Mặc Vô Ngân tâm thần vốn không yên tựa người vào vách đá, lúc này chứng kiến Đường Liệp rơi vào biển lửa, suy nghĩ mới trở lại trong hiện thực, nàng liều lĩnh xông lên phía trước, hai quang hoa màu xanh biếc trong tay hướng hắc long vọt tới.
Hắc long bộc phát ra một tiếng rống giận điên cuồng, thân hình đột nhiên triệt lui ra phía sau, thân thể thật lớn bởi vì đau đớn mà bật lui lên, đuôi dài hướng Mặc Vô Ngân quét ngang tới.
Mặc Vô Ngân đã sớm quên hết sợ hãi, lấy hai tay hướng chiếc đuôi lớn của cự long nghênh tới, lực lượng khổng lồ va chạm lên cánh tay của nàng, Mặc Vô Ngân hét lên một tiếng thân thể mềm mại bay ngược về phía sau, thật mạnh ngã sấp xuống phía trên nham thạch, khoảng cách vách núi khoảng một thước, trán của nàng va chạm lên nham thạch, trước mắt tối sầm, hôn mê đi.
Hắc long cũng không có ý tứ tiếp tục tấn công, hữu trảo của nó cuộn lại dưới bụng, chấn động hai cánh đột nhiên hướng trời đêm tối tăm bay đi.
Núi rừng đã hoàn toàn bốc cháy, địa phương Đường Liệp đứng vừa rồi xuất hiện một cái động lớn đường kính chừng một thước, trong giao phong cùng hắc long dùng cứng đối cứng, thân hình Đường Liệp hoàn toàn bị đánh lún xuống mặt đất. Hắc long cũng không chiếm được tiện nghi gì, một quyền vô cùng uy lực của Đường Liệp đánh gãy xương cốt hữu trảo của nó, nếu không như thế, nó vẫn đang dây dưa không ngớt.
Đường Liệp gian nan bò lên mặt đất, hắc long mượn lực từ trên trời cao lao xuống, lực lượng không phải là nhỏ, hắn dùng phương pháp cứng đối cứng với nó là hành vi không khôn ngoan, nham thạch dưới chân đã bị liệt hỏa nướng nóng lên, Đường Liệp dùng chút năng lượng còn sót lại bảo vệ yếu hại trong thân thể, lảo đảo đi ra khỏi nơi bị liệt hỏa vây quanh, cổ họng chợt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, rất nhanh nhìn thấy Mặc Vô Ngân đang nằm hôn mê trên mặt đất, Đường Liệp lảo đảo đi tới, gian nan ôm lấy thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân, phóng mắt chung quanh nơi nơi đều là liệt hỏa đang thiêu đốt. Hắn vận năng lượng trong cơ thể, vừa rồi cùng hắc long giao chiến đã hao tổn hơn phân nửa, lợi dụng năng lượng còn sót lại hình thành hộ thuẫn chung quanh thân thể bọn họ, thong thả chậm rãi đi qua biển lửa, Đường Liệp bằng vào nghị lực ương ngạnh của bản thân, rốt cuộc đi ra khỏi phạm vi bị lửa lan đến, đi vào trong vùng loạn thạch nơi sườn núi.
Thể lực của hắn đã tới gần trạng thái khô kiệt, đem Mặc Vô Ngân đặt lên một khối đá núi bằng phẳng, chính mình vô lực ngã ngồi trên mặt đất thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, nếu lúc này hắc long lại đến tập kích, chờ đợi hai người chỉ còn vận mệnh tử vong.
Đường Liệp nhìn lại phương hướng núi rừng, lửa lớn vẫn đang thiêu đốt, trận lửa này vừa vặn ngăn chặn đường đuổi giết của võ sĩ Ôn Tuyền cung, vì bọn họ đổi lấy một ít thời gian.
Bầu trời đêm âm trầm, bắt đầu rắc xuống ít hạt mưa, Đường Liệp trên mặt dính bột phấn màu xám đã bị mưa rửa sạch không còn, hắn dùng thời cơ ngắn ngủi này tận lực tranh thủ khôi phục thể năng.
Mặc Vô Ngân cũng bởi vì nước mưa mát lạnh rơi xuống mà tỉnh dậy, nàng trúng đòn nghiêm trọng của hắc long, thương thế so với Đường Liệp còn muốn nặng hơn, trong mắt tràn ngập đau thương nhìn phía Đường Liệp: " Chúng ta còn chưa chết sao?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười, đối mặt cô gái bị ác ý của mình tàn phá, trong tim của hắn luôn luôn vô tận áy náy, Đường Liệp thấp giọng nói: " Tuy rằng không chết, nhưng cũng đã cách cái chết không xa…"
Mặc Vô Ngân ảm đạm gật đầu, giãy dụa suy nghĩ phải đứng lên, nhưng vừa mới đứng lên, hai đầu gối mềm nhũn, một lần nữa rơi xuống mặt đất, thân thể mềm mại tựa vào trong lòng Đường Liệp, Đường Liệp thể lực đã sớm cạn kiệt, bị thân hình nàng va chạm ngã ngược về phía sau, hai người ngay cả lực lượng đứng lên cũng không có.
