Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình đem đồ vật thu thập xong, lại nhìn đến khí sắc của Hoắc Tiểu Hàn đã tốt hơn rất nhiều, hắn quan tâm nói: "Nếu như không thoải mái thì cứ tiếp tục ngủ một lát đi."
"Ân." Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy đầu vẫn còn có chút đau, nên liền nằm xuống.
Nguyên An Bình giúp y kéo hảo chăn, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng cảm thấy đặc biệt an tâm.
Nguyên An Bình mỉm cười: "Ngủ đi."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn có chút không khoẻ nên liền nói: "Tối hôm qua khẳng định ngươi cũng ngủ không ngon, không thì ngươi cũng ngủ một lát đi."
Nguyên An Bình xác thực cũng khá mệt mỏi, tối hôm qua trông chừng y một lúc, cuối cùng lại mơ mơ màng màng thiếp đi. Lúc này hắn cũng có chút buồn ngủ, nhân tiện đáp: "Được! Ta cũng đi ngủ một lát, cần gì thì nhớ gọi ta."
Khách phòng này vốn được dùng để làm nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, nên trong phòng cũng được bố trí hai cái giường. Trên lý thuyết mà nói, Hoắc Tiểu Hàn là một song nhi, Nguyên An Bình ngủ cùng một phòng với y thì có chút không được ổn cho lắm. Nhưng hiện tại cũng không cần quan tâm đến mấy thứ này, Nguyên An Bình thật sự rất mệt mỏi, nằm ở trên giường không bao lâu sau liền thật sự ngủ say.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn Nguyên An Bình nằm cách mình một cái bàn, trong lòng lặng lẽ nghĩ "Lão Thiên gia, con không cầu tham lam. Chỉ cần Nguyên An Bình không ghét con, là con đã mãn nguyện lắm rồi."
Y cảm thấy bản thân vẫn là một người kém may mắn, không dám có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Y chỉ sợ nếu như bản thân tham lam quá nhiều, thì cơ hội khát khao duy nhất này sẽ lập tức biến mất.
Hơn mười giờ sáng, Nguyên An Bình vốn đang ngủ say, lại bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn cũng lập tức tỉnh dậy. Vội vã nhìn sang bên cạnh, thấy Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn đang nằm ở trên giường, bộ dạng không giống như bị tiếng ồn bên ngoài quấy nhiễu khiến y tỉnh.
Bên ngoài vẫn còn có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Nguyên An Bình ngáp một cái, rồi nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi nằm đi, ta đi mở cửa."
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy đầu mình đã bớt đau rồi, thấy có người đến, y cũng không thể cứ nằm trên giường như vậy gặp người. Y liền đứng dậy, ngồi dựa vào thành giường.
Nguyên An Bình vừa mở cửa, liền nhìn thấy cả nhà Tiểu Bàn Đôn, cùng với Lý Tự cũng đi theo.
Nguyên An Bình nhìn thấy bọn họ, cười hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây? Mau vào đi."
Thái Tiểu Hoa thấy thần sắc của Nguyên An Bình bình thường, liền biết Hoắc Tiểu Hàn đã không còn vấn đề gì nữa, nàng cười nói: "Ngày hôm qua ta về nhà mẹ đẻ nên mới tới muộn, không nghĩ rằng cư nhiên lại xảy ra chuyện đó, cũng may ta nghe Trương Vượng kể lại đại phu nói có thể trị được."
Thái Tiểu Hoa vừa bước vào trong liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi trên giường, nàng mỉm cười đi đến chỗ y: "Ai ui! Nhìn ngươi hảo như vậy ta cũng an tâm, ngày hôm qua nghe được tin tức kia thật sự làm ta sợ muốn chết!"
Nguyên Hoà Tráng cũng nói với Nguyên An Bình: "Đại bá và bá mẫu của ngươi vốn cũng muốn cùng đi, nhưng vì nhà mẹ đẻ bá mẫu của ngươi báo rằng nương của nàng bị bệnh, đại bá của ngươi phải dẫn nàng về nhà mẹ đẻ, nói là ngày mai sẽ tới thăm ngươi."
