Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 54: mầm đậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Aubrey.

Dùng xong điểm tâm, Nguyên An Bình liền đi đến nhà bếp, thấy Hoắc Tiểu Hàn đều đã rửa bát xong, hắn liền nói: "Tiểu Hàn! Đến nhà ta đi, ta cho ngươi xem một thứ."

Hoắc Tiểu Hàn nắm chặt bát không dám nhìn đến hắn: "Ta... Cái kia, ta còn có việc bận phải làm, không thể đi."

Từ cái đêm hắn bắt buộc y nhận lấy miếng ngọc bội kia, Nguyên An Bình liền phát hiện, có lẽ bởi vì mối quan hệ của cả hai có sự chuyển biến, nên mỗi lần hắn xuất hiện, y không còn thật sự thoải mái khi đối mặt với hắn nữa. Nguyên An Bình cũng không có ý định an ủi hay làm gì đó giúp y hiểu ra, chuyện như vậy nên từ từ tập làm quen mới tốt.

"Cho dù là chuyện gì thì cũng không cần vội như vậy. Vật kia ta đã nghiên cứu nhiều ngày rồi, hiện tại cuối cùng cũng đã thành công, ta dẫn ngươi đi nhìn một cái." Nói xong liền bắt đầu kéo người đi.

Hoắc Tiểu Hàn hoảng hốt, bị kéo ra ngoài như thế này mà bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt: "An Bình ca! Ngươi đừng kéo, để ta tự mình đi."

Nguyên An Bình cười đắc ý: "Bây giờ mới chịu đi?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút bất đắc dĩ: "Ta đi là được rồi, ngươi mau buông tay đi."

Nguyên An Bình thấy y xấu hổ đến như vậy, liền không tiếp tục đem người trêu chọc nữa, thành thật buông tay.

Trọng Tôn Thụy vốn đang dạo chơi ở bên ngoài, lúc trở về lấy đồ thì phát hiện hai người bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài, liền thuận miệng hỏi: "An Bình ca ca! Các ngươi đi đâu vậy?"

"Ta mang Tiểu Hàn ca ca của ngươi đến xem một thứ."

Trọng Tôn Thụy có chút ngạc nhiên hỏi: "Thứ gì vậy a?"

Nguyên An Bình cố ý thừa nước đục thả câu: "Có muốn cùng đi xem hay không?"

Nhìn bộ dạng của Nguyên An Bình càng khiến cho Trọng Tôn Thụy cảm thấy hứng thú hơn: "Hảo a! Ta cũng đi."

Có Trọng Tôn Thụy đi cùng Hoắc Tiểu Hàn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ mà mặc dù như vậy, y cũng chỉ có thể đi theo sau hai người bọn họ. Chuyện phát sinh vào đêm sinh thần của y đã trôi qua hơn một ngày, nhưng y vẫn còn cảm thấy có chút không quá chân thực, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Y không tìm được người nào để nói ra chuyện này, nên chỉ có thể tiếp tục kiềm nén. Y hiện tại, có chút không biết nên đối mặt với Nguyên An Bình như thế nào.

Nhìn Nguyên An Bình đang đi ở phía trước, Hoắc Tiểu Hàn không hiểu tại sao bản thân lại đồng ý tiếp nhận ngọc bội của đối phương. Y không ngừng hồi tưởng những lời nói đêm đó của đối phương, bởi vì hắn cho rằng y nấu cơm ngon, lại còn biết làm quần áo, cho nên... Mới đưa ngọc bội cho y.

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Nguyên An Bình tìm đối tượng thành thân quá tuỳ ý, thế nhưng... Tại sao đêm đó hắn lại nghiêm túc như vậy? Thật đau đầu!

Nguyên An Bình mở đại môn ra, liền được ba con chó nhỏ nhiệt tình nghênh đón bọn họ.

"An Bình ca ca! Ngươi mau cho chúng ta xem là thứ gì đi."

"Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ được thấy."

Hoắc Tiểu Hàn cũng có chút ngạc nhiên, liền cùng Nguyên An Bình đi đến gian phòng học lúc trước.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy bên trong có bảy cái vại.

