Chương : Đêm trăng tròn ()
“Anh có thể không quan tâm tới bản thân, nhưng anh không thể không bận tâm tới thể diện của cha anh, anh không thể không bận tâm tới vinh dự của Tiết gia các anh. Anh tự cho là rất thông minh, lợi dụng sự hiểu biết của mình đối với chính sách, luồn qua lỗ hổng của quốc gia, không ngừng tuồn thu nhập mà các quan viên hủ bại nhờ ăn hối lộ trái pháp luật mà có ra nước ngoài, rồi thông qua mạng lưới làm ăn của anh rửa sạch, từ trong đó kiếm được món lãi kếch sù, anh có biết cách làm của mình đã gây tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của quốc gia hay không?”
Tiết Thế Luân nói: “Chứng cớ, không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.”
“Tiết Thế Luân, chẳng lẽ anh còn chưa nhận thức rõ một chuyện, khi Quốc An muốn đối phó với một người, căn bản không cần chứng cớ, anh cho rằng mình rất quan trọng ư? Địa vị của anh, quan hệ của anh, tất cả của anh đều là cha anh ban cho, tất cả vầng sáng trên người anh, có được không phải nhờ bản lĩnh của anh, mà là vì anh là con trai của Tiết lão, cho nên mới được thơm lây. Muốn chứng cớ thì tôi hiện tại có thể cho anh một số chứng cớ. Năm đó lji anh ở huyện Đại Cô làm bí thư huyện ủy, tham ô công khoản, chuyện này bị bí thư thị ủy Lương Bắc Cố Doãn Tri đương nhiệm thời đó phát hiện, anh để xóa đi ảnh hưởng của chuyện này, tới tìm Triệu Vĩnh Phúc, quản đốc nhà máy sắt thép Lương Bắc vay tiền, nhưng bị cự tuyệt, về sau lại có người giúp anh giải quyết nan đề này, người đó là anh trai nuôi của anh Tiêu Quốc Thành có đúng không?”
Tiết Thế Luân nói: “Chuyện cũ Năm xưa hiện tại nhắc lại có ý nghĩa gì?”
“Nếu như anh có thể quên, như vậy có lẽ thực sự có thể coi là chuyện cũ năm xưa, nhưng, anh không thể quên, anh là hạng người không có lòng dạ khoan hồng độ lượng, từ phong cách làm việc của anh cho thấy, anh là hạng người có thù tất báo.”
Tiết Thế Luân nói: “Mục đích của ông đơn giản là muốn đánh tôi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, tôi cũng chẳng muốn lý luận với ông làm gì.”
“Tiết Thế Luân, anh vẫn không đổi được tật xấu của mình, tự cho mình thâm cao. Thực sự coi mình trở thành nhân vật số một ư? Chẳng lẽ anh đến giờ vẫn chưa phát hiện, mỗi một bước đi của mình trong bao năm qua đều là bị người khác dắt mũi lôi đi ư? Lời chứng của An Đạt Văn, Vương Quân Dao tuy rằng không quan trọng, nhưng anh có ngờ hay không, có người đã cung cấp tất cả chứng cớ phạm tội trong quá khứ của anh cho Quốc An, đúng vậy, anh đã bị người ta bán đứng, tôi nghĩ anh chắc đã biết người bán đứng anh là ai?”
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: “Quốc An am hiểu nhất chính là loại thủ đoạn lừa gạt này ư?”
“Đối với anh thì không cần, Tiết Thế Luân, Tiêu Quốc Thành đã trốn ra nướ ngoài rồi, tất cả chứng cứ phạm tội chúng tôi trước mắt đang nắm giữ đều là hướng về anh, anh đã không còn đường để đi nữa rồi, chuyện của anh đã kinh động tới cao tầng, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt trong nước và ngoài nước, tôi không thể không rất đau lòng nói với anh rằng, danh dự của Tiết lão đã bị anh làm vấy bẩn.”
Tiết Thế Luân nắm chặt hai đấm, nghe thấy đối phương nói ra tên của Tiêu Quốc Thành, phòng tuyến nội tâm của hắn đã bắt đầu buông lỏng. Đối phương không phải đang nói chuyện giật gân, xem ra Quốc An quả thực đã nắm giữ được không ít nội tình.
Giọng nói đó tiếp tục: “Có thể anh cho tới bây giờ vẫn không rõ, vì sao Tiêu Quốc Thành muốn đối phó anh?”
Tiết Thế Luân nói: “Tôi minh bạch rồi.” Tạm dừng một chút, y mới nói: “Có phải bởi vì Kiều Mộng Viện hay không?”
