Lúc Ngạo Khinh Cuồng trở lại Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc thì tất cả không có sự thay đổi nào, cường giả Long tộc chưa đến nên hôm nay chỉ có thể chờ đợi.
Khi Bạch Mạt Lăng biết được cường giả Long tộc sẽ đến đây thì tâm tình có chút xúc động, nhưng ngoài xúc động ra còn một chút lo lắng. Nếu như Long tộc và Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc liên thủ mà vẫn không chống lại được Tần Lãng thì liệu có liên lụy đến hai tộc đó hay không?
Như vậy thì đúng là lợi bất cập hại rồi.
Mặc dù nàng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết cục diện trước mắt nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy đến hai chủng tộc cường đại. Vốn trong mắt nàng thì hai chủng tộc đó thần bí và xa xôi vậy mà trong nháy mắt lại không cần đến ngưỡng vọng nữa.
Ngạo Khinh Cuồng sau khi biết được suy nghĩ của Bạch Mạt Lăng thì cũng an ủi một chút, chuyện này bọn họ đã quyết là phải làm, nếu lúc này họ không ra tay thì với tính cách của Tần Lãng nhất định sẽ không bao giờ rút tay lại.
Nói cho cùng thì nhìn vào những hành động của Tần Lãng có thể nhận ra hắn là người cực kì hư vinh, khống chế được Thiên Huyền đại lục nhưng không khống chế được con người nơi đây. Hắn chỉ biết đến hiện tại mà không biết đến tương lai.
Bạch Mạt Lăng khẽ thở dài, im lặng. Chuyện hôm nay đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, chỉ còn biết hy vọng mà thôi.
Liễu Bình đã đi khỏi Long tộc nhiều năm, hắn lớn lên ở Long tộc, sau khi đánh bại tất cả cao thủ ở Long tộc và muốn theo đuổi đỉnh cao của võ học nên hắn đã đi khỏi Long tộc nhiều năm mà chưa trở về.
Long tộc cũng không hề lo lắng vì với thực lực của Liễu Bình thì tu luyện giả ở bầu trời Thiên Huyền đại lục muốn đánh bại được hắn rất ít, sau đó Liễu Bình không còn khiêu chiến ai ở trần thế nữa thì liền tìm một nơi ẩn cư, khổ tu võ đạo.
Đây là một cường giả luyện võ điên cuồng của Long tộc, quan điểm của hắn là không có gì quan trọng bằng việc nỗ lực tu luyện để tăng thực lực. Người khác sẽ thấy chuyện tu luyện khô khan buồn tẻ nhưng hắn thì tập mãi thành thói quen, đây cũng là điểm khiến tu luyện giả Long tộc bội phục hắn.
Tần Lãng đi qua đi lại ở Thiên Âm Môn đỉnh, giang hai tay ra, gió mát thổi qua, vẻ mặt thích thú.
Đột nhiên hắn mở mắt ra, nhìn thấy dưới chân núi đỏ như lửa thì khóe miệng hiện lên một nụ cười nồng đậm. Trước đây hắn giống như là chuột chạy qua đường, sống một cuộc sống không có bất kì mục tiêu nào, không có động lực để tiến tới, không một ai để ý đến hắn, mỗi người nhắc đến hắn đều với vẻ mặt khinh thường.
Thời gian trước đây ở phân thế giới, hắn cũng từng liều mạng tu luyện để được bước vào chủ thế giới, để có thể bảo vệ cho người phụ nữ của mình, nhưng khi đó hắn nghèo khó, chán nản vì không giúp được gì cho người phụ nữ của mình.
Nàng đã từng là ánh sáng của đời hắn, chuyện gì hắn cũng tình nguyện làm. Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rằng nàng là một tiểu thư trong gia tộc cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một hạ nhân.
Để có thể ở bên cạnh nàng, để có thể xứng đôi vừa lứa với nàng thì hắn gần như liều mạng để tu luyện, khổ hơn nữa hắn cũng không sợ, bởi vì hắn có lòng tin.
