Người đàn ông mặc đồ đen còn chưa kịp vội vàng né tránh, Ninh Vũ Phi đã vọt tới trước mặt anh ta đập một quyền vào mặt.
Bụp!
Dưới lực lượng cường đại, người đàn ông mặc đồ đen giống như diều đứt dây bay ra ngoài, đụng vỡ một cái bể nước.
Nhưng không thể không nói khuôn mặt anh ta ẩn giấu rất sâu, lực mạnh như vậy cũng không lộ ra một tia sơ hở.
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông mặc đồ đen đã bắt đầu sợ hãi lực lượng của Ninh Vũ Phi, đứng dậy hai chân phát lực muốn rời đi.
“Ở lại.” Ninh Vũ Phi sẽ không để đối phương chạy đi, một bước chân vọt lên cạnh tường, trong tay hai cây kim bay ra.
Xèo xèo!
Hai cây kim bạc đâm trúng chính giữa lưng người đàn ông mặc đồ đen, anh ta giống như một con quạ bị bắn hạ rơi vào trong ngõ.
Người đàn ông mặc đồ đen cảm giác được thân thể mình đang nhanh chóng tê dại do tác dụng của thuốc Ninh Vũ Phi đã bôi lên kim bạc.
“Anh nghĩ rằng anh có thể chạy trốn sao?”
Giọng nói lạnh như băng của Ninh Vũ Phi từ bên phải người áo đen truyền đến, anh ta theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy bàn tay to của Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ người áo đen, hung hăng đập anh ta vào vách tường.
Bùm bùm!
Vách tường phía sau người áo đen giống như mạng nhện nứt ra, có thể thấy được lực lượng của Ninh Vũ Phi lớn cỡ nào.
“Phụt...”
Người áo đen phun ra một ngụm máu nhưng vì có mặt che nên không nhìn rõ.
“Nói đi, bây giờ toàn thân anh đã tê liệt, tôi sẽ không để cho anh chết dễ dàng như vậy đâu, nếu không nói tôi sẽ chậm rãi tra tấn anh.”
Ninh Vũ Phi lúc này không còn giống một người thân thiện dễ gần nữa mà đã trở thành ác ma khiến người ta sợ hãi, giọng nói không mang theo một tia tình cảm, phảng phất như là sâu trong địa ngục truyền đến.
bg-ssp-{height:px}
“Cậu thật ngây thơ, cậu không có cơ hội đâu.” Người đàn ông áo đen cố chấp nói.
“Tôi sẽ từ từ tra tấn anh cho đến khi anh nói.”
Ninh Vũ Phi chậm rãi giơ tay lên muốn đem mặt nạ người áo đen tháo ra nhưng khi muốn đụng phải mặt nạ.
Một giọng nói sợ hãi vang lên bên tai Ninh Vũ Phi: “Anh Phi Vũ, cứu em.”
“Hả?”
Ninh Vũ Phi lập tức nhíu mày quay đầu, trong tầm mắt một người đồng dạng mặc đồ đen bắt được Đường Tố Nga, thực lực so với người áo đen trong tay mình còn mạnh hơn rất nhiều.
“Tổ chức sao?” Ninh Vũ Phi nói.
“Ninh Vũ Phi, không muốn cô gái này chết thì thả anh ta ra.” Người đàn ông áo đen đối diện nói.
Giọng nói của bọn họ đều rất khàn khàn, nhất định là mang theo máy biến âm cho nên Ninh Vũ Phi cũng không nghe ra đám người này rốt cuộc là ai.
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua Đường Tố Nga, không chút do dự đem người áo đen trong tay ném qua, không thể bởi vì chuyện của mình mà làm bị thương Đường Tố Nga được.
Đối phương cũng mạnh mẽ ném Đường Tố Nga qua, đối với võ giả mà nói ném một người nặng một trăm cân là chuyện rất dễ dàng.
“A...”
Ninh Vũ Phi đỡ lấy Đường Tố Nga rồi lại nhìn về phía đối phương, đối phương sớm đã chạy trốn mất bóng dáng.
“Anh Vũ Phi, ba em!” Đường Tố Nga lập tức chạy về.
Khi hai người trở về phòng khám Tế Thế thấy Đường Cảnh Trung đang nằm trong phòng khách, Ninh Vũ Phi kiểm tra một lượt rồi nói: “Không sao, chỉ là bị ngất xỉu mà thôi.”
“Vâng, anh Vũ Phi, vừa rồi thật sự xin lỗi, nếu không phải tại em bọn họ cũng sẽ không thể chạy trốn.” Đường Tố Nga tự trách mình nói.
“Không sao đâu, chỉ là bị đánh choáng váng mà thôi.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi nhìn thấy trong tay áo cổ tay Đường Tố Nga giấu một tờ giấy, lấy ra mở ra xem trên đó viết.
“Thế lực khổng lồ, không phải một mình cậu có thể đánh đổ được, an toàn là quan trọng nhất, từ bỏ chuyện điều tra.”
Chữ viết trên giấy được in ra chứ không phải viết tay cho nên không để lại bất kỳ dấu vết nào, Ninh Vũ Phi cũng không thể điều tra..