Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

chương 57: khi ta rời bỏ nàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đến nơi nào ta cũng muốn mang theo nàng, tuyệt không đem nàng bỏ lại một mình.”

“Vô luận thuận lợi hay khó khăn, ta vĩnh viễn trung thành với nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng, đến khi rời đi thế giới này.”

Khi Vi Nhất Tiếu một mình đào tẩu, trong lòng chỉ không ngừng vọng lại hai câu nói này.

Lửa thiêu đao xéo.

Rốt cục có một ngày, ta vẫn bỏ lại nàng.

.

.

.

Một đám người ra ngoài đuổi bắt Vi Nhất Tiếu sắc mặt âm trầm tay không trở lại.

Giam thân cho một đám địch nhân như sói như hổ, đối mặt với một loạt khổ hình tra tấn phía trước, nàng nhìn bọn họ, lẳng lặng nở nụ cười.

Chỉ thấy Lâm Tiểu Tiên chậm rãi giơ hai tay lên, ngồi xổm trên đất:

“Bộc trực được khoan hồng! Ưu đãi tù binh! Đánh người không vẽ mặt a! ! ! “

---Người đang ở giang hồ, thân bất do kỉ mà thôi—

Xung quanh nơi đây toàn là sa mạc, không một ngọn cỏ, lục đầu xà lường trước hắn sẽ không tự tìm đường chết, liền để lại người do thám, một đường tiếp tục truy lùng Vi Nhất Tiếu, đám người còn lại trói chặt Lâm Nhất Tần chuyển dời đến cứ điểm Khương Thành cách đây hơn trăm dặm.

Đại trấn Khương Thành nơi Tây Vực, sản vật phong phú phồn hoa náo nhiệt, là nơi buộc phải lui tới nếu muốn đến Côn Lôn. Phái Côn Lôn thế lực ở Tây Vực hùng cường, tài chính đầy đủ, trong vòng trăm dặm, Bạch Lộc Tử quả thực như nữ vương, trong thành tự nhiên có ‘Hành cung biệt việt’ để nàng ta ngủ lại.

Chỉ tiếc Lâm Tiểu Tiên một vị soái ca phong tình ngoại quốc cũng không thấy được, một đường đều bị miếng vải đen bịt mắt, xuống xe ngựa liền bị đẩy vào hầm, bắt đầu kiếp sống tù binh.

Lâm Nhất Tần bị quăng ngã như chó cắn bùn, giãy giụa làm rơi miếng vải đen rơi ra, kiểm tra rồi check in phòng. Chỉ thấy một tia sáng từ điểnh đầu nơi cửa sổ trên mái nhà tà tà chiếu xuống, hầm âm u chật chội, trong không khí có cỗ mùi thối rữa, thật có điểm sát sinh trong không khí. Bên góc tường đen có mấy con chuột mắt sáng như sao tò mò nhìn khách trọ mới tới. LÂM NHẤT TẦN cọ một chút liển nhảy lên, bắt đầu lo lắng dựa vách tường đứng ngủ.

: khổ hình

Không đợi tìm được nơi có thể nằm, trên cửa hầm xiềng xích rào rào vang, từ thang, một người cơ bắp, răng ố vàng, đôi mắt nhỏ, trong tay mang theo côn gậy roi, xiết ngón tay, …hình cụ, đinh đinh đang đang phiếm mày đỏ sậm, nhìn một cái thôi đã cảm thấy da thịt cả người co rút đau đớn.

Lâm Nhất Tần gian nan nuốt nuốt nước miếng, lui đầu nhún vai lui đến góc tường, muốn đem thân thể thu đến mức nhỏ nhất, trong lòng vô hạn hoài niệm ‘Công ước tù binh Geneva’

.

.

.

Vi Nhất Tiếu ẩn thân trong hố cát chờ kẻ vây bắt đi ngang qua.

Đám giang hồ nhân sĩ thẩm vấn con tim đủ loại thủ đoạn tàn khốc: roi sắt, bàn ủi, chỉ giáp, nàng thân hình mảnh mai, khuôn mặt nỉ non…chỉ nghĩ thôi, trong yết hầu một cỗ tinh ngọt nổi lên sắp hôn mê qua…

.

.

.

Dưới đây là bản sơ thẩm ‘Pháp bảo tọa kị an’ năm Nhâm Tuất:

Đám người lục nhân: (hung ác) ‘Tính danh’

Lâm Tiểu Tiên: (thốt ra cực kì thành thật lưu loát) LÂM NHẤT TẦN nữ hai mươi hai tuổi thân cao một mét bảy dân tộc Hán quê quán Sơn Đông đã kết hôn chưa có con thu nhập nghèo rớt chức nghiệp nội trợ diện mạo quần chúng.

