Editor: Aubrey.
Chuyện xây nhà đã được quyết định xong, Nguyên An Bình liền chuyển sang đề tài khác: "Đại bá! Hôn sự của Đại Trụ ca đã bàn xong rồi sao?"
Nhắc tới hôn sự của nhi tử, trên mặt Nguyên Căn Thịnh liền nhịn không được lộ ra nụ cười tươi: "Vẫn chưa, bất quá bá mẫu của ngươi đã nhìn trúng một nhà. Qua mấy ngày nữa, đi Chùa cúng bái xong sẽ dẫn Đại Trụ đi xem một chút, nếu bộ dạng của vị cô nương kia đủ tốt, sẽ quyết định hôn sự luôn."
"Xem mắt?" Nguyên An Bình tò mò: "Đại Trụ ca có thể đi gặp mặt cô nương kia?" Nếu nói như vậy, cũng giống như hai người đó đã có mối quan hệ thân mật từ lâu rồi. Trước hôn sự mà đi gặp mặt người ta, đến đêm động phòng hoa chúc sẽ làm mất vận khí tốt của tập tục vén khăn voan.
"Không phải, sao nó có thể đi gặp mặt cô nương nhà người ta được?" Nguyên Căn Thịnh giải thích với hắn ngọn nguồn sự tình: "Bởi vì người nhà cô nương kia nhìn trúng Đại Trụ nhà ta, đặc biệt nguyện ý đem cô nương kia gả đến nhà ta, nên mới đồng ý cho xem mặt một chút. Tuy nói là cho xem, thật ra là cha nương cô nương kia mang nữ nhi của họ đi dâng hương, Đại Trụ có thể nhân cơ hội ở từ đằng xa nhìn một chút, chỉ cần như vậy là đã nhìn thấy người ta rồi, cũng không sợ làm hỏng thanh danh của cô nương kia."
Nguyên An Bình minh bạch, đây là cố ý sắp đặt để cho bọn họ tình cờ nhìn thấy đối phương a. Có thể được nhìn mặt, so với chờ đến khi thành thân bị kinh ngạc một phen vẫn tốt hơn, nếu như nhìn nhau không hợp mắt, thừa dịp còn chưa bàn chuyện hôn sự sớm huỷ bỏ, sẽ không làm chậm trễ cả hai bên. Hắn cảm thấy phương pháp này khá tốt, ít nhất được nhìn thấy người thật, cho dù nhân phẩm của đối phương như thế nào, thì ở thời đại này, được nhìn mặt đối phương trước là tốt lắm rồi, những cái khác thì không cần yêu cầu quá nhiều.
Nguyên Căn Thịnh cười nói với Nguyên An Bình: "Việc này may là nhờ có An Bình ngươi, người ta vừa nghe Đại Trụ là đường ca của ngươi, cùng với hai ngày gần đây ta vừa mua được một con trâu, bọn họ liền đối với nhà ta rất hài lòng. Nếu không, cũng sẽ không đáp ứng cho Đại Trụ xem mặt như vậy đâu."
Nguyên An Bình nghe xong liền minh bạch, trong lòng thầm cảm thán "Quả nhiên, chỉ cần có điều kiện tốt, thì ở bất cứ thời đại nào cũng đều có thể thực hiện được ý muốn của mình."
Giống như chuyện hôn sự lần này, một nữ nhân được nhiều người cầu hôn, nếu như ngươi có điều kiện không tốt, thì người ta sẽ không gả cho ngươi. Nhưng nếu như ngươi có điều kiện tốt, lọt vào mắt xanh của người ta, tất nhiên là vạn sự đều dễ thương lượng, muốn gì cũng có thể nói ra.
Nguyên An Bình cảm thấy cũng rất có ý tứ: "Đại bá! Đến lúc đó sẽ xem như thế nào? Người đã từng gặp qua cô nương kia chưa?"