Mặc Vô Ngân nằm trong vòng tay Đường Liệp, tim đập không ngừng gia tốc, nàng ngay cả bản thân cũng không nói rõ ràng, vì sao đối với nam tử nhiều lần lăng nhục mình vậy mà không hề nửa điểm cừu hận sinh ra, trong lòng ngược lại lại cảm thấy kiên định và cảm giác an toàn.
Đường Liệp vô lực nói: " Tuy rằng ngươi không muốn nghe, nhưng ta còn muốn nói, thực xin lỗi…"
Mặc Vô Ngân vẫn không nhúc nhích tựa vào trong lòng Đường Liệp, hồi lâu mới nói: " Ta chưa bao giờ trách ngươi!"
Nội tâm Đường Liệp kịch chấn, Mặc Vô Ngân bị mình lăng nhục nhiều lần thế nhưng có thể tha thứ cho mình, đây là sự tình không thể dùng trí tuệ để giải quyết, chẳng lẽ sau chuyện này, cảm tình đã lặng yên thay đổi?
Đường Liệp lấy hết dũng khí nói: " Nếu ta có thể còn sống chạy đi, ta sẽ cưới ngươi…"
Mặc Vô Ngân trên gương mặt tái nhợt nhưng lại hiện lên một tia đỏ bừng, trong lòng không hiểu sinh ra cảm động, mấy ngày thống khổ liên tiếp cùng với vũ nhục rốt cuộc được nghe một câu hứa hẹn của Đường Liệp, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, trong nội tâm lại dâng lên một tia ấm áp.
Phía trước lại bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân thong thả, Đường Liệp cho dù trong loại trạng thái này, hiểu biết vẫn mẫn tuệ, hắn duỗi tay cầm lấy đoản kiếm rơi bên người, mặc dù là động tác bình thường như vậy, đều trở nên dị thường gian nan.
Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng thân hình cao lớn lặng yên xuất hiện trong rừng loạn thạch, ánh mắt hắn âm lãnh gắt gao nhìn thẳng Đường Liệp, tràn ngập sát ý mãnh liệt.
Mặc Vô Ngân kinh hãi nói: " Là ngươi…"
Hạ Ngôn Băng chậm rãi gật đầu, ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi khuôn mặt Đường Liêp: " Nguyên lai là ngươi!" Chứng kiến Đường Liệp, hắn lập tức nghĩ đến Mặc Ngư, nhất thời hiểu được Mặc Ngư chính là Đường Liệp, Đường Liệp chính là Mặc Ngư.
Tay của Đường Liệp rốt cuộc chạm vào chuôi kiếm, Hạ Ngôn Băng bước đi đến trước mặt của hắn, một cước đem đoản kiếm đá ra ngoài.
Mặc Vô Ngân tựa hồ ý thức được cái gì, vô lực nói: " Huyền Băng hiền giả, lần này ít nhiều hắn cứu ra ta từ trong Ôn Tuyền cung, ngươi…ngươi không thể vô lễ đối với ân nhân của ta…"
Hạ Ngôn Băng chuyển hướng nhìn gương mặt động lòng người của Mặc Vô Ngân, nhẹ giọng nói: " Ngươi đang giữ gìn hắn?"
Mặc Vô Ngân từ trong ánh mắt Hạ Ngôn Băng thấy được sự khủng bố điên cuồng cùng với ghen tỵ, phương tâm không khỏi trầm xuống, nàng lạnh lùng nói: " Hạ Ngôn Băng, ngươi không nhớ rõ thân phận của ngươi sao?"
Hạ Ngôn Băng chậm rãi gật đầu nói: " Ta đương nhiên nhớ rõ thân phận của ta, ngươi là đại hiền giả, ta là thủ hạ nô tài của ngươi!"
Đường Liệp thầm kêu không ổn, lặng yên vận hành năng lượng trong cơ thể, ý đồ trước khi Hạ Ngôn Băng làm khó dễ, khôi phục một chút sức chiến đấu.
Mặc Vô Ngân cả giận nói: " Hạ Ngôn Băng, ngươi đây là ý tứ gì?"
Hạ Ngôn Băng lạnh băng cười nói: " Ngươi chưa từng trong mắt xem qua ta? Ở trong lòng ngươi, chỉ có nữ nhân biến thái kia mới là tình nhân đáng giá quý trọng nhất trên đời!"
Mặc Vô Ngân nói: " Ngươi dám can đảm vũ nhục nữ hoàng bệ hạ!"
Hạ Ngôn Băng ha ha cười điên cuồng nói: " Các ngươi làm được ra, cần gì sợ bị người khác nói? Ngươi có nghĩ tới hay không, luận võ lực, luận trí mưu, ta chỗ nào không bằng ngươi, vì sao cam tâm ở dưới ngươi? Không chỉ vì dâm uy của nữ nhân kia, mà lòng ta còn có ngươi…" Ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu, nhưng trong mắt Mặc Vô Ngân lại là lời đáng sợ.
Hạ Ngôn Băng kề sát Mặc Vô Ngân một chút, ôm đồm cánh tay nàng: " Nếu không phải vì ngươi, ta ngay cả một ngày cũng không ở lại nơi đó."
" Làm càn!" Mặc Vô Ngân nổi giận nói.
