Edit: Lạc Lạc
Hoắc Viễn Chu nhận được cuộc gọi từ giám đốc điều hành của công ty tài sản Hoa Thành là lúc anh vừa liên lạc xong với tổ chức cổ phần tư nhân, kết quả không mấy lý tưởng, chắc là Giang Đông Đình đang âm thầm ngáng chân.
Anh đang lo lắng tiếp theo mình phải dự định làm những gì, đã bị cái bánh có nhân này rơi trúng đầu, lập tức có cảm giác chóng mặt lạ thường.
Công ty quản lý tài sản Hoa Thành vẫn luôn là đối tác công ty của bà Lộ.
Trước giờ anh luôn bình tĩnh, nhưng lần này, thế nhưng anh đã ấu trĩ xác nhận lại một lần nữa: “Thang tổng, ngài chắc chắn sẽ cung cấp một nền tảng tài chính chứ?”
Thang tổng cười nói: “Tôi cần phải đùa với anh sao?”
Hoắc Viễn Chu cũng cười, “Điều kiện thì sao?” Anh không bao giờ tin rằng Hoa Thành là một nhà từ thiện.
Thang tổng nói thẳng không kiêng dè: “Muốn 5% cổ phần các kho chứa dầu ở khu vực Trung Đông của anh.”
Chặt chém anh thật là tàn nhẫn, nhưng trước mắt giải quyết chuỗi vốn chục tỷ mới là ưu tiên hàng đầu.
Hoắc Viễn Chu thoải mái đồng ý, “Khi nào thì ngài ký hợp đồng chuyển nhượng vốn?”
Thang tổng: “Thỏa thuận sẽ được ký khi anh tiện quay lại New York, bây giờ hãy thông báo cho CEO và CFO của công ty dược phẩm của anh liên hệ với tôi để biết các thủ tục đầu tư cụ thể, 2.5 tỷ đô la Mỹ, được chia làm ba vào tài khoản công ty của anh, muộn nhất sẽ đến vào cuối tuần này.”
Hoắc Viễn Chu lại ngây ra, sau đó nửa đùa nửa thật: “Thang tổng không sợ tôi sẽ đem tiền ra để sa thải cổ phiếu à?”
Thang tổng: “Tôi không ngại theo dõi tài khoản của anh đến chân trời góc bể kể từ bây giờ.”
Hoắc Viễn Chu rút ra một điếu thuốc và châm lửa lên, kẹp giữa hai ngón tay, tiếp tục trò chuyện với Thang tổng về việc thỏa thuận và tài chính, trước khi kết thúc cuộc gọi, anh lại nói: “Thay tôi cảm ơn Bàng tổng.”
Ném điện thoại lên bàn, Hoắc Viễn Chu thất thần một hồi lâu.
Anh đã biết Lộ Dao quen Bàng Lâm Bân, ngay từ khi ở sân bay Osaka, anh đứng trên tầng hai, thấy được Lộ Dao và Bàng Lâm Bân cùng nhau ra khỏi cửa hải quan, bọn họ không phải là thân quen, mà như là cố nhân gặp lại.
Sau đó anh mới biết về mối quan hệ giữa Bàng Lâm Bân và bà Lộ, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lộ Dao phải đến cầu cứu Bàng Lâm Bân, nhưng cô vẫn gạt anh.
Điếu thuốc bị đốt cháy, chỉ khi cháy đến ngón tay, Hoắc Viễn Chu mới hoàn hồn.
Lúc này ở New York.
Thang tổng báo cáo rõ ràng cuộc trò chuyện giữa ông và Hoắc Viễn Chu cho Bàng Lâm Bân, Bàng Lâm Bân gật đầu, thật ra không phải là ông không muốn che giấu Hoắc Viễn Chu giúp Lộ Dao, mà là Hoắc Viễn Chu hiểu biết rất rõ chi tiết của ông, tuy bọn họ không có cạnh tranh nào trong lĩnh vực tài chính này, nhưng bọn họ vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh trong ngành dầu khí ở nước ngoài.
Những công ty quản lý tài sản mà ông nắm giữ cổ phần, Hoắc Viễn Chu cũng quen thuộc như lòng bàn tay.
Thang tổng hỏi: “Còn 5% cổ phần thì sao?”
