Người tên Tề Hồng Chí này cũng lạ, không muốn bồi thường cho người bị hại Tiểu Vân nhưng lại bằng lòng tiêu cả đống tiền mời Phó Vân Hiến. Chi tiết về vụ án không được nói rõ ràng, hắn đang chuẩn bị trở về cho Phó Vân Hiến thêm nhiều thông tin hơn, nhưng người kia đã đi trước rồi. Mặc dù Phó Vân Hiến và Tề Hồng Chí cũng là khách, nhưng với điệu bộ của một chủ trì, lão vẫn đứng dậy tiễn đối phương ra cửa.
Ra khỏi cửa sòng bạc, Mã Bỉnh Nguyên nịnh bợ Phó Vân Hiến: “Tối nay Phó gia có cần bố trí người hầu hạ không?” Gã biết sở thích đặc biệt của Phó Vân Hiến, ánh mắt đáng khinh, nụ cười cũng dâm tà, “Đảm bảo mặt đẹp dáng ngon, hầu hạ Phó gia thật thoải mái.”
Nhưng Phó Vân Hiến lại như không nghe thấy lời này, đôi mắt chỉ hướng về một chỗ, ánh mắt đượm tình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cách đó không xa, ở nơi đèn đường nhá nhem không rõ, Hứa Tô đang nói chuyện cực kỳ hăng hái với ông lão bán đồ cổ. Hắn ngồi xuống trước sạp hàng cũ nát, ôm trong tay mấy món đồ chẳng biết thật giả thế nào, có lẽ đang mặc cả với ông cụ kia, tay huơ huơ miệng thì liến thoắng, vẻ mặt ngây ngô trẻ con, toát ra tính tình thiếu niên.
Thành phố về đêm, tiếng gió xào xạc tựa như âm thanh từ tự nhiên, Phó Vân Hiến cũng nhận thấy không khí bên ngoài vô cùng tươi mới.
Mã Bỉnh Nguyên thấy Phó Vân Hiến không đáp thì lặp lại một tiếng: “Phó gia? Đêm nay có muốn tìm một đứa nhỏ hầu hạ ngài -“
Thực ra Phó Vân Hiến nghe thấy, nhưng nghe thấy lại không muốn trả lời, y vẫn lẳng lặng nhìn Hứa Tô, một lát sau mới lãnh đạm trả lời: “Không cần.”
Mã Bỉnh Nguyên cũng nương theo ánh mắt Phó Vân Hiến mà nhìn ra ngoài, lúc này mới biết điểm dừng của ánh nhìn kia là Hứa Tô. Vừa rồi máu cờ bạc lên cao không nhìn cho kỹ, giờ xem lại đúng là vừa trắng vừa mềm lại còn xinh đẹp, lúc này gã mới nở nụ cười như đã ngộ ra.
Bóng đêm giấu đi nụ cười đáng khinh đó, Phó Vân Hiến xoay người đi vào trong club: “Chơi thêm hai ván nữa đi.”
Trở lại bàn bài, có lẽ là đại gia cống tiền đã đi mất, vận may của đại luật sư Phó không thể so với lúc trước nữa, về cơ bản chỉ năm ăn năm thua. Vào tầm tan cuộc, Mã Bỉnh Nguyên lại không kìm được lòng mà khoe khoang thành tựu: “Tiểu đệ đã tự chủ trương, vẫn bố trí một đứa cho Phó gia, giờ đang nằm trên giường phòng ngài rồi.”
Phó Vân Hiến nheo mắt lại, nhìn đối phương từ trên xuống, khuôn mặt không gợn lên biểu cảm, không đọc ra được là cảm xúc gì.
Y lại nghe thấy tiếng gió thổi mơn man ở bên ngoài kia, sau đó hờ hững nói: “Đuổi ra ngoài.”
Vốn tưởng rằng đã làm chuyện này rất ổn thỏa, không ngờ đối phương lại không nhận, rốt cuộc Mã Bỉnh Nguyên cũng cố dốc can đảm ra thể hiện sự khó hiểu của mình: “Phó gia, tiểu đệ đây cũng không phải ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, chỉ là nhìn ngài mỹ nhân trong ngực nhưng không ăn được thì sốt ruột thay ấy mà.”