Hạ Ngôn Băng cười lạnh đột nhiên xé toạt ống tay áo của nàng, cánh tay trắng như tuyết của Mặc Vô Ngân bại lộ đi ra, Hạ Ngôn Băng chụp lấy cánh tay ngọc của Mặc Vô Ngân, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng đau thương: " Ngươi…Ngươi…"
Mặc Vô Ngân liều mạng muốn giãy khỏi sự nắm giữ của hắn.
Hạ Ngôn Băng buồn bã nói: " Thủ trinh sa trên cánh tay ngươi đâu?" Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên oán độc, chuyển hướng Đường Liệp, điềm nhiên nói: " Có nam nhân chạm qua ngươi!" Hắn đẩy Mặc Vô Ngân ra, tiến đến trước người Đường Liệp: " Có phải là ngươi hay không?"
Trên mặt Đường Liệp tràn ngập ý cười trào phúng.
Hạ Ngôn Băng hung tợn nói: " Ta hận ngươi, từ lần đầu tiên ta chứng kiến ngươi, ta đã bắt đầu chán ghét ngươi!" Tay hắn đưa lên không trung, hạt mưa hạ xuống ngưng kết trên bàn tay hắn thành một cây băng nhọn. Hắn giơ cây băng hung hăng đâm phập vào trên đùi phải Đường Liệp, giận dữ hét: " Có phải ngươi cưỡng gian nàng hay không!"
" Đừng!" Mặc Vô Ngân rưng rưng kêu lên, nàng kiệt lực nhích lại muốn ngăn trở ngay trước thân thể Đường Liệp.
Biểu tình Đường Liệp lại không toát ra vẻ gì thống khổ, tràn ngập khinh thường nhìn Hạ Ngôn Băng, bình tĩnh nói: " Ngươi căn bản không phải là một nam nhân, bỏ đá xuống giếng? Thừa dịp hư mà vào? Ngươi ngay cả lá gan đối mặt với ta đều không có!"
Hạ Ngôn Băng điên cuồng cười nói: " Phép khích tướng sao? Ngươi dựa vào cái gì theo ta đấu? Ngươi xong rồi, ở trong mắt ta, ngươi chính là một người chết!"
Đường Liệp mỉm cười gật đầu, hắn vươn tay gian nan với tới đoản kiếm bị Hạ Ngôn Băng đá văng ra.
Hạ Ngôn Băng có chút kỳ quái nhìn Đường Liệp hành động, chẳng lẽ hắn nghĩ dùng đoản kiếm kia là có thể giết chết chính mình? Hạ Ngôn Băng đột nhiên một cước đá vào bụng Đường Liệp, thân hình Đường Liệp trong nước bùn xoay tròn, càng cách đoản kiếm xa hơn.
Mặc Vô Ngân trong tim như bị dao cắt, nàng điên cuồng hướng Hạ Ngôn Băng phóng đi, lúc này nàng mới phát hiện trong bất tri bất giác nàng đã đối với Đường Liệp sinh ra cảm tình khó thể dứt bỏ.
Hạ Ngôn Băng lãnh khốc đẩy Mặc Vô Ngân ra, ánh mắt vẫn đang truy đuổi theo hành động của Đường Liệp. Đường Liệp vẫn đang hướng đoản kiếm gian nan bò đi, tay phải của hắn rốt cuộc cầm chuôi kiếm.
Hạ Ngôn Băng khiêu khích hướng Đường Liệp nói: " Nghĩ muốn theo ta đấu? Được! Ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi bại tâm phục khẩu phục!"
Đường Liệp giãy dụa đứng lên, giơ lên đoản kiếm màu đen, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười kiêu ngạo: " Ngươi không có cơ hội! Ta cho dù chết, cũng sẽ không chết ở trên tay của ngươi!" Hắn đột nhiên xoay ngược mũi kiếm hướng ngay tim mình đâm tới.
Hạ Ngôn Băng biến sắc, hắn vạn lần không ngờ Đường Liệp sẽ làm ra lựa chọn như vậy, thân hình hắn như tia chớp hướng Đường Liệp phóng đi, hai tay chộp tới cánh tay hắn, ý đồ ngăn cản hành vi tự sát của Đường Liệp. Mà khi ánh mắt hắn gặp ánh mắt Đường Liệp, nhất thời hiểu được chính mình sai lầm rồi, ánh mắt Đường Liệp sắc bén mà lý trí, tuyệt đối không thuộc về một người có lòng muốn chết, ý chí chiến đấu cường đại quanh thân Đường Liệp tỏa khắp đi ra, đoản kiếm ẩn chứa năng lượng tích tụ hồi lâu dùng tốc độ cao nhất hướng Hạ Ngôn Băng đâm tới giữa ngực, Hạ Ngôn Băng muốn tránh né đã không còn kịp rồi, đoản kiếm màu đen thật sâu sát nhập ngực Hạ Ngôn Băng, cho đến ngập cả chuôi.
Hạ Ngôn Băng phát ra một tiếng tru lên thống khổ, một quyền đánh vào bụng Đường Liệp, đem thân hình Đường Liệp đánh cho bay rớt ra ngoài, đánh vào trên đá núi, gương mặt tái nhợt của Đường Liệp mang theo nhàn nhạt ý cười.
