Sau khi đến nước Anh, Thiệu Vinh và Thiệu Trường Canh cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới. Những ngày tháng sau này trôi qua rất êm đềm, chỉ có Chu Vũ Phong và Chu Mặc biết quan hệ thật sự của hai người, những người khác đều cho rằng bọn họ là một cặp tình nhân vô cùng hạnh phúc.
Về suy đoán “vô cùng hạnh phúc”, dĩ nhiên là do Thiệu Trường Canh thể hiện bằng hành động.
Ví dụ khi trời chuyển lạnh vào mùa đông, Thiệu Trường Canh sẽ mang khăn quàng cổ đứng trước cổng trường chờ Thiệu Vinh tan học, vừa thấy cậu ra khỏi cổng sẽ mỉm cười đi tới, không để ý ánh mắt tò mò của người xung quanh, cẩn thận quàng khăn lên cổ cậu. Những lúc như vậy, mặt Thiệu Vinh sẽ trở nên đỏ ửng như một trái cà chua, không biết do quá lạnh hay do quá xấu hổ.
Mỗi hôm chủ nhật rảnh rỗi, cả hai sẽ cùng nhau dạo phố, Thiệu Trường Canh sẽ nắm tay Thiệu Vinh mà không e dè gì, giống như muốn chứng minh cho mọi người thấy “chúng tôi đang yêu nhau”. . . . . .
Rốt cuộc Thiệu Vinh cũng hiểu mục đích ban đầu Thiệu Trường Canh bỏ cho chức viện trưởng rồi đưa mình sang Anh.
Ở nơi đất khách quê người, xung quanh chỉ toàn những khuôn mặt xa lạ, hắn có thể thích làm gì thì làm mà không cần kiêng kị, không cần lo bị bắt gặp hoặc bị chỉ trích. Ví dụ như chuyện nắm tay nhau đi trên đường như thế này, nếu ở trong nước chắc chắn hắn không dám, cứ nghĩ đến việc đi một bước thì gặp phải đồng nghiệp chào viện trưởng, đi hai bước thì gặp phải bạn học hỏi Thiệu Vinh cậu đang đi dạo phố với baba à?
Mới nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.
Lúc đầu bị hắn đi nắm tay đi đường như vậy, Thiệu Vinh cảm thấy rất không được tự nhiên. Cảm giác quang minh chính đại nắm tay nhau thế này không được tốt lắm, nhưng đôi khi Thiệu Trường Canh rất ngang ngược, Thiệu Vinh muốn rụt tay về nhét vào túi sẽ bị hắn kéo ra, càng rụt thì hắn càng kéo. Sau khi thất bại vài lần, Thiệu Vinh nhịn hết nổi, quay đầu lại trừng hắn, chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy ý cười, ánh mắt nhìn mình dịu dàng và bất đắc dĩ giống như nhìn người yêu đang giận dỗi. . . . . .
Thiệu Vinh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, đành phải mặc hắn dắt tay mình, mười ngón tay đan xen vào nhau. Thiệu Vinh cúi đầu đi trên đường, tay bị hắn nắm chặt, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình dần dần mất kiểm soát.
Cuộc sống bình thản êm đềm như vậy trôi qua hai năm.
Sau khi học xong lớp thuyết trình y học, Thiệu Vinh sẽ được chính thức đến bệnh viện thực tập. Học viện mà cậu đang theo học có quan hệ hợp tác với vài bệnh viện, trong số đó, bệnh viện của giáo sư Johnson chính là thiên đường mà các thực tập sinh muốn đến nhất. Giáo sư Johnson là nhóm bác sĩ tốt nghiệp đầu tiên, vì vậy rất chiếu cố học sinh đến từ trường cũ, nghe nói đến bệnh viện của ông ta sẽ có nhiều cơ hội thực hành hơn.
Năm đó Thiệu Vinh học giải phẫu đã được Thiệu Trường Canh dẫn đến bệnh viện này mấy lần, biết rõ bất kể là lực lượng thầy giáo hay thiết bị phần cứng ở đây đều thuộc loại nhất nhì, cậu đương nhiên cũng âm thầm hi vọng mình có thể được đến bệnh viện này thực tập. Bất quá hi vọng thì hi vọng, cụ thể thế nào phải chờ nhà trường sắp xếp, Thiệu Vinh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mà thôi.
Có lẽ do cầu nguyện nhiều sẽ thật sự linh nghiệm, lúc có danh sách phân chia, Thiệu Vinh phát hiện tên mình nằm trong danh sách thực tập sinh ở bệnh viện của giáo sư Johnson. Thiệu Vinh vô cùng sung sướng về nhà khoe tin tức này với Thiệu Trường Canh, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Ba biết lâu rồi.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh có chút kinh ngạc, “Không phải là ba sắp xếp chứ?”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, gật đầu, “Ừ, mấy hôm trước nghe con nói mớ, nói cái gì mà. . . . . . Nếu được thực tập ở bệnh viện của hắn thì tốt rồi,” dừng một chút, “Hắn mà con nói hẳn là ba đi.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh giật mình, “Sao, sao con nói mớ được. . . . . .” Thật ra cậu cũng không chắc là mình có nói hay không, dù sao trong mấy ngày gần đây, ngày nào cũng cầu nguyện trong lòng, có khi nào do mong muốn quá mức mãnh liệt nên lúc nằm mơ cũng nói ra luôn không?
