Đêm muộn hôm đó, Hứa Tô trong phòng bệnh tự tỉnh, vừa mở mắt đã thấy đau đầu, cổ họng khô khốc, dạ dày như bị thiêu đốt, từng cơn đau thấm vào xương cốt hắn. Dịch truyền còn non nửa bình, Hứa Tô nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi té xỉu, nhớ đến Hàn Kiện hiền lành, Bàng Thánh Nam dương dương tự đắc, rồi nhớ đến nụ cười quái dị nơi khóe miệng Cù Lăng, hắn bỗng ngồi bật dậy từ trên giường bệnh.
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, là do sợ hãi mà ra.
Hứa Tô mờ mịt nhìn quanh, có lẽ vì giường ngủ bệnh viện cứng nên mấy bệnh nhân trong phòng cấp cứu ai cũng mặt mũi vặn vẹo, rên rỉ đau đớn hết đợt này tới đợt khác, có thể nói Hứa Tô chắc chắn là người khỏe mạnh nhất trong số đó.
Nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền tới từ bên ngoài, trầm và dày, Hứa Tô vội vàng nằm lại xuống giường, nhấc chăn che hết cả đầu mình.
“Làm phiền rồi.”
Phó Vân Hiến và một nữ bác sĩ trực ca cùng tiến vào phòng bệnh, liếc mắt đã thấy Hứa Tô giữa một đám người bị thương tàn tạ. Đương nhiên Hứa Tô biết ai tới, giọng Phó Vân Hiến quá êm tai lại độc đáo, dịu dàng ấm áp, y hệt như biên tập viên tin tức kiểu mẫu.
Hứa Tô nhíu chặt mày nhắm hai mắt lại, vẻ mặt khổ sở như buồn đi tiểu, diễn cực kỳ nhập tâm, mà giả vờ cũng cực kỳ quá đà. Phó Vân Hiến biết không ai ngăn cản, không thèm nói năng gì đã trực tiếp bế hắn khỏi giường bệnh, giật kim truyền trên tay hắn rồi vác người lên vai.
Đầu chúc xuống làm máu dồn vào não, Hứa Tô giả vờ không nổi nữa, hô lên “Ối” một tiếng: “Phó Vân Hiến! Chú làm gì đó? Tôi bị bệnh đấy!”
“Im miệng.” Phó Vân Hiến đi nhanh như gió, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt quái dị của những người xung quanh, giơ tay tét một phát vào mông Hứa Tô, cảnh cáo hắn không được nhúc nhích.
Ba giờ sáng, Phó Vân Hiến đích thân lái xe tới bệnh viện, lại chọc trúng Hứa Tô không vui vẻ gì, lần trước hai người đã tan rã trong hục hặc, hắn liền cố hết sức trốn y, né y, vạch ra Sở hà Hán giới, ra vẻ không muốn thân quen gì với đối phương nữa.
Sông nước Sở, biên giới nước Hán: Năm trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm , Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở hà, Hán giới”.
Phó Vân Hiến mở cửa xe, ném Hứa Tô vào ghế sau, bản thân thì ngồi ghế lái, lấy điếu thuốc ra đưa vào miệng, mò bật lửa châm lên.
Xe lao nhanh trong bóng đêm, dọc đường không bị ngăn trở. Phó Vân Hiến vừa hút thuốc vừa điều khiển xe, cũng không hỏi Hứa Tô có chuyện gì xảy ra, chỉ đôi lúc liếc hắn một cái qua gương chiếu hậu, uy nghiêm mà trầm mặc.
Hứa Tô vừa tránh lại vừa đón nhận ánh mắt này, khi Phó Vân Hiến nhìn hắn thì hắn lập tức quay đầu né tránh, lúc Phó Vân Hiến không nhìn hắn thì hắn lại kìm lòng không đặng, tự mình lén nhìn đối phương.
