Y Quan Cầm Thú

chương 81: lực tễ ngoan hung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Còn chưa chạy ra hai bước, lại bị Đường Liệp ôm lấy mắt cá chân, sống chết kéo ngã trên mặt đất, Lí Tạp Độ nhấc chân đạp một cái lên đầu vai của Đường Liệp, lại khơi dậy lửa giận của Đường Liệp, đưa tay chụp trúng hạ bộ của hắn, tuy rằng ra tay lưu tình, nhưng cũng nắm chặt đến Lí Tạp Độ phải kêu thảm một tiếng, bưng hạ bộ lăn lộn trong bùn đất.

Đường Liệp vẻ mặt đầy máu đứng lên.

Lí Tạp Độ đau đến toàn thân run run: " Ta kháo, tiểu tử ngươi ngoan độc!"

Đường Liệp lảo đảo đi tới bên người Lí Tạp Độ làm ra vẻ như muốn nâng hắn dậy, Lí Tạp Độ cố nén đau đớn, vươn tay ra, nghĩ thầm muốn thừa dịp Đường Liệp không đề phòng, thốt nhiên làm loạn, đem Đường Liệp đánh ngã xuống đất.

Chỉ tiếc Đường Liệp cũng ôm ý nghĩ như hắn, trước khi Lí Tạp Độ kịp ra tay, một quyền giã lên gáy Lí Tạp Độ, đánh hắn ngất đi. Xóa đi vết máu trên mặt, chỗ bị sưng lên vô cùng đau đớn rát bỏng, lấy tay cẩn thận sờ sờ, may là không bị gãy mũi, hai tay nắm lấy đầu vai Lí Tạp Độ xốc hắn lên hướng rừng cây đi tới.

Bên này Phong Tồn Chân và Thủy nương tử đã giải quyết sạch sẽ lưu loát chế trụ mười hai tên sa đạo, cười khanh khách nhìn Đường Liệp, cách đấu vật lộn dây dưa kiểu vừa rồi của Đường Liệp, hai nàng cũng chưa từng gặp trước đây.

Đường Liệp thở hồng hộc nói: " Đem bọn họ dời vào trong rừng trước đi."

Thủy nương tử cười nói: " Hình như đây không phải là trách nhiệm của bọn ta!" Nàng và Phong Tồn Chân thực sự bỏ lại mười hai tên sa đạo bị đánh xỉu, phiêu nhiên rời đi.

Đường Liệp không thể tránh được lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là đem từng tên sa đạo chuyển dời vào ẩn giấu trong rừng sâu. Hắn rất sợ Lí Tạp Độ đúng lúc thức tỉnh, bèn dùng huyền thiết kiếm chém đứt dây mây, trói hắn lại cứng ngắc, làm xong tất cả thì đã hoàn toàn kiệt lực, tựa lên người Lí Tạp Độ nhắm mắt dưỡng sức.

Lí Tạp Độ thể chất cường tráng, quả nhiên thức tỉnh rất nhanh, nhìn thấy mình bị Đường Liệp trói lại, cả giận nói: " Đường Liệp, thả ta ra! Bằng không ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt…" Lời còn chưa dứt, Đường Liệp lại một quyền đánh hắn bất tỉnh.

Cũng có vài sa đạo thức tỉnh trước, nhìn thấy trạng huống trước mắt, đều lòng đầy căm phẫn, muốn nhắm tới Đường Liệp, lại bị ánh mắt sắc bén của Đường Liệp chấn trụ, Đường Liệp nói: " Nếu như các ngươi thật tình là muốn tốt cho hắn, thì theo ta đi bao xa thì bao xa, thực lực của Liễu Cô Yên vượt xa các ngươi tưởng tượng, ám sát lỗ mãng như vậy, chỉ biết chịu chết oan uổng."

Vài tên sa đạo yên lặng gật đầu, kỳ thực bọn họ sớm có nghe thấy thực lực của đại tế ti, hôm nay theo Lí Tạp Độ đến đây ám sát, kì thực đã ôm lòng liều mạng phải chết.

Sa đạo còn lại cũng lục tục tỉnh lại, Đường Liệp cho một gã cõng Lí Tạp Độ, đặt lên gò núi hơi nghiêng của Tích Thúy Cốc, từ nơi này có thể rõ ràng nhìn thấy tình cảnh phía dưới sơn cốc, Đường Liệp tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với Liễu Cô Yên, lợi dụng địa hình có lợi, vừa vặn có thể ở cự ly xa quan sát Liễu Cô Yên một chút.

Nước mưa trở nên dày đặc, Đường Liệp biết Liễu Cô Yên có thể nhạy cả nhận thấy được sự tồn tại của long lực, vốn không dám vận hành năng lượng hộ giáp, ẩn thân trong bụi cỏ bên trong gò núi, toàn thân đã bị nước mưa làm ướt đẫm.

Sáng sớm dần tới, toàn bộ Tích Thúy Cốc bị mưa bao phủ, có vẻ tĩnh mịch vô cùng, một đội ngũ chậm rãi chạy tới đi vào bên trong hạp cốc bên dưới.

Đám người Đường Liệp nhất thời khẩn trương lên, tuy rằng bọn họ ở cách hạp cốc rất xa, nhưng đại tế ti Liễu Cô Yên có uy danh vô cùng hiển hách trong Lam Đức đế quốc, rất nhiều người nhịn không được ý nghĩ có thể bị phát giác ra hay không.

Bởi vì khoảng cách vô cùng xa xôi, ý nghĩ muốn nhìn thấy dung mạo của Liễu Cô Yên của Đường Liệp vốn không có khả năng thực hiện, huống chi hắn còn ngồi trong thùng xe che kín mít được bảo vệ chặt chẽ.