Hạ Ngôn Băng hai mắt trợn lên, cầm chuôi kiếm màu đen, đi từng bước hướng tới Đường Liệp.
Mặc Vô Ngân giãy dụa chồm tới, ôm lấy chân Hạ Ngôn Băng, Hạ Ngôn Băng tràn ngập phẫn nộ nhìn nàng, lúc này một đoàn sương khói màu xanh từ dưới chân hắn bốc cao lên, đưa thân hình hắn bao vây vào trong.
Trên mặt Hạ Ngôn Băng hiện ra biểu tình cực kỳ quái dị, hắn dùng lực giãy mở đôi tay Mặc Vô Ngân, trong tay biến hóa ra một thanh huyền băng kiếm sắc bén, kiệt lực hướng Đường Liệp lao tới, vừa vặn tới trước mặt, rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ, gục mặt xuống đất, đoản kiếm màu đen trải qua sự va chạm mạnh mẽ lần này hoàn toàn xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Thể lực Đường Liệp hoàn toàn hao hết, đứng không nổi ngã sấp xuống trên thân thể Hạ Ngôn Băng, vừa vặn chứng kiến khuôn mặt vặn vẹo biến hình của Hạ Ngôn Băng, đồng tử của hắn không ngừng tán lớn, sinh mệnh dần dần ly khai thân thể hắn.
Trải qua trận sinh tử này, Mặc Vô Ngân và Đường Liệp cũng đã vô lực đứng lên, chỉ có thể chờ đợi thể lực khôi phục một chút, hai người nhìn vào nhau, từ trong ánh mắt đối phương không còn tìm được cừu hận, lại tìm được ôn nhu.
Mưa đêm không có dấu hiệu muốn dừng lại, rốt cuộc cũng đã tiêu diệt được cơn hỏa hoạn của núi rừng, Đường Liệp cũng khôi phục một chút khí lực, xoay người bò lên khỏi thi thể Hạ Ngôn Băng. Hắn đi tới trước mặt Mặc Vô Ngân, hướng nàng vươn tay: " Xem ra mạng chúng ta rất lớn…"
Mặc Vô Ngân hiện ra một tia mỉm cười trên gương mặt tái nhợt, có thể lập tức nàng liền ý thức được chính mình lại không nên toát ra ý cười gì với Đường Liệp, thì bàn tay đã nằm trong tay Đường Liệp, Đường Liệp nâng nàng dậy nói: " Thừa dịp bọn họ còn chưa kịp tìm được chúng ta, phải rời đi chỗ này."
Hai người không dám đi bằng đường lớn, chỉ dọc theo đường mòn suốt đêm hướng dưới chân núi mò mẫm mà đi. Ngay lúc sống chết Mặc Vô Ngân tuy rằng biểu hiện ra sự quan tâm đối với Đường Liệp, nhưng hiện tại lại trở nên như người xa lạ.
Trong lòng Đường Liệp đối với nàng có áy náy, tự nhiên không dám chủ động nói chuyện cùng nàng, hai người đi vào chân núi, may mắn không gặp ai ngăn chặn.
Đường Liệp yên lặng nhìn phương hướng đế đô phía xa, trong lòng không khỏi một trận mê võng, trong lúc nhất thời không biết mình nên đi nơi nào.
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Chỉ sợ không thể về được đế đô."
Đường Liệp gật đầu, chuyển hướng Mặc Vô Ngân nói: " Ngươi không định kết minh cùng Huyền Vũ quốc?"
Mặc Vô Ngân hỏi ngược lại: " Ngươi hy vọng Hải tộc cùng Huyền Vũ quốc kết minh sao?"
Đường Liệp lắc đầu.
Lúc này phía trước mơ hồ có một đội ngũ hướng Thu Động Sơn mà đến, Đường Liệp nội tâm cả kinh, cuống quýt lôi kéo Mặc Vô Ngân ẩn núp vào trong cây cối ven đường.
Theo phục sức của những người đó có thể nhìn ra là vệ đội của đế quốc, nhân số khoảng năm trăm người, dọc theo đường trên núi tìm tòi tới, tên đầu lĩnh lớn tiếng nói: " Cẩn thận điều tra nơi này cho ta, không thể bỏ sót địa phương nào!"
Đường Liệp lo lắng hiểu được, nhất định là Á Đương Tư làm ra phản ứng nhanh chóng như thế, nói vậy hắc long đã báo tin cho hắn.
Mặc Vô Ngân bỗng nhiên nhỏ giọng nói: " Hỏng rồi!"
Đường Liệp kề sát thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói: " Như thế nào?"
Mặc Vô Ngân tuy rằng đối với sự gần gũi tiếp xúc của Đường Liệp thập phần quẫn bách, nhưng ở tình huống trước mắt cũng chỉ đành tiếp thu, thấp giọng nói: " Đoản kiếm của ta…"
Đường Liệp nhất thời nhớ tới, sau khi giết chết Hạ Ngôn Băng cũng không rút lại đoản kiếm, thanh đoản kiếm này vô cùng có khả năng trở thành một lý do lấy cớ cho địch nhân đối phó mình.
Một đám võ sĩ đi mà quay lại, Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân cùng dừng lại, dưới sự phòng vệ sâm nghiêm này, hai người rất khó thuận lợi đào thoát.