Rốt cuộc hắn cũng thành công đến được chủ thế giới, hắn cho là mình đã xứng với nàng, lúc gia nhập vào Nghê gia xong, hắn phấn khởi trở lại tìm nàng thì phát hiện ra nàng đã gả cho người khác rồi.
Hắn cho là nàng bị ép buộc, hắn vẫn sống với suy nghĩ đó của mình, cuối cùng thì người con gái kia đã xé rách tim hắn. Tất cả những điều trước đây đều là giả dối, vì gia tộc của nàng đã rất lâu rồi không có ai tiến vào chủ thế giới nên lâm vào tình trạng nguy cấp, bởi vì mình thiên phú không tệ nên muốn đặt hy vọng lên người mình.
Nhưng khi người của gia tộc nàng và bên thông gia qua lại thì đối phương rất ưu tú, Tần Lãng trở nên không đáng một xu.
Từ nay hắn không còn ý chí chiến đấu, không có nhà, không có trụ cột, không biết đi hướng nào, rời khỏi Nghê gia hắn trở thành một tên lưu manh đúng nghĩa, sống một cách vô tâm, mọi người muốn gọi sao thì gọi, hắn vốn không còn tên gọi, không ai đối xử thật tình với hắn.
Hắn hận nữ nhân, nữ nhân càng đẹp hắn càng hận, trong mắt hắn không có một nữ nhân nào là tốt cả, sở dĩ hắn muốn tránh xa bọn họ là vì nhìn mỗi lần các nàng rơi nước mắt thì dường như hắn thấy nước mắt của người con gái đó.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa hề chạm vào người nữ nhân kia, sao lại không làm được điều đó chứ? Ha ha....
Tần Lãng cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình, mình vốn chỉ là một tên lưu manh, vô tri vô giác với cuộc đời, tất cả ý chí chiến đấu, mục tiêu trong đời đã dần mờ nhạt đi, nhưng khi đến nơi này thì tất cả những thứ đó lại bắt đầu nảy sinh.
Ở nơi này hắn nắm giữ quyền sinh sát, không ai có thể chống lại hắn, hễ có người không nghe theo hắn thì sẽ chết trong tay hắn.
So với cuộc sống lang bạt ngày xưa thì bây giờ có vẻ tốt hơn nhiều.
Ánh mắt hắn thay đổi, nhìn về phía trời xa, bầu trời xanh phía trước có mây trắng phiêu đãng mang lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác. Vào giờ khắc này, một khí phách hiện lên trong đầu hắn, sau này hắn sẽ sống ở nơi này, không có nơi nào thích hợp để hắn sinh tồn hơn Thiên Huyền đại lục này.
Lâu rồi chưa tu luyện, hôm nay cũng nên tiếp tục tu luyện thôi, Tần Lãng cười nhạt, so với những năm trước đây thì hắn đã tự tin và khí phách hơn nhiều.
Thời gian dần trôi qua, Tần Lãng đến phân thế giới đã vài tháng, trong khoảng thời gian này cách làm của hắn lại vượt ra khỏi dự đoán của mọi người, hắn không hề gây tổn hại cho nữ tử mà lại liên tục đi đến các môn phái và thế gia để đòi tài nguyên tu luyện.
Tin tức này có thể khiến mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thêm lo lắng, thực lực của Tần Lãng hiện giờ đã vượt xa bọn họ, nếu còn tu luyện như vậy thì trong tương lai muốn trở mình đúng là khó khăn.
Ngày này bên ngoài Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc có một gã cường giả có khí tức cực kì cường đại.
Hắn chỉ im lặng đứng bên ngoài Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, chưa có hành động gì, không hiểu vì sao lại nhìn chằm chằm vào bên trong Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, sắc mặt nghiêm trọng, đây là cao thủ ở đâu, chẳng lẽ đến từ chủ thế giới của Tần Lãng?
Nghĩ đến khả năng này khiến lòng Khiếu Nguyệt Thiên Lang nóng như lửa, tuy nhiên câu nói của nam tử này lại khiến hắn an lòng.