"Chưa từng, nhưng bà mai lại nói cô nương kia lớn lên rất xinh đẹp, tay nghề thêu thùa cũng rất tốt, là một cô nương rất hiền huệ. Bá mẫu của ngươi cũng đã đi hỏi thăm rồi, thanh danh của cô nương này khá tốt." Nguyên Căn Thịnh cho rằng bộ dạng khi người ta lớn lên như thế nào cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần có thể sinh hài tử, có thể lo chuyện nhà cửa là tốt rồi. Nhà bọn họ cũng không phải đại phú đại quý gì, nên cũng không có quá nhiều yêu cầu.
"Cả hai bên đều không quen biết nhau, vậy xem mặt như thế nào? Đến lúc đó có thể nhận sai người hay không?" Nguyên An Bình có chút tò mò, trong đầu còn hiện lên hình ảnh những cảnh tượng như vậy trên TV, nếu như nhận sai người, đến thời điểm thành thân phát hiện không phải người kia, trong lòng sẽ có bao nhiêu khó chịu a? Đương nhiên, hắn cũng biết hẳn là bọn họ đã chuẩn bị phương pháp thoả đáng rồi, chẳng qua là vì thói quen, nên hắn mới tư duy một chút.
"Ta biết cha của cô nương kia, đến lúc đó mang Đại Trụ đi theo, sẽ không nhận sai. Cũng bởi vì cha của cô nương kia, nên ta mới hài lòng với hôn sự lần này."
Nói là cho Đại Trụ đi xem mặt, thật ra là vì muốn xem thái độ của nhi tử. Trên thực tế, Nguyên Căn Thịnh cũng đã âm thầm quyết định để cho nhi tử thành thân với cô nương kia: "Cha của cô nương này rất không tồi, không nói tới phẩm hạnh, ở trong thôn cũng rất có danh tiếng. Người ta thường hay nói cha nào thì con nấy, cô nương nhà hắn tuyệt đối sẽ không tồi. Lại nói, nhi tử nhỏ nhất nhà hắn cũng đang đi học ở chỗ ngươi, nó tên là... Là Văn Tài."
Nguyên An Bình đối với mỗi hài tử đều nhớ rất rõ, vừa nghe tên này liền biết là ai: "Dương Văn Tài?"
"Đúng vậy, nhà hắn mang họ Dương. Dương Gia Thôn, cách thôn chúng ta cũng rất gần." Nguyên Căn Thịnh cười nói: "Cho nên a, nhà hắn vừa nghe tình hình nhà chúng ta, liền đối với Đại Trụ rất vừa lòng."
Nguyên An Bình cũng cảm thấy không tồi: "Nhà đó cũng khá tốt, hài tử Dương Văn Tài cũng rất chăm chỉ học tập, thành thật nghe lời, được dạy dỗ rất tốt." Đối với câu nói cha nào con nấy, Nguyên An Bình cũng cảm thấy rất có lý, ngay cả chuyện trúc xấu dưỡng ra măng tốt, xác suất cũng rất thấp, người trong sạch dưỡng ra hài tử hư cũng có xác suất không cao. Từ cha nương suy ra phẩm hạnh của hài tử, cũng là một đạo lý không sai.
Nguyên Căn Thịnh nghĩ đến chuyện của hài tử, vốn dĩ rất áp lực nhưng hiện tại cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhờ Nguyên An Bình chu cấp cho một số tiền lớn, hôn sự của nữ nhi và nhi tử liền không cần lo lắng nữa. Hắn tính toán một chút, năm nay đều phải làm cho xong hôn sự của nữ nhi và nhi tử, Đại Trụ mười tám tuổi mới thành thân, không sớm cũng không muộn, còn Tiểu Vũ thì đã mười sáu, cũng là độ tuổi thích hợp để xuất giá nhất.
Tuy rằng hắn rất muốn giữ nữ nhi ở nhà lâu thêm mấy năm, bởi vì khi đã gả đến nhà người khác rồi, sẽ không còn được tự tại như ở nhà nữa. Thế nhưng, dù sớm hay muộn, nữ nhi của hắn vẫn phải trải qua chuyện này, sớm xuất giá so ra vẫn tốt hơn. Hắn nghĩ, ở trong nhà vẫn còn mấy nhi tử, còn là đường đệ của Nguyên An Bình, đến lúc đó thông gia ở bên kia cũng sẽ không dám tuỳ tiện khi dễ nữ nhi của hắn.