Đường Liệp gắt gao nhìn vào chiếc xe màu đen đang tiến trên con đường lầy lội, trong lòng bỗng nhiên mọc lên một cỗ cảm giác kỳ quái, hắn không ngờ lại cảm giác được phía sau cũng có một đôi mắt màu xám âm u âm lãnh đang rình coi mình, cảm giác này làm hắn dị thường sợ hãi, theo bản năng quay người lại nhìn, lại thấy phía sau màn mưa, cây cối phập phồng, làm gì có bất luận bóng dáng của kẻ nào.

Lí Tạp Độ chậm rãi tỉnh dậy, Đường Liệp lo lắng hắn lỗ mãng hành sự, nâng quyền muốn đánh hắn xỉu thêm lần nữa, trên mặt Lí Tạp Độ hiện ra một tia cười khổ, thấp giọng nói: " Thời cơ đã qua, ngươi còn muốn làm gì?" Đội ngũ của Liễu Cô Yên cũng sắp đi ra khỏi sơn cốc, Lí Tạp Độ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lại bị một đội ngũ khác hấp dẫn, đội ngũ kia là chuyên môn nghênh tiếp Liễu Cô Yên, người dẫn đầu mặc áo giáp màu đen, mái tóc bạc như tuyết thật dễ dàng nhìn thấy, Lí Tạp Độ cắn môi dưới, trong đôi mắt toát ra quang mang giận dữ cực độ khó kìm chế, tên tướng quân kia dĩ nhiên là Cách Phong! Hắn thế nào cũng không thể hiểu được, nếu Cách Phong đã đem hành trình của Liễu Cô Yên tiết lộ cho mình, lại vì sao đi đến nơi đây nghênh tiếp, lẽ nào trong lòng hắn vẫn có chủ ý khác.

Đường Liệp ở bên tai Lí Tạp Độ thấp giọng nói: " Thấy được không, tên âm hiểm này tám phần mười là muốn vùi lấp ngươi vào nguy hiểm, hiện tại ta bắt đầu hoài nghi, Phù Vân đến tột cùng có phải là do Liễu Cô Yên hại chết hay không."

Lí Tạp Độ phẫn nộ tới cực điểm, toàn thân run rẩy, nếu như không phải Đường Liệp ở bên cạnh ngăn hắn lại, hắn đã sớm nhảy xuống đi hỏi cho rõ ràng.

Cách Phong xoay người nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước cỗ xe màu đen, cung kính nói: " Đồ nhi Cách Phong, tham kiến sư phụ!"

Bên trong thùng xe vang lên một tiếng cười khằng khặc quái dị, tiếng cười dừng lại, một thanh âm khàn khàn nói: " Phong nhi, ngươi mang theo nhiều thủ hạ như vậy tới đây nghênh đón ta, có phải là nghe được tin tức gì?"

Cách Phong cung kính nói: " Sư phụ quả nhiên nhìn rõ mọi việc, Phong nhi vốn định nghênh tiếp đại giá của lão nhân gia nơi cửa thành, nhưng đột nhiên nghe nói có người muốn phục kích ngài nơi Tích Thúy Cốc, ta lo lắng sư phụ có điều sơ suất, cho nên chạy đến đây tiếp ứng."

" Quả nhiên là hài tử hiếu thuận…" Ngữ khí Liễu Cô Yên cực kì thong thả, hắn ý vị thâm sâu nói: " Xem ra trận mưa gió này biểu thị lần này hành trình về đế đô của ta cũng không thuận lợi."

Trong đôi mắt màu đỏ của Cách Phong hiện lên một tia cừu hận, nhưng biểu tình trên mặt thủy chung vẫn duy trì vẻ khiêm tốn: " Sư phụ, hay là chúng ta mau chóng trở về đế đô a."

" Được! Ngươi dẫn đường phía trước!"

Nhìn theo đội xe của Liễu Cô Yên biến mất nơi cửa cốc, Sa Hoàng Lí Tạp Độ cũng không còn ức chế được sự phẫn nộ trong nội tâm, đầu nện xuống trên mặt đất, để phát tiết sự phiền muộn trong lòng, Đường Liệp cầm huyền thiết kiếm chặt đứt dây trói trên người hắn, sau khi Lí Tạp Độ khôi phục tự do, quyền đầu tiên là đánh tới Đường Liệp, Đường Liệp sớm có chuẩn bị, liền lui ra sau vọt sang một bên.

Nghĩ đến thời cơ ám sát Liễu Cô Yên rốt cuộc bỏ qua, Lí Tạp Độ thở dài một hơi, căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Sau này chuyện của ta ngươi tốt nhất là không nên can thiệp."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Ta lười quản ngươi, nhưng vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, Cách Phong vốn không có ý niệm báo thù trong đầu, lần này hắn đến đây tám phần mười là muốn nhìn thấy xem ngươi đã chết hay chưa."

Lí Tạp Độ lặng lẽ không nói gì, trong lòng đối với sự âm hiểm của Cách Phong càng phát ra thống hận.

Đường Liệp nói lời thật thấm thía: " Thân phận chân thực của Liễu Cô Yên chính là Ma Kiếm thủ hạ của Ma Đế Thu Thiện, một mình ngươi vốn không đấu lại hắn, tội gì bù vào tính mệnh của mọi người."

Lí Tạp Độ giận dữ nói: " Ta tuyệt sẽ không để cho Phù Vân chết oan uổng." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đường Liệp nhìn thấy tâm tình của hắn dần dần có chiều hướng ổn định, lúc này mới dám đi tới bên cạnh hắn, vỗ nhẹ đầu vai hắn nói: " Chuyện bây giờ khó bề phân biệt, nguyên nhân cái chết của Phù Vân chưa chắc đúng như lời của Cách Phong, ta cảm thấy hay là tra ra manh mối, rồi sẽ tính toán việc báo thù."

Lí Tạp Độ rốt cuộc bị Đường Liệp làm lay động, cố sức cắn răng nói: " Ta đi tìm Cách Phong để hỏi rõ ràng!"