- Liễu Bình Long tộc, đến đây để gặp Lang Vương.
- Thiên Lang vương đã dặn, chỉ cần ngài đến đây thì liền mời vào.
Liễu Bình cười nhạt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự kiên nghị, nhất là đôi mắt tràn đầy năng lượng khiến người ta sợ hãi.
Khi Ngạo Khinh Cuồng vừa nhìn thấy Liễu Bình thì bị khí chất của đối phương làm cho khiếp sợ, Liễu Bình thoạt nhìn qua tuổi còn trẻ, đương nhiên với những người sống lâu của Long tộc mà nói thì đổi lại là người bình thường, nhìn hắn cũng chỉ mới hơn , tuổi thôi.
Khác với sự thô kệch của Ngạo Khinh Cuồng thì dáng dấp Liễu Bình rất anh tuấn, dáng dấp như vậy tự xưng là mỹ nam cũng không có gì quá đáng. Nếu như nói hắn hơn những nam tử trẻ tuổi khác ở điểm gì thì đó chính là khí chất của hắn.
Nhìn qua hình như hắn rất đơn giản, nhưng để ý một chút có thể thấy ẩn sau vẻ ngoài đó là một người đàn ông thực sự, khác xa với một thiếu niên mặt búng ra sữa, đó là đại diện cho sức mạnh, chỉ mới đứng thôi đã đồ sộ như núi Thái Sơn.
- Rất vinh dự được gặp một cường giả của Long tộc mà còn trẻ như vậy.
Ngạo Khinh Cuồng cười nói, mặc dù tuổi của Liễu Bình còn trẻ nhưng hắn có thể cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình không ít, thực lực của nam tử thật đáng kinh khủng.
Long tộc quả thực cường đại, thực lực đến mức này có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ánh mắt Liễu Bình bình tĩnh, trên khuôn mặt hiện vẻ lễ phép, cười:
- Thiên Lang vương quá khen, chuyện lần này chúng ta còn phải xuất thủ cùng nhau, không biết bây giờ thực lực của Tần Lãng đã đạt đến đâu rồi? Đây mới là vấn đề lớn nhất.
Ngạo Khinh Cuồng có chút bất đắc dĩ, xoa tay:
- Những người từng giao thủ với Tần Lãng trước đây đều đã chết hết, Mộ môn chủ đến nay còn hôn mê, không thể kể lại được tình huống lúc đó. Hơn nữa, hệ thống tu luyện của Thiên Huyền đại lục cao nhất là Kiều Khôn cảnh, nên với những cảnh giới cao hơn thì bọn họ cũng rất khó miêu tả lại cho chúng ta.
- Như vậy thì chúng ta chỉ có thể tự mình đi thử thôi.
Liễu Bình chậm rãi nói, trên khuôn mặt cực kì kiên định, cho dù là đối thủ mạnh mẽ cũng không hề có cảm giác lo lắng.
Ngạo Khinh Cuồng nặng nề gật đầu, trong con ngươi xẹt qua một tia kiên quyết:
- Chỉ còn cách đó thôi.
- Ta nghĩ chúng ta nên đến những gặp những nhân tộc sống ở đó, tìm hiểu tình hình rồi động thủ, thấy sao?
Liễu Bình đề nghị, hắn từng trà trộn trong nhân tộc rất lâu nên đối mặt với chuyện này cũng có cách ứng phó.
- Theo lời ngươi mà làm.
Ngạo Khinh Cuồng nói, nhưng liền có chút nghi ngờ.
- Liễu huynh đệ, tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục khi đạt đến Kiền Khôn cảnh rồi mà muốn đột phá rất khó khăn, không biết vì sao mà khí tức của ngươi lại mạnh như vậy?
Thấy Liễu Bình trong thời gian ngắn đã nghĩ ra vấn đề này, tu vi của hắn đạt đến Kiền Khôn cảnh rồi rất khó tăng lên nữa, nhưng với thân phận của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nên hắn có thể mạnh hơn nhân tộc vài phần.