Phó Vân Hiến nói: “Không gấp.”
Mã Bỉnh Nguyên hỏi: “Như vậy nuôi người đẹp nhỏ kia bên người mấy năm nay, chỉ nhìn không ăn mà không gấp chút nào sao?”
Phó Vân Hiến nói: “Chỉ nhìn không ăn, nuôi vậy thôi.”
“Ầy… Rốt cuộc là tại sao?” Mặc dù Mã Bỉnh Nguyên không hám trai nhưng cũng là tay chơi lão luyện, suy bụng ta ra bụng người đã cảm thấy thằng nhỏ dưới háng căng muốn nứt rồi, hoàn toàn không có chuyện để bản thân phải chịu thiệt.
“Em ấy là con trai một đương sự của tôi.” Phó Vân Hiến lấy điếu thuốc ra đưa lên bên miệng, Phạm Minh và Mã Bỉnh Nguyên đồng thời lấy bật lửa ra, đánh lửa rồi đưa lên.
Vụ án của Hứa Văn Quân náo động cả nước, cũng nhờ vậy mà Phó Vân Hiến bước lên đỉnh cao của sự nghiệp, chợt nhận ra Hứa Tô họ Hứa, Mã Bỉnh Nguyên mới hiểu ra: “Chẳng trách đi đâu Phó gia cũng muốn đưa thằng nhóc này theo, cảm tình là một biển hiệu sống, một vụ án sống, một người đáng giá hơn hàng ngàn hàng vạn đơn vị truyền thông.”
Thấy đại luật sư Phó đón lửa từ mình, Phạm Minh bên cạnh thu lại bật lửa vào trong túi quần, cười cợt nói leo: “Con trai của Hứa Văn Quân gác bên cạnh chính là huân chương chiến công của ngài Phó đây.”
Phó Vân Hiến hoàn toàn không cảm kích trước lời nịnh nọt của Phạm Minh, y thuận miệng phả một làn khói: “Không phải huân chương, là câu đối tiễn đưa phúng điếu.”
Lời này mang theo đôi phần sát khí, nhưng nếu ngẫm nghĩ tỉ mỉ về buổi đầu hai người quen nhau, thì đúng thật là bắt đầu từ ngày đại luật sư Phó gặp nạn.
Lúc trước Phó Vân Hiến là luật sư bào chữa cho Hứa Văn Quân, y đi theo một luật sư già kinh nghiệm lâu năm thời đó đến trại tạm giam gặp mặt, thường cứ đi là chờ mất cả ngày. Lý do trại giam không cho gặp mặt cũng trên trời dưới biển, hôm nay thì phòng tiếp khách “kín chỗ”, ngày mai thì công an kiểm sát phải đưa đi xét hỏi, tóm lại là lằng nhằng dây dưa phải hơn nửa tháng trời mà vẫn không gặp được người.
Mãi mới gặp nhau, Hứa Văn Quân thấy Phó Vân Hiến, câu đầu tiên ông ta nói là: “Luật sự Phó, bọn họ đánh tôi…”
Trước đó Phó Vân Hiến chỉ mới gặp Hứa Văn Quân qua album ảnh của Tô An Na, y hoàn toàn không tưởng tượng nổi một người đàn ông anh tuấn lai nét Tây như vậy mà giờ lại khom lưng, già nua lại dơ dáy thế này.
Hứa Văn Quân nói, cảnh sát thụ lý điều tra làm đủ mọi cách tra tấn ép cung, lúc thì ép ông ta chân trần đứng trên băng, lúc lại treo bên ngoài phòng thẩm vấn, treo đến khi ông ta viêm đại tràng, trong đũng quần toàn là cứt…
Trong phòng gặp mặt đúng thật toàn là mùi lạ, nói đến đây Hứa Văn Quân đã ôm mặt khóc rống lên.
Những cái này đều là chiêu trò thiệt hại nhẹ, không để lại bất cứ tổn thương da thịt nào nhưng đối với tinh thần thì lại là sự tra tấn cực kỳ khủng khiếp, người thường khó có thể chịu nổi. Phó Vân Hiến lần đầu nhận án lớn, vẫn cho rằng cơ quan công quyền là gương sáng treo cao, còn chưa kịp ổn định lại sự chênh lệch tâm lý giữa thực tế và tưởng tượng thì công an đã xông vào.
