Editor: Aubrey.
Hơn bảy giờ sáng, thời điểm Nguyên An Bình vẫn còn đang ở trong mộng, bỗng mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Hắn còn tưởng là mình vẫn còn đang nằm mơ, nhưng khi tỉnh táo lại, thì thực sự là có người đang gõ cửa nhà hắn.
Tuy rằng hắn không có ý định rời giường, tâm tình cũng không được coi là tốt. Nhưng vẫn phải vội vã mặc y phục vào, hắn muốn nhìn thử một chút xem là ai mới sáng sớm đã dám đến gõ cửa nhà hắn!
Kết quả, khi cửa viện vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy một lão nhân, cùng với ba người thanh niên cao to đang đứng ở trước cửa nhà hắn. Lão nhân kia vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức cười nói: “Đây là Nguyên công tử Nguyên An Bình?”
Nguyên An Bình đứng ở trước cửa, có chút không rõ tình huống trước mắt là gì, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Lão nhân kia tiếp tục dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Lão phu là từ thị trấn đến đây, được người của Chương phủ giao phó đến làm cho ngài một cái giường sưởi.”
“Giường sưởi?!”
Nguyên An Bình vừa nghe thấy đối phương đến đây là muốn làm giường sưởi cho hắn, thì lập tức tránh ra: “Mời ngài vào trong.”
Nguyên lai là ngày đó, trên đường từ Chương phủ trở về, hắn đã từng hỏi thăm gã sai vặt xem hắn có biết cách làm giường sưởi hay không. Trùng hợp, một gã sai vặt trong đó có biết đến, nên hắn liền nhờ đối phương giúp hắn tìm người đến làm.
Chuyện này xảy ra cũng đã được năm, sáu ngày rồi. Hắn còn tưởng rằng đối phương đã quên vị quý nhân này, không tìm người đến giúp đỡ làm giường sưởi cho hắn. Hắn còn dự định hôm nào rảnh rỗi sẽ tự đi lên thị trấn tìm một chút, không nghĩ rằng hôm nay người đã tìm tới cửa.
Lão nhân chắp tay đáp: “Công tử khách khí.” Sau đó liền đi vào trong sân, phía sau còn có một chiếc xe lừa, ở phía trên còn được chất đầy gạch đỏ.
Nguyên An Bình dẫn mấy người bọn họ đi vào trong phòng ngủ, để cho vị lão nhân kia nhìn xem vị trí, làm giường sưởi ở nơi nào thì mới tương đối thích hợp.
Chờ đối phương nhìn xong vị trí, Nguyên An Bình mới nói ra yêu cầu về chiếc giường sưởi của mình: “Ta muốn chiều rộng khoảng hai mét rưỡi, chiều dài khoảng ba mét. Không biết ngài có thể dùng kệ bếp làm ống khói được không?”
Lão nhân gật đầu: “Có thể! Ngài tính làm một cái kệ bếp ở gian ngoài?”
Nguyên An Bình đáp: “Phải! Vị trí thì ngài cũng đã xem qua rồi, trong vòng một ngày có thể làm xong không?”
Lão nhân cười nói: “Có thể! Ngài yên tâm đi.”
Nguyên An Bình vừa nghe như vậy thì lại càng cao hứng: “Vậy ngài cứ làm việc đi, ta đi làm điểm tâm. Nếu như các vị không chê, thì chốc lát nữa hãy cùng nhau ăn nhé?”
Sau khi bọn họ khách sáo với nhau vài câu, Nguyên An Bình liền đi ra gian ngoài làm việc. Hắn còn rất yên tâm mà để cho bọn họ ở lại trong phòng, bởi vì những đồ vật quý giá hắn đều đem cất vào trong không gian hết rồi, chỉ còn lại một số vải vóc tuy rằng cũng rất đắt giá, nhưng nếu như họ muốn trộm lấy thì cũng không hề dễ dàng chút nào.
Nghĩ đến chuyện sắp được ngủ trên giường sưởi là tâm trạng của Nguyên An Bình cực kỳ sung sướng, sau khi hắn rửa mặt xong, liền bắt đầu động thủ chuẩn bị làm bữa sáng.
