Để chiêu đãi Phó Vân Hiến, Tô An Na cũng dốc hết sức để chuẩn bị bữa cơm này, một bàn tiệc tròn được đặt giữa ngôi nhà chẳng rộng rãi gì, bên trên có sáu món nguội tám món nóng, món rau thì xanh tươi, món mặn thì bóng bẩy đậm đà, chưa kể bày biện tinh tế, trông cũng thấy thòm thèm.
Đồ ăn không do một tay Tô An Na nấu mà còn có hai người hàng xóm khá thân giúp bà. Một người tên Vương Á Cầm, người còn lại là Lưu Mai. Vương Á Cầm kinh doanh thẩm mỹ viện, nhà có tí tiền nên ăn mặc cũng chạy theo mốt của Tây, bề ngoài gợi dục nhưng vẫn còn giữ nét thùy mị nết na. Lưu Mai thì làm môi giới hôn nhân, mỗi lần thấy Hứa Tô là muốn giới thiệu bạn gái cho hắn, dùng ba tấc lưỡi cố gắng chèo kéo. Hứa Tô nhìn mặt đặt tên, gọi một người là cô Vương, người kia là thím Lưu, cả hai đều là bạn mạt chược của Tô An Na.
Gốc là 徐娘半老, là tiếng lóng thông tục chỉ những người phụ nữ trưởng thành có vẻ ngoài gợi cảm, khơi gợi tình dục. Giống MILF (Mother/Mom/Mama I’d Like to Fuck) trong tiếng Anh.
Vì cuối cùng không theo được ông chủ Hồng Kông hưởng phúc, Tô An Na càng yêu, cũng lại càng hận Hứa Tô hơn, ngay cả cơm làm cũng khó ăn, về sau khi trưởng thành Hứa Tô đã từng hoài nghi vô số lần, có lẽ Tô An Na cố ý. Nấu ăn thì dốc cả đống muối, hấp bánh bao chay lại cho thêm bột soda, dù là làm cơm hay hấp bánh bao chay thì Tô An Na đều thích cho thêm mấy nguyên liệu chết người, vậy nên đồ ăn nhà nấu vẫn luôn khó nuốt, còn bánh bao chay thì đắng ngắt quanh năm.
Hứa Tô không thích ăn cơm ở nhà. Đôi khi sẽ chạy sang nhà họ Bạch bên cạnh ké một bữa cơm, vui vẻ như ăn Tết. Thứ tâm tình như ngày Tết đến này theo năm dài tháng rộng mà dần nồng đượm lên men, thành thử ra dù chia tay nhiều năm khi không Hứa Tô vẫn sẽ nhớ đến Bạch Tịnh, không phải là lưu luyến cô gái rực rỡ tươi tắn tựa hoa nở ngày xuân mà là nhớ “hương vị của mẹ”.
Dù gì đi nữa, ký ức cứ vặn xoắn vào nhau, chẳng biết là bánh bao đắng hay cuộc sống đắng nữa.
Về sau khi lần đầu tiên được ăn bánh bao chay trong quân đội, những binh sĩ mới vào khác thì đều chê nhạt toẹt như kẹc, chỉ mình Hứa Tô là cầm bánh bao chay mà mê say tận nóc.
Gốc là Miệng nhạt đến mức chim cũng phải xông ra, là câu nói của Lý Quỳ trong Thủy Hử, chim ở đây ý chỉ dương vt nên mình dịch là “kẹc” cho vần ¯_(ツ)_/¯
Hóa ra bánh bao chay lại ngọt như thế.
Trên bàn cơm, cô Vương và thím Lưu lại lôi hết mấy chuyện nhà chuyện cửa, lông gà vỏ tỏi mà làm như vấn đề pháp luật trọng đại vô cùng ra để xin ý kiến, Phó Vân Hiến cũng nể mặt Hứa Tô, khách sáo hỏi gì đáp nấy.
“Mấy hôm trước có một tiếp viên hàng không tới công ty mai mối nhà tôi, ôi trông còn đẹp hơn cả Phạm Băng Băng ấy chứ,” Lưu Mai nói được ba câu là lại lộn về chuyên ngành, vì không biết Phó Vân Hiến không ham gái chỉ thích trai, vẫn luôn muốn có được một vị khách sộp là y, “Nếu đại luật sư Phó có hứng thú, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho hai người gặp nhau.”
