Ngủ ngon quá, Lưu Triệt mơ màng mở mắt ra. Liền thấy trước mặt mình một lồng ngực rắn trắc màu tiểu mạch. Sáng sớm mà đã gặp may, Lưu Triệt chưa tỉnh ngủ hẳn liền đi theo tiếng gọi bản năng vươn tay ra chạm vào lồng ngực ngay trước mắt. Woa...cơ ngực này....ực...trên đời này còn chuyện gì tuyệt vời hơn thế này nữa.
Hí hửng sờ soạng một lúc, Lưu Triệt cũng tỉnh ngủ hơn. Mà khoan sao lại có ngực ở đây để cho mình sờ. Hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua Triệu Đại Tráng sang ngủ chung. Lưu Triệt nhìn lên liền thấy Triệu Đại Tráng đang mỉm cưởi nhìn mình. Soát một cái mặt Lưu Triệt đỏ bừng, ngồi bật dậy nói: " Đệ đi chuẩn bị đồ lên trấn "
Rồi bỏ chạy chối chết, cái tật mê trai hại chết mình rồi. Triệu Đại Tráng buồn cười nhìn Lưu Triệt chạy đi. Giờ thì hiểu vì sao đôi khi cảm tháy lạnh gáy. Đôi khi lại cảm thấy Lưu Triệt có biểu hiện kì lạ như vậy rồi mình xem ra mình có cơ hội rồi đi. Triệu Đại Tráng vui vẻ bắt đầu một ngày của mình.
Lưu Triệt thẫn thờ bán hàng ở trấn trên, bán xong chần chừ kéo dài thời gian mãi mới về đến nhà. Aiz giờ phải làm sao đối mằt với Đại Tráng đây. Chẳng may hắn biết tính hướng của mình rồi ghét bỏ mình thì sao? Lấy hết can đam vào trong nhà.
Thấy Tiểu Tráng đang dọn cơm trưa, bóng dáng nhỏ chạy tới chạy lui. Đặt đĩa lên bàn, Tiểu Tráng chạy ra đỡ đồ cho Lưu Triệt nói: " Cha nhỏ hôm nay con và cha nấu cơm cho cha nhỏ này"
Tiểu Tráng bày ra khuôn mặt, mau khen con đi. Lưu Triệt buồn cười xoa đầu thằng bé, cũng bình tĩnh lại không ít. Lúc này Triệu Đại Tráng bê nồi cơm từ trong bếp ra, nói: " Đệ về rồi, mau cất đồ rồi rửa tay ăn cơm đi"
Lưu Triệt gật đầu, rồi tay cùng chân cứng ngắc đi rửa tay. Ngồi vào bàn cơm ngẩn ngơ nhìn bát cơm. Bỗng một miếng thịt chiễm chệ được đặt vào trong bát. Lưu Triệt ngẩng đầu, thấy Triệu Đại Tráng vừa rút đũa lại nhìn mình cười nói: " Mau ăn đi"
Lưu Triệt đỏ mặt ăn cơm, cái người này mấy hôm nay lại tươi tắn như vậy. Làm cho cái mặt vốn đã dễ nhìn liền trở nên đẹp trai hơn. Cố tình lớn lên lại hợp gu mình như thế cứ cười như vậy với mình trái tim cô đơn gần ba mươi năm của mình...sao mà chịu nổi đây.
Triệu Đại Tráng vui vẻ nhìn tức phụ của mình đỏ mặt ăn cơm. Tức phụ thật đáng yêu, thật dễ nhìn. Nhà họ Triệu đối xử bất công với mình lần này đánh bậy đánh bạ lại xem như là làm được một chuyện tốt. Ừm...tạm thời không tính sổ bọn họ vậy Triệu Đại Tráng vui vẻ nghĩ.
Tiểu Tráng nhướn lên gắp thức ăn vào bát Lưu Triệt, chu miệng nói: " Con cũng gắp cho cha nhỏ"
Lưu Triệt và Đại Tráng đều bị Tiểu Tráng chọc cười. Mỗi người liền gắp cho Tiểu Tráng một đũa thức ăn rồi cùng nói: " Cha cũng gắp cho Tiểu Tráng đây"
Lưu Triệt sửng sốt nhìn Đại Tráng, sao lại hành động giống nhau rồi. Triệu Đại Tráng chỉ mỉm cười. Mặc kệ hai người lớn băn khoăn Tiểu Tráng vui vẻ bỏ thức ăn vào miệng. Tuy cha nấu không thể so sánh với cha nhỏ. Nhưng ăn cũng được lắm, miễn cưỡng chấp nhận để cho cha nhỏ được nghỉ ngơi một chút vậy.
Tiểu Tráng từ ngày có Lưu Triệt và Triệu Đại Tráng bảo vệ chăm sóc. Được học chữ lại không phải làm việc quá sức. Bây giờ thịt lên không ít, đã ra dáng một đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu. Trông cũng khỏe mạnh và cao hơn trước. Điều này làm Đại Tráng và Lưu Triệt rất vui vẻ.
Việc trồng trọt khá tốn sức, Triệu Đại Tráng tự mình ủ phân. Chăm sóc kĩ càng, chỉ có hai mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng khô. Triệu Đại Tráng vẫn một mình làm tốt. Vì sợ tức phụ chê mình hôi mỗi ngày Đại Tráng liền cố gắng chà rửa sạch sẽ. Bởi vậy mỗi lần Lưu Triệt trở về thấy đều là Đại Tráng sạch sẽ thơm tho.
Đối với điều này Tiểu Tráng rất bất bình. Cha ngại cha nhỏ bị thối, vậy con bị thối thì được phải không? Xong lại vui vẻ vì cha chịu lấy lòng cha nhỏ. Điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất tốt. Tiểu Tráng nghĩ chắc không phải lo cha nhỏ sẽ theo người khác nữa.
Lưu Triệt thấy Triệu Đại Tráng tất bật ngoài đồng. Bản thân cũng chẳng giúp được gì nhiều đành kiên trì giúp Đại Tráng một chút chuyện. Vì thời đại này không có thuốc trừ sâu. Nên mỗi lần chẳng may có sâu bệnh thì khá là vất vả. Cả ngày Đại Tráng đều luẩn quẩn ở ruộng đuổi châu chấu.
Lưu Triệt ngày nào cũng nấu cơm, thi thoảng cũng giúp Đại Tráng đuổi châu chấu. Ngày mưa lại càng vất vả vì lúa có thể bị đổ, ngập và chết. Cũng may hiện tại không phải mùa mưa nên vấn đề này tạm thời không cần phải lo lắng.
Trải qua mấy tháng, Lưu Triệt sâu sắc cảm nhận được sự vất vả của nhà nông. Làm tối mặt tối mày, lúa bán lời cũng chẳng được bao nhiêu. Có năm lại còn bị lỗ, nhưng người dân vẫn phải trồng. Không trồng lúa thì làm gì bây giờ? Thực khổ quá mà... Lưu Triệt buồn rầu nghĩ.