Lục nhân: (buồn bực) Nêu rõ ràng tình huống của chồng ngươi

Lâm Tiểu Tiên: Đại ca, ngài chậm rãi nghe ta nói ~ nói tới ~ ta nguyên bản ở biên giới Tề Châu, trong nhà có phòng lại có ruộng, cuộc sống vô âu vô lo. Ai biết tên phụ lòng hán kia, hắn mãnh liệt không nể mặt, cấu kết quan phủ, đoạt nhà chiếm ruộng, đem ta cướp khỏi cha mẹ, từ đây lưu lạc giang hồ tự lãng phí…

Lục nhân: (phiền) Nói trọng điểm!

Lâm Tiểu Tiên: (kinh) Hắn gọi Vi Tiểu Bảo chức nghiệp kẻ trộm kiêm cường đạo ngẫu nhiên đầu cơ trục lợi cướp đồ cổ, không cha không mẹ vô tổ chức quen gây chuyện rồi lẻn mất.

Lục nhân: (nghe viết quá nhanh, vùi đầu mãnh liệt chép)

Lâm Tiểu Tiên: (nịnh nọt) Đại hiệp, ta thật hợp tác, người xem có thể tranh thủ giảm hình phạt phóng thích không?

Lục nhân: …Này còn phải báo lên thảo luận một hồi rồi mới quyết định, ngươi cần tích cực phối hợp công tác điều tra tổ chức.

Lâm Tiểu Tiên: Không thành vấn đề, ta nhất định biết gì nói hết, không biết cũng cứ nói hết kèm thêm phục vụ, bao lui bao tới bao vừa lòng.

Lục nhân: Vậy ngươi thành thật khai ra! Vi Tiểu Bảo có thể trốn nơi nào?

Lâm Tiểu Tiên: Này…Khụ, để ta viết xuống, viết xong liền rõ ràng ~

Nàng lấy được giấy bút, vận đủ văn chương, quả nhiên ghé vào thùng rượu viết xuống một bản cung khai xiêu xiêu vẹo vẹo:

“Vi thị Tiểu Bảo, nhân phẩm thực xấu xa, ăn uống bài bạc, hại người gạt trộm, mười tội không thiếu một, muốn tìm Vi thị phụ lòng hán, không ở sòng bài cũng ở kĩ viện.”

Cầm trên tay hịch văn ‘trách phụ lòng hán’, lục nhân không biết là vừa lòng hay mất mát, hậm hực hờn dỗi mang theo hình cụ đường cũ quay về.

Lâm Nhất Tần thần kinh buông lỏng, nhất thời cảm thấy tứ chi bủn rủn, đầu choáng váng não trướng, cũng bất chấp con chuột con gián, ngồi sững trên đất, lấy lại bình tĩnh, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài:

“ Mẹ ơi, sao người có thể sinh ra nữ nhi trí tuệ như thế!

Cha à, ta hoàn toàn kế thừa triết học sâu xa từ người!”

: thức ăn

Vi Nhất Tiếu đã một ngày một đêm chưa ăn chưa uống, quật ra cỏ dại nhấm nuốt bảo tồn thể lực. Hắn đã bất giác đói khát, liền nghĩ đến những người kia có nhớ cho nàng ăn uống hay không. Nàng gia cảnh đầy đủ, cha thương mẹ chiều, chưa từng chịu qua đói khổ thật sự, được chiếu cố còn muốn kén chọn, hiện này có phải đang rưng rưng nhẫn nhịn chịu đói?

.

.

.

Lâm Tiểu Tiên còn đang đắc ý dạt đào với bản thân, đột nhiên từ cửa sổ trên mái nhà ánh sáng chợt lóe, một đạo đường cung đánh úp lại, Tiểu Lâm ‘ai u’ một tiếng, trên đầu mãnh liệt đau, xém chút u một cục. Lâm Tiểu Tiên ôm não thông minh nhe răng nhếch miệng đứng lên, tìm một hồi, thì ra ám khi là cái bánh ngô.

Xem đám người này phục vụ, vừa cung khai liền được thưởng cơm.

Trải qua quá trình kiếp sống căn tin thời đại học ‘cháo loãng có thể tắm rửa, cơm có thể đánh nhuyễn, bánh bao ném đủ tới đảo Nhật Bản’, Tiểu Lâm cũng không quá ôm ảo tưởng đối với tức ăn ngục giam. Thân thể là tiền vốn của cách mạng, lúc này cũng không so đo vừa rồi bị tạp chết bao nhiêu tế bào não, Lâm Tiểu Tiên vỗ vỗ mặt bánh, ‘răng rắc’ cắn một ngụm…

‘…Ách, răng cửa của ta >_

Truyện Chữ Hay