Bàng Lâm Bân vuốt dọc ngón tay theo mép ly, “Chuyển tới danh nghĩa của Lộ Dao đi, coi như là quà cưới tôi tặng con bé.”
“Rõ.”
Bàng Lâm Bân đứng dậy, đi được vài bước lại quay đầu lại nói với Thang tổng: “Cuối tuần này cùng tôi đến Bắc Kinh, Hoắc Viễn Chu có triển vọng đầu tư vào các công ty dược phẩm trong nước."
Sau đó ông gửi một tin nhắn cho Lộ Dao: 【 Tuần sau chú sẽ có vài ngày rảnh rỗi, làm hướng dẫn viên du lịch cho chú, sẽ có tip*. 】
*Tip: tiền boa
Lộ Dao đang làm phân tích dữ liệu, sau ba tiếng làm việc bận rộn, đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, khối lượng công việc như này cũng như là một bữa ăn sáng đối với các đồng nghiệp khác trong ngân hàng đầu tư của bọn họ, nhưng đối với một tân binh nhỏ bé như cô, tựa như một đứa trẻ một tuổi đang chạy bộ, lảo đảo và xiêu vẹo, thỉnh thoảng còn sẽ té nhào thành hình chữ X.
Đột nhiên điện thoại để bên cạnh bàn phím rung lên, cô uống vài ngụm nước rồi mới nhấn mở ra xem, không ngờ lại là Bàng Lâm Bân, cô hỏi: 【 Tiền boa cao không? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Bù vào số tiền lương mà cháu bị khấu trừ lúc xin nghỉ, còn đưa cháu đi gặp một ngôi sao nhỏ. 】
Lộ Dao cũng theo đuổi các ngôi sao, nhưng không điên cuồng, cô hỏi: 【 Sao nam hay sao nữ? 】
Bàng Lâm Bân cũng không che giấu: 【 Nam. 】
Lộ Dao suy nghĩ hồi lâu, nam nghệ sĩ họ Bàng duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chỉ có mỗi ông chú hát bài Hai con bướm đó, người khác cô thật sự không nhớ nổi.
Cô hỏi: 【 Ca sĩ ạ? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Ngũ âm của cậu ta không được đầy đủ. 】
Lộ Dao: 【... Là diễn viên? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Ừ, chú còn có một cuộc phỏng vấn, cuối tuần gặp mặt lại nói tiếp, chú sẽ ở Bắc Kinh từ thứ hai đến thứ bảy, cháu tính tiền lương trong sáu ngày đi, cộng thêm một ngày tăng ca. 】
Lộ Dao mỉm cười, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngôi sao nhỏ đó, nụ cười trên gương mặt cô lại nhạt đi rất nhiều, ban đầu còn cho rằng Bàng Lâm Bân có thể đưa cô đi gặp ảnh đế hay đại loại như thế.
Cô chỉ mới đến làm được hai ngày trong tuần này, cuối tuần lại xin nghỉ, ngày cô bị đuổi việc chắc cũng không còn xa... Hôm nay là thứ sáu, xin nghỉ cũng sẽ không kịp, làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn căng da đầu gửi đơn xin nghỉ cho nữ ma đầu Mạn Địch, còn cho rằng nữ ma đầu sẽ cho gọi cô để chỉ trích nặng nề một trận, xét cho cùng điều mà nữ ma đầu ghét nhất chính là những người trong đoàn đội xin nghỉ, trì hoãn công việc.
Không ngờ chưa đầy ba phút, cô đã nhận được chỉ thị, chỉ có hai từ, đồng ý.
Lộ Dao ngơ ngác hồi lâu, không lẽ đúng như lời Chu Toàn nói, cô còn không đủ tư cách để bị Mạn Địch mắng?
Lúc ăn cơm vào buổi trưa, vì Chu Toàn đã đến Hồng Kông công tác, cô lại không quen biết ai khác, nên cô phải đến nhà ăn một mình, ăn một bữa trưa thịnh soạn, nghe bàn bên cạnh buôn chuyện rôm rả.
“Này, nghe nói tháng sau phó tổng của chúng ta sẽ đến chi nhánh ngân hàng, để tham dự một cuộc họp tóm tắt báo cáo công việc giữa năm tại Trung Quốc, không biết có thật không.”
