Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

chương 27: bạn cùng bàn của tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“…”

Cả lớp yên lặng như tờ.

Khóe miệng Tống Dụ giật giật, cái gì mà ‘Ông xã Dụ ca của em’, rõ ràng là ‘Ông xã Dụ ca của cưng’. Đừng nói sai nha em gái.

Cậu không muốn bại lộ thân phận chỉ là do sợ phiền phức mà thôi, chứ trong thực tế cũng chẳng có gì sai.

Cậu híp mắt, đối diện với cô, đôi mắt nhạt màu dửng dưng như không, giọng điệu cũng lười biếng: “Cậu thấy sao?”

Cô bé bị cậu nhìn chăm chú hồi lâu, mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, chiếc kẹp ngôi sao trên mái tóc đen rạng ngời rực rỡ giống như ánh sáng trong mắt mình.

Cậu thấy sao? Cái khẩu khí ngông cuồng này – tôi cảm thấy chính là cậu a a a!

Âu Y Liên cũng sửng sốt, cái gì mà ông xã Dụ ca, hiện tại nữ sinh đều không nghĩ tới chuyện học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến bộ, đầy đầu toàn là ba cái gì đâu.

Quả nhiên thằng nhóc Tống Dụ này chính là một bãi phân chuột – đừng để cho cô bắt được nhược điểm, bằng không nhất định sẽ ép nó thôi học.

Lớp học bị bao phủ trong một bầu không khí xao động, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.

Âu Y Liên tức giận không nhịn được: “Im lặng!” Cô ngẩng đầu, tầm mắt lạnh lẽo nhìn Tống Dụ: “Sắp hết tiết rồi, đừng câu giờ.”

Tống Dụ càng muốn làm ngược lại, cười tới xán lạn: “Đừng nha cô, từ ngữ em muốn dùng để ca ngợi bạn cùng bàn của em, sợ là dùng cả tiết nói cũng không hết được.”

Bạn cùng bàn của Tống Dụ… là Tạ Tuy.

–– Âm thanh hút khí lạnh của đám nữ sinh vang lên rõ rõ ràng ràng.

Thế là bầu không khí càng thêm xao động.

Âu Y Liên tức giận tới mức vẻ mặt vặn vẹo: “Tống Dụ – tôi chỉ cho trò một phút!”

“Một phút à, vậy thì nói tóm tắt thôi.”

Tống Dụ cười một chút, đứng trên bục giảng, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bạn cùng bàn của tôi tên là Tạ Tuy, học tập đặc biệt tốt, tính tình đặc biệt tốt, ngoại hình đặc biệt tốt, cái gì cũng đặc biệt tốt.”

Ba chữ ‘đặc biệt tốt’ cuối cùng phảng phất mang theo ý cười, ôn nhu mà trong suốt.

Một đám phía dưới.

Mấy cô bé: “Oa a a a!!!”

Tiếng kêu gào cổ động này khiến cho Mã Tiểu Đinh sững sờ – chuyện gì vậy, các em gái đùa anh mày đấy à, lúc nãy anh ồn ào mấy người nhìn anh như nhìn thằng ngu, còn bây giờ chính các người rít gào?

Tạ Tuy ngồi tại chỗ, đôi mắt đen nhánh, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Tính tình đặc biệt tốt… Thật sự là một lời khen cả hai đời hiếm gặp.

Tống Dụ mang theo tầm mắt của mọi người bước xuống bục giảng. Buổi tối tiết tự học thứ nhất cậu đã hấp dẫn vô số fangirl, sau khi cùng Vương Từ phản kháng càng trở thành nhân vật thần bí có tiếng tăm nhất lớp. Hiện tại cậu nói ra tên mình, Tống Dụ, lại là bạn cùng bàn của Tạ Tuy, mọi người đều liên tưởng tới điều nửa hư nửa thực mà Sadako nói tối qua.

Nữ sinh lớp A muốn điên rồi!

Bất quá, mặc dù kết quả họ suy đoán có chính xác hay không, thì đại khái tối nay diễn đàn lại một trận tinh phong huyết vũ!

Âu Y Liên tức giận không có chỗ phát tiết, cô còn có kế hoạch kéo cả lớp cô lập Tống Dụ, kết quả lại trở thành thế này. Ánh mắt cô lạnh băng quét xuống phía dưới, lớn tiếng trách mắng: “Yên tĩnh! Người kế tiếp!”

