẽ chính tuổi trẻ của tôi cũng có thể được nhuốm sắc màu của tình cảm hài hước. Có lẽ tuổi trẻ của tôi đây không hoàn toàn là sai trái.
Và có lẽ, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ thấy được ánh sáng trong những nơi tôi ở, cho dù tôi phải thấy ánh sáng đó bằng đôi mắt cá chết vô hồn. Tôi có thể cảm thấy, đang lớn dần trong tôi, một thứ gì đó cho phép tôi ít ra cũng hy vọng rằng có chuyện gì đó rồi cũng sẽ xảy đến.
Đúng vậy, có một điều mà tôi đã học được trong những ngày mà tôi đã dành với câu lạc bộ dịch vụ.
Kết luận của tôi là:
-
Với câu đó, tôi dừng bút trong tay mình lại.
Tôi thực hiện một cú vươn vai dài và tuyệt vời. Tôi là người duy nhất còn lại ở đây, trong căn phòng học này, sau giờ học.
Không phải là tôi đang bị bắt nạt hay gì đâu...tôi chỉ là đang viết lại bài văn mà Hiratsuka-sensei đã giao cho bọn tôi. Tôi chỉ thành thật ở đây thôi được chứ? Tôi thật sự chẳng có bị bắt nạt đâu, được chứ?
Bài viết lại của tôi thì đang tiến triển rất thuẩn lợi, nhưng tôi thì lại gặp chút khó khăn với phần kết luận, vì thế cuối cùng lại nán lại đến lúc khá trễ trong ngày.
Có lẽ tôi nên tiếp tục bài này trong phòng câu lạc bộ…
Khi tôi nghĩ đến điều đó, tôi nhanh chóng quẳng tờ giấy kẻ ô và dụng cụ viết của mình vào cặp và bỏ lại căn phòng học không còn ai đằng sau.
Chẳng có ai trên hành lang dẫn đến dãy nhà đặc biệt cả, mặc dù tôi lại có thể nghe thấy những tiếng hét tràn đầy năng lượng của những đội thể thao đang tập luyện bên ngoài,
Yukinoshita thì có lẽ đang trong phòng học đọc sách nữa rồi.. Trong trường hợp đó, tôi có thể tiếp tục viết lách ở đó mà chẳng có bị ai làm phiền cả.
Dù sao thì chúng tôi hoàn toàn chẳng có làm gì trong cái câu lạc bộ đó cả.
Rất, rất ư là thi thoảng, thì có người lại nào đó đến với chúng tôi, nhưng chuyện đó thì rất hiếm, hầu hết mọi người thích đi đến người nào đó quen thuộc hơn, người nào đó mà họ có thể tin tưởng, hay họ chỉ giữ riêng những rắc rối cho chính mình và giải quyết nó bằng cách đó.
Đó có lẽ là câu trả lời đúng đắn. Đó là những gì mà mọi người nên, nói chúng, nên khao khát đến. Tuy nhiên, thi thoảng lại có những người không thể làm được việc đó, nhưng người như tôi, hay Yukinoshita, hay Yuigahama, hay Zaimokuza.
Đối với hầu hết mọi người thì những thứ như tình bạn hay tình yêu hay những giấc mơ đều rất là tuyệt vời. Ngay cả những khoảnh khắc mà gặp rắc rối hay không biết phải làm gì thì cũng có thể xoay chuyển một cách hoàn toàn và được nhìn bằng một con mắt tích cực.
Quả thật vậy, đó là thứ mà chúng ta gọi là “tuổi trẻ.”
Tuy nhiên, cũng có những kẻ gàn dở, những người mà nhìn vào những người đó và kết luận rằng họ đều đang say sưa với cái ý tưởng “tuổi trẻ” và chỉ làm bất kì những gì mà mình muốn. Như đứa em gái tôi sẽ nói, “‘Tuổi trẻ sao? Đó là gì thế? Là một loại trái cây hay gì sao?” Không, đó phải là “yuzu” mói đúng. Nhóc mày đã coi quá nhiều rồi Shouten rồi, có phải thế không? [1]
Khi tôi mở cánh cửa phòng câu lạc bộ, tôi thấy Yukinoshita đang đọc một quyển sách ở nơi thường lệ của mình.
Cô ấy nghe thấy tiếng cánh cửa kêu lên ọp ẹp và ngẩng đầu mình lên.
“Ôi chà...tôi cứ tưởng rằng cậu sẽ không đến ngày hôm nay đấy.”
