Lưu Lệ hoàn toàn tự tìm ngược tức tối trở về. Lưu Triệt nói đúng dù sao y cũng là con trai của cha y. Nhỡ một ngày nào đó Lưu lão gia đổi ý lại nhớ đến đứa con là Lưu Triệt thì bản thân sẽ không có chỗ tốt. Nghĩ vậy Lưu Lệ liền sợ hãi, không dám đến gây chuyện nữa.
Lưu Triệt tiễn được ôn thần liền vui vẻ bán hàng. Trong lòng liền nghĩ Lưu Lệ đầu óc có bệnh chắc chắn ở trong nhà quá nhiều hỏng đầu óc. Mọi người chứng kiến ông chủ Lưu uy vũ liền nhanh chóng giải tán không dám xem chuyện vui nữa.
Lưu Triệt không biết là sự dứt khoát của mình hôm nay, lại giúp mình tránh được một phiền phức lớn về sau.
Triệu Đại Tráng vào rừng bắt được hai con gà rừng. Xử lí sạch sẽ gà, nghĩ lát nữa Lưu Triệt về giao cho y xử lý nốt. Đại Tráng nhớ là thiếu niên rất thích ăn thịt gà, hắn mới không thừa nhận là vì Lưu Triệt thích ăn gà lại luyến tiếc không nỡ ăn gà trong nhà nên mới đi bắt cho y đâu.
Triệu Đại Tráng nghĩ tới thiếu niên tươi tắn bán hàng. Xung quanh các cô nương đều rất thích y. Liền vò đầu bứt tai gọi Tiểu Tráng lại nói: " Tiểu Tráng có muốn lên trấn trên thăm cha nhỏ không?"
Tiểu Tráng dĩ nhiên là gật đầu muốn đi thăm Lưu Triệt. Hai cha con liền thu dọn đồ lên xem Lưu Triệt bán hàng. Dù sao gieo trồng xong cũng không có việc gì làm.
Lưu Triệt vì việc Lưu Lệ đến gây sự mà bán hàng kém hơn mọi khi một chút. Liền muốn dọn hàng, thôi hôm nay về sớm vậy. Lát nữa mua ít điểm tâm cho Tiểu Tráng ăn. Đang dọn ghế thì thấy âm thanh thanh thúy ở sau lưng: " Triệt ca... "
Lưu Triệt cứng ngắc quay người lại, hôm nay là ngày gì? Liên tục gặp những người liên quan tới nguyên chủ. Nhìn thiếu nữ ngượng ngùng đứng trước mắt. Lưu Triệt không biết phải làm sao. Lưu Lệ ban nãy xem như là không đội trời chung với nguyên chủ nên Lưu Triệt thẳng tay xử lý ả, nhưng với cô gái này...Lưu Triệt có chút...
Thiếu nữ thấy Lưu Triệt ngây người nhìn mình, hốc mắt cũng đỏ lên: " Triệt ca...muội...muội có lỗi với huynh, không thể giúp gì cho huynh...muội.... "
Lưu Triệt cảm thấy đau đầu, đối với người mềm mại như vậy cậu lại có chút khó xử. Cô gái này tên Lê Như Huệ....xem như là người yêu của nguyên chủ đi. Thanh mai trúc mã, lén lút ước hẹn...nhưng kết quả thì không khả quan lắm.
Lưu Triệt thấy Lê Như Huệ có biểu hiện muốn khóc ra, vội vàng nói: " Muội đừng khóc...chuyện này không liên quan tới muội là do ta vô phúc"
Lê Như Huệ đau lòng gạt lệ, kể từ khi cha nàng biết nàng có tình cảm với Lưu Triệt liền cấm đoán. Vì Lưu Triệt không được xem trong ở nhà họ Lưu. Khó khăn lắm mới có thể khiến cha mềm lòng. Ai ngờ Lưu Triệt lại sảy ra chuyện bị ép gả đi. Lê Như Huệ khóc hết nước mắt cầu xin cha mình nhưng không thành, còn bị giam lỏng cả tháng nay. Mãi đến hôm nay mới lén lút trốn ra ngoài được.
Nhìn thấy người mình tâm niệm trước mắt thấy y tuy nghèo khó nhưng có vẻ thoát được nhà họ Lưu liền tươi sáng lên không ít. Lê Như Huệ không biết nên vui hay nên buồn. Lưu Triệt thở dài nguyên chủ và cô gái này cũng đáng thương. Thời đại này muốn tự định tình không dễ dàng.
Phát huy mồm mép hống Lê Như Huệ nhìn nàng vui vẻ lên không ít. Lưu Triệt thở phào, Lê Như Huệ mỉm cười nói: " Dạo này ca sống có tốt không? "
Lưu Triệt nói: " Tuy không giàu sang như lúc xưa. Nhưng ta sống tốt hơn trước nhiều. Tiểu Huệ muội đừng lo cho ta, muội hãy sống cho bản thân mình đi"
Lê Như Huệ nghe vậy nước mắt lại đong đầy hốc mắt. Nghe những lời này nàng cuối cùng cũng chết tâm với Lưu Triệt. Bọn họ là không thể nào nữa, thấy Lưu Triệt bối rối dỗ dành mình. Lê Như Huệ mỉm cười, nói: " Ca đã trưởng thành hơn rồi"
Triệu Đại Tráng dắt tay con trai tới nơi thì thấy Lưu Triệt và một cô nương xinh đẹp đứng nói chuyện với nhau. Dù Lưu Triệt tươi cười với các cô nương khi bán hàng nhưng chưa bao giờ nói chuyện thân thiết tới như vậy. Đại Tráng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu, một khắc đó y bỗng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất là xa.
Cùng tâm trạng lo lắng là Tiểu Tráng, trong lòng nó báo động rằng cha nhỏ sắp bị cướp mất, vội vùng ra khỏi tay của Đại Tráng. Chạy lại chỗ Lưu Triệt, nắm lấy bàn tay y gọi: " Cha nhỏ"
Lưu Triệt bị nắm tay, bất ngờ khi thấy Tiểu Tráng đang nắm tay mình. Triệu Đại Tráng cũng đi lại xoa đầu Tiểu Tráng, nhẹ nhàng phun hai chữ: "Tức phụ"
Nói xong Triệu Đại Tráng liền hối hận rõ ràng bản thân nói Lưu Triệt có thể tự do tìm người mình yêu. Tại sao bây giờ bản thân lại muốn ngăn cản? Lưu Triệt cũng ngạc nhiên nhìn Đại Tráng. Ngoài hôm cãi nhau với Triệu gia, đây là lần đầu Đại Tráng gọi y là tức phụ đi.
Lê Như Huệ nhìn Tiểu Tráng nói: " Thằng bé thật đáng yêu.....Đây là? "
Tiểu Tráng nắm chặt tay Lưu Triệt như sợ y đi mất. Lưu Triệt vỗ về trấn an nó, mỉm cười nói: " Đây là con trai ta...còn đây là..ừm tướng công của ta".