Nguyên An Bình cười đáp: "Không có việc gì, phiền ngươi về báo lại với đại bá ta một tiếng, nói là Tiểu Hàn không sao rồi. Khoảng vài ngày nữa chúng ta sẽ trở lại, không cần phiền bọn họ đến đây một chuyến."
Tiểu Bàn Đôn và Lý Tự đi đến bên cạnh Hoắc Tiểu Hàn nhìn một chút, Tiểu Bàn Đôn khoa trương đưa tay lên ngực vỗ vỗ rồi thở ra một hơi, giọng điệu mang theo vui vẻ nói: "Vẫn còn sống a, hoàn hảo không sao rồi."
Lý Tự gõ nhẹ một cái lên đầu bé, cười mắng: "Không biết nói chuyện."
Sau đó, nhóc liền cười nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ta biết An Bình ca mà ra tay là sẽ không có chuyện gì, thật là tốt. Ngươi và thân nhân cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, sau này không cần tiếp tục trở lại cái nhà kia nữa."
Thái Tiểu Hoa cũng nói: "Phải a, cũng coi như là bên trong cái xấu có cái tốt. Sau này cách xa cái nhà kia, những ngày tháng sau này cũng không cần tiếp tục cực khổ như vậy nữa."
Kỳ thực, nàng và Hoắc Tiểu Hàn cũng không hề quen nhau, có thể nói toàn bộ người trong thôn cũng không có bao nhiêu người quen biết Hoắc Tiểu Hàn. Trước đây, Hoắc Tiểu Hàn mang trên người cái danh khắc thân nhân, nên y rất tự ti. Mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc, gặp ai cũng không chịu chào hỏi, khiến cho người khác rất không có hảo cảm với y.
Dần dần, chẳng những không được nhiệt tình chào hỏi mà còn bị hờ hững, nên mọi người đều không muốn nói chuyện với y. Tuy vậy, Thái Tiểu Hoa vẫn cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn rất đáng thương, tuy rằng đoạn thân sẽ càng khiến cho danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn không tốt. Nhưng hiện tại y có thể ở bên Nguyên An Bình, cũng coi như là tạo hoá ban cho.
Bàn Đôn cũng gật mạnh một cái: "Sau này, nương ngươi sẽ không còn xen vào chuyện của ngươi được nữa, ngươi cũng không cần phải chịu đói bụng nữa!"
Hoắc Tiểu Hàn rất kinh ngạc, y nghi hoặc hỏi: "Đoạn thân?"
Lý Tự thấy phản ứng của y như vậy, rất hiếm khi hảo tâm nhắc nhở: "Làm sao? An Bình ca không đem chuyện đoạn thân nói cho ngươi nghe?"
Nguyên An Bình nhanh miệng cướp lời bọn họ: "Còn chưa kịp nói."
Lý Tự vừa nghe vậy, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Hoắc Tiểu Hàn! An Bình ca đã giúp ngươi đoạn thân với mấy người nhà bên kia, sau này ngươi không cần phải về lại cái nhà đó nữa. Ngươi còn có thể sống cùng An Bình ca, cũng hảo..."
"Lý Tự!" Nguyên An Bình vội vã quát một tiếng khiến cho nhóc im miệng, tiểu tử này thiếu đánh sao? Ở đây còn có những người khác, lời như thế sao có thể tuỳ tiện nói ra?!
Lý Tự cũng ý thức được chính mình có hơi lắm lời, ngoài mặt Nguyên An Bình vẫn luôn nói không có câu dẫn Hoắc Tiểu Hàn. Mặc dù như vậy, Lý Tự vẫn cảm thấy Nguyên An Bình có chết cũng không chịu thừa nhận ý tứ của mình. Nhưng khi nghĩ đến đây có thể là một kế hoạch nào đó của hắn, nhóc cũng không nói thêm cái gì nữa.
