Edit: Nấm Cô
"Tránh ra, tất cả tránh ra cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe một tiếng âm thanh mãnh liệt kèm chấn động từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người không hiểu có chuyện gì, đều theo bản năng tránh ra một bên, Hoa Khinh Ngôn giật mình nhưng liền nhìn thấy một người vóc dáng cường tráng.
Người mặc y phục thị vệ trên người đều là vết thương dìu người đàn ông trung niên bước nhanh tiến đến, lo lắng nhìn chung quanh, miệng quát hỏi:
"Vương dược sư đâu, Vương dược sư ở đâu!"
Mà phía sau hắn là hai người thị vệ khiêng cáng cứu thương một người cũng toàn thân đều vết thương như vậy, thảm hại vô cùng nam tử chừng hai mươi tuổi.
Nam tử đi vào, quan trọng nhất là đùi phải của nam tử kia vậy mà gãy mất chỉ còn dính lại có một lớp da.
"Trời ạ, chân của hắn bị chặt đứt!"
"A! Đây không phải là tứ Hoàng Tử rèn luyện ở bên ngoài sao?! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người nghị luận ầm ỉ, nhìn tứ Hoàng Tử bị khiêng vào trong phòng đấu giá để dưới đất.
Trưởng thị vệ lúc này thấy Vương Phong ở lầu hai, bay thẳng trên lầu hai cầm lấy bả vai Vương Phong rồi cùng xuống dưới.
Đến, vội vàng nói:
"Vương dược sư, ngươi mau đi xem chân của tứ Hoàng Tử một chút!"
Vương phong bị xách xuống lầu, sắc mặt có chút khó coi, nhưng đối với hoàng thất, không thể làm gì khác hơn là nhịn, ngồi xổm xuống kiểm tra, chân của tứ HoàngTử hầu như gãy hết.
Hoa Khinh Ngôn tùy ý nhìn lướt qua tứ Hoàng Tử, mặt hắn như ngọc đôi mắt có thần, tuy là bị gãy chân sắc mặt tái nhợt,
Mấy lọn tóc xốc xếch dính vào bên mặt, có vẻ hơi chật vật, lại không rên một tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Phong,
Trong mắt luôn luôn hiện lên tia sáng khao khát, cực kỳ giống những chiến sĩ nàng trị liệu kiếp trước kia.
Nhưng mà Vương Phong nhìn trong chốc lát liền nói chắc chắn:
" Chân tứ Hoàng Tử là bị yêu thú cắn đứt, vết thương nham nhở, trừ phi có cửu phẩm cùng với cốt sinh cơ đan, nếu không thì không chữa được."
Tứ Hoàng Tử nghe thế làm tan vỡ một tia hy vọng cuối cùng của hắn, hào quang trong mắt nháy mắt ảm đạm xuống, tuy là hắn cũng hiểu được hy vọng không lớn, nhưng thực sự nghe được câu này, vẫn càng đặc biệt thấy mất mát và thống khổ
Mọi người khóc thút thít không ngớt, tứ Hoàng Tử chính là thiên tài luyện võ hạng nhất hạng nhì, gần như ngang hàng cùng thái tử, nhưng bây giờ lại gãy chân, ngay cả Vương dược sư cũng trị không được, thật sự là thế sự vô thường, giống như thiên tài Hoa Hạo Nguyệt của An Quốc Công phủ năm đó.
Trưởng thị vệ cường tráng lại đột nhiên xốc cổ áo của Vương phong lên, đôi mắt màu đồng hung hăng nhìn hắn chằm chằm, phẫn nộ quát:
"Không được, ngươi nhất định phải chữa chân của tứ Hoàng Tử cho tốt!"
Viền mắt thị vệ trừng mắt đã có chút ẩm ướt, nếu không phải tứ Hoàng Tử vì cứu hắn làm sao lại bị yêu thú cắn đứt chân, đều do hắn làm tàng làm hại tứ Hoàng Tử biến thành như vậy, nếu như chân tứ Hoàng Tử trị không được, dù cho hắn chết mười lần cũng không hết tội.
Vương Phong khóc không ra tiếng thân làm luyện dược sư lợi hại nhất thành, chưa từng bị đối đãi vô lễ như vậy, lập tức quát lên:
"Buông ra, chân tứ Hoàng Tử hiện tại chỉ có long viêm đại lục cửu giai luyện đan sư bách thảo tử có thể cứu, thứ cho ta bất lực."
"Nói láo! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi ở bên phe thái tử, ngươi chính là cố ý không trị cho tứ Hoàng Tử đúng không!"
"Diệp Thanh, không nên làm khó Vương dược sư."
Tứ Hoàng Tử cho dù biết chân mình không chữa được, vẫn lý trí nhữ cũ, Hoa Khinh Ngôn nghĩ đến Tứ Hoàng Tử này giống như chiến sĩ kiên cường bất khuất kiếp trước, trong lòng có chút cảm xúc.
Diệp Thanh lại nắm thật chặt lấy cổ áo của Vương phong không thả, hắn là cửu giai võ giả, Vương phong mặc dù là dược sư, lại chỉ có thất giai, tránh không thoát, chỉ có thể không khách khí nói:
"Buông! Ta nói rồi hiện tại chỉ có cửu giai thuốc Thánh có thể trị được chân của tứ Hoàng Tử, nếu ngươi không tin, đi tìm người khác đến chữa, ta có thể không chút khách khí mà nói, nếu ngươi có thể tìm tới người không cần thêm cốt sinh cơ đan liền chữa chân của tứ Hoàng Tử thật tốt, ta liền tự chặt hai chân cho ngươi xem!"