Đám võ sĩ bắt đầu triển khai tìm tòi ở gần đó, cứ theo đà này, rất nhanh sẽ tìm tới chỗ bọn họ.
Trong lòng Đường Liệp không khỏi sinh ra một loại cảm giác hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, nếu ở bình thường, hắn căn bản sẽ không đem đám võ sĩ này để vào mắt, nhưng bây giờ cả hắn và Mặc Vô Ngân đều đang cực độ mỏi mệt, cho dù là một người bình thường cũng dễ dàng đoạt đi tính mạng của bọn họ.
Trong lòng Mặc Vô Ngân cũng cùng một ý tưởng như Đường Liệp, trên gương mặt hiện ra vẻ cười bất đắc dĩ.
Mắt thấy đám võ sĩ sưu tìm càng ngày càng gần, Đường Liệp nắm chặt hai đấm, chuẩn bị kiệt lực một trận chiến. Đúng lúc này, phương xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa thanh thúy, lại là một chi đội ngũ kỵ binh khác đi tới.
Đường Liệp âm thầm kêu khổ, xem ra trận kiếp nạn hôm nay vô luận thế nào cũng tránh không khỏi.
Một thanh âm âm trầm lạnh lùng quát: " Nơi này là Ôn Tuyền hành cung của hoàng thất, người nào cho phép các ngươi tới nơi này làm càn?" Đường Liệp nao nao, thanh âm này với hắn mà nói có chút quen thuộc, suy nghĩ một hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thanh âm này rõ ràng là do Huyền Diên phát ra, nội tâm dị thường ngạc nhiên, lấy thân phận hiện giờ của Huyền Diên, hắn thế nhưng lại đích thân tới đây, không biết lại ôm mục đích như thế nào. Nguồn tại ện FULL
Đám võ sĩ hiển nhiên cũng nhận ra đội ngũ của Huyền Diên, sợ tới mức một đám cuống quýt quỳ xuống đất, rung giọng nói: " Đế quân, chúng thần nghe nói Hải tộc đại sứ mất tích, cho nên tiến đến trợ giúp tuần tra nơi hạ lạc của nàng."
Huyền Diên hừ lạnh một tiếng: " Chuyện này trẫm sẽ xử lý, cút ra khỏi phạm vi Thu Động Sơn cho ta!"
Đám võ sĩ không dám chống đối với lệnh của đế quân Huyền Diên, cuống quýt thông tri đồng bạn ly khai nơi này.
Ánh mắt Huyền Diên nhìn phía Thu Động sơn phía trước, lạnh lùng nói: " Cẩn thận tìm cho ta, nhất định phải tìm cho ra hành tung của đặc sứ."
Đường Liệp âm thầm thở dài một hơi, mục đích của Huyền Diên cũng là tìm kiếm Mặc Vô Ngân, lúc này vài tên võ sĩ đã tiến vào gần chỗ rừng rậm bọn họ ẩn thân, rất nhanh liền phát hiện tung tích của bọn họ, đem Mặc Vô Ngân cùng Đường Liệp đi ra ngoài, hướng Huyền Diên thông báo.
Huyền Diên nhấc màn xe, từ trong khe hở nhìn ra đôi nam nữ, khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo của Đường Liệp, nội tâm kịch chấn, hắn vạn lần không ngờ Đường Liệp lại xuất hiện nơi đây.
Đường Liệp biết thân phận mình đã bại lộ, hướng tòa xe Huyền Diên lộ ra một nụ cười.
Huyền Diên âm trắc trắc nói: " Lưu lại hai trăm người tiếp tục điều tra, người còn lại đi theo ta đến Liệt Thủy hành cung."
Huyền Tư Linh đứng trên tiểu lâu trong Ôn Tuyền hành cung, lẳng lặng nhìn ra mưa bụi phương xa, thủ hạ trong cung lặng yên đi tới bên người nàng, nhẹ giọng bẩm báo: " Khởi bẩm trưởng công chúa, võ sĩ phái ra cũng không có phát hiện tung tích hai gã thích khách kia, nhưng…"
Huyền Tư Linh bỗng nhiên xoay người lại: " Nhưng cái gì?"
" Đế quân suất lĩnh năm trăm long lâm vệ đã phong tỏa đường đi dưới chân núi."
Huyền Tư Linh cả giận nói: " Hắn thật to gan! Làm gì? Hướng ta thị uy sao?"
Cung nữ kia sợ tới mức không dám lên tiếng.
Huyền Tư Linh cắn môi dưới nói: " Truyền lệnh đi xuống, cẩn thận điều tra từng tấc địa phương của Thu Động sơn, cho dù hóa thành tro, ta cũng muốn tìm được bọn họ."
Cung nữ nhẹ giọng nói: " Đế quân ở đó làm sao bây giờ?"
Huyền Tư Linh cười lạnh nói: " Theo hắn đi, ta thật muốn nhìn xem hắn có thể làm ra cái gì."
Huyền Diên lẳng lặng ngồi bên trong nhà thủy tạ, hai mắt âm lãnh của hắn tựa như không khí ẩm ướt, tràn ngập mê võng nhìn phía mặt nước, nhìn cảnh tượng sương khói mênh mông.
