Lộ Dao không đợi Xuyên trả lời, đã có một dãy số Bắc Kinh lạ gọi đến, cô cau mày, biết cô đến Bắc Kinh ngoài gia đình ra chính là Xuyên, nhưng Xuyên không có số điện thoại của cô mà.
Do dự vài giây, cô vẫn nghe máy.
“Tiểu ớt cay, là tôi, Đông Mễ Lộ.”
Lộ Dao: “...” Dừng lại vài giây, đầu óc mới chuyển động, “Mễ Lộ à, chuyện gì thế?”
Nghe thấy hai chữ Mễ Lộ, Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Lộ Dao.
Mễ Lộ cười nói: “Tôi bấm tay tính toán, tối nay cô đang ở Bắc Kinh, cô đang ở đâu thế? Tôi đói bụng sắp chết rồi, vẫn chưa ăn gì cả, đến chỗ cô ăn trực nha.”
Lộ Dao: “... Tôi đến Bắc Kinh, không phải nên là cô mời tôi ăn sao?”
“Tôi là một kẻ nghèo hai bàn tay trắng, đến khách sạn cũng không có khả năng ở, tôi đang cầu xin đấy, cô có thể nuốt không biết xấu hổ xuống được không?”
Lộ Dao: “...”
“Tôi lập tức đi tìm cô đây.” Nói xong Đông Mễ Lộ liền cúp máy.
Sắc mặt Tưởng Trì Hoài chìm xuống, “Đông Mễ Lộ phải không?”
“A?” Lộ Dao có chút mù mờ, hóa ra thật sự gọi là Đông Mễ Lộ, vốn tưởng rằng đêm ở Nara đó, Mễ Lộ đã nói đùa với cô, không ngờ thật sự họ Đông.
“Hỏi em đấy!” Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
“Đúng vậy, là cô ấy, nói muốn đến đây ăn.” Lộ Dao vẫn hơi lung lay, làm sao Đông Mễ Lộ biết được cô đang ăn ở đây?
Vừa mới nói xong, tiếng đập cửa trong phòng riêng đã vang lên, “Tiểu ớt cay, tôi đến rồi.”
Ba người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không phản ứng một lúc.
Một lúc sau, tầm mắt của Tưởng Trì Hoài dừng lại trên người Chu Cảnh Xuyên, “Cậu lại nói bừa gì đó trong nhóm rồi thế?”
Chu Cảnh Xuyên rất vô tội nói: “Tôi chưa nói gì hết nha! Tôi cũng đang bực bội tại sao hành tung của chúng ta lại bị Đông Mễ Lộ nắm giữ rõ ràng như thế đây.”
Đông Mễ Lộ đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy Tưởng Trì Hoài, hơi thở của cô cứng lại, trái tim cũng nhảy đến cổ họng, cô cảm thấy mình đã nhảy vào hố của người đàn ông này và cuối cùng là không thể trèo lên, cô sẵn sàng hôn mê ở đây.
Nơi nào có anh, thì sẽ không có gì ở trong mắt cô.
“Mễ Lộ, sao cô biết tôi ở đây?” Lộ Dao nghi ngờ hỏi, rồi vỗ lên chỗ trống ở bên cạnh: “Lại đây ngồi.”
“Thật ra vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ở bên ngoài, nhưng không chắc chắn, nên mới gọi điện thoại hỏi cô.” Đông Mễ Lộ bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lộ Dao, đầu tiên là nói một tiếng chào hỏi với Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên rồi mới ngồi xuống.
Cô cười nhạt và nói với Chu Cảnh Xuyên: “Không ngờ hai người lại ăn cùng Dao Dao.”
Chu Cảnh Xuyên hừ lạnh một tiếng, “Nếu không cô nghĩ là ai? Là người khác thì cô sẽ đến sao?”
Đông Mễ Lộ ho khan hai tiếng, lén nhìn sang Tưởng Trì Hoài, cho rằng Tưởng Trì Hoài dù ít dù nhiều cũng sẽ nhìn cô, kết quả là anh đang rất hào hứng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lộ Dao có chút không chịu đựng được thái độ của Chu Cảnh Xuyên đối với Đông Mễ Lộ, cô không hài lòng nói với Chu Cảnh Xuyên: “Đến thì đến, cũng không phải để gặp anh, anh phấn khích gì chứ! Anh thật sự cho rằng...”
