Hàn Địch dẫn tay Thân Kính đặt lên nơi đang sưng lên, nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô cách lấy lòng mình như thế nào và mang đến cho cô cảm giác phiêu diêu dục vọng. Thân Kính tò mò trợn to hai mắt nhìn vật to tròn trong tay, cảm nhận sự to cứng dần của nó theo từng động tác vuốt ve.
Hô hấp cả hai ngày càng trỏ nên gấp gáp và vội vã, giữa đêm khuya tĩnh mịch càng khiến người ta thêm liên tưởng. Thân Kính vui đùa vuốt ve vật to trong tay, cúi đầu nhìn chăm chăm vật trong tay như quái thú đang dâng trào, từ từ kéo vật che chắn duy nhất trên người anh xuống, tiểu Hàn Địch không thể chờ được nữa nảy ra lập tức, gật đầu chào Thân Kính.
Hiển nhiên Thân Kính bị vật khổng lồ dọa sợ, quên mất động tác trong tay, nhìn chằm chằm vật dũng mãnh nhảy ra, lẩm bẩm, "To thật."
Niềm kiêu hãnh của đàn ông trong Hàn Địch được thỏa mãn cực hạn, cố ý rúc bụng dưới khiến vật khổng lồ nhảy lên trước mắt cô, ra tín hiệu khẩn cấp với cô, nhưng Thân Kính lại không phối hợp, quan sát một phen, sau đó nói thêm một câu, "Ừ, so với những cái trong GV thì lớn hơn nhiều."
Người đàn ông vốn đang phiêu diêu chốn dục tiên giống như bị dội một gáo nước lạnh, huyệt thái dương giần giật, cắn chặt hàm răng để bản thân tránh lộ ra cảm xúc ghen tuông quá rõ, gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đang thưởng thức “người anh em” của mình, "Em nhìn mấy cái đó?"
"À, nhìn thấy trong máy tính của Hướng Dật Thuần, bọn họ thật đúng là không to bằng anh, nếu để anh đi diễn thì, khẳng định…"
Thân Kính còn chưa nói xong giả thiết của mình, hai mắt chợt mở to vì bụng dưới đột nhiên bị đâm xuyên, không thể tin tại sao người đàn ông này lúc nãy còn vui vẻ lại đột nhiên điên cuồng như vậy, hơn nữa tốc độ ra vào của anh càng lúc càng nhanh, xem ra đã cho anh ta cơ hội luyện tập quá nhiều.
"A… Hàn Địch anh chậm một chút…"
"Hừm, phụ nữ ăn ở hai lòng, phía dưới cắn chặt như vậy còn bảo tôi chậm."
"Khốn kiếp, cái này với việc bảo anh chậm lại liên quan cái rắm, anh nhẹ một chút đau quá…"
Tối nay Hàn Địch cực kì tử tế, không hề hoa hòe dư thừa, vẫn luôn dùng tư thế truyền thống, ra vào liên tục, rõ ràng là đang đọ sức với mấy diễn viên GV mà Thân Kính nói, từng giọt mồ hôi trên bộ ngực trần trụi rơi lên khe ngực của Thân Kính, cùng mồ hôi của cô hòa vào một thể, men theo khe giữa chảy dọc xuống, chảy đến phần bụng bằng phẳng rẽ thành hai tuyến.
Thân Kính bị anh ra vào mấy cái thật nặng nề đã trở nên ngoan ngoãn, hai chân bủn rủn vòng trên eo của anh, anh lại cố tình liên tục ma sát vào điểm đó, sau đó chậm rãi lui ra, vào lúc sắp rút ra khỏi thì lại nặng nề thúc vào, kích thích khiến Thân Kính không thể không nâng cao thắt lưng, lại nặng nề rơi xuống, thét lên đạt tới đỉnh dục vọng.
Cao triều tại chốn bồng lai giữa nhân gian không có hồi kết, mỗi lần đều tiêu tốn năng lượng, thời gian dài phun ra và phát tiết, khiến toàn thân cô mềm nhũn dưới thân anh, mà người đàn ông chưa bao giờ mệt mỏi.
Hai tay Hàn Địch ôm lấy vòng eo đã sớm vô lực của cô, càng thêm chặt chẽ khiến nơi giao nhau không chút khe hở, dây dưa với đầu lưỡi của cô, vật khổng lồ dâng trào không hề tách ra lần lượt rút ra lại tiến vào, cuối cùng mạnh mẽ bế thốc cô lên, đột nhiên cơ thể mất thăng bằng khiến Thân Kính giật mình, đúng lúc này Hàn Địch lại nằng nề chen vào, khiến cô thét chói tai lần nữa.
Lúc bị anh ra vào mạnh mẽ trên cánh cửa, Thân Kính đã sớm không còn hơi sức nâng mí mắt nặng nề, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Đột nhiên, khi Hàn Địch hung hăng đi vào lần nữa, cô kiên quyết đẩy ngực anh ra, không để anh tiếp tục động tác.
"Đừng náo loạn kẻo em không nhịn được nữa."
