"Y Đằng, con thấy bộ này thế nào?"
Mẹ Châu mặc chiếc váy mà bản thân vừa tỉ mỉ chọn lựa đứng trước Y Đằng, bà khá hài lòng với nó.
Màu sắc tuy không quá nổi bật nhưng vẫn giữ được sự trẻ trung và sang trọng, đúng như sở thích của bà.
Chất liệu vải cũng rất tốt, vừa mềm vừa mịn, khiến mẹ Châu hài lòng không thôi.
Bà nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, chỉ hy vọng con trai sẽ đưa ra một lời khen hợp ý mình.
Đối diện với ánh mắt nồng cháy của mẹ, Y Đằng cũng không thể nào qua loa đánh giá.
Hắn nghiêm túc nhìn chiếc váy một lượt, rồi gật đầu cảm thán.
"Con thấy đẹp lắm, hợp với mẹ."
"Vậy mẹ mua nhé?"
"Dạ."
Đợi được câu trả lời của Y Đằng, mẹ Châu liền vui vẻ rời đi.
Bà cảm thấy định ra ngoài hôm nay rất sự thật rất tốt, có thể cùng con trai hẹn hò cùng con trai như vậy khiến mẹ Châu không khỏi nhớ đến khoảng thời gian bản thân từng dẫn Y Đằng đi dạo phố.
Từ nhỏ hắn đã rất ngoan và vâng lời, chưa bao giờ khiến bà và Quân Đình phật lòng.
Càng như vậy mẹ Châu lại càng đau lòng đứa trẻ này.
Nhân lúc mẹ vào phong thay quần áo, Y Đằng liền đi đến quầy thanh toán.
Hắn rất ít khi mua đồ, nên số tiền mà gia đình cho hắn để tiêu vặt hầu như không dùng đến.
Để đó nhiều năm cuối cùng cũng có thể nhắm mắt mà mua một bộ quần áo đắt tiền cho mẹ.
Mặc dù con số không ấy khiến hắn rất là nhức mắt nhưng vẫn bấm bụng rút thẻ ra thanh toán.
Âm thầm tính toán số tiền nên tiêu trong tháng sau rồi Y Đằng cũng gật gù chấp nhận kế hoạch sinh hoạt mới.
Khi hắn thanh toán được một lúc thì mẹ Châu cũng từ từ ra tới, bà chuẩn bị trả tiền nhưng bị Y Đằng ngăn lại.
"Con trả rồi."
"Con trả rồi?"
Mẹ Châu khá ngạc nhiên vì câu nói của hắn, bà không ngờ sẽ có một ngày đi shopping lại được con trai trả tiền đâu.
Mặc dù trước đây Y Đằng thỉnh thoảng cũng sẽ mua đồ tặng mình nhân ngày sinh nhật hoặc những ngày đặt biệt khác nhưng lần này không giống như vậy.
Mẹ Châu không giấu nổi nét tươi cười trên mặt, mấy bà bạn của bà mấy ai lại được con trai thương yêu như vậy chứ.
Một đám lù lù chỉ biết nói chuyện cọc cằn với mẹ, Y Đằng của bà là tốt nhất.
Mẹ Châu nhịn được mà bẹo má hắn, nụ cười trên mặt ngày càng tươi.
"Con trai của mẹ mau lớn thật! Mới đó đã biết trả tiền cho mẹ rồi!"
Mặc dù rất ngại vì bị mẹ bẹo má nhưng Y Đằng vẫn cố che giấu nét ngại ngùng trên gương mặt.
Hắn vờ như không nghe thấy, rồi nhanh chóng lôi kéo mẹ rời khỏi nơi đó, tránh đi ánh mắt như đang cười mình của cô nhân viên gần đó.
Y Đằng vẫn không quen với kiểu đối đãi này của mẹ..Hắn dẫn bà đến một quán ăn ở tầng , rồi gọi món.
Trong khoảng thời gian ấy Y Đằng không thể nào nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của mẹ mình, bà thật sự rất vui.
Nét tươi cười đều hiện rõ trên gương mặt, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó của mẹ hắn liền không khỏi ngượng ngùng.
Thật ra Y Đằng cũng là người có da mặt mỏng nha!
Hắn biết rằng mẹ rất thích sự đối đãi ân cần này, cũng là người không ngại thể hiện sự yêu thương.
Nhưng Y Đằng không như vậy, nổi khi hắn mua quà cho mẹ rất ngại ngùng, không biết đưa như thế nào, cũng không biết nên nói gì để bà vui vẻ.