Bên đây Nguyên An Bình bắt đầu động thủ làm việc, thì bên kia mấy người bọn họ cũng đang vô cùng bận bịu, vừa chuyển gạch vừa trộn bùn, trông họ cũng đang rất ra sức để hoàn thành công việc này.
Nói đến loại giường sưởi làm bằng đất này, nghe nói là từ vùng ngoài truyền đến. Quan trọng là nơi đó so với nơi mà bọn họ đang ở thì lạnh hơn rất nhiều, không ngủ giường sưởi thì có thể sẽ bị lạnh đến mức đông chết người. Nói khoa trương một chút, chỉ với một cái hắt hơi thôi, là trên mũi sẽ lập tức xuất hiện một tầng băng mỏng.
Dựa theo phương thức lý giải của Nguyên An Bình, nơi mà bọn họ đang sống là khu vực Hoa Bắc. Mà ở vùng ngoài kia thì lại tương tự như vùng Đông Bắc, Hắc Long Giang, lạnh đến mức không thể nào hình dung ra được.
Nguyên An Bình xào một đĩa trứng gà lớn, bỏ thêm một ít cải thảo cùng với củ cải, tăng thêm một lớp mỡ dày để xào thành một tô thức ăn nhỏ. Hắn lại nấu thêm một nồi cháo khoai lang lớn, một giỏ bánh màn thầu khoảng mười mấy cái, sau đó hắn liền đi gọi bốn người phụ tử đang làm việc kia đến ăn cơm.
Bốn người phụ tử bọn họ thấy cơm nước được bày ra trên bàn trông vô cùng phong phú, cảm thấy Nguyên An Bình này hào phóng vô cùng. Tình cờ gặp được một vị chủ nhà cho nhiều đồ ăn ngon như vậy, bọn họ cũng thật sự rất vui mừng.
Nhìn đến bốn người đang ăn cơm, Nguyên An Bình lại thầm cảm thấy quả thực hắn nghĩ không sai, đều là những người ăn rất được a. Cũng may là hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nếu không, để cho người ta không được ăn no thì thật là quá khó coi.
Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Nguyên An Bình cũng biết được một chuyện, vị lão nhân này thuộc họ Cao, ba người thanh niên kia chính là nhi tử của ông. Nghe đâu món nghề này là do mấy năm trước ông chạy đến vùng ngoài học được, dựa vào cái nghề này mà sinh sống thì xem ra cũng không tệ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy thanh niên kia đều nhanh tay giúp hắn dọn dẹp bát đũa, Nguyên An Bình cảm thấy những người này thật sự là rất tốt.
Ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình cũng không còn việc gì khác để làm, liền giống như thường ngày cầm một vài cuốn sách ra đọc, sau đó hắn dời bàn ra bên ngoài rồi bắt đầu luyện chữ.
Mới vừa viết xong một bộ chữ, thì Lý Tự, Bàn Đôn, Lý Đông Phong, cùng với biểu ca của Bàn Đôn là Trần Tuấn, cả bốn đứa bé đều đang cùng nhau chạy đến nhà hắn.
Bọn chúng nhìn thấy Nguyên An Bình viết chữ, liền lập tức chạy qua, nhìn đến những chữ trên bàn thì vô cùng ước ao.
Biểu tình của Bàn Đôn có chút khoa trương, bé thở dài nói: “An Bình ca ca! Chữ viết của ngươi thật sự rất đẹp a.” Ba đứa bé còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Lý Tự nhìn đến xe lừa trong sân, còn có những thanh niên đang mang theo xẻng bùn đi qua đi lại, nhỏ giọng hỏi: “An Bình ca! Bọn họ là ai vậy?”
Nguyên An Bình nhìn đến dáng vẻ tò mò của đám nhóc này, xem ra cũng là vì chuyện này nên bọn chúng mới chạy đến nhà hắn, hắn cười đáp: “Họ tới giúp ta làm một cái giường sưởi.”
Hắn nói xong, cũng không chờ cho bọn nhỏ hỏi, liền đem công năng của giường sưởi nói ra hết một lần, đám hài tử nghe xong liền trưng ra vẻ mặt vô cùng ước ao.