" Ngàn vạn lần không được! Người này tâm cơ sâu nặng, nói không chừng từ lâu đã có tâm địa hại ngươi…"

Một gã sa đạo bên người bỗng nhiên kinh hô: " Con hắc ưng nọ hình như đang hướng về chúng ta!"

Lí Tạp Độ và Đường Liệp cùng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bên trên trời cao, một con hắc ưng đang chậm rãi xoay quanh bên trong mây đen, móng vuốt màu bạc lóe ra hàn quang băng lãnh.

Tên sa đạo thấp giọng: " Nó đã ở đó thời gian rất lâu, chỉ sợ đã phát hiện ra hành tung của chúng ta."

Lí Tạp Độ vươn tay, tiếp nhận trường cung trong tay tên sa đạo bên người, giương cung cài tên, bình tĩnh dò xét phương hướng của con hắc ưng nọ, cung được kéo căng như vầng trăng, kéo đến đầu bỗng nhiên buông tay, chỉ nghe " băng" một tiếng vang nhỏ, mũi tên xé gió lao hướng con hắc ưng vọt tới.

Hắc ưng tựa hồ nhận thấy được nguy hiểm đã tới, liền vỗ cánh như tia chớp hướng bên phải lướt đi, móng vuốt màu bạc đánh lên trên mũi tên đang bay nhanh, một kích kia làm cho mũi tên lệch khỏi quỹ đạo vốn có, cũng làm cho nó tránh được nguy hiểm bị xuyên thủng bụng, nhưng mũi tên xuyên qua cánh phải của hắc ưng tiếp tục bay lên, hai ba sợi lông chim màu đen từ trên không trung rơi xuống, hắc ưng kinh hồn hoảng sợ bay vọt về phía chân trời.

Lúc Lí Tạp Độ còn muốn bắn thêm mũi tên giết chết nó, thì hắc ưng chỉ còn là một điểm đen phía chân trời, hắn tàn bạo mắng: " Mẹ nó! Súc sinh giảo hoạt!"

Đường Liệp quả đoán nói: " Chúng ta phải lập tức rời đi nơi này, chỉ sợ con hắc ưng kia đem địa điểm chúng ta ẩn núp nói cho địch nhân."

Lí Tạp Độ lơ đễnh nói: " Nó cũng có khả năng trùng hợp đi qua." Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng cũng biết hắc ưng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, mệnh lệnh thủ hạ thu thập trang bị, dùng các loại màu sắc vẽ mặt, dọc theo sườn núi hướng rừng rậm bên dưới đi nhanh.

Đường Liệp nhìn thấy đám sa đạo nghiễm nhiên biến thành như bộ đội đặc chủng, thầm nghĩ trong lòng: " Một phương pháp che giấu tướng mạo thật hay." Hắn cũng hướng sa đạo hỏi ít vệt màu, vẽ lên mặt, mũi hắn bị Lí Tạp Độ đánh mạnh, sưng càng lúc càng lớn, bởi vì mũi bị ứ máu, mỗi lần hít thở phải há to miệng, trông có vẻ dị thường buồn cười.

Lí Tạp Độ nhìn thấy dáng dấp chật vật của Đường Liệp nhịn không được nở nụ cười, Đường Liệp cả giận nói: " Ngươi *** xuất thủ quá nặng!"

Lí Tạp Độ cũng không tốt hơn Đường Liệp được bao nhiêu, vùng hạ thể bị Đường Liệp bóp lấy vẫn mơ hồ làm đau, vẫn đang đi theo tiêu chuẩn chân vòng kiềng, tàn bạo trừng mắt nhìn Đường Liệp: " Còn có mặt mũi nói, hạ bộ của ta thiếu chút nữa bị ngươi bóp nát!"

Đường Liệp có chút hả hê cười cười: " Nhìn dáng của ngươi kìa, có ai nguyện ý gả cho ngươi…" Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời biết nói lỡ lời, Lí Tạp Độ nhớ tới Phù Vân trong lòng như dao cắt đau đớn, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

Đường Liệp đang muốn hướng hắn tạ lỗi, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm, hai gã sa đạo đang tiến lên phía trước đột nhiên ngã xuống vùi lấp vào trong mặt đất.

Đám sa đạo này đều là trợ thủ đắc lực do Lí Tạp Độ tỉ mỉ chọn lựa, tất cả đều am hiểu sa hành thuật( thuật đi trong cát), thực lực nổi tiếng trong sa đạo, nhưng bọn họ hầu như chưa kịp làm ra phản ứng, thân thể đã kéo xuống, sau khi bị chìm vào đất, liền bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt đầu, hai đầu lâu lăn dài xuống sườn núi bên dưới.

Những sa đạo còn lại nhìn thấy thảm trạng trước mắt cuống quýt hướng xung quanh tán đi, khóe mắt Lí Tạp Độ như muốn nứt ra, nổi giận gầm lên một tiếng vọt đi tới, huyền thiết kiếm như tia chớp hướng mặt đất cắm phập vào.

Bùn đất dưới chân đột nhiên xốp không gì sánh được, một cạm bẫy thật lớn xuất hiện dưới chân Lí Tạp Độ, thân thể khôi ngô của Lí Tạp Độ còn chưa lọt vào bên trong cạm bẫy, đã tiêu thất trong tầm nhìn của mọi người.

Phía sau đồng thời vang lên tiếng kêu thảm liên tục, Đường Liệp quay đầu nhìn lại, đã thấy cổ ba gã sa đạo bị dây mây cuốn lấy, trong nháy mắt bị lực lượng cường đại kéo lên giữa không trung bẽ gãy cổ bọn họ, rõ ràng đã đem bọn họ treo cổ.

" Mộc Phùng Xuân!" Tên này lập tức hiện lên trong lòng Đường Liệp.

Thanh âm mềm mại quyến rũ của Mộc Phùng Xuân vang lên trên đỉnh đầu: " Ta tưởng là ai? Nguyên lai là đám tiểu tặc không biết sống chết muốn phục kích đại tế ti!" Hai chân trần trụi của ả khe khẽ điểm lên hai mảnh lá cây, thân thể mềm mại theo gió phập phồng, có vẻ rung động lòng người, khả năng quyến rũ còn hơn cả nữ tử chân chính không kém cỏi chút nào.

