Mọi người không rảnh để quan tâm ba người đó nói cái gì, ai cũng bị bé gái nhỏ nhắn phấn điêu ngọc khắc trong ngực Thân Kính hấp dẫn, các quý công tử đều không tiếc làm mặt hề chỉ bởi vì nụ cười của tiểu mỹ nữ.
Ngũ quan còn chưa phát triển, dĩ nhiên tính nết xấu xa của mỹ nhân chưa bị lộ ra ngoài, trung hòa tất cả ưu điểm của Hàn Địch và Thân Kính, quả nhiên khiến người khác ghen tị chết được, bé gái đáng yêu như vậy, bao nhiêu núi vàng núi bạc cũng không đổi được.
"Chị Kính, thật không có thành ý gì cả, kết hôn cũng không thông báo một tiếng."
"Chị Kính, chị có xem tụi này là bạn không vậy?"
"Tiểu Kính, trái tim pha lê của tôi đã tan vỡ dưới đất rồi kìa, tại sao em có thể đi lấy chồng, mà chú rể cũng không phải là tôi."
"Chị Kính, cho em mượn công chúa nhỏ nhà chị chơi hai ngày đi!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu vây quanh hai mẹ con Thân Kính, nét mặt tươi cười như hoa của công chúa nhỏ không hề hay biết mình đang gặp phải bao nhiêu tay thủ đoạn thâm độc, công chúa nhỏ không chỉ không buồn, ngược lại cười khanh khách đến cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì mỗi ngày ở nhà chỉ có ba, mẹ lại rất bận rộn, mặc dù ba rất tốt, nhưng công chúa nhỏ vẫn thích có nhiều chú cùng chơi như thế này hơn, nhìn bộ dạng ngây ngốc nhìn mình của bọn họ cảm thấy rất đáng yêu.
Liếc nhìn Hướng Dật Thuần đang ngồi uống rượu trong góc phòng, giống như con công giành được thắng lợi, cao ngạo đi ngang qua cậu ta, bế lấy đứa bé trong lòng Thân Kính, sau khi chào hỏi mọi người lập tức dẫn người bên cạnh đi về.
Hàn Địch của thành phố G không phải là người ai cũng dám chọc, mặc dù mọi người luyến tiếc không muốn công chúa nhỏ bị bế đi như vậy, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo bản lĩnh của ba người ta lớn như vậy chứ?
Cũng may lúc công chúa nhỏ đi, cô bé ghé lên vai Hàn Địch, cười nháy mắt với mọi người, còn mi gió vài cái với họ đã đủ khiến một đám đàn ông mừng rỡ, còn hưng phấn hơn cả khi kiếm được vài triệu.
Đợi đến lúc yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người mới nhất trí nhìn sang người đàn ông đang uống rượu trong góc phòng đầy ý vị kia, ánh mắt có đồng tình cũng có trêu tức, tất cả mọi người đều ăn ý mà đi tới bên cạnh cậu, toàn bộ nhào sang phía người cậu.
"Người anh em, tục ngữ nói anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, các anh em không phải vẫn còn ở đây hay sao? Nào nào nào, mọi người cùng cậu say một trận."
"Này, vì một đóa hoa mà bỏ cả một cánh rừng hoàn toàn không phải tác phong của cậu, cậu không thể học hỏi ai kia mà tách khỏi tổ chức chứ."
"Người anh em, đừng học theo anh của cậu, hôn nhân có phải nhà tù hay không, chờ hai năm sau nhìn anh cậu, tự nhiên sẽ biết."
Duẫn Vị nghe mấy người họ nhao nhao đưa lời khuyên giúp Hướng Dật Thuần, thật là dở khóc dở cười, như thể Lâm An Bắc kết hôn đã nhận lấy bao nhiêu là uất ức, hơn nữa còn xem cô như người không biết thù dai, nói xấu cô ngay trước mặt cô.
Lâm An Bắc đi ra ngoài nghe điện thoại, một người đàn ông ăn mặc thoải mái đang bưng ly rượu lảo đảo đi qua, Duẫn Vị sợ anh ta đi được nửa đường sẽ té nhào, đổ hết rượu lên người cô nên hết sức chú ý nhất cử nhất động của anh ta, chuẩn bị né bất cứ lúc nào.
May mắn thay dù sao rượu trong bình đã rót cho một đám người, mặc dù lảo đảo, nhưng vẫn đi đến trước mặt Duẫn Vị một cách an toàn.
Cuối xuống cụng lên cái ly đặt trước mặt Duẫn Vị, thế nhưng cố thế nào cũng cụng không tới, thấy ly rượu lung lay, Duẫn Vị thấy hay là bưng ly lên, người đàn ông kia lại giống như muốn đọ sức với ly rượu, cụng ‘keng’ một cái, cái ly ngã xuống, nước trái cây bên trong đổ ra đầy sàn.
Thế mà người đàn ông sảng khoái như vừa đạt được thành tựu to lớn, nhếch miệng cười ngây ngô, nụ cười ngờ nghệch ngày thường không bao giờ xuất hiện trên gương mặt anh tuấn.
"Chị dâu, em là Từ Đình Niên, chị đừng để ý lời của tụi nó, mọi người đều rất thích chị thu tóm anh của em, bằng không anh ấy luôn phát cáu vô duyên vô cớ, mặt còn rất khó coi, cả đám anh em đều bị anh ấy liên lụy, chắc chắn là do sinh hoạt tình dục không hài hòa mà ra."
Từ Đình Niên còn chưa oán hận xong, đã bị ai đó xách cổ áo từ phía sau ném sang một bên ghế, cậu ta nể tình lập tức ngủ say ngáy o o .
"Thằng nhóc này uống nhiều quá rồi, về sau từ từ sẽ giới thiệu chúng nó cho em biết, còn nhiều dịp khác, thật không nên dẫn em tới đây, biết ngay là không nên bàn chính sự với chúng nó trên bàn rượu mà, một thằng hai thằng đều không có tiền đồ."
"Bọn họ thật đáng yêu, dễ thương hơn An Chính nhiều đúng không?"
"Cũng đúng, tên nhóc đó sẽ không cấu kết với chúng ta làm việc xấu, em cũng không thể khen tụi này trước mặt nó như vậy, chắc chắn nó sẽ giận em."
Duẫn Vị nghĩ tới bộ dạng nghẹn đỏ mặt không biết xả vào đâu của Lâm An Chính cảm thấy rất buồn cười, quyết tâm ngày nào đó nhất định phải thử một chút.