Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

chương 151: đen đủi, ta thật oan uổng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng chỉ có Tiêu Thiên Diệu đang nằm ở trêи giường, nhìn có vẻ giống như thuốc gây tê vẫn chưa hết tác dụng, chưa tỉnh.

"Ngô đại phu," Lâm Sơ Cửu nhíu mày, vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

"Vương phi......" Ngô đại phu muốn khóc, chỉ vào Tiêu Thiên Diệu trêи giường, không ngừng nháy mắt với Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu nhìn thấy vậy, cũng đoán được ý của Ngô đại phủ, nhưng......

Nàng không dám tức giận với Tiêu Thiên Diệu, vì thế Ngô đại phu đành phải tự nhận xui xẻo.

Lúc này Lâm Sơ Cửu không để ý tới lão nhân tôn kính, lạnh mặt nói: "Ngô đại phu, ông có biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn hay không? Miệng vết thương của Vương gia rất sâu, hơn nữa lúc này rất dễ bị nhiễm trùng. Sau khi ông tháo băng ra, Vương gia có bảy phần sẽ bị sốt, nếu bị sốt thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Cho dù không bị sốt, ông cũng nên biết, nếu như miệng vết thương nhiễm trùng, hai chân Vương gia rất có khả năng bị phế."

Lâm Sơ Cửu nói không sai, tất cả những lời nàng nói đều là sự thật. Tiêu Thiên Diệu xằng bậy như vậy, khả năng miệng vết thương bị nhiễm trùng rất cao. Có rất nhiều người đã chết vì miệng vết thương bị nhiễm trùng và biến chứng sau phẫu thuật.

"Ta... ta không......" Ngô đại phu cảm thấy uất ức muốn khóc, nhưng ông lại không dám giải thích.

Vương phi, sao ngài nhìn ám chỉ của ta mà vẫn không hiểu?

"Không? Không làm hại Vương gia? Ta biết Ngô đại phu không có tâm tư hãm hại Vương gia, thậm chí cảm thấy tháo băng vải đi thì có thể khiến Vương gia khỏi nhanh hơn một chút, nhưng......" Lâm Sơ Cửu hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu đang nằm trêи giường, "Không hiểu mà vẫn giả vờ hiểu mới nguy hiểm nhất, tự cho mình là đúng mới khiến người ta chán ghét nhất. Ông không biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, sao không hỏi người biết một chút, cứ như thế tự mình đưa ra quyết định. Ông có biết làm như vậy, sẽ mang tới bao nhiêu phiền toái cho người khác hay không?"

Ngô đại phu ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lâm Sơ Cửu, lau mồ hôi lần nữa.

Ông còn tưởng rằng, ông đang bị Vương phi mắng oan, nhưng có vẻ như Vương phi đều biết hết.

Nghĩ cũng đúng, nếu như không có lệnh của Vương gia, sao ông có lá gan tháo băng vải của Vương gia.

Biết mình không bị oan uổng, Ngô đại phu thở một hơi nhẹ nhõm, sợ Lâm Sơ Cửu nói nhiều quá sẽ khiến Vương gia không vui, Ngô đại phu vội vàng tiến lên nhận sai, hứa rằng sau này không dám như vậy nữa.

Lâm Sơ Cửu phát tiết một hồi, lửa giận trong lòng gần như tiêu tan, hơn nữa việc này không phải là lỗi của Ngô đại phu, Lâm Sơ Cửu không dây đưa thêm nữa, chỉ bảo Ngô đại phu đi lấy hòm thuốc trong phòng giải phẫu tới.

Nàng một lần nữa băng bó miệng vết thương cho Tiêu Thiên Diệu.

"Ta sẽ đi lấy nó." Ngô đại phu nhanh chóng chạy trốn, lúc đi tới cửa thiếu chút nữa đã bị vấp ngã ở ngạch cửa, cuối cùng cố gắng đứng vững, nhưng lại đâm về phía xà nhà, vang lên một tiếng động lớn, Lâm Sơ Cửu nghe thấy thì cảm thấy đau lòng.

"Ngô đại phu đúng là càng già càng dẻo dai." Đứng bốn canh giờ nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như vậy, thật sự khiến người hâm mộ!

Lâm Sơ Cửu lắc đầu cười khẽ, khi nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiên Diệu nằm ở trêи giường, giả bộ hôn mê bất tỉnh, nàng lại cười không nổi.

Nam nhân này, thật sự...... khiến người khác không biết nên nói gì.

Sau khi cơn tức qua đi, Lâm Sơ Cửu không dám đùa giỡn với thân thể Tiêu Thiên Diệu nữa.

Lâm Sơ Cửu do nhiệt độ cơ thể cho Tiêu Thiên Diệu, "Sốt rồi, cũng may không cao lắm."

Lâm Sơ Cửu khẽ thở dài, xốc chăn lên, nhìn thấy một số bông dính ở trêи miệng vết thương của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Nếu không dính mới là lạ.

"Tuỳ hứng như vậy, thật giống như một hài tử." Lâm Sơ Cửu tức giận lẩm bẩm một tiếng, thật sự tức giận, nàng lại chọc chọc trêи đùi Tiêu Thiên Diệu một chút, oán giận nói: "Thân thể là của ngươi, ngươi không thể phối hợp một chút hay sao?"

Nàng chọc hồi lâu, thấy Tiêu Thiên Diệu không có một chút phản nào, Lâm Sơ Cửu khó hiểu, "Chẳng lẽ là ngủ luôn rồi?"