Mà Hoắc Tiểu Hàn, sau khi nghe Lý Tự nói y và người trong nhà đã đoạn thân, cả người liền sững sờ. Đoạn thân là cái gì? Tất nhiên y biết, sau này y và những người thân trong nhà sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Hoắc Tiểu Hàn cảm kích nhìn về phía Nguyên An Bình: "Cảm ơn ngươi."
Nguyên An Bình mỉm cười, tuỳ ý nói: "Không có việc gì, cũng không tính là chuyện khó khăn gì."
Lý Tự thì lại cười hắc hắc một tiếng, nhóc nghĩ bản thân cần phải tuyên dương năng lực của Nguyên An Bình một chút, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Hoắc Tiểu Hàn! Ngươi không biết An Bình ca lúc đó có bao nhiêu uy vũ đâu."
Sau đó, nhóc liền diễn tả sinh động như thật đem biểu hiện của Nguyên An Bình kể lại một lần. Tất nhiên, những chi tiết phụ như "Bố thí cho ăn mày chẳng lẽ còn muốn thú?" thì nhóc sẽ không đề cập tới, nhóc cũng không có ngu như vậy.
Phu thê Thái Tiểu Hoa cũng chưa được nghe ai nói đến tình huống lúc đó, hiện tại nghe được Lý Tự mở miệng kể lại, bọn họ cũng nghe rất tỉ mỉ. Tuy rằng trong thôn đều cho rằng chuyện đoạn thân của Hoắc Tiểu Hàn đều do một tay Nguyên An Bình thúc đẩy, nhưng dù sao thì cũng chỉ là suy đoán, còn cụ thể chuyện xảy ra như thế nào thì bọn họ cũng không rõ lắm.
Ngày hôm qua, chỉ có các lão nhân ở đó, không ai truyền ra thông tin gì nên bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn chuyện bệnh tình của Hoắc Tiểu Hàn, nếu như bọn họ không đi hỏi Trương Vượng, thì có lẽ bọn họ vẫn còn không biết được mọi chuyện lại nghiêm trọng như thế.
Phu thê Thái Tiểu Hoa nghe xong, cảm thấy Nguyên An Bình đối xử với Hoắc Tiểu Hàn tốt đến mức không thể nói nên lời. Trước tiên, không nói đến chuyện năm lượng bạc kia có thể thú được một tức phụ, lại nói tới chuyện phải khẩn cấp cứu chữa cho Hoắc Tiểu Hàn. Mà bệnh nghiêm trọng như vậy cũng không thể hết nhanh được, hắn có thể cứu được người trở về không biết đã tốn bao nhiêu bạc a?
Nghĩ tới đây, bọn họ cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn gặp được Nguyên An Bình cũng coi như là vận may rất lớn.
Hoắc Tiểu Hàn cảm kích với Nguyên An Bình tất nhiên không cần phải nói, cho dù có vì đối phương mà chết thì y cũng không hề oán hận.
Nguyên An Bình quăng một cái liếc mắt đầy khinh bỉ với tên nhóc Lý Tự đang nói đến hưng phấn kia, tài ăn nói của tên tiểu tử này hảo như vậy để làm gì a?!
Phát hiện Hoắc Tiểu Hàn gần như sắp khóc đến nơi, hắn thật sự rất muốn đưa chân ra đạp Lý Tự một cước. Còn đối với ánh mắt sùng bái sáng long lanh của Bàn Đôn, trước đây xuất hiện cũng rất nhiều lần rồi, hắn từ lâu cũng đã miễn dịch.
Nguyên An Bình ngăn Lý Tự lại, không cho nhóc tiếp tục nói, còn hắn thì giả vờ ghét bỏ nói: "Hảo! Ngươi không ngại khát nước sao? Đi! Đi với ta mua một ít thức ăn."
Nguyên Hoà Tráng vội vã mở miệng ngăn lại: "An Bình! Đừng tiêu hao như vậy, chúng ta chỉ tới đây xem Hoắc Tiểu Hàn một chút, sau đó sẽ tuỳ tiện ăn món gì đó ở trên đường là được."