Cô ấy đặt một mảnh dấu trang vào trong cuốn sách của mình. So với ngày đầu của tôi ở đây, khi mà cô ấy chỉ phớt lờ tôi hoàn toàn và tiếp tục đọc, thì chúng tôi đã tiến triển khá nhiều rồi đấy.
“Ồ, phải...tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ nghỉ một ngày, nhưng vẫn còn chuyện mà tôi muốn làm.”
Tôi lôi chiếc ghế chéo góc so với Yukinoshita ra và ngồi xuống. Đó là vị trí thường ngày của chúng tôi. Tôi lôi tờ giấy kẻ ô từ trong cặp mình ra và trải nó ra. Yukinoshita, người mà đang quan sát tôi một cách kĩ lưỡng, trông chẳng có vẻ hài lòng gì.
“...Cậu nghĩ cái căn phòng học này ở đây để làm gì chứ?”
“Nhưng, cô chỉ đang đọc sách đấy thôi…”
Yukinoshita nhìn đi chỗ khác, có vẻ như hơi ngượng. Có vẻ như là cũng chẳng có ai đến nhờ sự giúp đỡ từ cái câu lạc bộ này ngày hôm nay cả. Âm thanh duy nhất trong căn phòng học im lặng là tiếng tích-tắc của chiếc đồng hồ. Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng cũng đã được một lúc vì mọi thứ thật quá im lặng...Có lẽ là bởi vì một sự hiện diện đầy ồn ào nào đó.
“Yuigahama thì đang làm gì thế?”
“Có vẻ như là cô ta đã đi với Miura-san và những người khác hôm nay rồi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Điều đó thì ngạc nhiên đấy...hay có lẽ là không. Bọn họ là bạn, và kể từ khi trận đấu tennis đó, tôi đã có cảm giác rằng Miura bắt đầu cư xử dịu dàng hơn. Đó có lẽ là vì Yuigahama cuối cùng cũng đã có thể nói rõ mong muốn của mình.
“Tôi cũng hỏi cậu cùng một câu hỏi vậy, Hikigaya-kun. Cậu không đi cùng chiến hữu của mình hôm nay sao?”
“Totsuka thì đi tập rồi. Có lẽ là bởi vì buổi tập luyện đặt biệt đó, nên cậu ta rất là năng nổ trong việc tập luyện gần đây…”
Điều đó có nghĩa là tôi không có đi cùng với cậu ta nhiều lắm. Sự thật đó khiến tôi rất buồn.
“Không phải Totsuka-kun, người con lại kìa.”
“.....Ai chứ?”
“Cậu bảo là ai sao...Cậu biết đấy, người mà luôn ẩn trong bóng của cậu đấy.”
“Này, đừng có nói mấy chuyện đáng sợ như thế chứ...Đừng có bảo tôi là cô thấy được hồn ma hay gì đấy?”
“...*Thờ dài* Đừng có mà vớ vẫn chứ...Chẳng có gì gọi là ma quỷ cả.”
Yukinoshita thở dài và nhìn tôi với ánh mắt nói rằng "Có kẽ tôi sẽ biến cậu thành một con ma"...Aaa, cũng đã khá lâu rồi kể từ khi tôi trò chuyện như thế này với Yukinoshita đấy.
“Ý tôi là người đó đấy. Za...Zai...Zaitsu-kun? Đại loại như thế đấy…”
“À, Zaimokuza sao? Hắn ta không phải là chiến hữu của tôi đâu.”
Trời, tôi còn chẳng biết liệu tôi có gọi hắn là bạn không nữa là.
“Hắn bảo tôi là ‘Ta giờ thì nằm trong một cơn khủng hoảng lớn rồi...Xin lỗi, nhưng ta phải ưu tiên cho hạn chót của mình trong hôm nay’ và hắn đi về nhà trước rồi.”
“Cậu ta đúng là nói năng như một tác gia lớn vậy…”
Yukinoshita lầm bần với vẻ ghê tởm rõ ràng trên mặt mình.
Coi nào, coi nào, ít ra thì hãy thể hiện chút thông cảm cho tôi đi chứ—tôi là người phải đọc tác phẩm của hắn đây này. Hắn thậm chí còn chẳng viết ra nữa là, hắn chỉ mang đến những bức vẻ và cốt truyện thôi, cô biết không hả? “Này, Hachiman, ta nghĩ ra một ý tưởng khá là hay này! Nữ chính thì được làm từ cao su và nữ phụ thì có sự mạnh hủy bỏ năng lực của nữ chính! Thứ này sẽ là một cú hít lớn đây!” Đồ ngốc. Đó không phải là một ý tưởng hay ho đâu, là thứ bỏ đi đấy. Chẳng phải như thế là sao chép hoàn toàn sao?