Một gã sa đạo rống giận huy kiếm công tới Mộc Phùng Xuân, còn chưa tới gần bên cạnh ả, hai sợi dây màu lục giống như rắn hướng thân thể hắn quấn quanh đi tới.

Đường Liệp biết rõ những sa đạo này vốn không phải là đối thủ của Mộc Phùng Xuân, bèn giành trước tên sa đạo chụp lấy sợi dây mây, không nghĩ tới hai sợi dây mây lại sinh ra vô số tua nhỏ, quấn quanh tầng tầng cánh tay của Đường Liệp.

Đường Liệp ngưng tụ năng lượng trong cơ thể, bỗng nhiên dùng sức, năng lượng cường đại chấn đứt những dây mây quấn quanh cánh tay hắn.

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Phùng Xuân toát ra vẻ kinh dị, không nghĩ trong đám sa đạo này ngoại trừ Lí Tạp Độ không ngờ còn có cao thủ cường hãn như vậy.

Đường Liệp lãnh tĩnh nói: " Các ngươi đi trước, để ta đối phó yêu quái bất nam bất nữ này!"

Cuộc đời Mộc Phùng Xuân kiêng kỵ nhất chính là người khác gọi hắn là yêu quái bất nam bất nữ, sự phẫn nộ trong lòng bị Đường Liệp kích khởi, hét lên một tiếng, từ trên cao lao xuống hướng Đường Liệp.

Có vài sợi dây trên không trung tụ hợp thành một cây côn dài, hướng đỉnh đầu Đường Liệp toàn lực đánh xuống. Đường Liệp từng kiến thức qua thủ đoạn của Mộc Phùng Xuân, thân thể lui về phía sau hai bước, tiếp nhận loan đao do một gã sa đạo ném tới, theo hình cung chém lên trường côn, chặt đứt một đoạn trường côn, nơi bị chặt đứt lại mọc ra những sợi dây mây quấn quanh sinh trưởng, lại dường như có vô số sợi râu mở ra hướng thân thể Đường Liệp cuốn tới.

Năng lượng trong cơ thể Đường Liệp kích phát ra, loan đao dấy lên đao diễm màu lam, vừa tiếp xúc với dây mây liền đốt cháy. Mắt phượng của Mộc Phùng Xuân trợn tròn, quát to một tiếng, dây mây trong tay như con rắn lửa hướng Đường Liệp bao phủ xuống.

Đường Liệp dùng năng lượng quanh thân hình thành một tầng hộ giáp vô hình, hỏa diễm hừng hực tuy rằng đi tới chung quanh thân thể hắn, nhưng không cách nào đột phá tầng phòng hộ của năng lượng hộ giáp.

Loan đao chứa đầy năng lượng lập tức chặt gãy những sợi dây mây.

Thân thể mềm mại của Mộc Phùng Xuân ở trên không trung xoay tròn thành hình xoắn ốc, những chiếc lá trên đại thụ xung quanh rơi xuống, lá cây quay chung quanh thân thể mềm mại mê người, hoàn toàn bao phủ ả trong hình cầu do lá cây hình thành, hình cầu càng lúc càng lớn, từ không trung mang theo sức mạnh lôi đình vạn quân hướng thân thể Đường Liệp bay tới.

Trong lúc Đường Liệp cùng với Mộc Phùng Xuân giao chiến kịch liệt, Lí Tạp Độ cũng sa vào sự quấn đấu chật vật với đối thủ.

Đối thủ của Lí Tạp Độ là Thổ Hình Chân một trong bảy đại thần quan, Thổ Hình Chân am hiểu tác chiến dưới lòng đất, tổ tiên của hắn chính là người trong Đạo tộc, Lí Tạp Độ là thủ lĩnh của sa đạo, sa hành thuật có một không hai trong quần sa đạo, cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này tuy rằng không giống như sa mạc, nhưng với hắn mà nói cũng không tạo được quá nhiều trở ngại.

Ở dưới mặt đất tăm tối, đôi mắt Thổ Hình Chân biến thành màu kim hoàng sắc, thân thể thấp bé của hắn nhanh như tia chớp tiến trong bùn đất, nỗ lực thoát khỏi sự truy đuổi phía sau của Lí Tạp Độ. Mặt đất tầng tầng lớp lớp tụ tập lại phía sau Thổ Hình Chân, hình thành từng đạo lá chắn kiên cố. Lá chắn như vậy đối với Lí Tạp Độ mà nói căn bản không có bất luận tác dụng ngăn trở gì, hắn dùng tốc độ kinh người không ngừng tới gần Thổ Hình Chân.

Thổ Hình Chân tự biết không cách thoát khỏi sự truy tung của Lí Tạp Độ, bỗng nhiên dừng bước lại, hai chân hãm sâu xuống phía dưới, thân thể thấp bé trong nháy mắt chui tọt vào tầng bùn đất dưới chót.

Lí Tạp Độ ngưng tụ tâm thần ở trong bóng đêm nhận biết sự dị thường bên dưới chân, đang như có như không rung động không ngừng hướng chân hắn bức tới, Lí Tạp Độ hai tay cầm huyền thiết kiếm hung hăng đâm xuống phía dưới, cùng lúc đó, hai bàn tay lóe hàn quang lẫm lẫm, từ dưới đất chụp vào mắt cá chân Lí Tạp Độ.

Thân thể của Lí Tạp Độ bỗng nhiên nhảy cao lên về phía trước, bờ vai mạnh mẽ hữu lực đẩy nứt mặt đất, thân thể hắn thừa lúc nhảy lên khỏi mặt đất, lực bay lên không hề giảm, bay lên khỏi ba thước cũng không làm ra động tác gì như muốn dừng lại, thân thể lần thứ hai giảm xuống cực nhanh, huyền thiết kiếm nhằm vào khe nứt dưới đất đang hé ra, toàn lực chém xuống.