Thái Tiểu Hoa cũng nói: "An Bình! Cần gì phải đi mua thức ăn, thức ăn ở đây không rẻ. Chúng ta chỉ ngồi một lát nữa thôi, thừa dịp trên đường về tìm một ít điểm tâm tuỳ tiện ăn là được rồi."
Nguyên An Bình cười nói với hai người: "Có sao đâu? Các ngươi cũng đừng khách khí với ta, coi như đây là chúc mừng cho Hoắc Tiểu Hàn. Các ngươi ngồi ở đây chờ một lát, ta và Lý Tự rất nhanh sẽ trở về. Đi! Lý Tự."
Lý Tự hí ha hí hửng chạy theo, Bàn Đôn vốn cũng muốn cùng đi nhưng lại bị cha nương kéo lại.
Hai người bọn họ đang đi trên đường, Nguyên An Bình bỗng dưng hỏi Lý Tự một câu: "Ngày hôm qua sau khi ta rời đi, người trong thôn có phản ứng như thế nào?"
Sau khi Lý Tự suy nghĩ một lúc, liền tỉ mỉ kể lại với hắn: "Sau khi các ngươi rời đi, gia gia ta liền nói với người trong nhà truyền lời lại với mọi người trong thôn. Nói rằng Hoắc Tiểu Hàn và cả nhà Hoắc Lão Hắc không hợp bát tự, vốn không nên sinh ở Hoắc gia, mới có thể không đem xui xẻo đến cho Hoắc gia. Mà Hoắc Tiểu Hàn là một người con rất hiếu thảo, chỉ tiếc y kém may mắn, hiện tại y còn bị bệnh sợ là không thể sống được bao lâu, lo lắng khắc luôn cả ngươi, cũng sợ bệnh tình của mình sẽ liên luỵ đến người nhà, hắn mới vạn bất đắc dĩ mà quyết định đoạn tuyệt với người thân. Sau này, vì không còn là người thân của nhau nên cũng không còn khắc bọn họ nữa. Gia gia ta nói mặc dù quyết định như vậy, nhưng xét đến thể diện của Hoắc Tiểu Hàn và danh dự của một nhà Hoắc Lão Hắc, đừng làm những gì ảnh hưởng đến danh tiếng của họ, những vị lão nhân trong thôn cũng không tiện trách tội. Riêng đám người Hoắc gia, nếu như bọn họ không có đầu óc dám đi ra ngoài đồn đãi nói ngươi ép buộc bọn họ đoạn thân, thời điểm đó ngươi có thể đem sự tình đầu đuôi kể rõ ra. Nói cho cùng, bọn họ cũng coi như là cầm bạc đem nhi tử đi bán, không còn mặt mũi vẫn là người Hoắc gia. An Bình ca! Gia gia ta nói với ta ngươi cứ ép buộc Hoắc Tiểu Hàn và Hoắc gia đoạn thân như vậy khiến cho nhóm lão nhân kia rất không hài lòng, nếu như không phải nể tình ngươi dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ, thì những ngày tháng sau này ngươi khẳng định sẽ không thể sống dễ chịu được. Gia gia ta còn nói, lần này ông bị bức bách hết cách rồi, sau này mỗi lần ngươi làm việc nhất định phải ngẫm lại thật kỹ mới được, không thể tiếp tục nóng vội như vậy được."
"Ân." Nguyên An Bình gật đầu, còn chuyện nhóm lão nhân kia không thích hắn, hắn tất nhiên rất rõ ràng. Ở nơi này, trưởng bối đều giáo dục con cháu phải hiếu thuận, thậm chí là ngu hiếu, cái gì cũng phải nghe theo bọn họ. Cho dù cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn rất đáng thương, cho dù biết rằng những việc mà đám người nhà họ Hoắc đã làm là không đúng. Nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, Hoắc Tiểu Hàn dù sao cũng chỉ là một người con, mà con cái thì không thể cãi lời cha mẹ. Cho dù cha mẹ của y có làm gì, phận làm hài tử cũng chỉ có thể nghe theo. Cái gọi là công ơn sinh dưỡng còn lớn hơn trời, mạng đều là do cha mẹ cấp, nên không thể không nghe theo lời cha mẹ!