Hàn Địch kỳ quái nhìn cô, hai mắt tràn đầy dục vọng đã sớm không còn phân nổi đúng sai, kéo hai tay cô ra đặt sang hai bên, vật nam tính tiếp tục tiến vào không ngừng nghỉ.
"Chồng à chồng à anh có nghe thấy không?"
"Cái gì?" Rốt cuộc Hàn Địch cũng dừng lại mọi động tác, vật cứng thawrngvaaxn chôn sâu trong cơ thể cô, hưởng thụ cảm giác ấm áp của vách tường bao chặt.
"Hình như là tiếng khóc con gái yêu của anh đấy."
Hàn Địch nghe kĩ lại, hình như là tiếng khóc của con thật, lập tức trở nên luống cuống, nhưng hiển nhiên tiểu Hàn Đich đứng sững bất khuất vẫn chưa được thỏa mãn, không chịu lui ra khỏi chốn tuyệt mỹ.
Hai mắt vô tội nhìn Thân Kính, giãy giụa hiện rõ trong mắt Hàn Địch, hai tay siết chặt mông cô, làm bộ đáng thương nói, "Làm sao đây, vợ ơi? Em giúp anh một chút."
Toàn thân Hàn Địch căng cứng, một lát lại gây rối, hai tay Thân Kính siết chặt cơ bắp cứng rắn của anh, cố gắng co rúc bụng dưới, rúc mông lại khước từ vật to lớn, hi vọng nó có thể sớm rút ra nhanh một chút.
Vật to ra vào vài chục lần, thấy Thân Kính cố ý kẹp chặt, thân thể Hàn Địch căng thẳng, vô tội nhìn vợ yêu của mình, không phong độ chút nào cầu khẩn, "Vợ ơi, quên mang bao."
Thân Kính đã sớm tới cực hạn, rõ ràng cô đã cấm Hàn Địch làm loạn, nếu dám đùa bỡn mánh khóe sẽ cho anh ta ăn chay mãi mãi, vì tính phúc cả đời của mình, Hàn tiên sinh vẫn luôn khắc chế tính toán của mình, hôm nay là vì quá gấp nên quên chuẩn bị.
"Không sao, bây giờ là kỳ an toàn, anh bắn bên trong đi!"
Nhận được cái gật đầu của ai kia, rốt cuộc anh không hề nhẫn nại nữa, hai mắt sáng lên, giấu đi ánh sáng giữa hai đầu mày, thân thể không còn phải kiềm chế, mãnh liệt bắn vào sâu trong thành tử cung, khiến hai người đạt đến cao triều trước nay chưa từng có.
Hai người mặc áo choàng tắm xong, Thân Kính đã không còn hơi sức đứng thẳng người, chứ đừng nói đến bước đi, cô cảm thấy động một chút cũng có chất lỏng sềnh sệch lưu lại trên bắp đùi, mà cô đã sớm mệt mỏi không còn hơi sức mở miệng dặn Hàn Địch đi tắm.
Hàn tiên sinh vốn còn có tính toán riêng nên càng không chủ động tắm cho cô, lúc ôm Thân Kính trở về phòng, quả nhiên công chúa nhỏ nhà họ Hàn đang ngồi trên giường nhỏ, hai mắt rà soát nhìn hai người đang tiến vào, chỉ vào Hàn Địch tố cáo, "Ba hư, không cần Ly Yên nữa rồi, huhu"
Hàn Địch cẩn thận đặt vợ lên giường, đắp kín chăn cho cô, ở cúi xuống hôn lên trán cô, mới vòng qua giường lớn đi đến trước mặt con, cúi người lập tức bế bé lên ngang tầm mắt mình, âm thanh trầm thấp đầy từ tính dụ dỗ công chúa nhỏ, “Ba làm sao có thể không cần con chứ, mẹ làm việc mệt nhọc, ba xoa bóp cho mẹ mà, Ly Yên là bé ngoan, chẳng lẽ con muốn mẹ mệt sao?"
Hiển nhiên Hàn Ly Yên bị nét mặt chân thành tha thiết của Hàn tiên sinh lừa, vốn đang khóc thút thít liền im hẳn, ôm cổ Hàn Địch, giả bộ hiểu chuyện hôn thật mạnh lên mặt ba ba, "Ly Yên là bé ngoan, không muốn mẹ buồn đâu."
"Ừ, công chúa nhà ta ngoan nhất, vậy bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai ba mẹ dẫn con đi đón chú có được không?"
"Chú muốn trở về rồi sao?"
"Ừ, chú ấy nhớ Ly Yên quá, cho nên mới tới gặp Ly Yên, cho nên bây giờ con phải ngoan ngoãn ngủ, bằng không ngày mai không dậy nổi vậy thì chắc chắn không gặp được chú rồi."
"Được, ngày mai Ly Yên phải dậy sớm mặc chiếc váy ba mua hôm nay để đi đón chú."
"Ừ, mau nằm xuống."
Chờ con ngủ rồi, Hàn Địch mới rón rén vén một bên chăn nằm xuống, kéo người đang nằm xa xa bên kia giường ôm vào lòng, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn đi ngủ.