Bàn tay bị rách da lúc ngã xuống cọ vào mặt nền xi-măng, hiện tại nhìn da rách thịt bong, nhưng không thấy bẩn. Hứa Tô xòe hai tay ra, nương theo ánh trăng tỉ mỉ quan sát, có lẽ là bệnh viện đã sát trùng, thứ mùi kỳ quái của nước rửa bát đã được thay thế bằng thứ mùi chỉ có ở bệnh viện, đúng là sạch thật. Nhưng hắn lại thều thào tự hỏi, vì sao vẫn bẩn như vậy đây?
Tiếng chuông đúng lúc vang lên, Hứa Tô nghe thấy, là điện thoại của mình.
Điện thoại được bệnh viện giao cho Phó Vân Hiến, hiện giờ đang ở trong túi comple của y. Phó Vân Hiến móc ra, nhìn thoáng qua dãy số gọi tới, nhấn vào nút loa ngoài rồi ném lên bảng điều khiển.
Hàn Kiện ở đầu bên kia không biết ai tiếp điện thoại, bắt đầu oang oang nói, kêu là mình và lão Bàng rất lo cho hắn, chỉ đi vệ sinh có tí thôi mà người đã chạy mất rồi, hỏi lão Cù làm sao lại thế thì anh ta cũng im lặng, trước có gọi một cuộc, người nghe điện thoại nói hắn đang ở bệnh viện dọa bọn họ hết hồn, lần này chủ yếu là để ăn mừng lão Cù được rửa sạch nỗi oan, sống một cuộc đời mới, nhưng đừng vui quá hóa buồn, để hắn xảy ra chuyện gì…
Nghe thấy tên Cù Lăng, gương mặt Hứa Tô giật lên thấy rõ, biểu cảm thay đổi kịch liệt như vậy không thoát khỏi ánh mắt Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến liếc nhìn Hứa Tô, tim Hứa Tô lại nhảy dựng lên, hắn vội quay đầu, sợ hãi tránh khỏi tầm mắt đối phương.
Hàn Kiện lại hỏi thêm hai lần, Hứa Tô, ông không sao chứ?
Phó Vân Hiến trả lời Hàn Kiện, không sao, đang ở chỗ tôi.
Hàn Kiện cố gắng nhận dạng giọng nói này, nghe ra là Phó Vân Hiến thì mới thoải mái hơn. Cậu ta thật sự là một người thành thật. Trước đây từng mơ hồ cảm thấy hai người này quan hệ mờ ám khả nghi, nhưng lại chưa bao giờ lái suy nghĩ theo hướng kia.
Cúp máy, rốt cuộc Phó Vân Hiến cũng mở miệng hỏi Hứa Tô, làm sao thế.
Hứa Tô ngậm miệng, tỏ vẻ bản thân không muốn trả lời.
“Nếu em không nói, vậy chú đoán.” Phó Vân Hiến dập điếu thuốc lá vào gạt tàn trong xe, lại liếc mắt nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu, “Có liên quan đến người bạn học tên Cù Lăng của em?”
“Tôi nói! Tôi nói…” Hứa Tô sợ phải nghe thấy gì đó từ miệng đối phương, vội vàng tự mình khai, “Bạn học cũ tụ tập, Cù Lăng tán gẫu với tôi về vụ án của cậu ấy thôi…”
Phó Vân Hiến không đổi sắc mặt, đánh tay lái chuyển hướng: “Đây không phải chính nghĩa mà em muốn.”
Hứa Tô nghe ra ý mỉa mai từ câu này, hắn bỗng sinh nghi: “Có phải chú… đã biết trước rồi không?”
Phó Vân Hiến vẫn không có biểu cảm gì, hờ hững hỏi: “Biết gì.”
“Chú biết… tôi nói gì mà.” Vụ án hình sự nhiều vô số, đương sự thân chủ muôn hình muôn vẻ, xử lý vụ án cường độ cao sớm hơn bao năm, số cây cầu Phó Vân Hiến từng đi qua có khi còn nhiều hơn số cơm mà Hứa Tô từng ăn, một vụ án nhỏ nhặt như vụ của Cù Lăng, y hẳn đã biết rõ chân tướng từ đầu. Hứa Tô bàng hoàng nhận ra.
Phó Vân Hiến nói: “Tôi muốn chính miệng em nói ra.”