Đột ngột lại xuất hiện một người như hắn, không để ý đến quan hệ tình thân, không để ý đến hiếu nghĩa, buộc nhân gia người ta đoạn thân, trong mắt những lão nhân có tuổi trong tộc tuyệt đối chính là cả gan làm loạn.
Huống hồ, loại hành động này của hắn còn gây tổn hại đến lợi ích của trưởng bối. Thử hỏi trên đời này có cha nương nào mà không bất công, nhà ai mà chẳng có hậu bối bị ức hiếp, nếu như tất cả những người này đều nghĩ đến ý nghĩ bất hiếu muốn đoạn thân, vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Nhưng mà, hắn vẫn còn đang dạy cho những hài tử trong thôn viết chữ đọc sách, đối với những người trong thôn có ân. Hài tử của bọn họ còn phải dựa vào hắn giáo dục đây, cho nên cũng không thể bắt bẻ hắn.
Hiện tại ngẫm lại một chút, hắn chỉ là nhất thời hưng trí dạy cho bọn nhỏ học chữ quả thực đã đem lại tác dụng không nhỏ. Nếu không, nhóm lão nhân kia nhất định sẽ lên tiếng khiến cho mọi người xa lánh hắn, cuộc sống của hắn khẳng định sẽ sống rất khó khăn.
Nguyên An Bình cũng hiểu, hắn không có chút nào dám đánh giá thấp năng lực của những vị lão nhân kia. Hơn nữa, hắn cũng không phải kiểu người thích phiền phức, nếu như không phải bị bức đến mức bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn đắc tội bọn họ như vậy.
Mà những lời của gia gia Lý Tự truyền lại, mặc dù mọi người đều suy đoán trong chuyện này chắc chắn còn có nội tình, nhưng ít ra vẫn còn có thể khoác lên một tấm màn che, nếu có truyền đi cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn. Gia gia của Lý Tự lo liệu như vậy rất thoả đáng, đồng dạng, hắn cũng rất để ý đến danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn.
Ít nhất lời cũng đã truyền ra rồi, Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân là bởi vì hiếu thuận, không muốn liên luỵ đến những người thân trong nhà, cũng sẽ không bị người khác chỉ trích y quá mức bất hiếu. Tuy rằng chắc chắn y sẽ còn bị đồn rằng mệnh không hảo, Nguyên An Bình thầm hạ tầm mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ "Bát tự không hợp? Cái lý do này so với chuyện khắc thân nhân đến cũng thật đúng lúc."
Nguyên An Bình cười nói với Lý Tự: "Lý Tự! Làm phiền gia gia ngươi phí tâm, việc này còn cần phải nhờ vào gia gia ngươi hỗ trợ, chờ ta trở về sẽ đến tạ lễ với gia gia ngươi."
Lý Tự cười vẫy vẫy tay: "Ngươi cũng đừng khách khí như vậy, gia gia ta lúc nào cũng nói gia đình ta mang ân huệ của ngươi. Gia gia ta còn nói Hoắc Tiểu Hàn xác thực rất đáng thương, giúp y một tay là rất đúng."
Trong lòng Nguyên An Bình hiểu rõ, hắn chủ động lên tiếng là vì muốn biểu thị tạ ơn ông đã chịu giúp đỡ mình, điều này cũng sẽ khiến cho gia gia của Lý Tự bớt áy náy. Hắn tất nhiên sẽ nhớ kỹ phần nhân tình của gia gia Lý Tự, lại không định tiếp tục nói tới đề tài này nữa, mà là hỏi: "Người trong thôn sau khi nghe được những lời này, bọn họ đã nói gì?"