“Các người còn coi luật pháp ra gì không?!” Thân là một người làm luật, hai chữ “luật pháp” hô lên rất không chuyên nghiệp, nhưng tự tiện cắt ngang cuộc gặp giữa luật sư và đương sự lại càng không có chút phép tắc luật lệ nào.
Hốc mắt Phó Vân Hiến đỏ lên, cảnh sát phẫn nộ quở trách dỗ y ra cửa, vẫn còn muốn đấu lý nhưng cộng sự của y lại nhanh chóng lôi kéo tay áo y, nhỏ giọng nói, thôi bỏ đi.
“Tăng cường lành mạnh hóa và loại bỏ yếu tố xấu thì phải nghiêm trị tội phạm, đây là vì đất nước, vì dân và vì xã hội,” Cảnh sát ngăn Phó Vân Hiến gặp Hứa Văn Quân chỉ là một đội phó, người cao hơn mét tám, hắn ta tự tay vỗ lên mặt Phó Vân Hiến rung lên bành bạch như đang tát y, “mẹ nó chứ đám luật sư mấy người chỉ tổ gây phiền phức!”
Về sau xung đột nhiều hơn, ngay cả cộng sự của Phó Vân Hiến cũng thấy thằng nhóc này là đồ não lợn, ông ta khuyên y tính này của cậu không hợp để làm tranh tụng án hình sự đâu, sớm muộn gì cũng bị người ta giết chết, vẫn nên đổi nghề sớm về làm án dân sự thương mại đi.
Gặp đã khó, thẩm định càng khó, xin gặp mặt lại càng khó hơn, đủ loại vướng mắc, trở ngại chất chồng, từ sơ thẩm đến phúc thẩm, cộng sự cũng đổi người, ban đầu Phó Vân Hiến còn tức giận bàng hoàng, kế đó là thất vọng khổ đau, cuối cùng giác ngộ hoàn toàn, bừng bừng khí thế tranh đấu.
Mãi mãi vẫn luôn chỉ có một người kiên định, theo bên cạnh cũng chỉ có một cậu bé mười hai chưa trải sự đời, khanh khách gọi y là “Đại ca”.
Rốt cuộc vẫn còn một đàn một hạc, quả thật là việc tốt, sự ngay thẳng và cố chấp của y đã làm thẩm phán chịu trách nhiệm về vụ án cảm động, thiếu chút nữa thôi đã có thể lấy được văn bản phán quyết xem xét lại án tử hình để tái thẩm, nhưng Hứa Văn Quân đã bị bắn chết trước rồi.
Ngày này giờ này, đại luật sư Phó nổi danh cả nước, trở tay gọi gió hô mưa, đã cảm thấy không còn nồng nhiệt gì với chuyện đó nữa.
Vì để lật lại vụ án Hứa Văn Quân, y bị tai nạn giao thông phải mở sọ hai lần, bốn chiếc đinh thép được cố định vào đùi, thậm chí bệnh viện còn đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch. Hồi đó một lãnh đạo bên công tố nào đó phao tin muốn giết y, về sau lại thăng quan tiến chức trở thành phó viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, vì nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm trước đợt kỷ luật nội bộ, thế là lôi cả vợ cả bồ cùng ra trận, giữa một ngày trời mưa rả rích, bọn họ xếp hàng quỳ xuống trước mặt y cùng với năm triệu tiền mặt.
Từng đại diện cho chính nghĩa công bằng giờ lại sa vào cảnh vào tù ra tội, từng muốn lấy tính mạng người ta giờ lại quỳ xuống van xin đối phương cứu mình một mạng, thật sự mỉa mai biết bao nhiêu.
Phó Vân Hiến ngồi một cách tùy tiện, tay cầm điếu thuốc, chân vểnh lên, một bàn tay che lên đầu gối đang quặn lên đau đớn vì vết thương ngày trước. Y nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười nói với mấy cô gái kia, tôi muốn mười triệu.
Một nụ cười quên đi thù oán, vị lãnh đạo vốn ít nhất phải tù chung thân kia được phán bốn năm sáu tháng.
Nếm mùi thì nghiện, danh lợi đúng là thứ tốt.