“Giường có thể toả nhiệt a, khẳng định là vô cùng ấm áp.” Trần Tuấn cảm khái.
Lý Đông Phong cũng gật đầu: “Ta đã từng nghe cha ta nói qua loại giường này, nghe nói để làm được nó thì tốn rất nhiều tiền. An Bình ca thật sự rất có tiền a.”
Lý Tự tiếp tục nói: “Phải nói rằng Chương lão gia kia cũng thật là hào phóng, chỉ vì một câu thơ mà đưa cho An Bình ca nhiều đồ như vậy.”
Sau đó, bọn họ liền chuyển đề tài lên người Chương Lâm Dịch. Một đống truyền thuyết cùng với thành tích vĩ đại gì đó lần lượt truyền vào trong tai Nguyên An Bình, bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra Chương Lâm Dịch kia cũng là một nhân tài a.
Nguyên An Bình thấy mấy đứa nhỏ đang trò chuyện rất hăng say, liền cầm bút lên tiếp tục cúi đầu viết chữ. Không bao lâu sau, hắn phát hiện bên người bỗng dưng yên tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào trong mắt của hắn là mấy đứa trẻ đều đang nghiêm túc nhìn hắn viết chữ, trong mắt đều tràn ngập ước ao.
Nguyên An Bình cười hỏi: “Có muốn thử viết một chút hay không?”
Bốn đứa nhỏ vừa nghe hắn nói như vậy, hai mắt liền ngay lập tức phát sáng nhìn hắn.
Nguyên An Bình đi vào trong nhà lấy ra bốn cây bút lông đưa cho bọn nhỏ, mỗi người còn được nhận thêm một tờ giấy to bằng giấy A: “Mỗi người một tờ, muốn nhiều hơn cũng không có đâu.”
Mấy đứa trẻ đều thật cẩn thận cầm lấy bút lông, chấm một chút mực nước, thời điểm hạ bút cũng vô cùng cẩn thận. Sau đó, hắn liền phát hiện viết chữ bằng bút lông, đối với bọn chúng thì khó khăn vô cùng, ngòi bút nhũn ra làm cho bọn chúng không biết nên dùng sức như thế nào mới phải.
Nguyên An Bình cầm tay bọn nhỏ viết từng chữ một, nói ra phương thức hạ bút cùng với dùng lực như thế nào khi viết chữ. Sau đó, hắn liền để cho bọn chúng tự viết, riêng Bàn Đôn thì bởi vì tuổi tác còn quá nhỏ, nên không thích hợp với việc viết chữ bằng bút lông, hắn liền để cho bé tuỳ ý đi chơi.
Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, sau khi dạy cho ba đứa trẻ viết chữ xong, Nguyên An Bình liền đưa cho bọn họ một bộ chữ viết, nội dung của nó đều giống như nhau: “Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học Hải Vô Nhai khổ tác chu. Ý nghĩa của những câu này là để nhắc nhở các ngươi phải khắc khổ, dụng tâm mà học tập, còn ý nghĩa hàm súc của câu thơ này là gì, chờ sau này các ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Còn nữa, nếu như các ngươi muốn luyện tập viết chữ bằng bút lông, thì các ngươi có thể về nói với người nhà mua cho các ngươi một cây bút lông. Không có mực nước thì có thể dùng nước để thay thế, không có giấy thì các ngươi có thể viết ở trên bàn. Bàn Đôn thì không cần, bởi vì ngươi còn quá nhỏ, tay nghề vẫn còn chưa được tốt lắm, chờ lớn hơn một chút rồi hãy luyện lại.”
Núi sách có đường, chuyên cần là lối đi.
Biển học vô bờ, khổ công dùi mài là thuyền.
Trích từ một bài thơ được cải biên thời nhà Đường của tác giả Hàn Dũ.
Kỳ thực, việc đưa cho mỗi người bọn chúng một cây bút, đối với hắn chỉ như là lấy muối bỏ biển, nhưng mà hắn sẽ không làm như vậy. Nhiều khi, tự mình bỏ tiền ra mua so với được người khác tặng sẽ càng khiến cho chúng biết quý trọng vật đó hơn, cũng ngày càng biết phấn đấu tiến bộ hơn.
