Vương thẩm ra mặt, người trong thôn lại càng xôn xao. Ba mẹ con Triệu lão thái hô hoán người để chiếm đồng tình. Cuối cùng lại rước nhục vào thân, đành xám xịt trở về.
Cũng có người cảm thấy được Lưu Triệt làm thế là bất hiếu. Xong người khác nghĩ gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lưu Triệt. Có điểm yếu chiếm đồ cưới của mình trong tay, lại có con út học trên trấn. Lưu Triệt cảm thấy mình đã bắt được thóp mấy người này rồi.
Triệu lão thái về nhà liền khóc lên khóc xuống tố Lưu Triệt bất hiếu. Chiều hôm đó Vương Nhị Tráng liền hùng hổ đi qua muốn tính sổ với Lưu Triệt. Cuối cùng bị Lưu Triệt quăng cho hai cái tát. Lại dùng đòn gánh lùa đánh chấm dứt, Lưu Triệt toàn thắng.
Triệu Nhị Tráng to khỏe, mà còn bị Lưu Triệt đánh cho răng rơi đầy đất. Nên nhất thời không có ai dám gây khó dễ cho Lưu Triệt nữa. Chuyện Lưu Triệt dọa lên trấn trên hủy tiền đồ Triệu Bình. Bay đến tai trưởng bối trong nhà, lại thêm chuyện chiếm đồ cưới của Lưu Triệt. Tộc trưởng Triệu gia liền đến thóa mạ Triệu lão thái một hồi. Bảo bà ta bớt gây chuyện, cả tộc trông chờ vào công danh của Triệu Bình đó.
Triệu lão thái lúc này mới thôi không dám gào khóc nữa. Vương thẩm bật ngón cái khen Lưu Triệt lợi hại. Lưu Triệt chỉ cười không nói gì. Tối đó nhìn Tiểu Tráng ngủ say liền suy nghĩ. Hôm nay Triệu lão thái nói thôi mình, hiện tại mình dọa dẫm được bà ta.
Nhưng nhỡ đâu cha Tiểu Tráng chưa chết trở về, nghe mẹ nói hưu cậu thì sao? Nhỡ như Tiểu Tráng có cha rồi không quan tâm đến cha nhỏ là cậu nữa thì sao? Lưu Triệt suy nghĩ ngổn ngang cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau liền đeo cặp mắt gấu trúc đón mặt trời.
Tiểu Tráng thấy vậy liền rối rít quan tâm muốn cống nạp trứng luộc của mình cho Lưu Triệt xoa mắt. Xoa đầu Tiểu Tráng, thôi kệ đến đâu thì đến. Tiểu Tráng vẫn là con của mình, nghĩ vậy Lưu Triệt liền nhẹ lòng đi không ít.
Tiểu Tráng nhìn Lưu Triệt lí nhí nói: " Cha nhỏ...cha nhỏ sẽ dạy con đọc sách sao? "
Hôm qua nó nghe cha nhỏ nói với bà nội sẽ dạy nó đọc sách. Bình thường Tiểu Tráng thấy các biểu ca và tứ thúc học. Cũng muốn học lắm nhưng bà nội không cho, ngượng ngùng mãi mới dám hỏi Lưu Triệt.
Lưu Triệt vỗ đầu nó, nói: " Đúng vậy cha nhỏ không đi học được nữa. Liền dạy cho Tiểu Tráng, Tiểu Tráng phải học thay phần của cha nhỏ nữa nên phải cố gắng nhé"
Tiểu Tráng nghe vậy liền vui vẻ hoan hô. Nó học thành tài rồi, sau này sẽ đi thi làm quan lớn. Rồi sẽ nuôi cha nhỏ ừm...cả cha nữa. Thực ra thì Lưu Triệt nghĩ nhiều rồi, Tiểu Tráng sớm đã quăng cha nó ra sau đầu. Mà thương Lưu Triệt hơn, dù sao các ống bố bình thường. Cũng không thân cận dịu dàng với con cái như Lưu Triệt. Tiểu Tráng cảm nhận được tình thân dĩ nhiên liền ỷ lại thương yêu Lưu Triệt.
Từ đó Lưu Triệt liền rảnh rỗi sẽ dạy Tiểu Tráng học. Chữ ở đây là kiểu chữ giống chữ nôm. Lưu Triệt dạy con trai theo cách học ở hiện đại, không dạy theo kiểu học thuộc như bây giờ. Để Tiểu Tráng dễ tiếp thu hơn, nhờ vậy Tiểu Tráng nhận mặt chữ khá nhanh.
Rất nhanh đã có thể viết được vài chữ đơn giản. Lần đầu viết tên liền viết tên Lưu Triệt, vui vẻ kéo Lưu Triệt qua khoe. Lưu Triệt cảm động, xem xem con trai y thương y nhất.
Gần tết, cũng là lúc vụ thu hoạch gần kề. Thu vụ này xong là đến tết, nhà bên kia mấy lần nhăm nhe. Muốn sang kêu Tiểu Tráng qua làm việc. Nhưng thấy Lưu Triệt như hung thần đứng trước cửa liền thối lui. Đùa à, Nhị Tráng to khỏe như vậy còn bị y đánh tơi bời. Mấy cái thân hình này chắc y đánh gãy xương.
Gà trong sân đã lơn thêm một chút, chắc cũng sắp đẻ được rồi. Lưu Triệt vui vẻ rải thức ăn cho gà, vì bán thêm phương thức muối dưa chua. Và vài món ăn cho trưởng quầy Trần. Lưu Triệt đã đủ tiền để làm vốn mở quán.
Đang suy nghĩ xem nên mở quán bán gì thì thấy Tiểu Tráng mừng như điên chạy vào. Nhất quyết kéo mình ra cửa, Lưu Triệt không hiểu ra sao đành theo Tiểu Tráng ra ngoài.
Chỉ thấy có một nam nhân đang đứng trước cửa. Bộ dáng cao lớn, nét mặt dương cương nam tính. Cũng đẹp trai lắm, Lưu Triệt liền thấy tim mình đập bang bang. Trong thôn này từ lúc nào có người ngon lành như vậy chứ.
Nhưng tâm tình vui vẻ khi gặp được hàng cực phẩm của Lưu Triệt tan biến. Vì Tiểu Tráng đang nắm tay người kia, được người kia gọn gàng bế lên bằng một tay. Tiểu Tráng dụi vào vai người kia gọi: " Cha"
Lưu Triệt choáng váng, người này...người này chắc không phải là Triệu Đại Tráng chứ? Lưu Triệt choáng váng quên cả hành động. Đến cả Tiểu Tráng chạy lại chỗ mình lúc nào cũng không biết.
Phải đến khi Tiểu Tráng nắm lấy áo y gọi: "Cha nhỏ"
Thì mới hoàn hồn, vội ôm lấy Tiểu Tráng cảnh giác nhìn người kia. Triệu Đại Tráng khó hiểu nhin thiếu niên đang ôn chặt con trai mình. Nhưng nhìn thái độ thân cận của con trai với thiếu niên. Lại thấy con trai gọi thiếu niên là cha nhỏ, đành trẫm mặc nói: " Vào trong rồi nói chuyện".