Lý Tự suy nghĩ một chút, nhớ lại những lời giải thích của những người trong thôn, sau đó mới nói với Nguyên An Bình: "Ta nghe gia gia và cha ta nói, bọn họ nói như thế này. Người nhà họ Hoắc chạy đến nhà ngươi gây sự, bọn họ vốn dĩ nghị luận rất sôi nổi, không bao lâu sau lại truyền tới chuyện Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân, người trong thôn nhất định sẽ cảm thấy việc này có liên quan tới ngươi. Vì sao sớm không đoạn thân, muộn không đoạn thân, cố tình lại chờ đến khi chuyện của Hoắc Tiểu Hàn truyền ra, Hoắc Tiểu Hàn lại đoạn thân? Vậy nên, mọi người đều cảm thấy chuyện đoạn thân này khẳng định cũng là do ngươi làm. Gia gia ta còn nói, cho dù nói dễ nghe một chút, người trong thôn cũng sẽ hoài nghi ngươi dụ dỗ Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân, càng tin tưởng ngươi và Hoắc Tiểu Hàn có tư tình với nhau. Nếu không, ngươi cũng không cần phí sức khiến cho Hoắc gia và Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân làm gì. Nương của ta và các bá mẫu cũng đi ra ngoài hỏi thăm một chút, các nàng nói sở dĩ những người trong thôn nghĩ như vậy, là vì cảm thấy ngươi rất yêu thích Hoắc Tiểu Hàn nên mới để cho người ta đoạn thân. Không muốn kết thân với đám người nhà họ Hoắc kia, sợ bọn họ về sau sẽ chiếm tiện nghi của nhà ngươi. Rất nhiều người suy đoán Hoắc gia kia là bởi vì muốn có được không ít chỗ tốt từ tay ngươi, nên mới khiến cho bọn họ buông tha Hoắc Tiểu Hàn."
Lý Tự cười hì hì nói tiếp: "Trong lúc rảnh rỗi, ta đã đi nghe lén nương của ta tán gẫu với các nàng, họ nói chuyện của ngươi và Hoắc Tiểu Hàn đã truyền đi khắp thôn rồi. Vì danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn, ngươi nhất định phải lấy con người ta a."
Nguyên An Bình nghe xong liền nhíu mày, thú Hoắc Tiểu Hàn cũng không phải là chuyện khẩn cấp nhất, dù sao thì tuổi của đối phương vẫn còn nhỏ. Trong thời gian đó, hắn sẽ để cho y tìm một đối tượng khác đáng tin cậy, chính mình cũng có thể giúp y chuẩn bị một ít đồ cưới, y sẽ luôn có thể tìm được một nhà khá giả khác.
Hắn đang suy nghĩ xem những lời đồn trong thôn sẽ có ảnh hưởng gì đến hắn, bởi vì hắn đang dạy cho những hài tử trong thôn học chữ, người trong thôn hoặc nhiều hoặc ít cũng phải niệm điểm ân tình này của hắn. Cho dù trong lòng không niệm phần ân tình này, hài tử của bọn họ vẫn là nhờ hắn nên mới biết được chữ, bọn họ cũng không dám đến đổ tội lên đầu hắn.
Nếu có tình huống bản thân không thể gặp mặt những người trong thôn, còn bị bọn họ xa lánh. Như vậy thời điểm bọn họ nói chuyện phiếm, cũng sẽ không dám nói ở trước mặt mình, chuyện này hắn cũng chẳng cần để tâm.
Lý Tự thấy hắn cau mày, liền nghĩ sau này có lẽ hắn sẽ không muốn thú Hoắc Tiểu Hàn, nhóc nhịn không được hỏi: "An Bình ca! Có phải ngươi không muốn thành thân với Hoắc Tiểu Hàn hay không?"
Nguyên An Bình nhìn về phía nhóc, cười trêu đáp: "Ngươi còn nhỏ, nghĩ tới mấy chuyện cưới gả này làm gì? Ngươi trưởng thành cũng quá sớm đi?"
Lý Tự trừng mắt: "Nói gì thế?! Ta không phải chỉ là quan tâm một chút thôi sao? Ta nghe... Nếu như ngươi không thú Hoắc Tiểu Hàn, y phải làm sao đây a?"
Nguyên An Bình tiếp tục trêu chọc: "Ngươi thay đổi cũng thật là nhanh, trước đây còn không ưa y a, hiện tại lại biết vì chuyện chung thân đại sự của y mà suy nghĩ."