Chờ mấy đứa trẻ đều vui vẻ rời đi, Nguyên An Bình liền đi quan sát tiến độ của giường sưởi, đã làm được hơn phân nửa rồi. Quả thực đúng như bọn họ nói, trong vòng một ngày nhất định có thể làm xong.
Bữa trưa, Nguyên An Bình cao hứng nấu một nồi thịt, lấy một bình rượu cùng với một vài cái chén. Phụ tử bọn họ được ăn uống vui vẻ, thì mới có thể làm việc tốt được.
“Thiên địa huyền hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang…”
Hiện tại ở trong phòng chứa tạp vật, bây giờ đã trở thành phòng học, bên trong đang truyền ra âm thanh đọc sách non nớt của đám hài tử. Nguyên An Bình thì đang ở tại gian nhà chính, thong thả bưng một tách trà uống.
Cao lão đầu nghe thấy tiếng đọc sách, ông liền cười cười bắt chuyện với Nguyên An Bình: “Không nghĩ tới thì ra Nguyên công tử còn là một tiên sinh, thực sự là thất kính thất kính a.”
Nguyên An Bình cười lắc đầu, khiêm tốn đáp: “Tiên sinh cái gì chứ, chỉ là dạy cho bọn họ nhận thức một vài chữ thôi. Thôn của chúng ta nghèo quá, nên bọn nhỏ không kham nổi Tư Thục. Ta từng theo một vị tiên sinh học tập mấy năm, nhận biết được một vài chữ, cũng không có dự định đi thi lấy công danh, lại càng không quá chú ý về lễ giáo quy củ. Thừa dịp mùa đông không có việc gì làm, nên dạy cho bọn nhỏ nhận thức một vài chữ. Thật là có chút không biết tự lượng sức mình phải không? Nói đến ngược lại là khiến ngươi chê cười.”
Cao lão đầu lắc đầu, có chút cảm khái nói: “Là những đứa trẻ trong thôn của các ngươi có phúc khí.”
Nguyên An Bình nghe thấy âm thanh đọc sách trong phòng đã ngừng, liền đứng dậy cười nói: “Cũng có một vài đứa trẻ là ở ngoài thôn, lúc đó ta cũng chỉ nghĩ rằng nên nhận một hoặc hai đứa thôi, không ngờ rằng đến cuối cùng lại thu nhận bốn mươi bảy đứa học sinh. Cũng may là cái phòng kia rộng, nên mới có thể chứa được nhiều học sinh như vậy. Ngài cứ tiếp tục làm việc đi, ta phải đi xem bọn chúng một lát.” Nói xong, hắn liền đi đến phòng chứa tạp vật.
Cao lão đầu âm thầm suy tư, đại nhi tử của ông đang ở một bên làm kệ bếp cũng vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Chờ Nguyên An Bình vừa đi, hắn liền đi tới trước mặt cha hắn, quan tâm hỏi: “Cha! Nguyên công tử này không giống với những tiên sinh khác, người xem hắn có thể thu hài tử nhà chúng ta không?” Hai đứa con trai còn lại của ông cũng rất để tâm tới hỏi.
Trong lòng của Cao lão đầu vốn đã muốn làm việc này, khi nghe nhi tử của mình nói như vậy, ông liền đáp: “Không vội! Các con cứ đi làm việc trước đi, để cho ta suy nghĩ kỹ một chút.”
Mấy người bọn họ đều biết cha của mình vẫn luôn rất cẩn thận, nghe ông đã nói như vậy, liền biết là ông cũng có quan tâm đến việc này, bọn họ cũng có thể yên tâm mà làm việc. Đồng thời, bọn họ cũng cố gắng đem công việc trên tay làm cẩn thận một chút.
Sau khi Nguyên An Bình để cho mấy đứa trẻ cuối cùng rời đi, hắn liền đi vào trong phòng ngủ của mình. Vừa nhìn, liền thấy giường sưởi cùng với kệ bếp đều đã được dựng hảo. Hắn đi một vòng xem một chút, thì rất là hài lòng.