Lâm Sơ Cửu bắt mạch cho Tiêu Thiên Diệu, một lát sau, nàng cuối cùng không thể không thừa nhận, Tiêu Thiên Diệu thật sự đã ngủ.

"Được thôi, là ta hiểu lầm ngươi, tưởng rằng lúc trước ngươi giả vờ ngủ." Mặc kệ Tiêu Thiên Diệu có nghe được hay không, Lâm Sơ Cửu đều thành khẩn xin lỗi.

Lúc này, vừa lúc vang lên tiếng đập cửa, Lâm Sơ Cửu vội vàng đứng dậy đi mở cửa, vì thế nàng đã bỏ lỡ Tiêu Thiên Diệu nhếch mép mỉm cười.

Tiêu Thiên Diệu đúng thật là giả vờ đang ngủ, nhưng không phải vì hắn muốn trốn tránh, mà vì......

Khi Lâm Sơ Cửu tiến vào, hắn thật sự đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Sơ Cửu và Ngô đại phu, hắn dự định lên tiếng giải thích, nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Lâm Sơ Cửu đã tức giận xả ra một loạt những lời phàn nàn, giống như hắn thật sự đã sai.

Vừa mới giải phẫu xong, Lâm Sơ Cửu rất mệt, tinh thần của Tiêu Thiên Diệu cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn không muốn so đo với Lâm Sơ Cửu, vì thế đơn giản nhắm mắt giả vờ ngủ, tránh cho sau khi hắn tỉnh lại sẽ khiến mọi người đều xấu hổ, nhưng không ngờ Lâm Sơ Cửu lại nghĩ là thật.

Vì thế lúc này hắn muốn tỉnh cũng không thể tỉnh.

Cũng may, hắn đúng thật là rất mệt mỏi, an tâm ngủ một giấc cũng không sao.

Tiêu Thiên Diệu nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, chìm sâu vào giấc ngủ......

Người gõ cửa là Ngô đại phu, đưa hòm thuốc tới cho Lâm Sơ Cửu. Ngô đại phu không biết tình hình bên trong, nhưng trực giác nói cho ông biết rằng không nên chọc Vương gia lúc này, vì thế vừa đưa hòm thuốc cho Lâm Sơ Cửu xong, ông liền chạy, "Vương phi, sáng mai ta tới thay đổi cho ngài."

Lâm Sơ Cửu buồn cười lắc đầu, đóng cửa lại, mang theo hòm thuốc đi vào bên trong.

Miệng vết thương của Tiêu Thiên Diệu bị dính bẩn, nàng cần phải rửa sạch lần nữa, để nước sát trùng không làm bẩn khăn trải giường, Lâm Sơ Cửu đành phải đặt dưới chân Tiêu Thiên Diệu một lớp lót không thấm nước.

Đối với Lâm Sơ Cửu mà nói, Tiêu Thiên Diệu là nam nhân nhưng cũng là người bệnh. Đối với người bệnh, Lâm Sơ Cửu không để tâm tới chuyện nam nữ, chỉ cẩn thận tránh miệng vết thương, một tay nhấc chân Tiêu Thiên Diệu, một tay đặt tấm lót không thấm nước xuống phía dưới.

Với Lâm Sơ Cửu, đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với Tiêu Thiên Diệu mà nói lại là đụng chạm da thịt, tiếp xúc thân mật.

Khi bàn tay nhỏ mềm mại vừa đặt ở trêи đùi hắn, một luồng khí nóng đột nhiên tỏa ra từ giữa hai chân hắn...... trong một nháy mắt như vậy, cả người Tiêu Thiên Diệu cứng lại, giống như có một loại xúc động không chịu khống chế ập vào trong lòng.

Lâm Sơ Cửu, nàng thật nguy hiểm!

Tiêu Thiên Diệu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đẩy Lâm Sơ Cửu ra thật xa, nhưng......

Không đợi hắn động thủ, Lâm Sơ Cửu đã buông lỏng chân hắn, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy trống rỗng.

Được thôi, so với cảm giác mất mát này, hắn thà rằng bị dày vò vẫn hơn!

Nhưng, hắn không có cơ hội!

Lâm Sơ Cửu tự mình rửa sạch miệng vết thương cho hắn, bôi thuốc lên miệng vết thương.

Tiêu Thiên Diệu cảm thấy giống như đã đánh mất thứ gì đó, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép hắn mở miệng lúc này, để Lâm Sơ Cửu tới gần một chút, gần hơn một chút nữa......

Hắn nhắm hai mắt, lặng lẽ trấn tĩnh tâm tình của mình, hưởng thụ sự bình yên hiếm có và sự chăm sóc tỉ mỉ của Lâm Sơ Cửu.

Tiêu Thiên Diệu không thể nhìn được biểu cảm của Lâm Sơ Cửu lúc này, nhưng có thể tưởng tượng ra được biểu tình nghiêm túc và động tác mềm mại nhẹ nhàng của nàng. Miếng bông chạm nhẹ vào vết thương, giống như lông chim nhẹ phẩy, không đau, chỉ khiến người cảm thấy ngứa......

Băng vải quấn quanh hai chân, dường như không còn có cảm giác bị trói buộc giống như lúc trước, cũng không khó chịu giống như lúc trước nữa.

Tiêu Thiên Diệu nghĩ, để Ngô đại phu tháo băng vải xuống, quả nhiên là một quyết định anh minh, ngay cả khi bị Lâm Sơ Cửu chỉ cây dâu mắng cây hòe một trận, hắn cũng cảm thấy không sao......

~~~Hết chương ~~~

Truyện Chữ Hay