Nghi ngờ của Hứa Tô biến thành chắc chắn, giọng hắn cũng run lên: “Chú đã biết Cù Lăng thật sự giết vợ của Trâu Kiệt từ đầu… nhưng lại không nói cho tôi biết?”
Phó Vân Hiến và Hứa Tô nhìn nhau qua gương chiếu hậu, cái liếc mắt rất sâu và rất lâu. Lại đánh lái, cho Bentley chạy vào Ôn Du Kim Đình. Y nói, về tới nhà rồi.
Hứa Tô lại hỏi thêm mấy lần: “Có phải chú đã biết từ trước rồi không?”
Phó Vân Hiến đánh xe vào chỗ đỗ, quay đầu lãnh đạm nhìn hắn: “Chuyện này quan trọng lắm hay sao.”
Thái độ hờ hững này đã khẳng định suy đoán của hắn, Phó Vân Hiến cố ý, cố ý để hắn tham gia vào, dụ hắn nhúng tay vào, sau đó mặc cho hắn tự cho là mình đúng, để rồi thua đến mức thương tích đầy mình.
Dừng xe, mở cửa, đi xuống, Phó Vân Hiến đi về phía cổng lớn của nhà họ Phó, người chưa đi xa, Hứa Tô đang xuống xe đột nhiên nhảy vọt lên từ đằng sau, cưỡi lên lưng y.
Như đã phát rồ, Hứa Tô cúi đầu xuống cắn mạnh vào phần cổ dưới tai Phó Vân Hiến, răng và da thịt tiếp xúc thân mật, dồn hết sức mình. Phó Vân Hiến lập tức nổi giận, y gầm nhẹ một tiếng, cố gắng nhấc Hứa Tô từ trên lưng xuống. Chân tay Hứa Tô lại càng bám chặt, sống chết cắn không rời miệng. Hắn biết bản thân nhục nhã, nực cười như con khỉ, nhưng thế gian này Càn Khôn điên đảo, thiện ác khó phân, ai cũng nực cười như ai mà thôi.
Phó Vân Hiến tránh vài lần mới quăng được thằng nhãi trên lưng xuống đất, trực tiếp dùng cơ thể khống chế. Hứa Tô đập lưng xuống đất, bị va chạm cho choáng váng hoa cả mắt, lực cắn trên răng chưa kịp phanh, trong cơn hỗn loạn đã tự cắn nát đầu lưỡi mình, một ít máu rỉ ra từ giữa những chiếc răng đều tăm tắp như gạo nếp, trông vô cùng dữ tợn.
Nôn đến mức rỗng bụng, toàn thân mệt mỏi, chỉ còn mỗi răng là hoạt bát, hắn không chờ bản thân ổn định đã lại nhào lên, há miệng cắn lên cánh tay Phó Vân Hiến. Phó Vân Hiến chưa từng là người tốt tính, nâng tay định tát vào miệng Hứa Tô một cái, nhưng ngay một giây trước khi chạm vào má Hứa Tô, y dừng lại.
Vì dồn sức vào răng nên hai má căng chặt, Hứa Tô vừa cắn người vừa trừng mắt nhìn chằm chằm người bị cắn, ánh mắt ấy giống như đứa trẻ bị thiệt thòi oan ức, trúc trắc quyết tâm muốn đọ sức với người lớn.
Phó Vân Hiến nhíu mày, bàn tay giơ giữa không trung lại buông xuống, mặc cho Hứa Tô cắn hết sức lên tay mình, y nắm chặt tay, nén đau.
Cắn sướng rồi, xả giận rồi, cuối cùng Hứa Tô cũng thỏa mãn buông lỏng miệng, đầu lưỡi đã rách, nói năng lúng ba lúng búng, hắn sợ hãi ghé sát vào Phó Vân Hiến, dán mặt vào lồng ngực của y mà thủ thỉ, chú ơi, bế tôi về nhà.
Phó Vân Hiến bế ngang Hứa Tô lên, vào cửa lớn, qua lối đi, hướng về phòng tắm. Đưa tay mở vòi sen trên bồn tắm, cũng không thèm thử nhiệt độ nước, trực tiếp ném luôn Hứa Tô vào bồn.
