Ỷ Thế Hiếp Người

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhạc Thính Tùng ngồi ở trước bàn.

Đây không phải cái bàn dùng để trói Triệu Thất.

Trên bàn xếp đầy rượu ngon món ngon, đều là những thứ bình sinh y ít thấy, tản ra mùi thơm làm người thèm nhỏ dãi. Thế nhưng ánh mắt của y, vẫn liếc về một bên.

Triệu Vũ Thành ngồi đối diện với y, giơ lên một chén rượu: “Nô tài trong nhà không hiểu chuyện, đụng phải Nhạc thiếu hiệp, Triệu mỗ ở đây bồi lễ.”

“Ta không gánh nổi cái danh thiếu hiệp này, cứ gọi ta Thính Tùng là được.” Nói đến đây, y liền nói, “Ta… Ta cũng có phần sai, không nên không biết tốt xấu.” Nói tới chỗ này quả là không thể chê. Mọi chuyện y đều nhìn từ đầu tới đuôi, bởi vì ngồi ở vị trí tốt trong quán mì, thế nên không ai nhìn rõ ràng hơn y, bây giờ không có khả năng không biết phân phải trái.

Gặp phải chuyện bất bình, rút dao tương trợ, bênh vực lẽ phải, trừng ác hướng thiện. Rõ ràng mỗi bước đi đều đúng, tại sao lại biến thành tình huống trước mắt như thế này?

Y liền lén nhìn Triệu Thất.

Triệu Thất không hề có bộ dạng diễu võ dương oai như lần đầu gặp gỡ, cúi đầu quỳ trên mặt đất. Quần áo đã mặc đầy đủ trên người, vì đã từng thấy qua bộ dáng không mặc quần áo của hắn, Nhạc Thính Tùng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản mình có ý nghĩ lột sạch hắn.

“Nếu như thế, kẻ ngốc ta già hơn vài tuổi, vậy thì mặt dày xưng với thiếu hiệp một câu hiền đệ.” Triệu Vũ Thành nhìn thấu ánh mắt của y, cười, chỉ vào Triệu Thất nói: “Vừa mới để hiền đệ cười chê rồi. Tên nô tài này vốn là gã sai vặt ta đưa tới trường để bồi đọc sách. Không ngờ trời sinh dâm tiện, làm loạn học đường. Khi đó liền muốn mấy nam nhân cùng thao hắn, bây giờ tuổi tác hơi cao, không câu đươc nam nhân, ta niệm tình cũ, mới tìm người giúp hắn ‘khơi thông’.”

Nhạc Thính Tùng nghe được lời này thì ngơ ngơ ngác ngác, hơn phân nửa đều nghe không hiểu, thế nhưng không tiện dò hỏi, liền thuận miệng nói: “Không nghĩ thiên hạ còn có người như vậy.”

Triệu Thất càng cúi thấp đầu, lại bị Triệu Cửu không nhẹ không nặng đá một cước, lúng ta lúng túng nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân chính là loại thích người ta lần lượt thao rách mình, thiếu hiệp đại nhân đại lượng, đừng nên cùng tiểu nhân tính toán so đo.”

Nhạc Thính Tùng nghe lời bất luân bất loạn này, cũng không biết làm sao trả lời, liền đáp một tiếng.

“Triệu Cửu, ngày mai đưa chút bạc cho ông chủ quán mì kia, bỏ nợ đi.” Triệu Vũ Thành phân phó, “Lại tìm mấy tên lưu manh hôm nay, đánh gãy tay chân ném đi. Còn Triệu Thất ——” Triệu Vũ Thành suy nghĩ một chút, hỏi Nhạc Thính Tùng: “Không biết Nhạc thiếu hiệp cảm thấy, phải xử trí như thế nào?”

Triệu Thất lén lút nhìn Nhạc Thính Tùng, chỉ liếc mắt nhìn, lại bị Triệu Cửu một cước đạp ngã trên đất.