"An Bình ca ca! Nhà ngươi nhiều lương thực như vậy a." Người trong thôn đều dùng vại để đựng lương thực bên trong.

"Trong này không phải là lương thực, mà là thức ăn."

"Thức ăn?" Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy kỳ quái, có thức ăn nào có thể tự sinh trưởng trong vại sao?

Nguyên An Bình mở một cái nắp vại ra: "Các ngươi nhìn xem, đây là mầm đậu."

Hai người đến gần quan sát, liền nhìn thấy một vại tràn đầy mầm đậu, từng cây từng cây đều mọc thẳng lên trên, sinh trưởng cực kỳ tốt.

"Cái này là thức ăn? Có thể ăn sao?" Trọng Tôn Thụy chưa từng nghe nói qua thứ này.

Ngữ khí của Nguyên An Bình rất khẳng định: "Có thể ăn, trưa nay chúng ta sẽ xào một ít nếm thử."

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Nguyên An Bình đã nói như vậy rồi, vậy là nhất định có thể ăn. Còn chuyện vì sao Nguyên An Bình làm ra được loại đồ ăn này, cũng không phải lần đầu y được nhìn thấy. Y cầm ra một mầm đậu, xem dáng dấp của nó: "Đây là đậu tương?"

"Đúng vậy. Ta còn có vại trồng giá đỗ." Bởi vì thức ăn mùa đông quá đơn điệu, nơi này cũng không có cách nào dựng lên một cái lều lớn đủ ấm, nếu muốn ăn rau dưa vào lúc này cũng không có cơ hội. Sau đó, hắn nghĩ tới mầm đậu, cho rằng mặc dù đang là mùa đông nhưng cũng có thể trồng ra mầm đậu. Bất quá, đối với việc trồng mầm đậu, hắn cũng chỉ biết được vài bước đại khái, chưa từng động thủ trồng qua lần nào. Cũng may, nhờ có một lần dùng nước ấm tưới cây rồi khiến cho mầm đậu bị nóng chết, lần này cuối cùng hắn cũng đã thành công.

Nguyên An Bình nhìn những mầm đậu sinh trưởng rất tốt: "Tiểu Thụy! Ngươi đi tìm một cái rổ đến đây."

Hoắc Tiểu Hàn cũng nhìn những mầm đậu bên trong vại: "Mầm đậu này nên làm như thế nào?"

"Cũng giống như khi ngươi xào rau thôi, làm mặn một chút là được."

Khi nhắc đến chuyện ăn uống, tâm trạng của Hoắc Tiểu Hàn cũng thả lỏng hơn rất nhiều: "Vậy trưa nay chúng ta ăn cái gì?"

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Xào mầm đậu chung với miến đi, nhớ cho thêm một ít thịt băm, còn giá đỗ thì đem xào chung với dấm chua."

"Hảo! Bánh màn thầu thì ăn rồi, lát nữa ta sẽ đi nhào bột, buổi trưa làm bánh nướng."

Nguyên An Bình cười nói: "Tại sao khi nhắc tới ăn thì ngươi lại nói chuyện bình thường như vậy?"

"Ta..." Hoắc Tiểu Hàn không dám nhìn đến hắn.

Nguyên An Bình đang muốn nói gì đó, thì Trọng Tôn Thụy đã cầm rổ đến: "An Bình ca ca! Cái rổ này được không?"

"Được rồi." Nguyên An Bình cầm rổ, đem một ít giá đỗ và đậu tương bỏ vào trong, sau đó lại nhìn vào trong rổ ước lượng: "Nhiêu đây đủ cho chúng ta ăn trưa rồi."

Thời điểm tới bữa trưa, Trọng Tôn Liên Giác nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: "Đây là?"

"Gia gia! Đây là thức ăn do An Bình ca ca trồng, còn được trồng bên trong một cái vại a." Bé chỉ vào từng đĩa đồ ăn: "Cái này là đậu tương, còn đây là giá đỗ."

Trọng Tôn Liên Giác rất ngạc nhiên: "Chuyện này... Ta chưa từng nghe qua bao giờ."

"Nghe hay chưa nghe thì có vấn đề gì đâu, ngài nếm thử xem." Nói xong, Nguyên An Bình liền gắp cho ông một đũa.