Những lúc như vậy chỉ có thể lén lút vào phòng ba mẹ, lặng lẽ đặt quà lên bàn, rồi giả vờ bận rộn gấp gáp rời khỏi nhà.
Y Đằng thật sự không chịu được cái nhìn cảm động của ba mẹ, hắn sẽ ngại đến mức tìm lổ để chui xuống mất.
Y Đằng lảng tránh ánh mắt như muốn nói về chuyện khi nãy của mẹ, hắn đưa cho bà quyển menu bên cạnh, rồi vội vàng đứng lên.
"Mẹ gọi món đi, con đi vệ sinh một chút."
Nhìn bóng lưng như đang bỏ chạy của con trai mà bà Châu không khỏi phì cười.
Đứa con này lớn lên cũng đáng yêu thật, bà còn chưa chọc tiếng nào đã chạy mất.
Về phía Y Đằng, hắn vào nhà vệ sinh liền yên lặng đứng đó, mặc kệ những người ra vào nhìn hắn vô cùng kì lạ.
Đợi được một lát, khi cảm thấy mẹ sẽ không nhắc việc trả tiền nữa liền rửa tay rời khỏi.
Đoạn đường từ bàn ăn đến toilet khá dài, Y Đằng vừa ra đến sảnh chính liền va phải người mà hắn không muốn gặp nhất.
Vì quá ngạc nhiên nên hắn không khỏi đứng bất động tại chỗ.
Lúc này Y Đằng muốn trốn cũng không được mà chạy cũng không xong.
Xung quanh hoàn toàn không có chỗ nào để trốn cả..
Hơn hết hắn cũng sớm bị Chân Đồng bắt gặp.
Cô hơi ngỡ ngàng nhìn Y Đằng rồi máy móc gật đầu.
Da đầu hắn đổ một tầng mồ hôi, cái này cũng trùng hợp quá rồi.
Tình hướng bất ngờ như vậy khiến hắn không biết nên làm thế nào để trông tự nhiên hơn.
Y Đằng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không nhìn thấy bàn ăn của hắn và mẹ thì mới an tâm mỉm cười.
"Trùng hợp thật..
em cũng đến đây à.."
Nụ cười của Y Đằng khiến Chân Đồng thoáng chốc cảm thấy hắn cũng máy móc không kém cạnh cô tí nào.
Điều này giống như không hoan nghênh sự hiện diện của cô, nó khiến Chân Đồng khỏi dấy lên suy nghĩ rằng không biết Y Đằng có ghét mình không.
"Em đến đây ăn cơm với gia đình."
Cô nhìn sắc mặt Y Đằng một lát liền do dự không biết nên nói lời tạm biệt như thế nào, cũng không khỏi tò mò tại sao hắn lại dùng vẻ mặt cứng ngắc đó để nói chuyện với mình.
Nếu Y Đằng không có thiện cảm với cô thì cô cũng sẽ cố hết sức tránh né hắn, Chân Đồng không hy vọng sẽ tạo được một mối quan hệ tốt với người không thích mình.
Từ trước đến nay cô rất dễ bị người khác ghét, nên chỉ cần ai đó phát tính hiệu không chào đón mình thì Chân Đồng liền rất dứt khoát gạch rõ giới hạn với người đó.
Mặc dù cô khá có thiện cảm từ lần đi Lam Đình với Y Đằng, cảm thấy hắn người dễ nói chuyện và rất tỉ mỉ trong công việc.
Chân Đồng cũng muốn kết bạn với hắn nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô đang hy vọng tạo được mối quan hệ tốt với người không thích mình.
Đang viễn vông với mớ suy nghĩ thì Y Đằng đột nhiên lên tiếng, khiến Chân Đồng thoát khỏi tưởng tượng.
"Anh cũng đến đây ăn cơm..
em ngồi bàn nào?"
"Em ngồi phòng đặt trước."
Nghe cô nói vậy cũng làm Y Đằng nhẹ nhõm không ít, phòng đặt trước ở đây nằm ở phía đối diện với bàn của hắn và mẹ.
Nên cũng không cần lo việc Chân Đồng sẽ lần nữa "tình cờ" nhìn thấy hắn.
"Khi nào em quay về thành phố Z? Không biết em nhận được liên lạc chưa nhưng Tử Lương nói rằng chúng ta có thể phải gặp nhau ngay sau khi về trường."
"Tại sao vậy ạ?"