Nhạc Thính Tùng cảm thấy được người ở đây đối xử với Triệu Thất không phải đánh thì chính là mắng, giống như không thỏa đáng, thế nhưng Triệu Thất dù sao cũng là hạ nhân nhà người ta, hơn nữa làm việc ác mình cũng tận mắt trông thấy, nếu lúc trước mình không cứu viện, ông chủ kia chắc chắn đã bị ăn quả đắng.

“Kỳ thực, thiếu nợ thì phải trả tiền, ông chủ kia cũng có chỗ sai.” Nhạc Thính Tùng trầm ngâm nói, “Nhưng vị Triệu quản sự này làm việc hơi quá phận, tiểu trừng đại giới, không bằng chép sách đi.”

Tiểu trừng đại giới: Khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.

… Chép sách?

Triệu Thất không nghĩ kẻ từng ra sức đánh hắn này lại là gã có lòng dạ đàn bà, nghe được thế, cũng không đứng lên, liền nằm úp sấp trên đất, dập đầu đại lễ: “Đa tạ Nhạc thiếu hiệp khai ân. Thế nhưng tiểu nhân có một câu muốn nói, tiểu nhân là thủ phạm chính, những người khác bất quá là tòng phạm, bọn họ theo ta chưa lâu, đây là lần đầu tiên phạm sai lầm, cầu lão gia cùng thiếu hiệp giơ cao đánh khẽ, cũng tha cho bọn họ một lần đi.”

Nhạc Thính Tùng vốn cũng không cảm thấy những người kia có gì, dù sao lá gan quá nhỏ, thân thủ lại quá kém. Thế nhưng nếu Triệu Vũ Thành đã hạ lệnh… Y không thể làm gì khác hơn là nhìn Triệu Vũ Thành: “Triệu huynh…”

Triệu Vũ Thành nghe thấy, chỉ khẽ mỉm cười, hơi cúi người nhìn Triệu Thất, nói: “Ngươi ngược lại là người trọng tình trọng nghĩa. Hay là đã bị người ta thao qua? Trên người ngươi không có tiền, thế mà cũng dám cáo mượn oai hùm, bọn họ dựa vào cái gì theo ngươi, còn không phải là vì chơi ngươi không cần bạc?”

Triệu Thất nằm trên mặt đất, không nói tiếng nào, nửa ngày mới thốt ra vài chữ: “Nô tài cùng bọn họ không có tư tình.”

“Ngươi là thứ gì mà xứng với chữ tình.” Triệu Vũ Thành lắc đầu một cái, cuối cùng nhẹ giọng, “Xem như nể mặt Nhạc hiền đệ, ta chỉ đem người đuổi ra khỏi trấn thôi. Triệu Cửu, trước tiên dắt kẻ gây sự này đi, lát nữa còn phải làm phiền ngươi chăm sóc hắn một chút.”

Khi Triệu Thất từ trong phòng đi ra, trời đã hơi sáng.

Tóc hắn rối tung, quần áo xốc xếch, hai con mắt sưng lớn như hạch đào. Đi đường khập khiễng khập khiễng, bước một bước lại đảo ba bước, trong miệng vẫn luôn hùng hùng hổ hổ liên tục, rất giống gã điên say rượu.

Triệu Cửu từ phía sau chạy tới, nhỏ giọng nói: “Thất ca…”

Triệu Thất phất ống tay áo bỏ đi.

“Thất ca, đừng trách ta. Tự nhiên lão gia phân phó, ta nào dám không tuân mệnh.” Triệu Cửu đuổi theo hắn, cẩn thận tránh tai mắt người khác, “Ta biết trong lòng huynh không thoải mái. Thế nhưng ai bảo huynh nhìn ta không vừa mắt, lần trước lúc Ngũ ca làm huynh, huynh cũng đều rên đến khàn giọng.”

Triệu Thất dừng chân, nhíu mày hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ta là nói, huynh làm việc đừng quá lộ dấu vết.” Triệu Cửu nói nhỏ, “Huynh không biết, huynh càng tỏ ra ghét, lão gia lại càng thích. Lần tới bị ta làm xong huynh tỏ ra lẳng lơ một chút, lão gia sẽ không tìm ta.”