Đông Mễ Lộ vội vàng ấn tay Lộ Dao lại, lắc đầu ý bảo cô đừng nói nữa, Chu Cảnh Xuyên là người mà Lộ Dao không thể trêu chọc.Lộ Dao nhìn về phía Đông Mễ Lộ, và cố tình đề cao giọng nói: “Không phải tôi vì cô mà bênh vực kẻ yếu, tôi đã sớm thấy khó chịu với anh ta rồi, lúc ở Thượng Hải, tôi đã kết thù oán với anh ta, còn có Nghiêm Duyệt gì đó nữa.”
Đông Mễ Lộ: “...” Gia thế và bối cảnh của Nghiêm Duyệt ngay cả cô cũng không theo kịp, trong vòng tròn này, ngoài Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên ra, ai mà không nhường Nghiêm Duyệt vài phần?
Nhưng dù là Nghiêm Duyệt hay là Chu Cảnh Xuyên, Lộ Dao vẫn chưa đến Bắc Kinh, đã đắc tội hết với những người cao quý nhất trong vòng tròn này.
Tưởng Trì Hoài vô tâm nghe bọn họ ầm ĩ, anh vẫn không chút mảy may và nhìn về phía rực rỡ lung linh bên ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng miết lên mép ly, có lẽ anh đã đoán được là ai nói với Đông Mễ Lộ bọn họ ăn ở đây.
Cơn nghiện thuốc lá của Tưởng Trì Hoài lại trỗi dậy, anh đứng dậy và rời khỏi phòng riêng.
Nhà hàng có khu vực nghỉ ngơi, nhưng có vài đứa trẻ đang chơi đùa ở đó, nên anh đến nhà vệ sinh.
Thật ra cơn nghiện thuốc lá của anh không tính là lớn, có khi bận rộn nửa ngày không hút một điếu cũng không có cảm giác gì.
Nhưng kể từ đêm ở Nara, tay của anh không thể rời khỏi thuốc, đây thật sự không phải là hiện tượng tốt.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa khéo chạm phải Đông Mễ Lộ, nhưng anh không cho rằng đây là trùng hợp.
“Trì Hoài.” Đông Mễ Lộ có vẻ hơi lo lắng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, cười nhạt chào hỏi với anh.
Tưởng Trì Hoài khẽ gật đầu, không có biểu hiện gì, cũng không nói gì nữa, và xoay người đi ra ngoài.
Đông Mễ Lộ theo sát phía sau, gọi anh một tiếng: “Tưởng Trì Hoài.”
Tưởng Trì Hoài dừng chân rồi quay đầu lại nói, “Đông Mễ Lộ, lời từ chối tôi không muốn nói lại lần thứ ba. Cô gái à, chừa lại cho mình chút tự trọng đi. Tôi không phải người đàn ông khác, thích dùng lạt mềm buộc chặt gì đó, tôi đây, thích sẽ muốn có được nó, nếu không thích, cô có cảm động tôi cũng vô dụng, đừng lãng phí thời gian của cô nữa.”
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nếu không phải vì nể mặt Lộ Dao, tối nay tôi sẽ không để cô lại ăn cơm, cũng sẽ không kiên nhẫn nói nhiều với cô như vậy, tự giải quyết cho tốt đi.”
Đông Mễ Lộ biết tối nay cô đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Trì Hoài, nhưng cô thật sự không có ý định tỏ tình lần thứ ba.
Cô nóng lòng giải thích: “Trì Hoài, anh hiểu lầm em rồi, em sẽ không tự làm mất mặt mà để anh từ chối một lần nữa, thật sự em chỉ đến đây để gặp Lộ Dao.”
Tưởng Trì Hoài hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Chỉ hy vọng như thế..”
Đông Mễ Lộ: “…” Trái tim cô quặn đau, không đi theo anh nữa, dáng người cao lớn và hiên ngang của anh ngày càng mơ hồ trước mặt cô, cho đến khi biến mất trong tầm mắt.
Người đàn ông này đối với cô mà nói, chính là một loại thuốc độc mà không có thuốc giải.
Nhưng cô vẫn cố chấp uống.
Đến tận bây giờ vẫn không hối hận.
Cô nhịn không được tự giễu: Đông Mễ Lộ, mẹ nó mày thật sự điên rồi mà! Mày biết rõ anh ấy yêu Lộ Dao, sao mày vẫn có thể da mặt dày đến mức chủ động tìm tới cửa rồi chuốc lấy nhục nhã chứ!
Cô vừa nâng bước, di động đã vang lên, cô lấy ra xem, hiển thị người gọi là Nghiêm Duyệt. Cô bực bội tắt điện thoại đi, mẹ nó thật sự là người này còn phiền hơn nữa!