Phó Vân Hiến không động đũa mấy, một tay nhấc cái can nhựa đựng rượu địa hoàng kỷ tử lên, vững vàng rót cho mình một chén đầy, khách sáo nói: “Không cần đâu, tôi không thích kiểu đó.”
Lưu Mai vẫn bám riết không buông: “Thế đại luật sư Phó thích con gái kiểu gì thế?”
Phó Vân Hiến liếc mắt qua Hứa Tô, uống một hơi cạn hết rượu trong chén: “Thanh tú ngây ngô một chút.”
Hứa Tô không đón nhận ánh mắt của Phó Vân Hiến, đón cũng chẳng đón nổi, hắn cúi đầu cắm mặt bới đồ ăn trong bát.
Sau khi ăn xong, Tô An Na sai Hứa Tô mau chóng thu dọn bát đĩa cốc chén vào trong bồn rửa, dọn dẹp bàn tròn toàn dầu mỡ thật sạch rồi bê bộ mạt chược ra.
Ban đầu trong nhà có bàn đánh mạt chược, nhưng sau khi Tô An Na bị con trai cấm tiệt thì vứt đi. Trên bàn bài có ba bà cô và một Phó Vân Hiến, nhưng Hứa Tô cũng chẳng rảnh rang gì, hắn ngồi sát bên cạnh Phó Vân Hiến, chịu trách nhiệm đưa nước châm thuốc, rút bài và đánh bài.
Đi tới đâu cũng là quan trên, tư thế ngồi của Phó Vân Hiến rất tùy tiện, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia khoác qua vai Hứa Tô, vuốt ve đường cong dọc sống lưng vừa tuyệt đẹp lại mảnh khảnh của chàng trai, ngay trước mặt mẹ ruột và mấy bà cô bà dì, không hề e ngại hành vi thân mật nhiệt tình này có gì không thỏa đáng.
Hứa Tô mò được một cây gió Bắc, liếc mắt đánh tín hiệu với mẹ rồi quay lại nhìn Phó Vân Hiến: “Đánh cây này nhé?”
Phó Vân Hiến cũng chẳng nhìn mặt bài, cầm chén lên nhấp một hớp rượu rồi nói: “Nghe theo em.”
Hứa Tô giả vờ do dự một lát rồi mới ném cây gió Bắc xuống bàn bài – một người nổ hai người vui, Tô An Na và Vương Á Cầm đều hồ bài, tính sơ sơ thì thua sáu bảy ngàn.
Hứa Tô quay đầu nhìn Phó Vân Hiến, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng cụp xuống, tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi không chơi giỏi lắm.”
Phó Vân Hiến khẽ vươn tay lấy một tập nhân dân tệ từ trong cặp táp của Hứa Tô ra, nguyên cọc mười ngàn ném lên bàn, hờ hững nói: “Chơi tiếp đi.”
Không tiện gian lận ngay trên bàn mạt chược, Hứa Tô chỉ có thể dùng cái mánh cấp thấp nhất này ra, mượn lượt mò bài của Phó Vân Hiến mà nháy ám hiệu với Tô An Na và Vương Á Cầm bằng ánh mắt. Không phải Hứa Tô thiên vị mẹ mình mà đơn giản là hắn xót tiền. Hai bên cùng thiệt thì chọn bên nhẹ hơn, hắn từng đi theo Phó Vân Hiến đánh bài rất nhiều lần, có lúc là người ngoài biếu xén Phó Vân Hiến, có khi là Phó Vân Hiến xin lãnh đạo nương tay, dù thắng thua trong một đêm có lên tới tám trăm một triệu thì bọn họ cũng không nhăn mày, nhưng tầng lớp mấy người như Tô An Na thì không thua nổi. Người nghèo thì chí ngắn là chuyện rành rành, hắn bình thản giúp đỡ ba bà cô ăn gian, hoàn toàn không thấy mình sai chỗ nào.