"Oa, Vương dược sư cũng đã nói như vậy, xem ra chân tứ Hoàng Tử thực sự không cứu được."
"Đúng vậy, thêm cốt sinh cơ đan chỉ có long viêm đại lục đệ nhất thuốc Thánh bách thảo tử mới có thể luyện chế, không ai có thể có khả năng tìm được một trăm loại cây lá."
Lúc mọi người ở đây khóc thút thít, một giọng nói của cô gái thanh thúy mà tự tin vang lên
"Ta có thể trị hết cho tứ Hoàng Tử!"
Mọi người quay đầu, liền thấy sắc mặt vàng như nến vóc người gầy nhom ăn mặc váy vải thô sự tồn tại như vô hình Hoa Khinh Ngôn, cả căn phòng đấu giá trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động...
"A ha ha ha hắc, ngay cả Vương dược sư cũng trị không được, chỉ ngươi phế vật này cũng muốn chữa tứ Hoàng Tử cho tốt, kiếp sau đi!."
Vẫn luôn yên lặng âm thầm xem náo nhiệt bỗng Dõan Tử Bạch cười to lên.
"Đúng là, một cái phế vật nói khoác vậy mà không biết ngượng, cũng không biết người nào cho cho nàng lá gan nói lời này, nếu nàng có thể chữa tốt cho tứ Hoàng Tử, ta đây liền thưởng cho nàng đủ một vạn kim phiếu mỗi năm!"
"Xuy! Phế vật kia có thể trị hết chân của tứ Hoàng Tử, ta cũng đem hai vạn kim phiếu cho không nàng nhé.”
Tất cả mọi người đi theo ồn ào cười to.
Diệp Thanh lại xáchVương phong ném một cái, mang theo khí thế bén nhọn vội vàng hai ba bước đi tới phía trước Hoa Khinh Ngôn, dùng sức nắm ở hai vai của nàng, biểu tình bởi vì kích động sắc mặt đỏ lên có vẻ hơi hung tàn, tục tằng lớn tiếng nói:
"Tiểu nữ oa, ngươi thật có thể cứu chân của tứ Hoàng Tử!!"
Nếu như thiếu nữ khác sớm bị hắn dọa sợ đến chân run lên, Hoa Khinh Ngôn lại không biểu hiện gì.
Vừa rồi nàng và tiểu nhị xác nhận, thế giới này chẳng những có dược liệu cơ bản nàng cần, dược liệu đã tuyệt chủng tại thế kỷ hai mươi ba có thể đều sẽ có, chỉ cần nghĩ đến điểm này, nàng không khỏi có chút kích động, có dược liệu, lấy kỹ thuật, chữa cho tốt chân của tứ Hoàng Tử căn bản không phải vấn đề.
"Tứ Hoàng Tử, người đừng bị nàng lừa, nàng chính là phế vật An quốc công phủ Hoa Khinh Ngôn, nàng ngay cả thiên phú tu luyện chưa từng có, không có khả năng chữa cho tốt chân của người."
Doãn Tử Bạch nhắc nhở tứ Hoàng Tử.
Bị Diệp Thanh ném ở một bên Vương Phong cũng châm chọc khiêu khích nói:
"Tứ Hoàng Tử, chỉ bằng nàng nếu là có thể chữa cho tốt chân của người, ta không nói hai lời tự phế hai chân!"
Hoa Khinh Ngôn vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía tứ Hoàng Tử, đã thấy trong mắt tứ Hoàng Tử một lần nữa hiện lên ước ao, nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt kiên định mở miệng nói:
"Ta tin tưởng nàng."
Ánh mắt Hoa Khinh Ngôn có chút ấm áp, cười yếu ớt nói:
"Tứ Hoàng Tử sẽ không thất vọng."
Doãn tử bạch cũng là ở phe thái tử kia, ước gì tứ Hoàng Tử trị không hết, dĩ nhiên lập tức không ngừng ồn ào lên nói:
"Ha ha ha, tứ Hoàng Tử vậy mà tin tưởng một cái phế vật, đến đây, không phải mới vừa có người muốn tặng kim phiếu sao, đúng lúc hôm nay buồn chán, không bằng mở đánh cuộc, liền đổ phế vật kia có thể chữa khỏi hay không chân của tứ Hoàng Tử, ta đặt mười vạn kim tiền, phế vật tuyệt đối trị không hết chân của tứ Hoàng Tử."
"Ta cũng tới ta cũng tới, ta đặt ba chục ngàn! Chân Tứ Hoàng Tử trị không hết."
"Ta đặt một vạn! Chân Tứ Hoàng Tử trị không hết."
"Này này này, các ngươi muốn ta lỗ vốn chết à, tốt xấu đóng góp một cái đặt tứ Hoàng Tử có thể trị hết bên kia chứ."
Nhóm người Doãn Tử Bạch kia lại ngông cuồng như thế ngay trước tứ Hoàng Tử, giống như tứ Hoàng Tử đã thất thế rồi vậy.
Diệp Thanh tức giận đến mức nắm chặt tay thành hai quả đấm, tứ Hoàng Tử nhẹ nhàng nói:
"Diệp Thanh, không nên vọng động."
Hoa Khinh Ngôn gặp mặt tứ Hoàng Tử lại còn có thể mặt không đổi sắc, ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng, nàng cũng tự tin lớn tiếng nói:
"Ta đặt một nghìn kim phiếu, chân tứ Hoàng Tử có thể trị hết!"