“Tôi cũng nghe nói vậy, vị phó tổng tồn tại như thần này cuối cùng cũng phải vạch trần khăn che mặt thần bí.”
"Nghe mấy đồng nghiệp ở trụ sở chính đã gặp qua anh ta nói là, anh ta và Tưởng tổng được mệnh danh là hai bông hoa vàng của ngân hàng đầu tư Hải Nạp chúng ta, hàng ngàn phụ nữ phải xếp hàng để được ngủ với bọn họ.”
“Trợ lý cấp cao của phó tổng là một nữ ma đầu số một, kiêm nhiều chức trong trụ sở chính, năng lực tài hoa đè bẹp tất cả những người đàn ông trong trụ sở, cũng không buồn quan tâm đến Tưởng tổng của chúng ta.”
...
Lộ Dao húp vài ngụm canh để giảm bớt sự choáng ngợp, sau đó lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 Anh biết phó tổng ngân hàng đầu tư của em không? 】
Hoắc Viễn Chu: 【 Ừ, sao thế? 】
Lộ Dao: 【 Nghe nói có rất nhiều phụ nữ xếp hàng để được ngủ với anh ta, em cảm thấy một người đàn ông như vậy chắc chắn sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn. 】
Hoắc Viễn Chu nhìn màn hình điện thoại, sinh hoạt cá nhân của anh hỗn loạn khi nào? Anh chuyển chủ đề và hỏi cô: 【 Ăn cơm chưa? 】
Lộ Dao: 【 Đang ăn, anh thì sao? 】
Hoắc Viễn Chu không đề cập đến việc đầu tư của Bàng Lâm Bân, anh nói với cô: 【 Anh ăn ngay đây, tối nay anh sẽ đón em tan ca, sau đó đi ăn thịt nướng mà em thích. 】
Lộ Dao gửi cho anh vài icon hôn môi.
Hoắc Viễn Chu cất điện thoại vào, chuẩn bị đi ăn, vừa xuống đến tầng trệt của chi nhánh công ty, đã nhận được cuộc gọi từ Tưởng Trì Hoài, hỏi anh: “Đang ở đâu?”
Hoắc Viễn Chu: “Công ty, đang ra ngoài ăn cơm.”
Tưởng Trì Hoài: “Tôi đang ở nhà hàng đối diện công ty của anh.” Nói xong anh lập tức cúp máy.
Hoắc Viễn Chu không lái xe, anh đi bộ đến nhà hàng phương Tây ở bên kia đường, Tưởng Trì Hoài gọi một bữa ăn nhẹ và đã bắt đầu ăn, thấy anh đến, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn, sau đó tiếp tục ăn bò bít tết trên đĩa.
“Tưởng Trì Hoài, bây giờ chỉ cần một ngày không được nhìn thấy tôi là anh sẽ mất hồn mất vía đúng không?” Hoắc Viễn Chu ngồi xuống đối diện với anh, gọi một bữa ăn nhẹ giống như Tưởng Trì Hoài.
Tưởng Trì Hoài cười như không cười, nhìn anh: “Vậy, có muốn chịu trách nhiệm với tôi không?”
Hoắc Viễn Chu: “...” Anh dựa người lên lưng ghế, đặt tay lên cằm: “Nói về mục đích của bữa ăn này đi.”
Tưởng Trì Hoài đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ sợ là anh cũng không có tâm trạng để thực hiện dự án nào của công ty dược phẩm thuộc tập đoàn RT Châu Á, có muốn chuyển cổ phần trong tay cho tập đoàn của chúng tôi không?”
Hoắc Viễn Chu đáp lại không chút do dự: “Không chuyển, ngay cả khi công ty dược phẩm Zurich đổi chủ, tôi cũng sẽ không từ bỏ dự án tập đoàn RT này.”
Nếu không có cái dự án tập đoàn RT này, anh sẽ không đến Tokyo, sẽ không thể gặp lại Lộ Dao, ý nghĩa của dự án này đối với anh không còn dừng lại ở mức tiền mặt nữa.
Anh biết Tưởng Trì Hoài làm như vậy là muốn giải quyết áp lực tài chính của anh.
Tưởng Trì Hoài cũng không cưỡng cầu nữa, tiếp tục ăn thức ăn trên đĩa, sau khi nhai kỹ nuốt chậm, anh lại nói: "Nếu anh thật sự táng gia bại sản, tôi cũng không ngại nuôi anh vài năm.”
