“Lão Yến, con gái lớn của ông làm ở khoa nào?” Tống Hoài Sinh hỏi.
“Khoa cấp cứu.”
“Được, có năng lực.” Tống Hoài Sinh không nhịn được gật đầu.
“Nhưng mà quá bận.” Yến Lỗi thở dài: “Bận tới mức không có thời gian sinh con.”
Tống Hoài Sinh cười nói: “Nếu hai đứa bé này có thể thành đôi, sau này tôi sẽ bảo viện trưởng đổi vị trí tốt cho con gái lớn của ông, vừa việc nhẹ lại lương cao.”
“Vậy phải xem Trường Tình có phúc khí này không đã.” Yến Lỗi cười cười, ông biết Tống Hoài Sinh không phải khoác lác, lấy năng lực của Tống gia đúng là chín con trâu mất một sợi lông.
Từ đầu đến cuối Trường Tình đều cúi đầu rất ít nói chuyện, Tống Sở Di cũng rất ít nói, phần lớn là hai người lớn trò chuyện.
Chờ sau khi bữa tối kết thúc, Tống Sở Di chủ động mời Trường Tình: “Thời gian còn sớm, cô muốn đi uống café không?”
Trường Tình vẫn đang ở trạng thái tự do, cô giật mình một cái, còn chưa trả lời thì Yến Lỗi đã trả lời thay cô: “Đi thôi, người trẻ tuổi thích uống cà phê, hai đứa đi đi, ba và chú Tống không theo nữa.”
Trường Tình không cách nào phản bác, hai vị trưởng bối rời đi, trong phòng chỉ còn Trường Tình và Tống Sở Di.
Cô dùng đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn anh, Tống Sở Di lắc lắc chìa khóa xe: “Đi thôi”.
Anh lái một chiếc Audi A, màu đen.
Trường Tình ngồi vào, nội thất bên trong vô cùng quen thuộc, rất trùng hợp cô cũng lái Audi A nhưng là màu trắng, chỉ là trong xe của cô vừa bẩn vừa loạn, không sạch sẽ như xe anh.
Trường Tình rối rắm ngồi vào xe, vừa co quắp lại xấu hổ.
Hôm trước còn nói không bao giờ muốn gặp lại người này, hôm nay đã đi xem mắt rồi, cô rất muốn khóc, cố tình Tống Sở Di ngồi bên cạnh còn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
“Sao… sao vậy?” Cô đang khẩn trương.
“Đai an toàn.” Tống Sở Di nhắc nhở.
Trường Tình nhanh chóng thắt đai an toàn.
“Cô có quán cà phê yêu thích sao?” Tống Sở Di hỏi
“…Không có”.
“Vậy tôi tùy tiện chọn quán cà phê hoàn cảnh tốt một chút.”
Quán café cách nơi này không xa, là một quán café kiểu Tây, bên trong rất có tình thú.
Trước kia Trường Tình, Quản Anh, Nguyễn Dạng đã tới, Quản Anh nói bánh kem nơi này ăn ngon, có lẽ Tống Sở Di biết được cũng là do Quản Anh nói cho.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, Tống Sở Di nói: “Có muốn ăn bánh kem hay không, nghe nói bánh kem nơi này hương vị không tồi.”
“…Bác sĩ Tống làm sao biết được bánh kem quán này ăn ngon vậy?” Trường Tình cố ý hỏi.
Tống Sở Di trầm mặc, ánh sáng dừng ở trên khuôn mặt thanh lãnh của anh, phảng phất có một chút thương cảm.
Trường Tình cũng khó chịu, thanh mai trúc mã cô thích đã lâu trở thành bạn trai Quản Anh, hiện tại có đối tượng xem mắt hình như vẫn chưa quên bạn gái cũ Quản Anh, nếu có thể, cô thật sự muốn chạy.
“Yến tiểu thư cảm thấy kết hôn với tôi như thế nào?”
Thanh âm của anh đột nhiên vang lên làm Trường Tình ngẩn ra.
“Sao cơ?”
“Theo tôi được biết, tình huống của Yến gia không được lạc qua cho lắm.” Tống Sở dựa vào sô pha, bộ dáng vô cùng cao quý: “Một khi Yến gia tuyên cáo phá sản, lưng đeo khoản nợ mấy trăm triệu căn bản không thể trả. Có lẽ ba cô còn bị ngồi tù, hiện tại nhà cửa, xe cộ của cô sẽ không còn, hơn nữa cô cũng không thể tiếp tục ở lại đài truyền hình, còn có chị cô… theo tôi biết anh rể cô là kiến trúc sư, tiền lương không ít nhưng về lâu về dài đối mặt với khoản nợ nần này, tôi nghĩ anh ta chưa chắc đã kiên trì được đoạn hôn nhân này.”