Một trận gió lạnh thổi qua, mưa phùn tạt lên gương mặt hắn, Huyền Diên theo bản năng quấn chặt áo ngoài, đột nhiên phát ra một trận ho khan dồn dập.
Sắc mặt tái nhợt bởi vì kịch liệt ho khan mà hoàn toàn biến thành màu xanh mét, Huyền Diên lấy khăn che miệng lại, lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng.
Đường Liệp cùng với Mặc Vô Ngân vừa vặn bị mang vào nhà thủy tạ.
Huyền Diên dùng sức phất tay, ý bảo đám võ sĩ buông họ ra, dời khăn tay, thanh âm khàn khàn nói: " Ngồi!"
Đường Liệp cùng với Mặc Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, ngồi xuống vị trí đối diện Huyền Diên.
Ánh mắt Huyền Diên dừng trên người Mặc Vô Ngân, thấp giọng nói: " Đặc sứ đường xa mà đến, lại nhận phải kinh hách như thế, hết thảy đều là sai lầm của trẫm."
Mặc Vô Ngân lễ phép đáp: " Bệ hạ không cần tự trách, có một số việc chúng ta cũng không muốn cho nó phát sinh, có lẽ trên trời cũng không tình nguyện cho hai nước chúng ta ký kết minh ước." Từ khi nghe được trưởng công chúa Huyền Tư Linh nói chuyện với Á Đương Tư, Mặc Vô Ngân sớm ôm ý niệm không muốn cùng Huyền Vũ quốc kết minh trong đầu.
Huyền Diên tựa hồ cũng không có cảm thấy gì ngoài ý muốn, lạnh nhạt nói: " Nguyên là nên như thế, lần này sau khi đặc sứ trở về Thủy Tinh Thành, hy vọng có thể thay tay hướng nữ hoàng tạ lỗi."
Thái độ của hắn ngược lại làm cho Mặc Vô Ngân cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Đường Liệp lặng yên quan sát gương mặt Huyền Diên, phát hiện sắc mặt Huyền Diên cực kỳ tái nhợt, diện mạo thiếu máu trầm trọng, thời điểm nói chuyện rõ ràng khí lực không đủ, thầm nghĩ trong lòng: " Chẳng lẽ Huyền Diên sinh bệnh?"
Huyền Diên nói vài câu với Mặc Vô Ngân rồi nói: " Ta không trì hoãn đặc sứ nghỉ ngơi, vừa vặn có vài câu nói, ta nghĩ muốn nói với một mình hắn." " Hắn" ở trong miệng nói chính là chỉ Đường Liệp.
Mặc Vô Ngân gật đầu, đứng dậy hướng Huyền Diên cáo từ.
Đường Liệp cùng Huyền Diên đối diện, ở trong lòng Đường Liệp cũng không có hảo cảm gì đối với Huyền Diên, nếu không phải bởi vì hắn, Huyền Vũ quốc cũng không lưu lạc đến bước đường như hôm nay.
Huyền Diên thấp giọng nói: " Huyền Ba có khỏe không?"
Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, không thể tưởng được Huyền Diên lại bắt đầu câu chuyện bằng câu hỏi này.
Đường Liệp gật đầu nói: " Rất tốt!"
" Vậy là tốt rồi!" Gương mặt tái nhợt của Huyền Diên thế nhưng hiện ra một ý cười khó được, hắn lại bắt đầu ho khan, khăn trắng che miệng hồi lâu mới bình ổn, thời điểm lấy ra, trên khăn đã nhiễm vết máu. Huyền Diên thấp giọng nói: " Ngươi hẳn là nhìn ra ta đang bị bệnh nặng."
Đường Liệp im lặng không nói, thầm nghĩ trong lòng: " Hỗn đản này không phải muốn cho ta chữa bệnh cho hắn chứ?"
Huyền Diên nói: " Ta chỉ sợ không sống nổi…" Trong đôi mắt hắn toát ra bi ai vô hạn.
Đường Liệp do dự một chút nhưng vẫn hướng hắn thấp giọng nói: " Ta có thể kiểm tra cho ngươi một chút không?"
Huyền Diên gật đầu, đưa cổ tay hướng Đường Liệp, Đường Liệp đặt ngón tay lên mạch môn hắn, chỉ cảm thấy kinh mạch hỗn độn không chịu nổi, hiển nhiên bệnh tình rất nặng, sắc mặt lập tức trở nên ác liệt.
Huyền Diên nói: " Có người hạ độc dược mạn tính bên trong cơm nước của ta, chờ ta phát hiện được thì đã quá muộn."
Đường Liệp thở dài nói: " Chỉ cần là độc dược hẳn là sẽ có phương pháp giải cứu."
Huyền Diên cười khổ nói: " Lần này thì khác, ta có thể cảm giác được, chính mình rất khó tránh được kiếp nạn lần này."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Thái tử muốn ta giúp ngươi sao?" Hắn vẫn xưng hô Huyền Diên như trước kia.
Huyền Diên lắc đầu: " Ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh, chỉ sợ lần này ngươi cũng không có khả năng giúp đỡ."
Đường Liệp biết hắn nói tình hình thực tế, chính mình cũng không am hiểu giải độc, huống chi đối với độc tính trong cơ thể Huyền Diện hoàn toàn không biết gì cả, căn bản không thể nào xuống tay.