Nghĩ tới đây, Thiệu Vinh hơi hơi đỏ mặt, lúng túng nói: “Con, con nói vậy thật sao?”
Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Ừ, còn nói. . . . . . Thích hắn lắm. . . . . . Gì gì đó.”
Thiệu Vinh nghi ngờ nhìn hắn, “Con mà nói mấy câu đó à?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Ừ, ba ghi âm rồi.”
“. . . . . .”
Lúc còn nhỏ cũng thường xuyên bị hắn gạt như vậy, rõ ràng chuyện mình không có làm lại bị hắn nói như đúng rồi, sau đó mình cũng nghĩ là thật luôn. Thiệu Vinh thật sự không tin mình sẽ nói mớ mấy câu khó tin như vậy, cậu nghi ngờ bắt Thiệu Trường Canh bật lên nghe, ai ngờ lần này hắn không có nói xạo, hắn có ghi âm lại thật. . . . . .
Nghe giọng nói của mình phát ra từ điện thoại di động, giọng nói mơ mơ màng màng: “Ai, thích hắn lắm. . . . . . Nếu được thực tập ở bệnh viện của hắn thì tốt rồi. . . . . .”
“. . . . . .” Thiệu Vinh đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn, hận không thể vùi đầu xuống dưới đất.
Cằm bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, môi cũng bị hôn, Thiệu Vinh run rẩy đón nhận nụ hôn dịu dàng của hắn. Vừa bị hôn vừa bị kéo vào phòng ngủ cởi hết quần áo, Thiệu Vinh chỉ có thể chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hậu quả của việc bị hành hạ suốt đêm chính là hôm sau tỉnh lại, thắt lưng đau kinh khủng, trừ cái đó ra thì thân thể cũng không khó chịu lắm. Có thể do làm nhiều nên đã quen dần với việc tiếp nhận hắn, hơn nữa tối qua còn được hắn ôm vào phòng tắm cẩn thận rửa sạch, phía sau cũng được bôi thuốc mỡ, sau khi tỉnh lại Thiệu Vinh cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy lười biếng không muốn rời giường.
Thiệu Trường Canh không có ở bên cạnh, có thể do bệnh viện có việc đột xuất. Mỗi tuần có một ngày chủ nhật, hôm qua còn mệt mỏi suốt đêm, bây giờ nằm thêm một chút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ? Nghĩ vậy, Thiệu Vinh lại nhắm mắt ngủ tiếp, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.
Lúc này Thiệu Trường Canh đang ở bên cạnh, tựa lưng vào đầu giường, đặt notebook trên đùi, xem văn kiện gì đó. Thiệu Vinh tò mò ghé đầu qua nhìn, thấy trên notebook là một phần tài liệu, tiêu đề là “Các kĩ thuật cấy ghép nội tạng”. . . . . . Thiệu Vinh học ở Anh mấy năm, bây giờ đã có thể đọc hiểu tài liệu tiếng Anh chuyên ngành, nhìn mở đầu thấy khá thú vị liền nhìn tiếp xuống.
Thiệu Trường Canh thấy đầu Thiệu Vinh từ từ cọ đến trước ngực mình, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm tài liệu trong notebook, hắn mỉm cười sờ sờ đầu cậu, nói: “Hứng thú với cái này sao?”
Thiệu Vinh “ừm” một tiếng, ánh mắt tiếp tục dán vào màn hình.
Thiệu Trường Canh hơi dịch người, để cậu tựa vào ngực mình, sau đó dời notebook lên phía trước một chút để Thiệu Vinh nhìn rõ hơn.
Thiệu Vinh có vài chỗ không hiểu, cậu dùng ngón tay chỉ vào đó, hỏi: “Tuần hoàn ngoài cơ thể là gì?”
Thiệu Trường Canh kiên nhẫn giải thích, “Lúc làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng, nếu muốn bỏ nội tạng thì nhất định phải chặn đường máu lưu thông. Với cơ thể người, đường máu lưu thông là một đường tuần hoàn, chặn đường máu lưu thông sẽ ảnh hưởng đến cả cơ thể, vì vậy chúng ta sẽ thành lập một đường máu lưu thông nhân tạo ở bên ngoài cơ thể.”
Thấy Thiệu Vinh chăm chú lắng nghe, Thiệu Trường Canh cười cười, nói, “Ví dụ như khi cần sửa chữa một chỗ của con sông, chúng ta sẽ chặn nước sông, dẫn nó đến chỗ khác, sau khi sửa xong sẽ dẫn trở lại.”
Thiệu Vinh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nhưng lúc cấy ghép tim, nếu lấy trái tim ra, không có động lực đập, máu trong cơ thể vẫn có thể lưu thông được sao?” Nếu như nói đường máu lưu thông trong cơ thể người giống như một con sông hình tròn, vậy thì trái tim chính là máy bơm nước, là nơi phát ra động lực để máu lưu thông trong cơ thể.