- Đúng vậy, bây giờ muốn tăng tu vi rất khó, đó cũng là lý do mà ta chăm chỉ tu luyện công phu trên cơ thể mình.
- Tại sao?
Ngạo Khinh Cuồng không hiểu.
Liễu Bình cũng không keo kiệt, giải thích:
- Những tu luyện giả sở dĩ mạnh mẽ là vì thiên lực trong cơ thể cường đại, một mặt là do vũ kĩ rất cao, ngoài ra còn có khía cạnh khác liên quan đến thân thể. Nếu hai thứ trước muốn thăng tiến mà khó khăn thì hãy tăng cường mặt thứ ba. Chúng ta thân là thú tộc, mặc dù nhân tộc của chúng ta mạnh mẽ nhưng trong chiến đấu đa số đều dùng đến thiên lực, nhưng tác dụng của thân thể cũng rất lớn. Những năm gần đây ta liên tục dốc sức tăng cường tố chất thân thể.
Chợt trong mắt Ngạo Khinh Cuồng hiện lên sự kinh ngạc, nhìn về phía Liễu Bình càng thêm sự sợ hãi:
- Kiến thức của Liễu Bình huynh quả là không giống người bình thường, ta cũng suy tính nhiều nhưng không được thấu đáo.
- Ngạo huynh quá khen rồi, ta bất quá cũng rơi vào đường cùng mới làm điều này thôi.
Liễu Bình khiêm tốn cười.
Bạch Mạt Lăng nhìn Liễu Bình một lúc thì càng lúc càng có cảm giác tin tưởng, Liễu Bình so với những tu luyện giả mà nàng gặp trước đây thì mạnh hơn nhiều, nói không chừng sẽ có thể đánh bại được Tần Lãng.
Nếu vậy thì nàng có thể trở về, hôm nay Thiên Âm Môn, Mộ gia và Bạch gia đều đã rối loạn, nàng lo lắng nhưng hết lần này đến lần khác không thể lộ diện.
- Mộ phu nhân, người cứ yên tâm đi, hai chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.
Ngạo Khinh Cuồng nói thành thật.
Thân là Thiên Lang vương mà hắn đi ra ngoài như vậy, rất có thể sẽ không về được nhưng hắn vẫn không hề hối hận. Khóe miệng nở một nụ cười, Thiên Lang vương cũng không phải chỉ có mình hắn, không phải là còn có Dật Thần hay sao? Để hắn không còn tiếp tục ung dung tự tại nữa thì hình như đây cũng là một cách tốt.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc sau khi biết được quyết định của Thiên Lang vương cũng đã bị sốc một phen, các trưởng lão thì phản đối vì Thiên Lang vương chính là người đứng đầu Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì đó sẽ là sự đả kích vô cùng lớn đối với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc.
Tuy nhiên sau cùng thì phần lớn người trong gia tộc đều đồng ý với cách làm của Ngạo Khinh Cuồng. Với tình huống của Thiên Huyền đại lục lúc này thì đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Chỉ hy vọng Thiên Lang vương và cường giả Long tộc liên thủ lại có thể giết được Tần Lãng.
Cứ như vậy Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình cùng rời khỏi Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, đi đến nơi ở của nhân tộc.
Tử vong thiên đường, trong sơn cốc thần bí, một trận thất thải mạnh mẽ bộc phát ra bốn phía, từ cánh cửa phong cách cổ xưa thất thải văng lên tung tóe, một chút thất thải quang mang lại làm cho bên trong sơn cốc trở nên bồng bềnh, phảng phất như tiên cảnh.
Mộ Chỉ Ly đã tìm hiểu mấy tháng nay, rốt cuộc thì thất thải quang cầu dần bị nàng hấp thu, không gian chi lực trong cơ thể chưa bao giờ nồng đậm như vậy.
Nàng chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt hiện lên thất thải, đẹp như bảo thạch, tản ra khí tức của chí tôn cao quý, tâm thần Mộ Chỉ Ly khẽ động, thất thải quang mang trong mắt liền biến mất, đôi mắt trở lại bình thường.