Phòng riêng.
Lộ Dao thấy Đông Mễ Lộ vẫn chưa trở về, hỏi Tưởng Trì Hoài: "Sao anh không về cùng cô ấy?”
Tưởng Trì Hoài nhàn nhạt nhìn cô: “Nhà vệ sinh nam và nữ không thông nhau.”
Lộ Dao: “... Đừng nói với tôi, anh là tên ngốc, không biết Mễ Lộ đến để làm gì? Cô ấy đuổi theo anh ra tận nước ngoài, cuối cùng là gần như tiền ở khách sạn cũng không có, anh thật sự không thấy cảm động một chút nào sao?”
Tưởng Trì Hoài do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “Chuyến đi lần trước của tôi không có Nara.”
Chu Cảnh Xuyên không khỏi ngước mắt lên nhìn Tưởng Trì Hoài, a, thật sự khiến anh mở ra cánh cửa thế giới mới, thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại ngây thơ đến mức đuổi theo một cô gái qua tận bên kia đại dương.
Lộ Dao nhẹ nhàng cắn môi, nói vậy thật ra gặp được anh ở Nara cũng không phải có duyên, về nước cùng chuyến bay cũng không phải trùng hợp, từ giờ khắc này, cô quyết định không bao giờ khuyên anh tốt với Đông Mễ Lộ một chút nữa, bởi vì cô cũng không thể tốt với anh.
Nhân viên phục vụ đã mang thức ăn đến, và đặt lên bàn ăn.
Tưởng Trì Hoài hỏi nhân viên phục vụ: “Đây là những món ăn đắt nhất trong nhà hàng à?”
“...” Nhân viên phục vụ sửng sờ, lần đầu tiên có khách hàng hỏi một vấn đề kỳ lạ như thế.
Chu Cảnh Xuyên đang uống nước, bị câu hỏi này của Tưởng Trì Hoài khiến phải lập tức phun ra, anh ho sặc sụa không ngừng, anh cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày mình phải chết vì nước trà.
Tưởng Trì Hoài nói tiếp: “Chút nữa đặt món ăn đắt thứ nhất và đắt thứ hai đến trước mặt cô ấy.” Anh khẽ hất cằm, ý bảo đặt xuống vị trí của Lộ Dao.
Nhân viên phục vụ đáp lại "vâng".
Lúc Đông Mễ Lộ đi vào, Chu Cảnh Xuyên vẫn đang ho, cô lịch sự hỏi một câu: “Anh Cảnh Xuyên sao vậy?”
Lộ Dao nói: “Ăn phải ruồi.”
Đông Mễ Lộ: “...” Cô vội vàng đá nhẹ vào chân của Lộ Dao ở dưới bàn, rồi làm một động tác im lặng về phía Lộ Dao.
Dám nói như vậy với Chu Cảnh Xuyên, chắc chắn Lộ Dao là người đầu tiên.
Đông Mễ Lộ cảm thấy, Lộ Dao kiêu ngạo và ngang ngược như thế, là vì cô vẫn không hiểu Chu Cảnh Xuyên, anh ta là một tổ tông có thù tất báo.
Chu Cảnh Xuyên uống thêm hơn nửa ly nước nữa, cơn ho mới dừng lại, anh híp mắt nhìn về phía Lộ Dao: “Nghe nói cô vẫn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đúng không?”
Lộ Dao đề phòng và nhìn anh chằm chằm, luôn cảm thấy lời nói này của anh có ẩn ý, không có ý định gì tốt, nhưng vẫn trả lời anh: “Phải, sao thế?”
Chu Cảnh Xuyên khẽ gật đầu, cười như không cười: “Nghe nói những người tầm nhìn không sâu rộng, sẽ không viết được luận văn.”
Lộ Dao mỉm cười, cười rất đắc ý, cô khoe khoang nói: “Ngại quá, phải để lão nhân gia ngài thất vọng rồi, có người viết luận văn cho tôi.”
Khóe môi của Chu Cảnh Xuyên cũng đang mỉm cười, một ý cười không rõ ràng, anh nói: “Vậy à? Chỉ mong nhân phẩm của cô đủ tốt.”
Đông Mễ Lộ hiểu Chu Cảnh Xuyên, anh cười như vậy là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, cô cảm thấy mùi thuốc súng trong không khí ngày càng nồng, lập tức chuyển chủ đề, hỏi Lộ Dao: “Đây là thức ăn cô gọi à?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng vậy, có phải rất thích ăn không, cô có thể gọi thêm, dù có ngốc... Dù sao cũng là người có nhân phẩm tốt, tầm nhìn sâu rộng trả tiền, cái nào đắt cô cứ gọi cái đó.”