Lý Tự hừ một tiếng, nhớ tới chuyện trước đây khiến cho nhóc cảm thấy có một chút tiếc nuối: "Không phải chỉ là chuyện trước đây thôi sao?"
Nguyên An Bình cười cười: "Hảo! Chuyện của Hoắc Tiểu Hàn ngươi không cần quan tâm, bây giờ nói cho ta nghe một chút. Chuyện này xảy ra, người trong thôn đã nói những gì về Hoắc Tiểu Hàn?"
Lý Tự suy nghĩ một chút rồi mới đáp: "Người trong thôn phần lớn đều cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn rất đáng thương, một người đang sống sờ sờ làm sao lại chết đột ngột như vậy? Bọn họ đều suy đoán có khả năng là do đám người nhà kia ra tay quá nặng, rất nhiều người đều cảm thấy Hoắc gia rất quá đáng, dù sao song nhi cũng không cần thiết có những yêu cầu nghiêm ngặt như nữ nhi, cho dù chỉ là nhận được thức ăn của người ta nhưng nếu như có tình ý với nhau thì cũng là chuyện tốt. Đa phần bọn họ cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn tìm đến ngươi làm trượng phu cũng coi như là một chuyện tốt, tuy nhiên cũng có một vài người nói không mấy êm tai, họ nói Hoắc Tiểu Hàn khắc thân nhân, quan hệ tốt với ai thì chắc chắn cũng sẽ khắc luôn cả người đó. Nói ngươi nếu như lấy y, thì khẳng định sẽ bị y khắc, bọn họ muốn chờ xem ngươi sẽ bị chê cười như thế nào. Ân... Còn có một vài người cho rằng Hoắc Tiểu Hàn bị đánh cũng là do ngươi, nếu như y chết thật, ngươi cũng không thể ép buộc người ta đoạn thân như vậy a, ngươi đã tạo nghiệt rồi."
Lý Tự nói xong liền rất tức giận mà bất bình nói tiếp: "Thật không biết những người kia nghĩ như thế nào! Hoắc Tiểu Hàn bị đánh sao có thể là tại ngươi? Vậy mà không chịu trách mắng nương của y lòng dạ ác độc, nếu như đổi thành người khác, làm sao có khả năng sẽ đem người dằn vặt đến nỗi xém chết như vậy a!"
Nguyên An Bình thì ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, nói cho cùng thì đây không phải là chuyện đứng nói chuyện không đau eo sao? Phát sinh ở trên người mình thì là oan ức, phát sinh ở trên người người khác thì là chuyện cười. Hắn hiểu được, nên tất nhiên sẽ không lưu tâm lời đồn của bọn họ.
đứng nói chuyện không đau eo: đoạn này có nghĩa là Nguyên An Bình không thích giao tiếp với nhiều người, nên cho dù ai bàn tán gì về mình thì hắn cũng sẽ mặc kệ không quan tâm.
Lý Tự thấy Nguyên An Bình một mặt không để ý, thật sự là rất bội phục. Nhóc cảm thấy nếu như chuyện này mà phát sinh ở trên người mình, bản thân chắc chắn sẽ phẫn nộ, vì vậy mà nhóc thật sự sâu sắc cảm nhận được mình không bằng Nguyên An Bình.
Nhóc nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Hoắc gia cảm thấy những lời đồn đại trong thôn đều là nói xấu bọn họ, nên họ Lưu liền ra mặt khóc lóc kể lể. Nói cái gì mà Hoắc Tiểu Hàn không biết tự kiểm điểm, hảo hảo một cái song nhi làm sao có thể lén lút theo người gặp riêng. Còn nói cái gì mà y vì một lòng che chở ngươi, nên mới khiến cho bà ta nhất thời nóng nảy, mới động thủ đánh y mấy trận. Bà ta nói bà là nương của Hoắc Tiểu Hàn, Hoắc Tiểu Hàn làm sai, bà ta muốn giáo huấn y một chút là đúng. Còn nói bà căn bản chưa kịp động thủ, không ngờ y lại bị bệnh sắp chết, nói rằng là do Hoắc Tiểu Hàn bạc mệnh, nếu không thì chỉ đánh có mấy lần thì làm sao mà chết được?"