Nàng hít sâu một hơi, nàng nỗ lực tìm hiểu, không dám lãng phí thời gian, thế nhưng tìm hiểu thiên đạo rất khó, không ngờ lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, mấy tháng này nàng đã có một bước tiến dài, đối với lĩnh ngộ thuộc tính không gian chẳng biết tăng lên ít hay nhiều, vốn có nhiều điểm chưa hiểu triệt để thì bây giờ đã hiểu thấu tất cả, đó là một cảm giác không thể rõ ràng hơn.
Trong không khí lan tràn không gian chi lực, nàng chỉ cảm thấy rất quen thuộc, ngay cả Tử vong thiên đường khác thường này cũng không làm khó được nàng.
Tử vong thiên đường là do một đám không gian nhỏ cấu tạo thành, và nơi này được thông suốt với nhau chỉ với một điểm mấu chốt, tương tự với không gian đan xen vào nhau. Trước khi nhận truyền thừa thì nàng nhìn không ra, nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt là thấy rõ được cấu tạo bên trong rồi.
Tiến bộ như vậy thật khiến cho người ta đứng trố mắt ra mà nhìn, Mộ Chỉ Ly cũng hơi khiếp sợ. Không gian thuộc tính từ tứ trọng đã tăng lên lục trọng, cảnh giới tăng lên hai mức nên tất nhiên là tầm nhìn cũng khác nhau rồi.
- Thiên phú của ngươi tốt, trong thời gian ngắn mà đã lĩnh ngộ được như vậy, vượt qua cả dự tính của ta.
Khinh linh truyền vào tai Mộ Chỉ Ly, Lưu Nhan Ngọc xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, có điều so với lúc trước thì hình ảnh của Lưu Nhan Ngọc nhạt đi vài phần.
Nếu như lúc trước thoạt nhìn qua thì Lưu Nhạn Ngọc rất giống một người thật, còn bây giờ thì chỉ như một hư ảnh, chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi đó là khí chất của bà, nụ cười của bà.
Mộ Chỉ Ly cũng không quá ngạc nhiên vì trước kia nàng cũng đã từng thấy qua một lần rồi, Lưu Nhan Ngọc đã mất nên trước mắt nàng chỉ là một chút tàn niệm mà bà ấy để lại thôi, quả không hổ danh là Không Gian lão nhân, ngay cả một tia tàn niệm mà cũng mạnh mẽ hơn người khác.
Tuy nhiên trong lòng nàng cũng có chút đau lòng, truyền thuyết về một nữ tử bỏ mạng ở giữa dòng sông, từ trên người nàng, thậm chí có thể cảm nhận được hình ảnh một mẫu thân hiền lành, mặc dù chỉ gặp trong một thời gian ngắn nhưng mũi nàng cũng cay cay.
Nhìn mắt Mộ Chỉ Ly ửng đỏ, Lưu Nhạn Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng, dung nhan tinh tế:
- Đừng buồn, có thể thu nhận một đệ tử như ngươi là ta đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi, cho dù ta có đi xa thì ta cũng thỏa mãn rồi.
- Sư phụ, con nhất định sẽ báo thù cho người.
Mộ Chỉ Ly nghiêm túc nói, từ sâu trong con ngươi hiện lên sự kiên quyết.
Bất luận là xuất phát từ mục đích nào thì nàng nhất định phải báo thù cho Lưu Nhạn Ngọc.
Lưu Nhạn Ngọc mỉm cười:
- Nguyện vọng lớn nhất của sư phụ là con trở thành Không Gian lão nhân mới, thoát khỏi công kích của Quang Minh lão nhân và Hắc Ám lão nhân, để cho không gian thuộc tính tiếp tục xuất hiện trên mảnh đại lục này đã đủ rồi. Vi sư đã mất nhiều năm, báo thù cũng không thay đổi được gì, bất quá chỉ làm tăng thêm gánh nặng mà thôi.