Trọng Tôn Liên Giác thưởng thức một chút, rồi gật đầu: "Mùi vị không tồi."

"Không tồi đi?" Nguyên An Bình trưng ra biểu tình rất chắc chắn.

Trọng Tôn Liên Giác gật đầu: "Mấy ngày đông toàn ăn bắp cải và củ cải, thỉnh thoảng đổi thức ăn một chút, cảm giác cũng rất mới mẻ. Mầm đậu này, thật sự rất mới mẻ."

Nguyên An Bình nghe ông nói như vậy, liền nhịn không được hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy đem chúng đi bán thì thế nào?"

"Bán? Ngươi dự định đem chúng đi bán?" Trong giọng điệu của Trọng Tôn Liên Giác tràn ngập vẻ không tán thành.

Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: "Không phải! Ta muốn để cho đại bá của ta đảm nhận chuyện làm ăn này, để cho bọn họ kiếm một ít tiền trợ cấp cho gia đình cũng rất tốt."

Sau khi nghĩ ra chủ ý về mầm đậu, Nguyên An Bình cũng đã tính toán sẵn hết rồi, hắn chắc chắn là không thể đảm nhận được mối làm ăn này. Trồng mầm đậu là một việc rất tốn sức, không nói đến chuyện mỗi ngày đều phải tưới nước, sau khi mầm đậu trưởng thành còn phải hái từng cây, hắn lười làm.

Vừa hay, để cho cả nhà đại bá đảm nhận, nhà bọn họ có nhiều người có sức lực, khẳng định sẽ rất vui vẻ đảm nhận chuyện kiếm tiền này.

Nghe hắn nói xong, Trọng Tôn Liên Giác liền không quá để ý nữa: "Chỉ cần ngươi không làm là tốt rồi, ngươi dù sao cũng là thư sinh, nếu như có hành động buôn bán thứ gì đó, sau này đi thi khoa cử cũng đừng mong sẽ có ngày nổi danh."

Hắn gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Hoắc Tiểu Hàn, đáp: "Chuyện này thì ta đã biết rồi." Huống hồ, hắn cũng lười đảm nhận.

Sau giờ cơm trưa, mọi người đều rất hài lòng với mầm đậu này. Chờ đến khi tan học, Nguyên An Bình liền nhấc theo mầm đầu cùng với Nguyên Đại Hà đi đến nhà đại bá.

"An Bình tới rồi, mau vào trong đi, trong nhà rất ấm áp." Nguyên Căn Thịnh nhìn thấy Nguyên An Bình cùng nhi tử của mình tiến vào sân, liền mở miệng mời hắn vào trong nhà.

Nguyên An Bình vào nhà, đem rổ đặt xuống, rồi nói với Nguyên Căn Thịnh: "Đại bá! Con tới đây là muốn cùng thương lượng với ngài một chuyện."

Nguyên Căn Thịnh rất sảng khoái đáp: "Chuyện gì? Nói đi."

Nguyên An Bình để cho hắn nhìn mầm đậu ở trong rổ: "Đây là mầm đậu do con trồng."

"Mầm đậu? Là thức ăn?" Nguyên Căn Thịnh hiếu kỳ hỏi.

Chu Hương Chi nhìn số mầm đậu bên trong rổ: "Mầm đậu? Là hạt đậu sao?"

Nguyên An Bình gật đầu.

Nguyên Căn Thịnh nghi hoặc: "Hạt đậu này không phải bình thường rất nhỏ sao? Làm sao lại lớn như vậy?"

"Là do được trồng ở trong vại, dùng nước tưới." Hắn không định đem phương pháp tỉ mỉ nói ra, mà nói với Nguyên Căn Thịnh rằng: "Ở đây có mười cân mầm đậu, có thể cho ra hơn sáu mươi cân đồ ăn, khoảng chừng bảy ngày là có thể trưởng thành."

"Nhanh như vậy a?!" Nguyên Căn Thịnh giật mình, hắn chưa từng nghe nói qua về loại đồ ăn nào có thể tự sinh trưởng nhanh như vậy.

"Đúng vậy! Trước tiên con sẽ cho hai người cầm lấy một ít để ăn thử."