Thổ Hình Chân thật không ngờ lần thứ hai công kích của Lí Tạp Độ lại tới nhanh như vậy, bèn thúc động lớp bùn đất chung quanh che lấp thân thể của chính mình, để giảm bớt chiều hướng công kích không thể chống đỡ của Lí Tạp Độ.

Huyền Thiết Kiếm còn chưa chạm tới mặt đất, kiếm khí cường liệt mà bá đạo đem lớp đất bức bách tản ra hướng bốn phía. Lí Tạp Độ mượn dùng uy thế từ chỗ cao lao xuống, lực lượng công kích lần này đã đạt tới cực hạn mà cơ thể hắn có thể làm được.

Thổ Hình Chân bất đắc dĩ, hai bàn tay hợp kim hướng về phía trước ngăn cản. Lí Tạp Độ bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng, lưỡi huyền thiết kiếm chặt đứt ngang hai móng hợp kim của Thổ Hình Chân.

Thổ Hình Chân bị khí thế uy mãnh của Lí Tạp Độ chấn trụ, trong lúc hoảng loạn bỏ luôn hai móng vuốt hợp kim, thân thể lần thứ hai chui vào bên trong mặt đất.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ bạo, Lí Tạp Độ xoay người nhìn lại, là Đường Liệp đang dùng loan đao bổ hình cầu đang bao phủ xung quanh thân thể Mộc Phùng Xuân, bụi mù tràn ngập bên trong, thân thể mềm mại gần như trần truồng của Mộc Phùng Xuân bỗng nhiên hướng Đường Liệp phóng đi, hai tay khẽ bốc lên, hơn mười mũi tên bằng gỗ hướng Đường Liệp vọt tới.

Loan đao trong tay Đường Liệp huy vũ thành một đoàn quang thuẫn màu bạc, ngăn trở toàn bộ những mũi tên bên ngoài.

Lí Tạp Độ bỏ qua ý định tiếp tục truy kích Thổ Hình Chân trong đầu, từ phía sau trực tiếp công tới Mộc Phùng Xuân, thế cục lập tức xảy ra thay đổi, hình thành Đường Liệp cùng với Lí Tạp Độ liên thủ đối phó một mình Mộc Phùng Xuân.

Mộc Phùng Xuân dưới sự liên thủ công kích của hai người liên tục đỡ trái hở phải, tuy rằng có thể lợi dụng cây cối chung quanh ùn ùn chống lại đối thủ, nhưng chỉ có thể tự bảo vệ mình, muốn thủ thắng căn bản không có bất luận khả năng nào, mắt thấy sau khi Thổ Hình Chân chui tọt vào lòng đất thì không ló ra nữa, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, thấp giọng mắng: " Tên vô năng sợ chết, không ngờ bỏ lại ta đào tẩu một mình."

Đường Liệp cười ha ha nói: " Thế nào? Lão tình nhân của ngươi không cần ngươi nữa sao?" Trong lúc nói thì hạ thủ cũng không chậm trễ, loan đao chặn ngang bổ về vòng eo nhỏ nhắn của Mộc Phùng Xuân.

Gương mặt Mộc Phùng Xuân bỗng nhiên biến đổi, tay trái lợi dụng dây mây trong nháy mắt biến thành một tấm chắn, ngăn trở lực công kích lôi đình vạn quân của Đường Liệp. Phía sau Lí Tạp Độ dùng huyền thiết kiếm quét ngang hướng sau đầu Mộc Phùng Xuân, sau đầu Mộc Phùng Xuân giống như có con mắt, nhìn thấy thế công của Lí Tạp Độ rất rõ ràng, từ vùng cổ trắng nõn tinh tế của ả đột nhiên sinh ra vỏ cây hình thành như lớp áo giáp thô cứng, đã giảm bớt sự nguy hại do huyền thiết kiếm tạo thành, trong lúc Mộc Phùng Xuân đang ở trong chỉ mành treo chuông, từ kẽ hở do hai người chưa kịp khép lại mà xông ra ngoài. Trong lòng ả âm thầm toát mồ hôi lạnh, nếu chậm trễ nửa khắc, chỉ sợ đã bị Lí Tạp Độ chém thành hai nửa.

Đường Liệp nhìn thấy phe mình chiếm ưu thế, tâm tình càng dễ dàng, cùng với Lí Tạp Độ giao nhau một ánh mắt, đang muốn phát động công kích lần thứ hai, thì mặt đất dưới chân lại đột nhiên chấn động, mặt đất nâng thân thể của hắn và Lí Tạp Độ hướng về phía trước hở ra, trong nháy mắt địa phương bọn họ đang đứng hình thành một tòa khe sâu cao chừng mười thước.

Mộc Phùng Xuân khanh khách cười duyên nói: " Ma quỷ! Ngươi cuối cùng cũng còn có chút tình ý!"

Lí Tạp Độ đoán được là Thổ Hình Chân quay lại, thấp giọng nói với Đường Liệp: " Ngươi đối phó Mộc Phùng Xuân!" Thân thể khôi ngô chìm vào trong bùn đất, lúc Lí Tạp Độ chìm vào trong mặt đất, Thổ Hình Chân đã cấp tốc hướng phía đông bỏ chạy, hắn tựa hồ muốn dụ dỗ Lí Tạp Độ rời đi.

Hai người một trước một sau dưới lòng đất dùng tốc độ cao nhất chạy tới, khóe môi Thổ Hình Chân lộ ra một tia cười nhạt âm hiểm, hắn đột nhiên dừng bước. Trong nội tâm Lí Tạp Độ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì quái, dưới chân đột nhiên không còn, thân thể rơi xuống phía dưới, đất bùn bên người hắn tầng tầng lớp lớp bức bách xông qua. Bên tai vang lên tiếng nham thạch văng lên tung tóe. Nguyên lai Thổ Hình Chân nhìn thấy Lí Tạp Độ cũng có khả năng di chuyển trong lòng đất, cho nên lựa chọn mặt đất có đá núi trước tiên đánh ra một con đường đi, đợi sau khi Lí Tạp Độ tiến vào, thì dẫn Lí Tạp Độ tiến tới nơi cạm bẫy.