Hoắc Viễn Chu ‘ hừ ’ một tiếng: “Chỉ sợ khiến anh phải thất vọng rồi, Bàng Lâm Bân đã chấp nhận đầu tư, toàn bộ vốn sẽ có vào cuối tuần này.”
Lần này anh và Giang Đông Đình xem như hòa nhau một trận, tiếp theo mới thật sự là một trận chiến khốc liệt.
Tưởng Trì Hoài hơi ngạc nhiên, sau đó ngẫm nghĩ và gật đầu.
*
Đến giờ ăn trưa, ông Lộ dành ra thời gian để về nhà, sau khi thay giày, vốn tưởng rằng trong nhà sẽ có một bữa ăn thơm nức, kết quả vào phòng bếp thì thấy, không có dấu hiệu khai hỏa, ông gọi “Bà xã à?"
Không có ai trả lời.
Ông Lộ không khỏi nhíu mày, đi thẳng vào thư phòng tìm, vẫn không có ai.
Lại vào phòng ngủ, bà Lộ đang ngồi trên ghế xem tivi, tivi bị tắt tiếng, quan trọng đây còn là một kênh âm nhạc.
“Ai lại chọc Thái Hậu của tôi thế? Để xem tôi xử lý nó như thế nào.” Ông Lộ ngồi xuống và ôm lấy vai của bà Lộ, “Lại cãi nhau với Cố Diễm à?”
Bà Lộ nheo mắt nhìn ông, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ông Lộ lập tức cho rằng bà xảy ra mâu thuẫn với Cố Diễm, nó đã là chuyện thường ngày nên ông cũng không để trong lòng, mà hỏi bà: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Bà Lộ nhìn chằm chằm ông Lộ một lúc lâu, như nhìn thấy cả những sợi lông đang dựng thẳng lên trong lòng ông, bà nói: “Muốn ăn trái cây, cùng tôi xuống lầu mua đi.”
Ông Lộ thở phào trong lòng, có thể biết ăn, cho thấy vẫn chưa bị chọc giận.
Khi thang máy đi xuống, bà Lộ khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn chòng chọc vào ông Lộ, cuối cùng ông Lộ vẫn không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc hôm nay bà bị làm sao vậy?"
Bà Lộ tạm dừng, hỏi ông: “Biết ai đang sống ở tầng trên không?”
Trái tim ông Lộ đập lên thình thịch, khóe miệng cong lên thành nụ cười cứng ngắc, "Chưa gặp bao giờ, nếu có gặp ở tầng dưới, cũng không biết là ai.”
Bà Lộ bật cười, cười rất chế nhạo, bà cũng không vạch trần, nói: “Là em trai tốt của ông, Hoắc Viễn Chu.”
Ông Lộ: “......”
Thang máy vừa lúc dừng lại ở tầng trệt, bà Lộ cất bước đi ra ngoài, ông Lộ sững sờ, tâm trí hoảng loạn, cũng bước ra theo sau bà, ông đuổi theo bà Lộ vài bước, biết nhưng vẫn hỏi: “Này, làm sao mà bà biết? Hoắc Viễn Chu nói với bà à?”
Bà Lộ nhìn ông bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, “Ông Lộ, nếu đưa ông gia nhập giới giải trí, ông biết người ta sẽ gọi ông là gì không?”
“Là gì?”
“Bình hoa di động.”
“...” Đây là đang châm biếm ông không có một chút kỹ thuật diễn xuất nào sao?
Ông Lộ vội giải thích: “Bà xã, tôi không biết gì hết mà.”
Bà Lộ hỏi vặn lại: “Tôi có nói là ông biết à?”
Ông Lộ: “...”
Đến cửa hàng trái cây, bà Lộ chọn ra một quả sầu riêng, sau đó nói với ông chủ: “Ông chủ, sau khi cân xong hãy bóc vỏ sầu riêng ra giúp tôi, tôi chỉ cần vỏ, thịt sầu riêng ở trong tặng cho anh.”
Ông chủ, “...” Hướng ánh mắt đồng cảm về phía ông Lộ theo bản năng.
Ông Lộ lo lắng, kéo bà Lộ qua một bên, hạ giọng: “Vợ à, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đừng làm như vậy.”