Chu Hương Chi nghe hắn nói có thể ăn, cũng không hoài nghi gì: "Thức ăn này ăn như thế nào?"

Nguyên An Bình hướng dẫn cách nấu mầm đậu này một lần, sau đó liền nói với Nguyên Căn Thịnh: "Đại bá! Con thấy rằng mùa đông này đồ ăn được ít quá, nên chúng ta có thể đem mầm đậu này bán ra ngoài. Không thì, người mang một ít ra ngoài bán thử xem, nếu như thành công, vậy mối làm ăn này sau này để lại cho người làm."

"Cho ta làm?" Nguyên Căn Thịnh có chút bất ngờ.

Nguyên An Bình cười đáp: "Phải a! Con là thư sinh, không thể làm ăn buôn bán được. Nếu như thứ này có thể bán được, sinh ý này không làm thì thật sự rất đáng tiếc."

"Chuyện này... Sao ta có thể chiếm của ngươi một tiện nghi lớn như vậy a?" Nguyên Căn Thịnh cảm thấy rất băn khoăn: "Nếu như có thể bán thành công, ta sẽ chia cho tiền ngươi."

"Đại bá! Sinh ý lần này có thể thành công hay không còn chưa chắc chắn, chuyện tiền nong sau này hẳng nói. Như vậy đi, ngày mai người làm một ít mang ra ngoài bán thử, không cần đi đến thị trấn, trước tiên hãy xem tình hình trong thôn trước đã."

Nguyên Căn Thịnh đáp ứng: "Được! Ngày mai ta sẽ đi một chuyến thử xem, An Bình a, buổi tối đừng đi, ở lại đây ăn cơm đi."

Nguyên An Bình cũng không từ chối, liền ở lại ăn cơm tối.

Buổi tối, bởi vì trong lòng có phiền muộn nên Chu Hương Chi có chút ngủ không được, nàng không nhịn được nói với Nguyên Căn Thịnh vẫn còn chưa ngủ: "Phu quân! Ngươi cảm thấy mầm đậu này có thể làm thành sinh ý được không?"

Nguyên Căn Thịnh trầm ngâm một chút, rồi mới đáp: "Ta cảm thấy... Chắc là cũng có thể đi. Ngươi cũng đã ăn thử món này rồi, mùi vị cũng rất tốt. Vẫn còn đang là mùa đông, cho dù có trồng thêm bắp cải thì cũng không kịp đến mùa xuân năm sau, thức ăn này, có lẽ sẽ bán được thôi."

Chu Hương Chi thực mong đợi: "Nếu có thể bán được thì tốt rồi, ít nhiều gì cũng kiếm lời được một chút, trong nhà cũng có thể dư dả hơn."

"Phải a!" Người nhà nông không sợ cực khổ, chỉ cần có sức khoẻ thì ở bất cứ nơi đâu cũng kiếm được tiền: "Vẫn là An Bình nghĩ cho chúng ta."

"Ân! Ngươi đối xử tốt với nó, tất nhiên nó cũng niệm tình mà đối xử tốt với ngươi, chỉ trách lão Tam bọn họ quá tuyệt tình."

"Đừng nhắc tới hai người bọn họ!" Đối với Tam đệ cùng tức phụ của Tam đệ, mỗi khi Nguyên Căn Thịnh nhớ đến là lại phiền lòng.

"Được! Không nhắc đến nữa, ngày mai ngươi đi bán mầm đậu, đã nghĩ kỹ sẽ đi bán ở đâu chưa? Còn bán như thế nào thì trong lòng ngươi chắc đã có tính toán rồi đi?"

"Ân! Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ dẫn theo Đại Trụ cùng đi, nếu như bán không được, thì sẽ chuyển đến chỗ khác bán."

"Ngươi có dự tính là được, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, ta sẽ làm cho các ngươi một ít bánh bột ngô mang theo."

Nguyên An Bình một đêm vô mộng, sáng sớm đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được có người gọi cửa hắn. Sau khi nghe rõ là tiếng gọi của Nguyên đại bá, hắn liền vội vàng đứng dậy đáp lại tiếng gọi bên ngoài.