Nhưng, chà, cuối cùng thì cái cộng đồng âm ấm đó chỉ có thể tồn tại trong một lúc, và chúng tôi cuối cùng cũng di tản về nơi mà chúng tôi thuộc về. VÌ thế bạn có thể nói rằng cái nó đó là là hiện tượng chỉ có một lần trong đời đấy.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi liệu đây có phải là nơi Yukinoshita và tôi thuộc về hay không, thế thì tôi đoán tôi sẽ nói là cũng không hẳn.
Cuộc trò chuyện lúc lúc không của chúng tôi lang thang một cách không mục đích trong bầu không khí (có hơi khó xử) thường lệ.
“Cô vào đây.”
Cánh cửa độ nhiên bật mở.
“.....*thở dài*.”
Yukinoshita nhẹ nhàng đặt tay lên trán mình và thở dài. Trông cô ấy có vẻ cam chịu. Tôi hiểu rồi...Khi mà bạn đang ở trong một không gian đầy yên tĩnh như thế này và rồi cánh cửa đột nhiên mở ra như thế, thì bạn sẽ bắt đầu muốn tuôn ra những lời chửi bới mà thôi…
“Hiratsuka-sensei...Xin hãy gõ cửa khi mà cô muốn vào chứ.”
“Hửm? Chẳng phải đó thường là câu của Yukinoshita sao?”
Trông Hiratsuka-sensei có hơi bối rối, nhưng rồi cô ấy lôi ra một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống.
“Cô muốn gì sao?”
Khi Yukinoshita hỏi câu hỏi của mình, đôi mắt của Hiratsuka-sensei có vẻ như bắt đầu lấp lánh theo vẻ như con trai thường thấy của mình.
“Cô muốn thực hiện một lời thông báo giữa cuộc thi.”
“À, là chuyện đó…”
Tôi đã hoàn toàn quên mất đấy...Thật ra, tôi chẳng có nhớ là có giải quyết bất kì điều gì nên việc tôi quên mất cũng là điều tự nhiên thôi.
“Kết quả trận đấu hiện giờ thì hai điểm dành cho mỗi người, vì thế là tì số hòa. Đúng vậy, những trận đấu kín thì là linh hồn của những manga chiến đấu…Bản thân cô thì thích Yukinoshita bừng tỉnh sau khi vượt qua được cái chết của Hikigaya hơn…”
“Em chết sao? Làm sao mà đến chuyện đó được chứ…? Umm, và mỗi người hai chiến thắng? Em không nhớ là có giải quyết bất kì điều gì, và bọn em chỉ có ba người đến nhờ sự giúp đỡ mà thôi.”
Chẳng lẽ cô ấy không biết đếm hay sao thế?
“Theo tôi đếm thì có bốn người lận. Cậu nghe rõ rồi phải không? Tôi sẽ quyết định mọi việc bằng phán quyết của mình.”
“Khi mà cô chơi theo cái luật lệ đầy độc đoán như thế, thì thật ra có hơi mới mẻ đấy…”
Chẳng lẽ cô ấy phải là Gian hay gì sao? [2]
“Hiratsuka-sensei...Cô có thể vui lòng giải thích lý do đằng sau điểm số của cô không? Như tên đằng kia cứ hét lên nãy giờ, bọn em vẫn chưa thật sự giải quyết bất kì vấn đề nào mà mọi người đem đến bọn em.”
“Hừm…”
Hiratsuka-sensei chìm vào im lặng và suy nghĩ một chút.
“Chà, để coi nào...Nếu em lấy chữ kanji của từ ‘vấn đề’ [3], gốc của chữ ‘con tim’ thì nằm bên trái và chữ kanji cho từ ‘tà ác’ ở cạnh bên nó. Và chữ kanji cho từ ‘tà ác’ thì lại có cái mũ trên đầu.” [4]
“Xin chào bé trung học, chẳng phải bé nên quay về lớp hay sao?”
“Ý cô muốn nói là những vấn đề thật sự của các em thì nằm bên cạnh con tim mình, và vì thế những điều mà mọi người đem đến với các em khi mà họ kiếm tìm lời tư vấn thì có thể không phải là vấn đề thực sự của họ.”
“Việc giải thích mọi thứ như thế trước khi cô nói đến ý chính thì có nghĩa gi không?”