Nghĩ đến hội Chùa, Nguyên Căn Thịnh lại nói: "An Bình! Hội Chùa hôm đó ngươi cũng có thể mang theo Tiểu Hàn đi dạo, ngày hôm đó đặc biệt náo nhiệt, đi cầu thần bái Phật xin vận khí tốt cũng hảo."
Đối với hội Chùa ở cổ đại, Nguyên An Bình quả thật cũng rất muốn đi xem, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà tạm hoãn chuyện học tập: "Khi nào mới tới hội Chùa?"
"Năm ngày sau, vừa hay cũng là thời gian để nghỉ ngơi tẩy trần." Bởi vì đứa con thứ ba đang học ở chỗ Nguyên An Bình, nên Nguyên Căn Thịnh cũng biết rất rõ ngày nào là ngày học sinh được nghỉ. Còn chuyện tại sao lại gọi ngày đó là ngày để tẩy trần, vì đó chính là thời điểm các học sinh ở Tư Thục về thôn của mình, dành thời gian tẩy trần một phen.
Kỳ thực, ban đầu Nguyên An Bình cũng không biết ngày nghỉ của học sinh gọi là ngày tẩy trần, hắn chỉ căn cứ theo ngày cuối tuần mà đặt ra quy củ cho bọn chúng. Sau này, hắn cũng thật sự đem ngày này cố định thành quy củ của hắn. Thường ngày, đám hài tử cũng không quá chú ý đến chuyện tắm rửa, có thể nói, đa số là một tháng đều không tắm. Nguyên An Bình thì lại cho rằng giữ gìn vệ sinh sạch sẽ là một thói quen tốt, vô luận là ở thời đại nào cũng như nhau. Cho nên, Nguyên An Bình liền đưa ra yêu cầu, mỗi lần được nghỉ thì phải về nhà tắm rửa thật sạch. Ở nơi này, bất kỳ nhiệm vụ gì mà tiên sinh đặt ra, bọn nhỏ đều sẽ tuân thủ mà làm theo, trong lòng bọn nhỏ, lời của tiên sinh luôn luôn đúng.
Hơn nữa, ngoại trừ các học sinh, gia trưởng của bọn nhỏ cũng có loại suy nghĩ này, tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy rất phiền phức khi cứ cách mười ngày là phải tắm rửa cho bọn nhỏ, nhưng bởi vì đây là yêu cầu của tiên sinh, nên bọn họ đành phải làm theo.
"Vậy được, đến lúc đó con cũng đi." Nguyên An Bình suy nghĩ một chút: "Đến lúc đó, cũng nên để cho Tiểu Vũ tỷ đi cùng." Trải qua những bài học được Trọng Tôn Liên Giác dạy dỗ, hắn đối với quy củ ở thế giới này cũng đã biết thêm vài điều, mỗi khi nhớ lại những chuyện lúc trước mà bản thân đã làm, hắn đều có cảm giác muốn đào một cái hố chui xuống cho rồi.
Đồng thời, hắn cũng cảm thán vận khí của mình thật tốt, trong lúc lơ đãng thì đã trở thành tiên sinh dạy học, còn dạy cho đám người Hoắc gia kia một bài học. Nếu không, cuộc sống của hắn sẽ không được tốt như bây giờ, chủ yếu là vẫn liên lụy Hoắc Tiểu Hàn.
Nguyên Căn Thịnh cũng biết Nguyên An Bình muốn cho Tiểu Vũ đi theo để bồi Hoắc Tiểu Hàn: "Được! Đến lúc đó ta cũng sẽ mang Tiểu Vũ đi theo, các cô nương và các song nhi đều thích đi cầu thần bái Phật, dù sao cũng có người bồi."
"Ân." Nguyên An Bình cảm thấy cả hai đi đến chỗ đó cũng không tồi, dạo Chùa cũng tốt, còn đi những nơi khác thì sẽ không có người bồi.