Đi đến ngoài cửa, Nguyên An Bình cùng hai người khác chào hỏi: "Đại bá sớm a, Đại Trụ ca."

Đại Trụ cười cười với Nguyên An Bình, Nguyên Căn Thịnh nói với hắn: "Quấy rầy giấc ngủ của ngươi? Ta nghe ngươi nói còn phải kiểm tra mầm đậu, rồi hái mầm đậu, nên đến sớm một chút."

"Không có, con cũng chỉ mới dậy thôi." Nguyên An Bình dẫn Nguyên đại bá vào gian phòng trồng mầm đậu.

Nguyên Căn Thịnh nhìn thấy mầm đậu bên trong vại, không nhịn được nói: "Thật không nghĩ tới thứ này còn có thể trồng được mầm đậu."

"Cái này cũng là con suy nghĩ đại mà ra."

Sau khi Nguyên Căn Thịnh nghe Nguyên An Bình giải thích đại thể phương pháp, liền nói: "Được! Ta đều đã hiểu rồi, nơi này giao cho ta và Đại Trụ, ngươi đi làm việc của ngươi đi."

Nguyên An Bình cho rằng không phụ hắn một tay thì có chút không thích hợp: "Con cũng muốn giúp."

Nguyên Căn Thịnh vung vung tay: "Không cần, không cần. Ta và Đại Trụ làm là được rồi, ngươi đi lo việc của ngươi đi."

Đại Trụ cũng nói: "An Bình! Hai cha con ta rất nhanh sẽ xong, ngươi mau đi đi."

Nguyên An Bình đành phải để lại không gian cho hai cha con họ làm việc, còn hắn thì đi nấu nước rửa mặt.

Hai cha con họ đúng là làm việc rất tốt, chờ hắn nấu nước rửa mặt xong, hai người cũng đã thu thập xong một vại mầm đậu rồi bỏ vào trong rổ.

Lúc ăn điểm tâm, Hoắc Tiểu Hàn cũng hỏi hắn một chút về chuyện mầm đậu.

"Đại bá ta mang đi bán rồi, cũng không biết bọn họ có thể bán được hay không."

"Hi vọng bọn họ có thể bán thành công." Đang là mùa đông nhưng vẫn có thể ra ngoài kiếm tiền là một chuyện tốt, tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn hy vọng rằng cả nhà Nguyên Căn Thịnh sẽ có được chỗ tốt này.

Nguyên An Bình thì không có bao nhiêu để ý, ngày hôm nay bán không được cũng không sao, vì sớm muộn gì cũng có thể bán ra ngoài. Dù sao thì, cho dù chuyện trồng mầm đậu này nhất thời không thể khiến người dân nơi này tiếp thu, thì sớm muộn gì cũng sẽ được chấp nhận. Cho nên, có kiếm được tiền hay không, chỉ là chuyện sớm muộn.

Trái với tâm lý của Nguyên An Bình, tại nhà Nguyên Căn Thịnh, sau khi hai cha con bọn họ rời đi, trong lòng Chu Hương Chi vẫn luôn nghĩ tới việc này. Nàng lo lắng không biết bây giờ bọn họ đang ở nơi nào, có bán được mầm đậu hay không, nàng luôn lo lắng đến tận giờ ngọ, hai cha con bọn họ rốt cuộc cũng trở về.

Chu Hương Chi ở nhà ngồi không yên, nên đã đi đến cửa thôn chờ. Vì vậy, khi Nguyên Căn Thịnh và Đại Trụ kéo xe từ ngoài thôn trở về, nàng là người nhìn thấy đầu tiên. Trước tiên, nàng chạy đến nhìn đồ đạc trên xe một chút, thấy toàn những cái rổ trống không, liền biết là mầm đậu đều đã được bán đi, trái tim treo cao từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nguyên Căn Thịnh nhìn đến thê tử, cười nói với nàng: "Đi! Về nhà rồi nói, Đại Trụ thì đi gọi An Bình đi."

Chu Hương Chi vội nói: "Vẫn chưa tới lúc tan học, chờ đến khi học xong rồi lại gọi nó."

Nguyên Căn Thịnh cười cười: "Ta nhất thời quên mất việc này."