Cao lão đầu căn dặn Nguyên An Bình khi đốt lửa ở bên dưới giường sưởi thì phải cẩn thận một số chuyện, ông còn làm mẫu một chút cho hắn xem. Thấy bộ dạng của hắn tỏ vẻ rất hài lòng, ông liền muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Dáng vẻ của Cao lão đầu có chút khổ sở nói: “Lão phu có một yêu cầu quá đáng, mong rằng công tử nghe xong đừng thấy lạ.”
Nguyên An Bình nghe thấy ông nói như vậy, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kỳ nhưng không biết là chuyện gì: “Xin mời ngài nói.”
Cao lão đầu thở dài: “Là như thế này, với cái nghề này của ta tuy rằng khiến cho cuộc sống trong nhà trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng cũng rất là bất đắc dĩ, nhà ta lại thuộc Tượng tịch, nên khiến cho các tiên sinh dạy học cũng không có ai muốn nhận hài tử nhà ta học chữ. Ngày hôm nay, ta thấy công tử mang theo nhiều hài tử đọc sách như vậy, liền quyết định mặt dày hỏi một câu, ngài có thể nhận dạy cho hài tử nhà ta nhận thức một ít chữ được không? Chúng ta cũng không hy vọng xa vời, không cầu cho chúng có thể đi thi công danh làm đại quan, chỉ cần để cho bọn chúng có mắt mà không bị xem như mù là được. Ngài xem…”
Nguyên An Bình hiểu rõ, đây là muốn đưa hài tử đến nhà hắn học tập đây. Mấy ngày qua đọc sách hắn cũng có biết đến, Lâm Thịnh quốc này đem hộ tịch chia làm Quan tịch, Quân tịch, Nông tịch, Thương tịch, Tượng tịch, Nô tịch và Xướng tịch. Nếu như đem những hộ tịch này so sánh với nhau, thì Tượng tịch so ra thấp kém hơn Nông tịch một chút. Mặc dù luật pháp không có quy định Tượng tịch không được đi thi khoa cử, nhưng mà ngẫm lại một chút, văn nhân ở triều đại này toàn là những người tâm cao khí ngạo, không muốn thu nhận những hài tử thuộc hộ Tượng tịch cũng nằm trong dự liệu. Còn đám con cháu thương nhân, nhân gia có tiền, thì không cần quản triều đại nào, chỉ cần có tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường không làm được.
Huống chi, Lâm Thịnh quốc có quy định ngoại trừ gia đình văn nhân, thì Nông tịch và Xướng tịch không được đi thi khoa cử, phương diện này cũng không quá mức ức chế đám thương nhân.
Còn gia đình Lý Mặc ở trong thôn, tuy rằng họ làm nghề thợ mộc để kiếm sống, nhưng cũng không bị quy vào Tượng tịch. Chủ yếu là bởi vì nhà hắn cũng có ruộng, hơn nữa những hộ gia đình nhà nông chỉ muốn an nhàn mà kiếm sống, thôn của bọn họ cũng vậy, nên cũng không có ai đi tố giác hắn.
Cao lão đầu thì lại có chút thiệt thòi, chỉ tại lúc đó nhà quá nghèo, không còn cách nào khác. Vì kiếm sống, cũng chỉ đành chấp nhận Tượng tịch, mới có thể quang minh chính đại mà đi làn việc kiếm sống.
Nguyên An Bình thấy mấy người bọn họ đều đang mong đợi nhìn mình, hắn nghĩ thầm pháp luật cũng không có quy định dạy hài tử Tượng tịch là phạm pháp, nên hắn liền gật đầu đồng ý: “Có thể thì có thể, nhưng các ngươi đừng vội cao hứng, không phải bất kỳ ai ta cũng đều thu. Ít nhất cũng phải trải qua một cuộc kiểm tra của ta, thông qua, thì ta mới có thể thu nhận.”
Mấy thanh niên kia gật đầu liên tục: “Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu.”
Cao lão đầu vội vàng chắp tay nói tạ ơn, có chút cảm giác muốn bật khóc: “Nguyên công tử! Một nhà già trẻ chúng ta đều xin khắc ghi ân đức của ngài a.”