“Không phải là cô lại giỏi giang đến mức đấy ở đây.”
Cả Yukinoshita và tôi đều đốn hạ cô ấy một cách không nhân nhượng gì, và trông Hiratsuka-sensei có vẻ hơi buồn một chút.
“Cô hiểu rồi...Cô đây cũng đã cố rất nhiều để nghĩ ra điều đó đấy…”
Chà, nói cách khác, kẻ chiến thắng và người thua cuộc trong trò chơi này thì chỉ là được tùy ý quyết định mà thôi. Hiratsuka-sensei nhìn tới và lui giữa tôi và Yukinoshita và có vẻ hơi hờn dỗi một chút.
“Hừ...Hai em chỉ hợp tác với nhau để tấn công ai đó mà thôi...Hai đứa giống như bạn cũ của nhau hay gì đó vậy.”
Yukinoshita nhún vai. Tôi thì đã dám chắc rằng cô ta đáng liếc nhìn tôi từ bên cạnh, nhưng rồi tôi nhận ra cô ấy thậm chí chẳng còn nhìn đến tôi nữa là.
“Hikigaya, đừng có mà ủ rũ thế… Người ta nói rằng thậm chí còn có những con bọ còn thích ăn cỏ mà. Chỉ đơn giản là vấn đề về sở thích mà thôi.”
Sensei đang cố an ủi tôi. Tôi đây chẳng có thấy chán nản gì cả mà, thật là… Và tại sao lòng tốt đó lại chỉ cảm thấy là đau đớn cơ chứ…?
“Đúng thật vậy…”
Ngạc nhiên thay, Yukinoshita có vẻ như cũng tham gia vào… Chờ đã, cô ấy là người khiến tôi cảm thấy chán nản ngay từ đầu đấy chứ.
Tuy nhiên, Yukinoshita chỉ nói sự thật mà thôi, cô ấy sẽ không nói xạo về cảm giác của mình, vì thế có lẽ là cô ấy thật sự tin vào những lời của Hiratsuka-sensei. Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng với tôi.
“Tôi dám chắc rằng một ngày nào đó sẽ có một con côn trùng nào nó sẽ thích Hikigaya-kun đấy.”
“Ít ra thì hãy chọn một con vật nào dễ thương hơn đi chứ, chết tiệt!”
Việc không yêu cầu cô ấy chọn con người thay vào đó, thì khá là khiêm tốn, ngay cả với tôi đấy… Nhưng Yukinoshita đầy kiêu ngạo đó thì chỉ nắm chặt lấy tay mình, trông khá là tự hào về bản thân mình.
Có lẽ cô ấy thật sự vui với những gì cô ấy đã nói, nhưng đôi mắt cô ấy lại đang sáng lấp lánh, trông cô ấy thật sự là đang rất vui thích đấy.
Tôi, mặt khác, thì lại chẳng thấy điều đó vui vẻ gì cả. Ý tôi là, chẳng phải nói chuyện với con gái lại đáng lẽ ra phải cười toe toét đầy lời ngọt ngào đáng yêu hơn sao? Chẳng phải chuyện này là hoàn toàn kì lạ hay sao?
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ viết xuống những gì tôi đang cảm nhận được vào khoảnh khắc đó, vì thế tôi nắm chặt cây viết của mình. Yukinoshita nhìn qua vào những gì tôi đang làm
“Thật ra thì cậu đã viết đã từ từ nãy đến giờ thế?”
“Im đi, chẳng có gì đâu.”
Và rồi. tôi viết vội dòng cuối cũng trong bài tập của mình xuống:
-
Đúng như dự đoán, tuổi trẻ tình cảm hài hước của tôi thì bị sai mất rồi.
↑ Ở đây thì có hơi khó dịch một chút, là một cách chơi chữ trong bản gốc với chữ “tuổi trẻ” (seishun) và thiên hà (seiun). Nhưng bản tiếng Anh thì chỉnh lại với chữ “tuổi trẻ” (youth) và “yuzu” (một loại cam hay chanh gì đó). Mình không kiếm được từ thay đành phải để đó vậy. Còn Shouten là một loại hài kịch của Nhật, trong đó những người diễn hài sẽ so sánh xem ai có thể nói đùa hay nhất theo một đề tài nhất định.
↑ Doraemon, anyone?
↑ ‘Vấn đề’ ở đây thì chữ kanji là 悩. Có gốc chữ trái tim ở bên trái.
↑ Ở gốc phải của 悩 là 凶, có nghĩa là tà ác.