Lí Tạp Độ thầm kêu không hay, hít sâu một hơi, mũi chân điểm lên vách đá bên cạnh, thân thể nhảy lên cao. Thổ Hình Chân làm sao để cho hắn chạy trốn, liền thúc đẩy những hòn đá xung quanh cấp tốc vùi lấp cạm bẫy bên trên, Lí Tạp Độ còn chưa đổi hơi, liền bị những hòn đá liên tiếp nện xuống thân thể, thế bay ngược lên lập tức ngưng hẳn. Những hòn đá từ khắp bốn phương tám hướng hướng tới thân thể Lí Tạp Độ áp bách đến, cấp tốc ngưng tụ thành một thể rắn hoàn chỉnh, đem thân thể Lí Tạp Độ bao vây trong đó, hắn chưa bao giờ nếm thử qua môi trường ác liệt như vậy, có thể qua lại tự do trong sa mạc như Lí Tạp Độ, nên làm sao đối mặt với những hòn đá cứng rắn này?

Trong lòng Thổ Hình Chân điên cuồng hét lên: " Ta mới là chủ nhân chân chính của mặt đất!"

Lí Tạp Độ tuy rằng có thể tự do qua lại trong bùn đất, nhưng vẫn còn kém hơn bản thân hắn một bậc, đối với nham thạch cứng rắn, sa hành thuật của Lí Tạp Độ vẫn là bất lực.

Thổ Hình Chân cười lạnh đi qua cạm bẫy do nham thạch bịt kín, Lí Tạp Độ đã không thể tránh né, hắn đã đánh mất năng lực phản khán, chung quy cũng bị vùi lấp trong chỗ không có ánh nắng mặt trời.

Thổ Hình Chân vừa định chui khỏi mặt đất, nham thạch dưới chân đột nhiên nứt toác ra, bàn tay mạnh mẽ hữu lực của Lí Tạp Độ chuẩn xác không lầm nắm bắt được mắt cá chân của hắn. Trong nội tâm Thổ Hình Chân lập tức kinh hoảng bị sự sợ hãi chiếm cứ, hắn vốn không nghĩ đến Lí Tạp Độ lại luyện thành năng lực di chuyển trong nham thạch, lòng khinh thường đối thủ sẽ luôn luôn phải trả giá thảm trọng, nương theo một tiếng giòn vang răng rắc, hai tay mạnh mẽ cường tráng của Lí Tạp Độ ngạnh sanh bóp vỡ hai mắt cá chân của Thổ Hình Chân.

Thổ Hình Chân nhịn đau muốn giãy mở khỏi sự khống chế của Lí Tạp Độ, chưa từng nghĩ tới đầu của Lí Tạp Độ lại ngoan độc đánh thẳng vào hạ thể của hắn, chiêu nham hiểm này Lí Tạp Độ vừa học được từ chỗ Đường Liệp, Thổ Hình Chân trước mắt tối sầm ngất đi bất tỉnh. Lí Tạp Độ rút loan đao bên hông ra lạnh lùng đâm thẳng vào mạch máu nơi cổ Thổ Hình Chân, máu tươi tuôn ra, trong bóng đêm không tiếng động rót vào bên trong lòng đất.

Mộc Phùng Xuân tuy rằng thủ đoạn chồng chất, nhưng vẫn không tìm được cách công phá giáp trụ vô hình của Đường Liệp, Đường Liệp mặc dù không có Đồ Long Đao nơi tay, nhưng loan đao dấy lên đao diễm, chính là khắc tinh của Mộc Phùng Xuân, hơn nữa trước kia hắn từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của Mộc Phùng Xuân, trong lòng đã có sự chuẩn bị, đối kháng với Mộc Phùng Xuân không hề bị rơi xuống hạ phong.

Trước khi Mộc Phùng Xuân và Thổ Hình Chân đi tới nơi này, vốn không hề đem đám sa đạo này bỏ vào trong mắt, không nghĩ tới sau khi giao thủ mới biết được thực lực của đối thủ mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, nhìn thấy Thổ Hình Chân đã lâu không xuất hiện, trong lòng Mộc Phùng Xuân không khỏi nôn nóng lên.

Mặt đất ầm ầm rạn nứt, Lí Tạp Độ mang theo một chiếc đầu lâu máu chảy đầm đìa từ dưới mặt đất hiện thân ra, Mộc Phùng Xuân hét lên một tiếng, Thổ Hình Chân không ngờ đã bị đối thủ chém rớt đầu, thấy tình cảnh trước mắt, ý chí chiến đấu của Mộc Phùng Xuân trong khoảnh khắc sụp đổ, ả hư đánh một chiêu, hơn mười sợi dây mây phân biết quấn tới Đường Liệp và Lí Tạp Độ, thừa cơ hội này, Mộc Phùng Xuân nhảy tuốt vào trong rừng rậm bỏ chạy.

Đường Liệp huy đao chặt đứt dây mây bay về phía mình, cũng không tiếp tục truy đuổi Mộc Phùng Xuân, đi nhanh tới bên người Lí Tạp Độ, thấy Lí Tạp Độ cầm đầu của Thổ Hình Chân, thấp giọng khen: " Thủ đoạn giỏi, có thể xử lý thổ hệ thần quan."

Trải qua trận giết chóc này, ý nghĩ Lý Tạp Độ chợt thanh tỉnh lại, hắn thấp giọng nói: " Chúng ta phải lập tức rời đi chỗ này, địa vị của Thổ Hình Chân trong thần thành không tầm thường, ta chỉ sợ đâm vào một sự phiền toái lớn."

Đường Liệp gật đầu nói: " Ngươi định đi đâu?"