Nguyên An Bình vội vã tránh ra, hắn thật không dám nhận cái ơn này: “Ngài đừng làm như vậy, ta sẽ bị tổn thọ mất. Hơn nữa, ngài đừng gọi ta là Nguyên công tử, thật khiến ta có chút không quen.”
Cao lão đầu hiểu ý gật đầu: “Nghe ngươi, nghe ngươi. Chúng ta sẽ lập tức mang hài tử nhà mình đến.”
Nguyên An Bình vội vã ngăn cản: “Lão nhân gia! Ngài không cần nóng lòng như vậy, ngày mai quay lại cũng không muộn.”
Cao lão đầu cũng cảm thấy rằng bản thân có chút kích động: “Hảo! Hảo! Ngày mai, ngày mai sẽ mang đến.”
Dù sao thì Nguyên An Bình cũng không phải là người ở đây, nên cũng không có cách nào hiểu được tâm tình kích động của bọn họ. Chờ đến khi tâm trạng của bọn họ quay trở lại bình thường, hắn mới nói: “Phiền ngài cho ta biết tiền công là bao nhiêu.”
Cao lão đầu lắc đầu: “Không cần, không cần đâu. Người của Chương phủ đã trả tiền rồi.”
Mặc dù hắn cũng có chút bất ngờ khi nghe người Chương phủ đã trả tiền trước, nhưng nếu như thấy bọn họ đã nhận được tiền rồi thì hắn cũng yên tâm: “Bởi vì trước đó ta đã từng nói rằng sẽ không tiếp tục thu nhận hài tử nữa, cho nên nếu như sau này có người hỏi, thì ta sẽ nói cho bọn họ biết rằng bởi vì các ngươi đã làm giường sưởi cho ta, cũng đã thu bạc của ta nên ta mới chấp nhận thu hài tử nhà các ngươi.”
Ngược lại, hắn cũng không sợ người khác cảm thấy rằng hắn bởi vì tiền nên mới nhận hài tử nhà người ta. Tiên sinh ở Tư Thục không phải cũng lấy tiền mới dạy học sao?
Cao lão đầu liền vội vàng nói: “Được! Nhưng mà chúng ta vẫn muốn đưa bạc cho ngài, ngài nhất định không được khách khí với chúng ta.”
Nguyên An Bình cự tuyệt: “Những hài tử này ta đều không lấy tiền, ngài cũng đừng ngoại lệ. Ngày mai hãy mang hài tử đến đây cho ta kiểm tra một chút, nếu khiến cho ta hài lòng thì ta sẽ thu.”
Mấy người thanh niên kia nghe hắn nói như vậy, đều vội vàng mở miệng đáp.
“Này coi sao được? Ngài nguyện ý thu nhận hài tử nhà chúng ta, đó chính là ân tình rất lớn, không thể không lấy tiền a.”
“Phải a! Ngài nhất định phải nhận lấy tiền của chúng ta.”
Nguyên An Bình phất tay, uy hiếp nói: “Không nhận! Ta đã nói không nhận thì sẽ không nhận, nếu còn dài dòng thì không cần đưa hài tử đến đây nữa.”
Hắn thực sự không biết làm cách nào để ngưng kéo dài sự tình này, đành phải trực tiếp ra tay.
Mấy người thanh niên kia lập tức ngậm miệng, Cao lão đầu thì cười nói tạ ơn, sau khi nói rằng ngày mai ông sẽ đưa hài tử đến, liền lập tức lên xe rời đi.
Nguyên An Bình tiễn đưa bọn họ xong, liền rất cao hứng chạy vào trong nhà. Hắn chạy vào phòng ngủ, nhìn đến giường sưởi, thầm nghĩ rằng nếu như lại có tuyết rơi, thì hắn chỉ cần vùi ở trên giường đọc sách uống trà, không cần phải ra bên ngoài tiêu dao. Sau đó, hắn đi ra bên ngoài nhìn đến kệ bếp, thầm cảm thán cuối cùng thì hắn cũng đã có được một cái kệ bếp đàng hoàng.