Bể tắm massage cực lớn bình thường quá thừa cho hai người tắm. Nước lạnh giội xuống đầu, quần áo dính vào người, Hứa Tô không tiếp tục ngoan cường chống cự nữa, ngược lại bất động hiền khô như khúc gỗ. Quyền lực công và quyền lực tư, chính nghĩa thực chất và chính nghĩa thủ tục, tội lỗi và hình phạt của Cù Lăng, công lao và phẩm chất của hắn… Thế giới của hắn đêm nay đã chao đảo ngả nghiêng, Hứa Tô kiệt quệ, ngẩng mặt xụi lơ như bùn, nước lạnh nhanh chóng đổ đầy bể tắm tràn vào tai, môi, thậm chí là mũi hắn, nuốt chửng trọn vẹn toàn bộ cơ thể hắn. Hứa Tô nín thở lấy hơi, gột rửa sạch sẽ, hắn cũng thấy bản thân quá bẩn.
Phó Vân Hiến cũng vào bồn tắm lớn, cụp mắt nhìn Hứa Tô, mắt y sâu như giếng cổ, không hề giống với những lúc bình thường. Một lát sau, Phó Vân Hiến mở thắt lưng, cởi quần, thả dương vt còn chưa cứng ra.
Người vẫn còn trong nước, Hứa Tô lập tức trợn trừng mắt, thấy Phó Vân Hiến chậm rãi tuốt dương vt mình, ngón tay thon dài lướt qua phần thân, càng vuốt càng to lên.
Phó Vân Hiến nhấc một chân Hứa Tô lên, dùng ngón giữa lấy dầu xoa bóp trong bồn tắm để bôi trơn rồi nhét vào điểm mềm mại giữa hai đùi Hứa Tô. Qua loa nới rộng mấy cái, Phó Vân Hiến liền gập chân Hứa Tô lên, từ trên cao đâm vào trong thân thể hắn một cách tàn bạo.
Ban đầu Hứa Tô nằm dưới đáy bể, Phó Vân Hiến vừa mới tiến vào hắn đã đau đến mức kêu lên một tiếng, nhưng ngay khi hắn há miệng, nước lạnh đã trào vào, khó chịu muốn chết. Hứa Tô giỏi nín thở trong nước nhưng không chịu nổi khi Phó Vân Hiến hung hăng gây sức ép thế này, theo mỗi một cú giã tàn bạo của y, đầu hắn lại đập mạnh vào thành bể, đến mức hắn hoa mắt chóng mặt, ngay cả nín thở cũng quên. Hứa Tô uống phải vài ngụm nước, thật sự không chịu nổi nữa bèn cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nhưng Phó Vân Hiến lại ghì cổ hắn, một lần nữa dìm mặt hắn vào trong nước.
Tinh hoàn quật vào mông, tiếng nước rung động vang lên bành bạch. Hứa Tô giơ cao hai chân đầu thì chúc xuống, hắn quẫy đạp, giãy giụa, hai người giao hợp mãnh liệt mà thê thảm, nửa thân dưới kết hợp với nhau lúc thì ở trong nước lúc thì lộ ra khỏi mặt nước, vách thịt nóng như lửa mà bọt nước lại lạnh như băng, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Phó Vân Hiến thúc vào tầm trăm cái thì rút dương vt ra và nâng lưng Hứa Tô lên. Hứa Tô suýt chết đuối dưới đáy bể, vừa ra khỏi mặt nước đã há miệng thở dốc, nào biết dương vt Phó Vân Hiến đã ở ngay trước mắt, tinh dịch trắng đục phun ra, trực tiếp bắn thẳng vào mặt hắn.
Nuốt hơn nửa vào họng, còn một chút thì bắn lên trên mắt, những giọt dịch trắng theo bọt nước chảy xuống từ khóe mi, giống như nước mắt.
Phó Vân Hiến hơi cúi đầu, khẽ nheo mắt lại, đưa tay vuốt ve mặt Hứa Tô.