"Chắc là do chúng ta đậu vòng một rồi, cần chuẩn cho vòng hai."
Chân Đồng khá ngờ nghệch khi nghe Y Đằng nói xong.
Đậu cái gì chứ? Cô có chút không hiểu nha.
"Đậu cái gì ạ?"
Nhìn nét mặt như đang nghệch ra của Chân Đồng, hắn liền nhận ra người vẫn luôn không xem tin nhắn trong nhóm chat là ai.
Y Đằng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi cho lấy lệ.
"Em chưa xem tin nhắn à?"
"Điện thoại em bị hư, sửa không được, phải mua cái khác."
"À..
Ý anh là chúng ta đậu vòng một kì thi chụp ảnh rồi.
Bộ ảnh chụp ở Lam Đình đó."
Y Đằng bình thản quan sát biểu cảm của Chân Đồng.
Bình thường hắn không chú tâm đến sắc mặt của người khác, nhưng hôm nay bầu không khí xung quanh cô rất lạ.
Sau khi nghe hắn nói xong khóe miệng nho nhỏ không khỏi nhếch lên, vừa như muốn cười mà là ngại ngùng không dám.
Khá khác so với mọi ngày.
Khi nhìn Chân Đồng, hắn chỉ cảm thấy cô rất tĩnh lặng, hòa toàn không có cảm giác của sự sống.
Ở câu lạc bộ cảm giác tồn tại của cô rất thấp, chỉ cần lơ là một chút liền có thể quên mất còn có một người tên Diêu Chân Đồng trong câu lạc bộ của bọn họ.
Cô rất ít khi tươi cười, thậm chí cũng không có biểu cảm dư thừa nào trên mặt.
Nói tốt thì là khí chất bình tĩnh, nói không tốt thì cứng ngắc như một khúc gỗ.
Chỉ là bây giờ hơi khác biệt một chút, ánh mắt của Chân Đồng lóe sáng, khóe miệng nhẹ nhếch lên như đang kiềm chế cảm xúc vui vẻ của mình.
Khoảnh khắc này khiến Y Đằng cảm thấy cô vô cùng chân thật, như một người đang sống thật thụ.
Hắn không tự chủ mà nhìn vào ánh mắt của cô lâu hơn một chút.
Lúc Y Đằng dạy Chân Đồng cách chụp ảnh, cô lúc đó rất nghiêm túc học hỏi.
Hắn có thể nhìn ra sự thích thú trong thái độ bình tĩnh đó của Chân Đồng, cá nhân Y Đằng rất có thiện cảm với những người có nhiệt huyết với công việc.
Hắn hy vọng có thể tiếp xúc và làm việc với những người nghiêm túc và khắc khe với kết quả đạt được như vậy.
Tự dưng Y Đằng lại dấy lên cảm xúc muốn làm việc cùng Chân Đồng, hắn cảm thấy cô sẽ hoàn toàn rất tốt công việc của mình, cũng rất có sức sống khi làm một điều gì đó.
Phong cách làm việc cũng rất giống Y Đằng, như vào lần chụp ảnh ở Lam Đình khi đó họ từng nhắc đến cách chụp ảnh của bản thân.
Có những người sẽ chụp rồi mới xem ảnh này có thể chỉnh sửa như thế nào hoặc chụp rồi mới nhận ra bức ảnh đó không thể edit được.
Nhưng hắn và Chân Đồng lại khác, cả hai đều sẽ suy đoán xem ở cảnh này có thể edit như thế nào và đó có phải là bức ảnh mà bản thân muốn chụp hay không.
Nếu không phải sẽ tuyệt đối không nhìn đến.
Họ không chụp rồi để đó, những thứ không cần thiết đều bị họ nhanh chóng loại bỏ trong đầu.
Chỉ điểm đó thôi cũng khiến Y Đằng rất tán thưởng Chân Đồng, hắn biết thành tích của cô luôn rất tốt, rất xuất sắc trong học tập.
Những chuyện này đều từ miệng mẹ mà nghe được.
Lúc ấy Y Đằng có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghe rồi để đó, hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng lúc này Y Đằng mới thật sự hiểu được vì sao Chân Đồng lại học tốt như vậy.
Cô luôn cố gắng từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, một ưu điểm rất đáng học hỏi.
Nghĩ đến đây hắn liền tiếc nuối tại sao hai người không cùng khoa, nếu như vậy Y Đằng đã sớm mời Chân Đồng cùng làm bài tập nhóm cùng mình thay vì Vũ Tâm lười biếng đó rồi..