Ba nhà ăn một nhà, có thể thấy Phó Vân Hiến cũng không may cho lắm, mãi mà không thể hồ bài được một lần, tổng cộng vào đã thua hơn ba mươi ngàn. Đến ván cuối cùng y nâng mức cược, Hứa Tô vẫn nháy mắt ra hiệu với Tô An Na, nhưng lúc này lại đặt cược nhầm cửa, kết quả là Phó Vân Hiến một nhà ăn ngược lại ba nhà, tính ra thì không những không thua tiền mà còn thắng về hơn mười ngàn.
Hứa Tô giật mình ngây ra như phỗng, chỉ là được ba giây đã chợt hiểu ra, có lẽ mấy mánh vặt hắn dùng trên bàn bài nãy giờ đã bị Phó Vân Hiến nhìn thấu từ lâu, lão già thành tinh này cứ lẳng lặng thăm dò cách ra ám hiệu, sau đó dựa vào một ván mà thắng hết về.
Hứa Tô không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng thì buồn da buồn diết: Múa rìu qua mắt thợ, ăn gian dưới mắt của luật sư Phó đúng là lấy thúng úp voi, đáng đời!
Phó Vân Hiến rút một điếu thuốc ra sai Hứa Tô châm lửa cho mình, bàn tay to lớn vung lên, thái độ hào phóng, bảo rằng tiền này để mọi người ăn đêm, không phải trả.
Hai bà cô Vương Lưu rối rít cảm ơn, để lại Phó Vân Hiến đã ngà ngà men ngồi nghỉ ngơi ngoài sô-pha phòng khách, hai mẹ con Tô An Na vào bếp rửa đống bát đĩa còn nguyên kia.
Điện thoại đặt cạnh bồn rửa, Hứa Tô vừa xắn tay áo rửa bát vừa xem chương trình “Tầm nhìn Đông Phương” mà Phó Vân Hiến ghi hình hôm qua.
Chương trình kỳ này tên là “Cộng sự Trung Quốc”, kể về những khó khăn gian khổ của những người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, chương trình được thực hiện rất thu hút, có suy sụp có hi vọng, có chuyện đời bảy nổi ba chìm, có vận mệnh trắc trở thăng trầm, trong đó có một cặp vợ chồng trẻ là chủ của một công ty gia đình, sau khi công ty phá sản thì bị chính quyền nghi ngờ biển thủ tài sản tư nhân, bị phán hai tội là chiếm đoạt mấy trăm triệu là phá sản giả mạo, đã bị truy tố.
Trên màn hình, cặp vợ chồng khóc lóc kể lể, vẻ ngoài thê thảm vô cùng, MC Hình Minh đưa mắt nhìn sang Phó Vân Hiến đang ngồi ghế khách mời, nói: “Tôi xin phép được bổ sung thêm cho ngài Quách, phần lớn tiền vốn mà bọn họ sử dụng đều đưa vào tài khoản ngoài sổ sách như cho vay cá nhân, một phần nhỏ sử dụng để mua nhà thương mại, luật sư Phó có ý kiến gì trong tình huống khi quyền sử dụng tài sản công ty và tài sản cá nhân nhập nhằng không rõ ràng thế này?”
Là tài khoản được lập ngoài sổ sách kế toán thông thường khi người nộp thuế không cần hoặc không có chứng từ hợp pháp để mua nguyên vật liệu trong quá trình sản xuất, vận hành, bán sản phẩm không cần xuất hóa đơn. Việc lập các tài khoản ngoài sổ sách đã trở thành một phương thức trốn thuế chủ yếu của doanh nghiệp.