Các bạn nữ sinh kìm nén tâm tình của mình một chút. Người tiếp theo là Tạ Tuy, mà có lẽ cũng chỉ vì là hắn nên mới có thể đè xuống cú shock Tống Dụ mang tới.

Thời điểm Tạ Tuy lên bục giảng, bên dưới yên tĩnh cực kì, vô số ánh mắt hiếu kỳ lại kích động dõi theo hắn.

Riêng chỉ có Tống Dụ không nhìn về bên này.

Cậu căn bản không có ý định học tiết tiếng Anh của Âu Y Liên, vừa bắt đầu đã tự mình làm bài tập đọc hiểu.

Vừa nãy trước khi lên bục cậu mới đọc xong một đoạn tiếng Anh, bây giờ sợ rằng sẽ quên mất, nên vội vàng cầm bút giải bài.

Tạ Tuy viết tên mình trên bảng đen xong thì quay đầu lại, nhìn về chỗ của cậu.

Tống Dụ ngồi gần cửa sổ, gò má thiếu niên thanh tú, mái tóc trông có vẻ đặc biệt mềm mại, lúc chăm chú không nói lời nào thì ngoan ngoãn đến mức khiến lòng người ngứa ngáy. Tư thế cầm bút của cậu cũng rất đáng yêu, làm bài mà lại có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi.

Lớp cửa kính ngăn ánh mặt trời, trời quang, mây trắng, phòng học, bảng đen, tất cả ký ức có liên quan đến thanh xuân tựa hồ đều ở nơi này.

Một thế giới hoàn toàn trái ngược với giấc mộng hắn vừa mơ.

Khóe môi Tạ Tuy cong lên ý cười lương bạc, nhớ lại một chuyện.

Hành lang chật chội, bẩn thỉu hôi thối.

Ngôn từ tục tĩu, những bàn tay chỉ trỏ, thời học sinh ngột ngạt mà im lặng.

Phòng học giống nhau, bạn học giống nhau, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không đứng trên bục giảng. Lời đồn đãi AIDS, sự quấy rầy từ Vương Từ, giáo viên cố tình ủng hộ, bạn học thờ ơ lạnh nhạt.

Ngày qua ngày quần quật làm thêm cùng cảm giác vĩnh viễn ngủ không đủ.

Tựa như một giấc mơ không tỉnh được.

“Bạn cùng bàn của tôi.”

Âm thanh Tạ Tuy rất nhẹ, nhưng không giống nét thiếu niên trong sáng của Tống Dụ mà có một loại ưu nhã thong dong vượt quá tuổi tác.

Cả lớp hít vào một hơi.

Không ít nữ sinh đã lặng lẽ cầm điện thoại di động bấm nút ghi âm.

Bầu không khí này cũng ảnh hưởng đến Tống Dụ, cậu dừng lại, không do dự giữa hai đáp án B, D nữa, ngẩng đầu lên.

Có chút tò mò không biết Tạ Tuy sẽ giới thiệu cậu như thế nào.

Cậu vừa nãy cho hắn mặt mũi như vậy, Tạ Tuy tốt nhất đừng lấy oán báo ân, kể ra những tình huống xấu hổ kia làm tổn hại hình tượng của cậu nha.

Tạ Tuy đối diện với tầm mắt của cậu, khẽ mỉm cười. Cặp mắt đào hoa hơi xếch, tướng mạo bạc tình lãnh đạm, thời khắc này lại toát ra một sự ôn nhu, nhưng ngoại hình của hắn rất có tính công kích, dù ôn nhu như vậy vẫn có một loại sắc bén khiến người khác ngạt thở.

Nụ cười này chọt trúng trái tim của rất nhiều cô bé, mấy cô ở trong lòng điên cuồng hò hét rít gào, hô hấp loạn nhịp, tay cầm điện thoại di động hưng phấn đến run rẩy.

Thiếu niên đứng trên bục giảng chậm rãi nói.

“Cậu ấy rất thiện lương, rất đáng yêu, cũng rất thông minh.”

Thiện lương, đáng yêu, thông minh.