Đông Mễ Lộ nói: "Tôi tự hỏi tại sao cô chỉ gọi hai phần.”
“Nhìn vui.”
Tưởng Trì Hoài ghét nhất lúc đang ăn lại nói chuyện trời đất, anh liếc Lộ Dao, “Ăn đi, nói đi nói lại, lúc ăn không được nói chuyện!”
Lộ Dao bĩu môi, bắt đầu cúi đầu xuống và vô cùng tập trung ăn cơm, mắt tinh của cô thấy đôi đũa của Chu Cảnh Xuyên muốn kẹp đến đĩa thức ăn nào, thì cô sẽ duỗi dài cánh tay ra và kéo đĩa thức ăn đó đến trước mặt mình, thầm nghĩ, cho anh tầm nhìn quanh co để nói tôi một lần nữa!
Chu Cảnh Xuyên tức giận thở hổn hển.
Cho đến khi bữa ăn này kết thúc, Chu Cảnh Xuyên chỉ mới ăn no được năm phần, quan trọng là món anh thích ăn, gần như cũng chưa ăn được.
...
Trên đường trở về, Lộ Dao hỏi Tưởng Trì Hoài: “Tối nay tôi ở đâu?”
Tưởng Trì Hoài: “Chung cư của tôi.”
Lộ Dao không hề nghĩ ngợi: “Hay là tôi ở khách sạn đi.”
Tưởng Trì Hoài vẫn nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, một hồi lâu sau mới trả lời cô: "Cho em ở chung cư một mình, hôm nay tôi đã bảo người thu xếp xong, em ở đây trước, chờ em tìm được công việc, sẽ mua cho em một căn gần đây.”
Đến tầng dưới chung cư, Tưởng Trì Hoài xách vali hành lý của mình xuống.
Lúc này Lộ Dao mới nhớ ra anh không có bằng lái, không thể lái xe trở về, vì thế đề nghị đưa anh về nhà.
Tưởng Trì Hoài chỉ vào tòa chung cư, “Tôi cũng ở đây.”
Lộ Dao hơi nổi giận: “Không phải nói cho tôi ở một mình sao?”
Sắc mặt Tưởng Trì Hoài vẫn như thường nói: “Chưa nói xong, tôi ở bên cạnh em.”
Lộ Dao: “...”
Đến trên lầu, cô và Tưởng Trì Hoài mỗi người mở cửa về nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Lộ Dao nhìn quanh phòng một lượt, quả nhiên là phong cách trang trí của Tưởng Trì Hoài, kín đáo và sang trọng.
Vốn định đi chân trần vào, lúc cúi đầu xuống cởi giày, cô phát hiện bên ngoài tủ giày có bày một đôi dép nữ màu be, giống y như đúc với đôi dép trong nhà của cô ở Thượng Hải...
Lộ Dao vừa nhấc vali hành lý vào phòng ngủ, tiếng chuông di động đã vang lên.
Nhìn thấy người gọi, khóe môi của cô không khỏi cong lên.
Giọng của Hoắc Viễn Chu khàn khàn và trầm thấp, với một chút lười biếng lúc vừa tỉnh ngủ, hỏi cô: "Đến nơi ở chưa?”
“Ưm, vừa đến.” Lộ Dao ngồi lên vali hành lý, run nhẹ bắp chân, giọng điệu mềm mại: “Anh thì sao? Đã dậy chưa?”
Hoắc Viễn Chu ngáp một cái: “Chưa, còn nằm trên giường.”
Nghe anh nói vẫn còn nằm trên giường, trong vô thức Lộ Dao bắt đầu tưởng tượng ra các loại hình ảnh thơm ngát, cô sờ lên má, thật là nóng.
“Dao Dao?”
“A? Ô... em nghe đây.” Lộ Dao hơi nói năng lộn xộn, cách hai giây sau cô mới tìm lại giọng của mình, quan tâm nói: “Có phải ngủ không ngon đúng không?”
Hoắc Viễn Chu: “Ngủ khá ngon.”
Thật ra anh mới chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng, anh xử lý email công việc đến tận ba giờ sáng tại New York, lúc đó cô vẫn còn đang trên đường cao tốc, anh đã đặt báo thức và bây giờ mới gọi cho cô.
Editor: Lạc Lạc