Phó Vân Hiến nói: “Tuy hai vợ chồng ngài Quách là cổ đông công ty nhưng tài sản của công ty không tương đồng với tài sản chung của vợ chồng, công ty chưa thanh toán tiền lương và bồi thường cho công nhân viên, thuế thu nhập doanh nghiệp và các khoản nợ theo luật mà đã tuyên bố ngừng kinh doanh thì sẽ bị nghi ngờ là phá sản giả mạo, còn về chuyện một phần tiền vốn được trích ra cho vay có thể xem như khoản đầu tư đối ngoại của công ty, đây vốn là hành vi của công ty chứ không phải hành vi cá nhân, mua nhà hay của cải gia đình đều chưa xâm phạm tới quyền lợi cổ đông, cá nhân cũng không cố ý chiếm dụng tài sản công ty phi pháp, có thể bào chữa được tội chiếm dụng tài sản công.” Phó Vân Hiến nhếch môi với ống kính, tỏ ý khinh thường, “Các đồng chí đội điều tra kinh tế và viện kiểm sát địa phương phải đọc thêm nhiều sách vào.”
Có lẽ vì ánh đèn tại hiện trường hay có lẽ do những vị khách mời già yếu chậm chạp mà không chịu được nhiệt, Phó Vân Hiến trên màn hình tỏa ra khí chất của kẻ mạnh, anh tuấn đến chói mắt. Dù đối diện với mấy trăm triệu người xem, đại luật sư Phó vẫn nói năng thẳng thừng, không nể mặt bất cứ một người nào, đôi khi lại nói mấy câu bông đùa trêu chọc MC da trắng mặt đẹp để làm nóng chương trình, chỉ là thời lượng lên sóng có bị cắt giảm hay không thì không thuộc phạm vi quan tâm của y.
Lúc trước Hứa Tô cũng từng xem mấy tập “Tầm nhìn Đông Phương”, Hình Minh này nổi tiếng đanh đá, không hề khách sáo với khách mời, nhưng đối diện với Phó Vân Hiến, nhiệt huyết sắc sảo đã biến mất tăm, thay vào đó là dáng vẻ nói cười đon đả, chẳng biết là vờ khách sáo hay là đang nịnh nọt.
Hứa Tô thiên về vế sau. Hắn từng lên mạng tra thông tin về Hình Minh, biết người này bằng tuổi mình nhưng đã có được đủ cả sự nghiệp và công danh, cũng biết người này ôm đùi giám đốc của đài Minh Châu mới có được ngày hôm nay. Đàn ông tốt lại bán thân để mua chức, Hứa Tô cảm thấy coi thường người này từ sâu trong lòng: “Xì, thứ đàn ông hồ ly!”
Hứa Tô đang rửa bát, Tô An Na thì quẳng đồ ăn thừa ra ngoài cửa, đi vào từ cánh cửa sắt loang lổ gỉ sét. Bà ta không giúp con trai, chỉ chống nạnh chỉ trỏ sau lưng Hứa Tô, bỗng nhiên lại mở miệng vay tiền hắn.
Hứa Tô ngừng việc trong tay, quay lại nói: “Lại muốn bao nhiêu?”
Tô An Na mới uốn tóc, bộ tóc vàng được uốn phồng lên rõ cao, y hệt như ngọn thông sau cơn mưa. Bà ta lải nhải trừng mắt nhìn, không nói gì mà chìa ba ngón tay ra, móng tay được sơn đỏ chót, phần đầu đã tróc ra một nửa trông gầy gò như thanh củi, loang lổ không ra đâu vào đâu. Đến cái tuổi hoa tàn ít bướm trông theo rồi mà vẫn còn ăn mặc cái kiểu quái thai lòe loẹt thế này, vừa không hợp thời lại vừa khó coi, nếu không phải là mẹ ruột của mình thì đúng là không thể nhìn vào mắt.
Quả nhiên một bàn tiệc mười mấy món chứa đựng toan tính khác, Hứa Tô đã sớm đoán được ý đồ đối phương khi cứ thúc giục mình về ăn cơm chẳng tốt lành gì, hắn liếc qua hỏi: “Ba mươi ngàn à?”
Tô An Na: “Ba trăm ngàn.”
“Ba, ba trăm ngàn!” Hứa Tô gần như giậm chân, lại sợ đánh thức Phó Vân Hiến ở ngoài phòng khách nên đành phải nhịn xuống, nghẹn giọng mà nói, “Này bà bô, bà coi con trai bà như máy in tiền hay gì? Đừng nói ba trăm ngàn, mẹ nó chứ đến ba mươi ngàn tôi cũng đếch đào đâu ra!”