Huyền Diên nói: " Có câu nói cửa miệng, người trước khi chết lời cũng thiện, hiện tại ta ngộ ra rất nhiều chuyện tình." Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa sổ phía tây, hai mắt nhìn phương xa nói: " Ta sùng bái phụ thân ta, ta từng hy vọng có một ngày, ta sẽ trở thành người lãnh đạo như ông ấy…Nhưng hôm nay ta mới hiểu được, ta không thể làm được như ông ấy…" Nước mắt đã dâng đầy hai mắt hắn.
Lúc này lòng chán ghét của Đường Liệp đối với hắn đột nhiên biến thành một loại đồng tình.
Huyền Diên nói: " Phụ vương quyết định đem quyền vị giao cho Huyền Ba làm cho ta bị đả kích rất lớn, ta không thể nghĩ thông chuyện này, ta thậm chí nghĩ muốn không tiếc hết thảy đi chứng minh năng lực của mình."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ngươi có nghĩ tới hay không, Huyền Ba chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng ngươi tranh đoạt đế vị, vì sao nàng vẫn phải giấu giếm chuyện mật chiếu, tất cả là vì muốn bảo toàn cảm tình giữa huynh muội các ngươi."
Huyền Diên gật đầu: " Chỉ tiếc lúc ta hiểu được thì đã quá muộn, Á Đương Tư cùng trưởng công chúa cấu kết, một lòng nghĩ muốn mưu đoạt cơ nghiệp Huyền thị ta, Tư Mã Thái bên ngoài duy trì ta, có thể sau lưng lại lặng yên phát triển thế lực của mình, toàn bộ vương quốc đã chia năm xẻ bảy."
Đường Liệp chợt phát hiện, Huyền Diên không phải là không sáng suốt, hắn đối với tình thế của đế quốc cùng hoàn cảnh trước mắt của mình thập phần rõ ràng.
Huyền Diên cười lạnh nói: " Bọn họ cho rằng ta chẳng hay biết gì, muốn lợi dụng ta, kỳ thật ta đã sớm nhìn thấu lòng muôn dạ thú của bọn họ. Đáng tiếc…ông trời cũng không cho ta cơ hội."
Đường Liệp gật đầu nói: " Có chút việc đúng là người tính không bằng trời tính."
Huyền Diên thấp giọng nói: " Á Đương Tư mặc dù là Long kỵ sĩ, nhưng đáng sợ nhất trong đế quốc cũng không phải là hắn."
Đường Liệp nao nao, theo bản năng bước tới gần Huyền Diên một bước.
Huyền Diên nói: " Chân chính đáng sợ chính là Tư Mã Thái, sau khi ta lên đế vị, hắn nương tín nhiệm của ta, nhanh chóng phát triển lực lượng bản thân, hiện tại trong triều đã trải rộng nanh vuốt, Á Đương Tư cùng với trưởng công chúa là người ủng hộ cùng Hải tộc liên minh, bọn họ muốn lợi dụng Hải tộc diệt trừ thế lực Mặc Vân Thành, sau đó thay địa vị của ta. Vô luận mục đích của họ là gì, cuối cùng là hy vọng Huyền Vũ quốc sớm đi vào ngày bình định thống nhất."
Huyền Diện lại nói: " Tư Mã Thái hoàn toàn khác hẳn, hắn căn bản không hy vọng Hải tộc cùng đế quốc liên minh thành công, mục đích của hắn là muốn Huyền Vũ quốc tiếp tục tiêu hao suy bại trong chiến tranh. Phổ Long Khải trên đường gặp chuyện, cũng tám phần là do hắn gây nên.
Đường Liệp nhịn không được nói: " Loại chuyện mà tổn hại người lại không có lợi cho mình thì có lợi gì cho hắn?"
Huyền Diên thấp giọng nói: " Ta hoài nghi hắn chính là Long kỵ sĩ thần bí nhất của đế quốc, hơn nữa hắn vô cùng có khả năng là thủ hạ của Ma Đế Thu Thiện…"
Đường Liệp hít một hơi rét lạnh, chuyện nội bộ Huyền Vũ quốc càng thêm phức tạp vượt xa hắn tưởng tượng. Nếu hết thảy giống như lời Huyền Diên, lực lượng Ma Đế Thu Thiện thật sự là đáng sợ đến cực điểm.
Huyền Diên nói: " Ta tuy rằng ngu dốt, nhưng ta cũng không muốn cơ nghiệp tổ tiên lại hủy trong tay của ta, ta không nghĩ xuống suối vàng không còn mặt mũi nào đối mặt phụ thân của ta, ta không nghĩ trở thành tội nhân của cả đế quốc!" Nước mắt của hắn không tiếng động chảy xuống, sự hối hận trong lòng chính là lần đầu tiên phơi bày lõa lồ trước mặt người ngoài.
Đường Liệp cảm động gật đầu, Huyền Diên sở dĩ nói ra hết thảy lời trong lòng cho mình nghe, chính là vì muốn mình đem lời của hắn thuật lại cho Huyền Ba, Đường Liệp nói: " Ta nghĩ Huyền Ba công chúa biết hết thảy việc này, nhất định sẽ không còn trách ngươi."