Như một ánh mặt trời nóng bỏng tùy ý rọi vào thế giới của hắn, xua tan bóng tối, tan rã tầng băng.

Trên người Tống Dụ có rất nhiều bí mật, đột nhiên xuất hiện tiếp cận, động cơ không minh bạch.

Nhưng mà, vậy thì thế nào?

Chí ít là hiện tại, hắn cũng không bài xích.

Tạ Tuy khẽ cười: “Có lẽ chúng ta sẽ trải qua ba năm cấp ba rất vui vẻ.”

Cuối cùng hắn gọi tên cậu, từng chữ từng chữ: “Tống Dụ.”

“Oa a a a a a a –––!!”

So với ‘đặc biệt tốt’ lúc nãy gào thét còn điên cuồng hơn một bậc!

Tiếng chuông tan học vang lên đều bị nhấn chìm trong âm thanh chói tai này.

Mã Tiểu Đinh vươn tay bịt lỗ tai, sắp bị ồn tới chết – đám con gái này có phải bị bệnh gì hay không vậy!

Tống Dụ cũng sửng sốt, dòng suy nghĩ trong đầu bị cắt đứt – Ôi mẹ ơi! Tạ Tuy khen cậu thông minh đó hả?! Đây cũng cmn khiến người ta mừng quá nha. Còn tưởng rằng sau vụ hồi trước, Tạ Tuy sẽ cho rằng đầu óc cậu không xài được chớ.

Quả nhiên không đến mấy hôm đã bị trí tuệ của cậu chinh phục? Dụ ca cũng ngầu quá nghen!

Mã Tiểu Đinh bịt tai lại, cầm sách che kín đầu, không thể nhịn được nữa: “Khen một câu đáng yêu thiện lương thì có sao, cũng không phải tỏ tình trước mặt mọi người, kích động như vậy làm gì.”

Hề Bác Văn liếc nhìn bạn nữ bên cạnh mặt đỏ bừng, tràn ngập hưng phấn, đành yên lặng nuốt lời muốn nói ngược vào trong bụng – khen một nam sinh đáng yêu vốn là có vấn đề rồi. Hơn nữa, tính tình của Dụ ca có thể gọi là đáng yêu sao? Là đáng sợ nha, mắt của Tạ thần chắc là bị gì.

Sau khi Tạ Tuy đi xuống, hắn được bạn cùng bàn của mình nhiệt tình nghênh tiếp.

“Cho cậu kẹo, cho cậu nước, nói nhiều một chút nữa đi.”

Tâm tình Tống Dụ rất tốt, tinh thần phấn chấn.

Tạ Tuy cười: “Tôi khen cậu đáng yêu, cậu vui vẻ như vậy?”

Tống Dụ: “Không liên quan gì đến đáng yêu, cậu khen tớ thông minh, thật tinh mắt.”

Tạ Tuy nhớ lại, lạnh nhạt nói: “À, câu này là lâm thời bịa ra.”

Tống Dụ: “???”

Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu giây, không đùa cậu nữa, cười: “Ừm, thông minh, đặc biệt thông minh.”

Tống Dụ trong nháy mắt trở nên dương dương đắc ý: “Không thông minh thì làm sao mà tương lai đứng nhất khối được.”

Mã Tiểu Đinh thả lỗ tai đã chịu đủ sự tàn phá từ tiếng rít gào của nữ sinh ra, kết quả liền nghe được câu trả lời không biết xấu hổ này của Tống Dụ.

Y nghiêng đầu, chân thành nói với Hề Bác Văn: “Tôi coi như hiểu rõ một đặc điểm của Dụ ca – được chút ánh sáng sẽ xán lạn, được chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm.”

được khen ngợi sẽ bắt đầu đắc ý kiêu ngạo.

Hề Bác Văn còn chưa kịp đáp lời, đã nghe Mã Tiểu Đinh không sợ chết mà nói: “Có điều, ngày hôm qua anh ấy không phải bị nhúng chàm một thân màu xanh lá sao? Coi chừng phường nhuộm này phải mở trên một thảo nguyên xanh mượt rồi.”

Hề Bác Văn: “…”

Hề Bác Văn: “Phụt ha ha ha ha ha ha ha.”

Cậu ta liếc về phía trước.