Lí Tạp Độ xoay người nhìn lại, nhìn thấy bảy tên thủ hạ ẩn thân trong rừng đi tới bên cạnh hắn, trong lòng sinh ra một trận áy náy, nếu như không phải mình kiên trì mù quáng đòi báo thù, cũng sẽ không để cho các huynh đệ nhận lấy cái chết oan uổng, hắn thấp giọng nói: " Ta dự định về cổ bảo trước rồi hãy tính."

Đường Liệp vô cùng đồng ý nói: " Cách Phong rõ về ngươi như lòng bàn tay, với tính tình thay đổi thất thường của hắn, có thể đem tất cả chuyện của ngươi tiết lộ cho Liễu Cô Yên."

Lí Tạp Độ thở dài nói: " Ta trở về lập tức đem doanh địa dời đi…"

Bọn họ cấp tốc đi ra khỏi rừng rậm, lúc chia tay dưới gò núi, Lí Tạp Độ nhìn thấy mũi Đường Liệp sưng cao, áy náy nói: " Đường Liệp, nếu không nhờ ngươi chỉ sợ ta hiện tại đã tìm lấy cái chết vô nghĩa."

Đường Liệp cười nói: " Là huynh đệ thì đừng nói những lời khách sáo này, nói ngược lại, ngươi cũng không chiếm được tiện nghi gì."

Lí Tạp Độ cười đập một quyền lên vai Đường Liệp, thân thiết nói: " Thái độ làm người của Cách Phong âm hiểm, ngươi ở lại Phiêu Hương Thành chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bị hắn làm hại, không bằng theo ta cùng trở về sa mạc, chờ qua phong ba rồi hãy nói."

Đường Liệp nói: " Ngươi yên tâm, ta cũng không có bại lộ thân phận, chỉ là một nhân vật tiểu tốt, Cách Phong vốn không nghĩ sẽ đối phó ta, vì ta còn một chuyện trọng yếu phải làm, có lẽ phải lưu lại chỗ này một thời gian ngắn."

Lí Tạp Độ yên lặng gật đầu, nhắc nhở: " Gặp phải phiền toái đi tìm Khâu Bỉ Đắc, hắn sẽ đem tin tức truyền lại cho ta."

Đường Liệp trong lòng ấm áp, gật đầu nói: " Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không quên ngươi!"

Bởi vì lo lắng Mộc Phùng Xuân đưa cứu binh đến, bọn họ không dám tiếp tục dây dưa, sau khi nói xong thì chia tay tại chỗ.

Đường Liệp hướng phía tây đi tới, tìm kiếm đường mòn hẻo lánh, dựa theo ký ức đi tới chỗ Tái Đạt Nhĩ thần tượng, bầu trời bắt đầu trong sáng, sau cơn mưa trên mặt đất đầy vũng nước, Đường Liệp đi tới một vũng nước lớn, rửa sạch vết màu lẫn máu trên mặt, mũi vẫn còn rát bỏng đau đớn, nhớ tới vật lộn trên bùn đất cùng với Lí Tạp Độ, không khỏi bật cười.

Dòng nước trong vũng bỗng nhiên xoay tròn dựng lên, một thân ảnh mạn diệu trong suốt từ trong nước hiện ra, Thủy nương tử cười khanh khách xuất hiện trước mặt Đường Liệp: " Hảo tiểu tử, không ngờ đã xử lý xong Thổ Hình Chân."

Đường Liệp trừng mắt nhìn nàng: " Nói cũng không thể nói lung tung, chuyện này có liên hệ gì tới ta?"

Thủy nương tử đạm mạc cười, tuy rằng nàng chán ghét Thổ Hình Chân đã lâu, nhưng cũng biết hậu quả giết chết Thổ Hình Chân cực kỳ nghiêm trọng, nắm lấy cổ tay Đường Liệp nói: " Đi theo ta!"

Đường Liệp theo nàng đi vào rừng cây phía trước, dọc theo cỏ dại mọc thành bụi rậm theo đường mòn đi tới hơn mười bước, trước mắt xuất hiện một thác nước như con rồng bạc quanh co, mức chênh lệch của dòng nước cực lớn so với mặt biển, đổ xuống đầm nước ầm ầm kinh thiên động địa.

Đường Liệp vô cùng kinh ngạc nói: " Ngươi dẫn ta đến nơi đây làm cái gì?"

Thủy nương tử cười duyên nói: " Tự nhiên là tiêu trừ đi hương vị trên thân thể ngươi, để tránh khỏi bọn họ truy tung qua đây." Thừa dịp Đường Liệp không để ý, hai tay bỗng nhiên đẩy vào sau lưng hắn, Đường Liệp mất thăng bằng " đông" một tiếng rơi vào bên trong đầm nước.

Kỹ năng bơi của Đường Liệp rất tốt, nhanh chóng toát đầu ra khỏi mặt nước, lại bị một mạch nước ngầm vô hình kéo xuống đáy nước, trong lòng Đường Liệp hoảng hốt, nhìn thấy gương mặt trong suốt đang mỉm cười cách mình một thước, chính là Thủy nương tử đã hóa thành dòng nước.

Thanh âm Thủy nương tử mềm mại vang lên bên tai Đường Liệp: " Ngươi không cần khẩn trương, chỉ cần hô hấp bình thường, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi."

Dòng nước bao vây quanh thân Đường Liệp, hướng phía trên thác nước nghịch lưu di chuyển lên, Đường Liệp giống như ngồi trên thang máy thăng lên cao thật nhanh, quanh thân tuy rằng đang ngâm trong dòng nước, nhưng không cảm thấy bị nghẹt thở, xuyên thấu qua dòng nước còn có thể nhìn thấy cảnh vật mông lung bên ngoài.

Thân thể Đường Liệp bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, hắn còn đang kinh ngạc, lại nghe Thủy nương tử nói: " Thấy không, phía dưới chính là Lôi Đông Lạc, Hỏa Viêm cùng với Mộc Phùng Xuân."