Chu Hương Chi cũng cười: "Ta thấy ngươi là cao hứng đến nỗi hồ đồ rồi."

Sau khi về đến nhà, Nguyên Căn Thịnh lại nói: "Nương tụi nhỏ, trước tiên làm cơm cho chúng ta ăn đi."

Chu Hương Chi phụ giúp đem đồ đạc cất đi: "Ta có chừa cơm cho các ngươi rồi, chờ ta đi hâm nóng, rất nhanh sẽ xong."

"Được."

"Các ngươi cũng tới nhà bếp đi, nói cho ta nghe một chút tình hình như thế nào."

Nguyên Căn Thịnh đi vào nhà bếp, Đại Trụ sau khi lấy hai cái ghế nhỏ rồi cũng đi theo vào nhà bếp.

Nguyên Căn Thịnh ngồi xuống, giọng điệu rất cao hứng: "Mầm đậu đều đã bán hết rồi." Nói xong liền cầm túi tiền ra.

Chu Hương Chi vội hỏi: "Đều đã bán hết?! Bán tốt không?"

Nụ cười trên mặt Nguyên Căn Thịnh hơi hạ xuống một chút: "Cũng ổn."

Đại Trụ nói: "Bán không được tốt lắm, đa số mọi người đều không nhận ra mầm đậu này. Cũng may thôn phụ cận thường xuyên qua thôn của chúng ta giao du, cách không tính bao xa, nên không sợ bị chúng ta lừa gạt. Một vài người chỉ muốn mua nửa cân, nói là sẽ đem về nhà nếm thử."

Nguyên Căn Thịnh tiếp lời: "Có thể bán được ra ngoài là tốt rồi, sau này mọi người đều sẽ biết đây là thức ăn, sẽ bán được tốt thôi."

Nguyên An Bình thấy Đại Trụ tới tìm hắn, liền biết là có liên quan đến chuyện mầm đậu. Hắn hỏi Đại Trụ một chút về tình hình bán mầm đậu, nhìn dáng dấp xem ra là có khả quan, còn vấn đề tiền lời thì hình như không được nhiều cho lắm. Bất quá, đối với người dân trong thôn, mỗi ngày lời thêm được vài đồng cũng đã rất tốt rồi.

Nguyên An Bình cùng Nguyên đại bá thương lượng một chút, bởi vì sinh ý vẫn còn có chút trắc trở, nên Nguyên An Bình sẽ phụ trách cung cấp vốn. Sau khi được cả nhà Nguyên đại bá mang đi bán, thu về lợi nhuận của những đợt bán mầm đậu về sau, Nguyên An Bình quyết định ngoại trừ đậu nành, số mầm đậu còn lại hắn đều sẽ thu một phần ba lợi nhuận.

Chu Hương Chi cẩn thận cầm sáu mươi văn tiền đem đi cất, trong lòng rất cao hứng: "Nếu như mỗi ngày có thể bán được một vại, vậy thì một tháng sau sẽ kiếm được một ngàn tám trăm văn tiền!" Nghĩ đến liền cảm thấy thật nóng lòng.

"Mỗi ngày một vại sợ là không bán được." Nhà bình thường không phải ngày nào cũng ăn món này.

"Cho dù một tháng chỉ có thể thu được năm, sáu trăm văn cũng rất tốt a." Chính mình không cần bỏ tiền vốn, cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ cần bỏ ra chút khí lực ra ngoài bán đồ ăn, chuyện tốt như vậy cũng chỉ dành riêng cho cả nhà hắn hưởng mà thôi.

Nguyên Căn Thịnh nhắc nhở nàng: "Chuyện mầm đậu này ngươi đừng nói cho người khác biết, chuyện này nhất định không thể chia sẻ với người khác. Vạn nhất để cho người khác học được, ta cũng không có cách nào bàn giao với An Bình."

"Cái này ta hiểu được, yên tâm đi, ta sẽ không nói cho bất cứ ai đâu." Trên thực tế, nàng cũng không rõ cách trồng mầm đậu như thế nào, chỉ biết là cần phải dùng đến vại mà thôi.

Truyện Chữ Hay