Sau khi nói chuyện với Tạ Tuy xong, Tống Dụ lại một lần nữa tập trung vào đại dương tiếng Anh, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Cũng may là như thế, bằng không Mã Tiểu Đinh hôm nay có thể thẳng người bước ra khỏi phòng học không còn chưa chắc.

Cầm một cuốn sách che mặt lại, Hề Bác Văn nằm xuống bàn, hạ thấp giọng hỏi: “Dụ ca thật sự chính là nhân vật trên diễn đàn kia?”

Mã Tiểu Đinh cũng không muốn nhớ lại chuyện hôm qua, tang thương nhìn qua bên cạnh.

Rõ ràng đã tan học, một đám người vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, cầm điện thoại di động tìm góc điên cuồng chụp trộm.

Y thê lương nói: “Ông đoán đi.”

“Dù gì, hôm nay diễn đàn lại điên cuồng rồi.”

Đây là tiết cuối cùng buổi sáng, đến thời gian ăn trưa.

Bà ngoại Mạnh chú trọng đến thân thể Tống Dụ trên mọi phương diện, không cho cậu ăn đồ trong canteen, nên cậu chỉ có thể mỗi ngày quay về phòng kí túc xá dùng bữa.

“Cậu muốn lên lầu ăn chỗ tớ không? Dì Bạch tay nghề rất tốt.”

Vô thức bước ra khỏi phòng học, Tống Dụ cầm quyển sách, trên con đường rợp bóng cây đưa ra lời mời.

Tạ Tuy lắc đầu, cười nói: “Không, buổi chiều gặp lại.”

Hắn còn một ít chuyện phải xử lý.

Liên quan đến Chúc Chí Hành.

“Được rồi.”

Tống Dụ trở về phòng, sau khi ăn cơm tùy tiện mở điện thoại ra, cũng lười đi nhìn diễn đàn, nhưng mà thằng nhóc Mã Tiểu Đinh này so với cậu còn gấp hơn. Trong thời gian một bữa cơm đã gửi mấy tin nhắn, âm thanh ‘ting ting’ vang lên không ngừng, gần như là phát trực tiếp tình hình diễn biến của diễn đàn cho cậu. Kỳ thực không cần y nói, Tống Dụ cũng có thể đoán được.

Nghĩ đến mấy cái ‘A a a’ kia, cậu liền đau đầu.

Khóe miệng Tống Dụ hạ xuống.

Nhân thời gian rảnh sau khi làm bài tiếng Anh, cậu đăng nhập diễn đàn.

Diễn đàn có một trang riêng cho mỗi người, click vào ảnh chân dung bình thường sẽ hiện lên tên cùng trang cá nhân.

Trước đây, mục mô tả bản thân của Tống Dụ trống rỗng.

Hiện tại, cậu quyết định viết thêm một câu.

[Ông xã Dụ ca của cưng]

[Đừng đoán nha em trai, dù gì ngoài đời anh cũng là người em không chọc nổi, cần gì chứ?]

Toàn diễn đàn: “…”

Thật, con, mẹ, nó, hai, chữ, ngông, cuồng!

Đang được điên cuồng đắp gạch xây cao là chủ đề ‘Tuy Dụ Nhi An’, cùng với một bài viết mới ‘Tôi cmn tìm được Dụ ca rồi!’

Tống Dụ đều không muốn bấm vào xem.

Ngón tay cậu vuốt màn hình, nhìn thấy một tiêu đề.

[Mô tả cá nhân viết vậy có ý gì?]

Vậy mà còn không rõ hả?

Tống Dụ trả lời.

L Ông xã Dụ ca của cưng: Đừng quấy rầy anh đây học tập.

Một đám fangirl lại thét chói tai.

Lâu chủ gian nan lên tiếng.

L Lâu chủ: ?? Cái gì vậy?? Dụ ca đây là định không lên mạng nữa hả.

Tống Dụ nhìn đề thi trên bàn.

L Ông xã Dụ ca của cưng: Không đâu, chỉ muốn đạt điểm tuyệt đối mà thôi. Các bạn trên diễn đàn, làm phiền các bạn xóa bài viết đi, để cho tôi một mình yên lặng một chút.

L: ………

L: Tại sao trên đời này lại có một yêu cầu không biết xấu hổ như vậy?

Truyện Chữ Hay