Tô An Na liếc mắt nhìn con trai bằng vẻ mặt “có bao nhiêu đâu”, sau đó lại bĩu môi quay sang Phó Vân Hiến ở phòng khách: “Chẳng phải cái nhà kia có một nửa của mày à, sao không thu về ít lãi được?”
“Đó là lời nói đùa của người ta thôi, bà còn tưởng thật à?” Hứa Tô cảm thấy hơi bực mình, quay đầu tiếp tục rửa bát, lực dồn vào lớn nghe loảng xà loảng xoảng, “Người ta khách sáo với bà thì bà cũng không thể coi người ta như ATM thế chứ, mấy năm nay bà vay của người ta bao nhiêu rồi, có trả nổi nữa đâu.”
Tô An Na ghét cái đứa con không thương mẹ này, dồn hết bực bội vào cái bếp, thở hồng hộc lau vết dầu bám trên đó, dáng vẻ nom rõ nực cười: “Thằng oắt mày là tao đẻ hay Phó Vân Hiến đẻ hả? Lúc nãy ngồi đánh bài cũng thà gom tiền cho người ngoài cũng không thèm gom về cho mẹ mày.”
“Lão già đó thính lắm, tưởng lão không nhìn ra cái mánh vặt này à? Chẳng qua không thèm so đo với bà thôi.” Ăn của người ta thì phải khúm núm với người ta, cả nhà bọn họ đều nợ luật sư Phó ân tình to tổ chảng, Hứa Tô không muốn nợ cũ trả chưa xong đã lại đè thêm nợ mới, đành phải gật đầu xoa dịu mẹ mình, “Để tôi nghĩ cách, vay mượn bạn bè một chút xem thế nào, ba trăm ngàn thì chịu, nhưng ba chục năm chục thì chắc vẫn được.”
Tô An Na bực bội ném cái giẻ lau: “Mày muốn nhìn thấy mẹ ruột mày bị người ta chém chết, đúng không?!”
Hứa Tô cũng phát rồ, quay đầu trợn mắt nhìn chằm chằm mẹ ruột: “Nếu bà đi đánh bạc, bị người ta xẻo cho liệt nửa người, vậy tôi sẽ rửa chân lau người cho bà, bị người ta chém chết thì tôi đốt tiền để tang cho bà, nhưng chắc chắn tôi sẽ không vay người kia khoảng tiền này đâu. Tự bà muốn làm thế nào thì làm.”
“Không phải, không phải đánh bạc, là chỗ cô Vương có một dự án đầu tư có thể kiếm tiền nhanh, mẹ mày cũng muốn kiếm đủ tiền sớm để trả hết nợ còn gì, để mày còn ưỡn ngực làm người ở Quân Hán chứ…” Tô An Na nhướng đôi lông mày xăm nét mảnh của mình, câu nào cũng đánh thẳng vào điểm yếu của Hứa Tô, sau đó bỗng chuyển đề tài, “Chưa kể tiền này cũng đâu coi là vay, mày tưởng mẹ mày không biết hay sao, Phó Vân Hiến từng ngủ với mày rồi chứ gì?”
Thấy Hứa Tô trợn mắt ngây người, Tô An Na lại tranh thủ cao giọng cố tình đánh thức người đang nghỉ ngơi ngoài phòng khách kia: “Mày tưởng mẹ mày không biết chuyện của con trai mình chắc? Mày cũng đừng có chối, có phải họ Phó kia ngủ với mày -”
Hứa Tô vội vàng vươn tay che miệng Tô An Na, hắn nghển cổ lên như có tật giật mình, thấy Phó Vân Hiến vẫn còn đang ngồi ngoài sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi mới thầm thở hắt một tiếng. Sau đó hắn quay sang nhỏ giọng trách cứ mẹ mình: “Bà bô ơi có thể bé cái miệng tí không, không sợ mất mặt hả?”
Lời này chính là thừa nhận.
Vào kỳ nghỉ đông năm ba đại học, Phó Vân Hiến đã từng ngủ với hắn. Nhưng từ đó đến nay, cũng chỉ có đúng một lần đó mà thôi.