Lý Tự trưng ra một bộ mặt xem thường: "Bà ta nói như vậy, chẳng phải là muốn đem trách nhiệm đổ hết lên người ngươi và Hoắc Tiểu Hàn sao? Sau đó, gia gia ta liền đi một chuyến đến Hoắc gia, cũng không biết bọn họ đã nói những gì với nhau, họ Lưu kia liền không nhắc đến ngươi nữa. Chỉ nói lúc đó là do bà ta bị chọc tức, lại vì nghĩ cho danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn, cũng coi như là có nỗi khổ tâm."
Nguyên An Bình cười lạnh, họ Lưu không dám nhắc tới hắn nữa, chỉ e là bọn họ sợ mình sẽ đi tố cáo bọn họ, làm hỏng danh tiếng của bọn họ đi?
Lý Tự thấy Nguyên An Bình không cao hứng, liền nói với hắn: "Ngươi yên tâm đi, ngoại trừ những người có quan hệ tốt với bà ta, còn lại đều không có bao nhiêu người tin lời bà ta nói."
Nhóc nói xong liền nở nụ cười, còn nhạo báng một câu: "Hoắc Tiểu Hàn đoạn thân, sau này cũng không có chỗ ở, vậy là sẽ ở nhà ngươi?"
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, liền đáp: "Nhà ta không còn chỗ ở, vấn đề này còn cần phải ngẫm lại."
Nhà hắn chỉ có hai gian phòng, một cái dùng để dạy học trò, một cái còn lại cho hắn ở. Nếu như Hoắc Tiểu Hàn chỉ là một nam hài bình thường, hai người cùng nhau ngủ trên một cái giường thì cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng đối phương lại có thể lấy chồng, vậy thì không ổn chút nào.
Lý Tự nói: "Ta ngược lại không quản y có ở chung nhà với ngươi hay không, việc này đã thành ra như vậy, sau này ngươi khẳng định phải lấy y. Ta nghe người nhà ta nói, chuyện đoạn thân này là ngươi ra mặt, sau này chắc chắn phải chịu trách nhiệm với Hoắc Tiểu Hàn."
Trong lòng Nguyên An Bình còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra, cũng không muốn tiếp tục bàn tới vấn đề này: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, ngươi muốn ăn cái gì?"
Hai mắt Lý Tự liền sáng lên: "Muốn ăn thịt!"
Lý Tự nói xong lại nghĩ đến một chuyện, liền nói với Nguyên An Bình: "Những lão nhân trong thôn đã lên tiếng, bảo mọi người đừng nhắc đến chuyện đoạn thân của Hoắc Tiểu Hàn. Họ nói đây căn bản không phải là chuyện tốt đẹp gì, không nên truyền đi làm ảnh hưởng đến danh tiếng trong thôn, những thanh niên trong thôn cũng không hảo cưới vợ. Ngươi cũng biết thôn chúng ta rất nghèo, chuyện cưới vợ phải chi ra nhiều tiền hơn so với những thôn khác, nếu như không có danh tiếng tốt, chuyện cưới vợ cũng sẽ không dễ dàng."
"Người trong thôn đều làm theo?"
Lý Tự gật đầu: "Phải a, các lão nhân trong thôn đều ra mặt, ai dám không nghe a. Khẳng định sẽ không dám ở bên ngoài nói thêm cái gì nữa."
Nguyên An Bình im lặng một chút: "...Chuyện quan trọng như vậy, đợi tới lúc cuối cùng ngươi mới nói."
Lý Tự không rõ: "Nói cuối cùng thì làm sao? Ta cũng đâu phải dự định sẽ không nói."
"...Không có gì." Hắn quả thực cũng không thể hi vọng một hài tử chỉ mới hơn chín tuổi hiểu được thông tin trọng điểm là cái gì.