“Công lý của luật sư là công lý theo thủ tục, công lý theo thủ tục quan trọng hơn rất nhiều so với công lý thực chất, nếu em không hiểu, tôi sẽ dạy cho em hiểu.” Đầu ngón tay của Phó Vân Hiến lướt trên gương mặt dính đầy tinh dịch của Hứa Tô, từng chút từng chút phác lên hình dáng thiếu niên thanh tú, nhẹ nhàng và tỉ mỉ, giống như đang viết lên một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu. Y nói, “Chỉ tôi mới có thể làm bẩn em.”
Đêm nay Hứa Tô hoàn toàn buông thả. So với trước kia nghĩ một đằng nói một nẻo, qua loa có lệ, không tình không nguyện, hắn trở nên chủ động, vồn vã và đòi hỏi, phóng túng điên cuồng lại đói khát. Thay đổi vài tư thế, Hứa Tô còn sợ bản thân chưa đủ nhập tâm, cuối cùng còn quyết đoán đòi cưỡi, hắn tách chân cưỡi trên người Phó Vân Hiến, mặc cho dương vt thô dài kia cắm vào tận gốc, sau đó nắm chặt lấy vòng eo khỏe khoắn của Phó Vân Hiến, nâng lên dập xuống, điên cuồng vung vẩy thứ giữa háng mình. Cơ thể ma sát kịch liệt cùng cơ thể, vị trí hai người kết hợp nhóp nhép dịch nhờn, cả căn phòng chỉ còn tiếng nước ướt át.
Sau khi ra đến lần thứ ba, rốt cuộc Hứa Tô không chịu nổi nữa, hắn ngã sấp lên người Phó Vân Hiến, để mặc bản thân phủ lên người đối phương như cái chăn, gối lên bờ ngực cường tráng nóng rực. Phó Vân Hiến vẫn còn chưa mềm xuống, hơn nửa dương vt vẫn còn đang cắm trong huyệt của hắn, vì đang làm tư thế này nên lộ ra non nửa. Hứa Tô không muốn đối phương tuột ra ngoài, đưa tay sờ lên chỗ hai người kết hợp, lại chuyển động ngón tay và mông, đẩy thật mạnh dương vt bên ngoài vào trong cửa sau của mình. Dư vị cao trào vẫn còn nồng đậm, quy đầu lại cọ lên vách ruột, thoải mái đến mức làm hắn không kìm được mà rên lên thành tiếng.
Phó Vân Hiến cúi đầu nhìn hắn, giọng nói đục ngầu, có vẻ như rất hài lòng với cuộc mây mưa vừa rồi: “Thích không.”
Hứa Tô không trả lời rõ mà lại bắt lấy cánh tay Phó Vân Hiến, bỗng thấy dấu răng sâu hoắm trên cánh tay đối phương. Lúc trước hắn chỉ cố xả giận, nhưng hạ khẩu lại không đúng mực, không ý thức được vậy mà mình lại kéo rách một miếng thịt nhỏ.
Hứa Tô vừa tức giận vừa chán chường, vừa đau lòng vừa sợ hãi, hắn thốt lên chửi: “Là chó hay sao, hàm răng sắc thế này, sao không đi ăn cứt đi!”
Chửi mình mà còn chửi đến là đúng lý hợp tình như thế, Phó Vân Hiến thật sự nở nụ cười, nâng tay búng lên trán hắn, một tiếng giòn tan vang lên, rồi y lại ôm hắn vào lòng.
Cảm giác tràn đầy ở thân dưới vẫn còn mãnh liệt, Hứa Tô nhờ thế mà lại thấy kiên định. Cơ thể rắn chắc, nhiệt độ cơ thể nóng rực, nhịp tim đập cuồn cuộn sục sôi, ngay cả mùi mồ hôi của Phó Vân Hiến, cũng đều làm hắn thoải mái. Hứa Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hiến: “Chú, để tôi ngậm lấy nó ngủ, được không?”
Phó Vân Hiến vuốt lên bờ mông mịn màng như đậu hũ của Hứa Tô, hôn lên mí mắt hắn rồi nói, được.