Triệu Thất cười lạnh: “Ta thấy ngươi lớn lên buồn nôn như đàn bà, làm sao lẳng lơ được.”

Triệu Cửu hơi ngừng lại, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nở nụ cười: “Thất ca, chẳng trách lão gia thích dằn vặt ngươi như thế. Không cần lão gia nói, ta cũng nguyện mỗi ngày nhìn ngươi bị đủ loại nam nhân thao chết.”

Triệu Thất nghiến răng ken két, một đấm đánh tới, lại bị Triệu Cửu thuận thế tiếp được, chụp vặn một cái, bắt cánh tay đè lên tường, cả người từ phía sau dính vào.

“Sau ba ngày, chúng ta phải cùng lão gia ra ngoài phủ, đi tỉnh Vượng Châu thu nợ.” Cách lớp quần áo, Triệu Cửu lấy ngón tay miết lên miệng huyệt bị đính sưng tấy chưa tiêu của Triệu Thất, ghé vào lỗ tai hắn, nói, “Thất ca, thời điểm đó không ai trị ngươi, ngươi phải nhịn mấy ngày nay rồi.”

Triệu Cửu đi rồi, Triệu Thất vung tay, thầm chửi một tiếng xúi quẩy.

Thủ hạ của Triệu Vũ Thành xếp một hàng, mỗi người một lượt làm hắn.

Những người này lúc bình thường cũng ra dáng lắm, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, mời rượu uống không ít, thịt ăn không thiếu, vậy mà lúc trên giường một người so với một người lại càng tàn nhẫn. Triệu Vũ Thành là vì giày vò hắn, không phải là vì dằn vặt thuộc hạ, bởi vậy cũng không bắt ép họ, nhưng bọn họ lại không ai nói không muốn.

Triệu Ngũ lén lút đi tìm hắn, giải thích nói là lo lắng người khác làm hắn chịu không nổi mới đồng ý. Triệu Thất cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tông nhà gã ra chửi.

Chó mẹ, một bụng tâm địa gian giảo còn không biết xấu hổ. Lúc ở trên giường Triệu Ngũ làm hắn ác nhất, nhiều trò nhất, hắn phí sức lão đại mới lừa gạt được Triệu Vũ Thành, để số lần xuất hiện của tên khốn Triệu Ngũ này rơi xuống thấp nhất.

Lần này cũng là do quá khứ năm xưa của hắn.

Hắn thấy con trai ông chủ tiệm mì kia có nét giống hắn lúc niên thiếu, bởi vậy mơ hão rằng Triệu Vũ Thành có thể buông tha hắn. Thế nhưng không ngờ, nửa đường mọc ra một tên Trình Giảo Kim, quấy rối chuyện tốt không nói, còn làm hại hắn ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mất mặt xấu hổ.

Triệu Vũ Thành lúc này hẳn là tức giận đến cực điểm, mới để hắn còn sống sờ sờ bị Triệu Cửu đày đoạ một buổi tối, thế nhưng tức giận một điểm cũng không tiêu, không biết còn nghĩ ra ý tưởng gì để trị mình.

Tốt nhất là tức chết luôn đi. Triệu Thất mắng trong lòng. Rủa cho ‘thứ kia’ của Triệu Vũ Thành bất lực, thành kẻ vô dụng không cứng nổi, sớm muộn cũng có một ngày bị nam nhân ngàn xuyên vạn làm, làm chết luôn trên giường.

Nhưng mà hắn thầm mắng nửa ngày, chợt nhớ tới mỗi ngày bị người ta xuyên vào mông lại là mình, không khỏi có chút mất mặt, thần sắc ủ rũ ủ rũ, chậm chạp đi, không dễ dàng đi về tiểu viện chỗ mình ở, lại nhìn thấy một người đang đứng ở cửa.

Truyện Chữ Hay