Đường Liệp xuyên thấu qua dòng nước nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy có ba thân ảnh đang đứng trước đầm nước. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, lại bị dòng nước phía trước ngăn trở, căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.

Thủy nương tử nhẹ giọng cười nói: " Muốn nghe bọn hắn đang nói gì hay không?"

Đường Liệp gật đầu.

Thanh âm nói chuyện phía dưới rõ ràng truyền đến bên tai Đường Liệp.

Một giọng nam uy nghiêm nói: " Kỳ quái, vết chân rõ ràng vẫn kéo dài đến nơi đây, sao lại đột nhiên biến mất?" Người này chính là Lôi Đông Lạc, ở trong bảy thần quan có thực lực đứng hàng thứ hai, vẻn vẹn xếp hạng sau Kim Bất Hoán.

Mộc Phùng Xuân nói: " Lẽ nào hắn ẩn thân bên trong đầm nước?

Hỏa Viêm lớn tiếng nói: " Vùng này vô số vết chân, ngươi làm sao có thể kết luận hai dấu chân này có liên hệ với người giết chết Thổ Hình Chân?"

Lôi Đông Lạc lạnh lùng nói: " Việc này vẫn không thể gạt được đôi mắt của ta!" Hai mắt hắn nhìn kỹ đầm nước, bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng hét lên điên cuồng, giống như một tiếng sét đánh nổ vang bên tai Đường Liệp, làm cho hắn choáng đầu hoa mắt.

Trong đầm nước nổ tung, dòng nước hướng chung quanh vẩy ra, ánh mắt sắc bén của Lôi Đông Lạc rơi xuống đáy đầm nhìn không sót gì, trong đầm nước vốn không có kẻ nào ẩn thân.

Hỏa Viêm bởi vì tránh né không kịp, áo bào bị nước tạt ướt nhẹp, hắn nổi giận đùng đùng nhìn Lôi Đông Lạc, cho rằng Lôi Đông Lạc cố ý biểu hiện thực lực trước mặt của mình. Quần áo ẩm ướt dâng lên một cỗ hơi nước màu trắng, trong nháy mắt đã khô ráo.

Mộc Phùng Xuân quyến rũ nói: " Xem ra cho dù có người chạy trốn tới nơi này, nhưng cũng đã trốn xa."

Lôi Đông Lạc lạnh lùng nói: " Chỉ là mấy sa đạo không ngờ đem hai đại thần quan đánh bại, trong đó có phải là có người âm thầm tương trợ hay không?"

Mộc Phùng Xuân âm thầm xấu hổ, ả cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút mới nói: " Giết chết Thổ Hình Chân vô cùng có khả năng là Sa Hoàng Lí Tạp Độ, ngoại trừ hắn ra rất ít người có khả năng chống lại sa hành thuật với Thổ Hình Chân. Một người là ta có cảm giác như đã từng quen biết."

Ánh mắt Lôi Đông Lạc và Hỏa Viêm cùng nhìn về phía Mộc Phùng Xuân.

Mộc Phùng Xuân lại thở dài nói: " Có thể chỉ là một loại ảo giác của ta."

Hỏa Viêm ha hả cười nói: " Đây còn không đơn giản, chỉ cần bưng tổ chim của đám sa đạo kia, tất cả sẽ tra ra manh mối."

Lôi Đông Lạc âm trầm nói: " Tin tức cái chết của Thổ Hình Chân không thể giấu giếm, Mộc Phùng Xuân, ngươi hay nhất nên chủ động hướng chủ nhân nói rõ việc này, có thể hắn sẽ xử phạt nhẹ cho ngươi."

Nghĩ đến ánh mắt âm lãnh của Liễu Cô Yên, Mộc Phùng Xuân cực sợ, ả khẽ cắn môi dưới nói: " Trước khi tìm được hung phạm, ta không dám đi gặp chủ nhân, Lôi đại ca, chuyện này ta van ngươi, ta lập tức dẫn người đi tới sa mạc truy kích đám sa đạo, nhưng mong có thể một lưới bắt hết bọn họ, ta có thể ăn nói trước mặt chủ nhân."

Lôi Đông Lạc chậm rãi gật đầu nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực giúp ngươi." Ánh mắt của hắn chuyển hướng Hỏa Viêm, tựa hồ đang hỏi ý tứ của hắn.

Hỏa Viêm lớn tiếng nói: " Chuyện của muội tử đó là chuyện của ta, ta nhất định sẽ tận hết sức lực giúp đỡ ngươi."

Mộc Phùng Xuân cảm kích nói: " Đạ ta ân tình của hai vị huynh trưởng, nếu như lần này tiểu muội có thể thành công thoát tội, nhất định sẽ hồi báo các ngươi."

Trong ánh mắt Hỏa Viêm toát ra vẻ kích động, từ lâu hắn đã xem Mộc Phùng Xuân là một nữ nhân mà đối đãi, nhưng trước kia Mộc Phùng Xuân vẫn duy trì một khoảng cách với hắn, ngược lại lại để mắt xanh tới tên xấu xí Thổ Hình Chân, hiện tại Thổ Hình Chân đã bị người giết chết, thái độ Mộc Phùng Xuân đối với hắn cũng đột nhiên thân cận hơn rất nhiều.

Lôi Đông Lạc tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ thực sự của Hỏa Viêm, hắn xưa nay không thích nhiều lời, vẫn luôn duy trì khoảng cách với các thần quan, nếu như muốn cứng rắn kéo quan hệ, cũng bất quá chỉ là vì cùng phụng dưỡng đại tế ti Liễu Cô Yên, cái chết của Thổ Hình Chân cũng không làm cho hắn cảm thấy có gì bi thống, đương nhiên cũng không giống như Hỏa Viêm nhìn có chút hả hê, thân là đầu lĩnh của mấy người kia, thì hắn phải làm tốt bổn phận của chính mình.

:

Truyện Chữ Hay