Huyền Diên quay đầu qua, lộ vẻ sầu thảm cười nói: " Ta cho ngươi biết chuyện này, cũng không phải muốn mượn ngươi đạt được sự tha thứ của muội tử, ta đã không còn sống được bao lâu, chỉ hy vọng muội tử có thể bảo trụ được cơ nghiệp tổ tiên, ở lúc nào ta còn sống, ta sẽ dùng hết thảy lực lượng mình có để trợ giúp nàng."
Đường Liệp nói: " Ta cùng với đặc sứ không khéo nghe được lời bàn của trưởng công chúa và Á Đương Tư đại tướng quân, chỉ sợ bọn họ đã rất khẩn cấp đối với ngôi vị hoàng đế của ngươi."
Huyền Diên cười lạnh nói: " Ở trong mắt bọn họ, ta vẫn chính là một con rối mà thôi."
Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: " Ngươi có gì không phải đâu?"
Huyền Diên nói: " Á Đương Tư cùng với trưởng công chúa tựa hồ muốn đem bọn ngươi đuổi tận giết tuyệt."
Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Chúng ta đánh vỡ gian mưu của bọn họ, đây là khó tránh khỏi!"
Huyền Diên nói: " Có chuyện chỉ sợ các ngươi cũng không biết, bọn họ đã bịa đặt ngươi cùng với đặc sứ âm mưu ám sát trưởng công chúa, sát hại Huyền Băng hiền giả có chứng cứ phạm tội, ít ngày nữa sẽ rơi vào trong tai nữ hoàng Hải tộc."
" Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là không còn đường lui?"
Huyền Diên nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ an bài cho các ngươi rời đi đế đô, về phần sự tình về sau, phải xem tạo hóa của chính các ngươi thôi."
Đường Liệp cáo từ Huyền Diên trở lại chỗ cư trú tạm thời của mình, Mặc Vô Ngân nghe được tiếng động hắn trở về thì trong phòng đi ra, hiếu kỳ nói: " Đế quân tìm ngươi có chuyện quan trọng gì vậy?"
Đường Liệp cười khổ nói: " Chỉ sợ chúng ta lại có phiền toái, thanh đoản kiếm quả nhiên đã bị bọn họ lợi dụng."
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng thở dài nói: " Sự tình nếu đã như vậy, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, kỳ thật ta đã không còn mặt mũi nào đi gặp nữ hoàng bệ hạ."
Đường Liệp trong lúc nhất thời cũng không nghe hiểu ý tứ của nàng, hỏi ngược lại: " Vì sao?"
Mặc Vô Ngân vừa thẹn vừa giận, nhịn không được nói: " Còn không phải bởi vì ngươi…" Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cảm thấy được thập phần không ổn, gương mặt ửng đỏ.
Đường Liệp xấu hổ ho khan một tiếng, không thể tưởng được trong lúc mình thần trí mê loạn lại xảy ra nhiều chuyện tình với Mặc Vô Ngân như vậy, hắn nói tránh đi: " Ngươi có phát hiện Huyền Diên có gì không ổn hay không?"
Mặc Vô Ngân gật đầu, nàng là hành gia dùng độc, từ lúc đầu nhìn thấy Huyền Diên đã nhận ra Huyền Diên bị trúng kỳ độc, nhẹ giọng thở dài: " Theo gương mặt hắn mà xem là bị trúng độc mạn tính, hiện tại chỉ sợ độc tố đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, cho dù tìm được giải dược, cũng vô pháp cứu lại tính mạng của hắn."
Đường Liệp nói: " Ta tuy rằng đối với độc dược không có nghiên cứu gì, nhưng ta từng trúng độc chẳng kém Huyền Diên, nếu ta cũng có thể khỏi hẳn, hắn vì sao không thể?"
Mặc Vô Ngân nói: " Thể chất của ngươi cực kỳ đặc thù, huống chi thời gian trúng độc của ngươi vẫn chưa lâu, cùng hắn hoàn toàn khác nhau."
Đường Liệp yên lặng gật đầu, trong lòng hiểu được Huyền Diên đích xác đã không còn thuốc cứu được, bất giác sinh ra bi ai.
Mặc Vô Ngân vụng trộm nhìn Đường Liệp, rất khó tin tưởng vị nam tử thiện lương nghĩa hiệp này lúc trước chính là ác ma vô sỉ cường bạo chính mình, bọn họ đều kiệt lực lảng tránh đoạn sự tình kia, nhưng ai cũng không thể chân chính quên đi. Mặc Vô Ngân yên lặng hỏi chính mình: " Ta nên làm sao đối đãi hắn?"
Đêm đó Huyền Diên đích thân ngồi thuyền, dọc theo Liệt Thủy xuôi dòng xuống, lao thẳng tống xuất hai người Đường Liệp rời khỏi đế đô, lúc sắp chia tay hắn giao cho Đường Liệp một ống trúc, trịnh trọng nói: " Nhất định phải tự tay đem nó giao cho muội tử của ta…"
Nhìn theo thuyền lớn của Huyền Diên đi xa, Đường Liệp không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, vì sao người thường thường phải đến lúc sắp chết mới hiểu đượ thân tình là đáng quý, nếu Huyền Diên không ngộ nhập lạc lối, lúc này Huyền Vũ quốc làm sao bị gian thần thừa dịp hư mà vào?