Trong Máy chuyển âm lại truyền đến tiếng thở dài: “Tôi đã đánh giá cao anh rồi, thật ra anh không thông minh như trong tưởng tượng của tôi, năm đó Tiêu Quốc Thành về nước, hắn vì sao muốn gặp gỡ Mạnh Truyền Mĩ, tình nhân cũ gặp lại, vì sao lại gọi anh đi làm bóng đèn?”
Tiết Thế Luân cắn môi, trên mặt đã không còn chút huyết sắc.
“Anh vẫn luôn coi Tiêu Quốc Thành như anh ruột mình, hắn đối với anh thủy chung cũng rất tốt, thậm chí so với anh em ruột của anh thì còn quan tâm săn sóc anh hơn, ngày đó khi hai người ở với nhau có phải từng uống rất nhiều rượu hay không? Trong lòng Người trẻ tuổi ai cũng có đối tượng hâm mộ, anh thích Mạnh Truyền Mĩ, lúc ấy các anh đều uống say, anh có nghĩ tới hay không, vì sao Tiêu Quốc Thành lại để anh và Mạnh Truyền Mĩ ở chung với nhau, anh tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng anh đối với vị đại ca Tiêu Quốc Thành này vẫn luôn rất tôn kính, anh sao lại đi động vào nữ nhân của hắn? Anh cho rằng chỉ là vì mình uống say rồi loạn tính ư?”
Tiết Thế Luân run giọng nói: “Ông đang nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi có phải đang nói bậy hay không thì trong lòng anh tự rõ, anh bị người ta lừa hơn hai mươi năm, anh hiện tại cẩn thận nghĩ lại đi, năm đó trong rượu có phải có vấn đề hay không?”
Nội tâm Tiết Thế Luân giống như rơi vào vực sâu không đáy, nếu như những gì đối phương nói là thật, như vậy người thiết kế cái bẫy này thật sự là âm hiểm đến cực điểm.
Giọng nói đó tiếp tục: “Mạnh Truyền Mĩ đã kết hôn, hơn nữa đã có một đứa con trai với Kiều Chấn Lương, cô ta và anh xảy ra loại chuyện này, nếu như bị lộ ra, Tiết gia và Kiều gia các anh chỉ sợ sẽ mất hết mặt mũi, nhưng khi đó lại là một thời đại đặc thù, anh lại trùng hợp là kẻ nhu nhược, sau khi phát sinh sự kiện đó, anh không ngờ không dám đối mặt mà lựa chọn bỏ đi. Đáng thương nhất là Mạnh Truyền Mĩ, cô ta không ngờ không biết mình và mối tình bất luân đã xảy ra. Tên lập kế hoạch đó vốn muốn tiết lộ sự kiện này, nhưng tính nhẫn nại của hắn rất tốt, vẫn đợi thời cơ thích hợp hơn, nhưng về sau hắn lại đổi ý, có lẽ là cho rằng vạch trần đáp án quá sớm thì sẽ không có được khoái cảm của báo thù, có lẽ là hắn nghe nói tin tức Mạnh Truyền Mĩ có bầu. Tóm lại hắn đã thay đổi kế hoạch báo thù của mình, hắn quyết định thả dây dài câu cá lớn, muốn hai nhà Tiết Kiều phải chịu nỗi nhục nhã to lớn hơn.”
Móng tay Tiết Thế Luân đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nội tâm hắn bị sợ hãi và hối hận bao phủ, đối phương nói không sai, trước giờ mình luôn là bị người khác dắt mũi kéo đi.
Giọng nói đó thở dài: “Anh khẳng định không nghĩ ra, hắn vì sao muốn yếu hại anh ư?”
Tiết Thế Luân nói khẽ: “Nói cho tôi biết...” Cho tới giờ hắn vẫn lầm tưởng rằng Tiêu Quốc Thành là vì yêu mà sinh hận, nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngay cả nghiệt duyên của mình và Mạnh Truyền Mĩ đêm hôm đó cũng là Tiêu Quốc Thành cố ý an bài, rốt cuộc là gì đã khiến hắn hận mình như vậy? Không ngờ có thể lợi dụng được gả nhữ nhân yêu hắn? Tiết Thế Luân thực sự cảm thấy rất sợ.
“Anh hiện tại nói cho tôi biết, người hại anh là ai?”
Tiết Thế Luân cúi đầu, tay đập mạnh vào trán, nói khẽ: “Tiêu Quốc Thành.”
“Hắn từng tên là Tiêu Minh Hiên, cha hắn không phải là họ Tiêu, hắn là đứa con Nhật Bản mồ côi mà cha anh thu dưỡng trong chiến tranh kháng Nhật, cha ruột của hắn tên là Sơn Dã Chi Lương, là đại tướng nổi danh của quân xâm lược Nhật Bản, trong chiến tranh xâm chiếm Trung Quốc đã phạm vô số hành vi phạm tội, hai tay dính đầy máu tươi của người Trung Quốc!”