Quyết tâm của Mộ Chỉ Ly không vì lời nói của Lưu Nhạn Ngọc mà thay đổi, cười nói:
- Sư phụ, nhất định con sẽ nỗ lực hoàn thành di nguyện của người.
Quang Minh lão nhân và Hắc Ám lão nhân sớm đã trở thành kẻ thù của nàng nên tuyệt đối không có chuyện buông tha cho nàng.
Nếu đã là kẻ thù thì trong tương lai hai bên nhất định sẽ có một bên diệt vong, báo thù vốn là chuyện phải làm. Mộ Dật Thần và Hắc Ám lão nhân đã định trước là chỉ có một người sống sót, nàng không thể đảm bảo bọn họ có thể sống sót khi bị Quang Minh lão nhân và Hắc Ám lão nhân đuổi giết, nhưng ít ra bọn họ cũng có đủ can đảm để đánh một trận.
Lưu Nhan Ngọc sờ đầu Mộ Chỉ Ly, nói:
- Còn một việc ta muốn con nói lại với Tù đại ca. Lúc ta ngã xuống thì người ta nhớ mong nhất chính là hắn. Ngọc Nhi đã chết, đừng thương tiếc người đã chết nữa, phải sống cho tốt quãng đời còn lại mới là quan trọng.
Giọng của Lưu Nhạn Ngọc đầy xúc động, cuộc đời này của nàng mắc nợ nhiều nhất là Tù Vô Bi, cho dù có nói nhiều như thế nào cũng không thể bù đắp được.
- Đệ tử chắc chắn sẽ nói lại với Vô Bi sư phụ.
Mộ Chỉ Ly trả lời.
- Đi đi, không phải là con có việc quan trọng phải làm sao?
Lưu Nhan Ngọc khẽ cười, nụ cười của bà như trăng rằm, trong vắt như nước.
- Sau này, sơn cốc này là của con, còn sơn cốc thời gian là của người con trai kia.
Mộ Chỉ Ly hướng về Lưu Nhan Ngọc nặng nề thi lễ, nếu là bình thường thì nhất định nàng sẽ không bỏ đi như vậy, nhưng lúc này có việc quan trọng phải làm nên cần phải đi gấp.
Nàng phải nhanh chóng sửa chữa thông đạo, sớm đến Thiên Huyền đại lục, Thiên Huyền đại lục đã càng lúc càng nguy hiểm hơn.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi khỏi thì Hàn Như Liệt vẫn chưa kết thúc lĩnh ngộ truyền thừa. Nàng tính đi trước, sau khi Liệt nhận truyền thừa xong sẽ đi tìm nàng.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh vẫn đứng ở thông đạo, mấy tháng qua hai người vẫn nhẫn nại. Bọn họ cũng không lo lắng thủ lĩnh sẽ không ra được, vì trước đây nàng có thể dễ dàng tìm được Lâm Huyền Khanh và trở về, có thể thấy được đối với Tử vong thiên đường rất quen thuộc.
Chỉ là trong thời gian lâu như vậy không biết thủ lĩnh đã làm được những gì. Mấy ngày nay họ đều bận tối mắt tối mũi để luyện tập chế ra những đan dược từ phương thuốc dân gian thượng cổ.
Phương thuốc dân gian thượng cổ chế ra thành đan dược thì có tác dụng cực kì cường hãn nên luyện chế nó rất khó khăn. Hai người thất bại nhiều lần, lãng phí dược liệu rất nhiều, trước đây chưa bao giờ họ dùng đến nhiều dược liệu như vậy, chỉ là nghiên cứu sai một chút sẽ dẫn đến thất bại.
Bây giờ bọn họ mới hiểu được nếu phía sau không có thế lực mạnh mẽ thì cho dù họ có thu được phương thuốc dân gian thượng cổ cũng không làm được gì. Mà đốt tiền luyện chế như vậy thì bọn họ không khỏi gánh vác trách nhiệm, nhưng như vậy thì thuật luyện đan của hai người cũng tiến bộ nhanh chóng.