Thiệu Trường Canh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu: “Con có hứng thú với cấy ghép nội tạng à?”
Thiệu Vinh gật đầu: “Vâng.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Nếu con chịu làm học trò của ba, ba sẽ dạy tất cả những gì ba biết cho con.”
Thiệu Vinh ngẩn người, “Học. . . . . . Học trò?”
“Con sắp đi thực tập rồi, cũng đến lúc phải chọn người hướng dẫn, vậy thì chọn ba đi.” Thiệu Trường Canh cười cười, nói, “Làm học trò của ba, thế nào?”
Tâm tình Thiệu Vinh có chút phức tạp, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu biết trong lĩnh vực cấy ghép nội tạng, trình độ của Thiệu Trường Canh cũng thuộc hạng nhất nhì, bản thân cậu lại rất có hứng thú với lĩnh vực này, có thể nhận Thiệu Trường Canh nổi tiếng làm thầy là điều may mắn mà các bạn khác nằm mơ cũng không thấy đi.
Nhưng mà. . . . . . Quan hệ với hắn đã thuộc loại sớm chiều chung giường rồi, vị trí phía sau vẫn còn trướng đau vì chuyện kịch liệt tối qua, bây giờ bắt người ta phải nhận làm thầy thì mới chịu dạy sao. . . . . .
Thiệu Vinh quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt có chút bất mãn.
Thiệu Trường Canh tiếp tục mỉm cười, “Ngoan, gọi ‘thầy’ đi.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh không để ý tới hắn.
Độ dày của da mặt Thiệu Trường Canh đã vượt xa sức chịu đựng của Thiệu Vinh, tay hắn ở trong chăn cũng không đàng hoàng, lúc sờ soạng tới khi cả người Thiệu Vinh run rẩy mới thấp giọng nói bên tai cậu: “Nhận con làm học trò mới có thể quang minh chính đại dạy con trong bệnh viện, dễ dẫn con vào phòng phẫu thuật hơn, bây giờ con hiểu chưa? Ngốc quá.”
“. . . . . .”
Cuối cùng Thiệu Vinh cũng hiểu, thì ra hắn thật sự nghiêm túc muốn dạy mình chứ không phải đang đùa giỡn. Nhớ trước kia hắn cực khổ thuyết phục lãnh đạo bệnh viện cho đứa gà mờ như mình vào phòng phẫu thuật, trong lòng Thiệu Vinh không khỏi có chút cảm động, im lặng một hồi mới nhỏ giọng nói: “Vậy. . . . . . Thôi được.”
Thiệu Trường Canh cười: “Được cái gì? Nghe không rõ.”
Thiệu Vinh đỏ mặt nói: “Con, con nhận ba làm thầy.”
Thiệu Trường Canh khẽ mỉm cười, “Ngoan lắm,” dừng một chút rồi nói thêm, “Đúng rồi, bái thầy dĩ nhiên phải hành lễ, trò có nên kính thầy một ly trà không?”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Để con tìm xem trong nhà còn trà không đã. . . . .”
Kết quả cậu thật sự tìm được trà, pha một chén bưng tới cho Thiệu Trường Canh, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn nói: “Thầy, mời uống trà.”
Thiệu Trường Canh nhịn cười, nhận ly trà từ tay cậu, uống một hớp rồi kéo cậu ngồi xuống bên giường, thấp giọng nói: “Thiệu Vinh, sau này con là học trò của ba rồi, ba sẽ dẫn con đến mọi ca phẫu thuật ba làm, dạy tất cả những gì ba biết cho con. Ba có yêu cầu rất cao với học trò, con phải cố gắng hết sức, biết không?”
Thiệu Vinh nghiêm túc gật đầu: “Dạ biết, con sẽ học tốt.”
Thiệu Trường Canh đưa tay sờ sờ tóc cậu, “Ngoan.”
Từ đó về sau, cả ngày Thiệu Trường Canh đều mang Thiệu Vinh đi khắp nơi, hai thầy trò như hình với bóng, tình cảm tốt đến mức khiến người ta ghen tị. Thiệu Trường Canh thật sự dạy tất cả những gì mình biết cho cậu học trò này, dưới sự dạy dỗ của hắn, Thiệu Vinh tiến bộ rất nhanh.
Không lâu sau, hai người cùng nhau viết luận văn, đăng trên tập san nổi tiếng. Sau đó, hầu như bài viết nào của tác giả Steven cũng có tên Arvin theo phía sau. Dần dần, người trong ngành cũng biết bọn họ là thầy trò thân thiết phối hợp ăn ý, dĩ nhiên chỉ có vài người biết bọn họ là người yêu.
Không ai nghĩ tới, ngay cả Thiệu Vinh cũng không, rằng học trò đầu tiên này cũng chính là học trò cuối cùng của Thiệu Trường Canh.
Cả đời này, Thiệu Trường Canh chỉ nhận một học trò là Thiệu Vinh mà thôi.