Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

chương 41: tiểu thụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tiểu Thụ

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

(P/s: Cuộc đời thật lắm bất ngờ, cũng thật khổ tâm cho người edit đến đâu đọc tới đó như tôi.Vì chả bao giờ biết được nội dung chương sau là gì...)

.

Phụ tử mấy người vui vẻ cưỡi lừa trở thôn, cuộc sống chính là như thế, cứ lúc nào ngươi đang khoái hoạt thì ông trời nhất định sẽ giáng sét xuống để ngươi mau chóng tỉnh mộng.

Vừa mới vào thôn, cửa viện Tây gia đã mở sẵn từ bao giờ, Tây Viễn từ tốn xuống xe, còn Vệ Thành và Tây Vi thì nghịch ngợm nhảy thẳng từ trên xuống dưới đất, một bên chạy vội vào phòng, một bên không ngừng gọi gia gia, nãi nãi, nương.

Trong nhà lúc này chỉ còn có mình nãi nãi, không khí an tĩnh hơn hẳn những ngày vừa rồi.

"Nãi, gia gia và nương đi đâu cả rồi?" Con người chính là như vậy, lúc ở nhà thì thường sẽ không chú ý tới ai, nhưng chỉ cần ra ngoài một lúc rồi trở về thì nhất định sẽ hỏi thăm từng người một, đó không phải cảm xúc nhớ nhung gì, mà là sự quan tâm không biết mọi người đang ở đâu.

"Nãi, người sao vậy, sao người lại khóc?" Tây Viễn thấy nãi nãi nâng tay áo lau khóe mắt đỏ hoe, liền hoảng hốt trong lòng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chẳng lẽ Tam thúc lại qua đây làm ầm ĩ khiến nãi nãi tức giận?

Lúc này, Tây Minh Văn đã cất xe và nhốt lừa vào chuồng xong, vừa vào nhà liền thấy lão thái thái như vậy lập tức bất an hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì. Bên cạnh là Tây Vi và Vệ Thành cũng đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, hai tiểu tử chỉ dám đứng yên cạnh kháng thượng, không có lập tức chạy ra ngoài chơi như mọi khi. Hài tử nhà nghèo trời sinh đã có cảm giác nhạy bén với những chuyện nguy hiểm sắp xảy ra, giống như tùy thời đều có thể dễ dàng nghênh đón.

"Không sao đâu, cũng không phải là chuyện nhà mình, các ngươi xem kìa ta thế mà lại dọa sợ hai đứa nhỏ rồi." Nãi nãi vội vàng dùng vạt áo lau khóe mắt, cố nhếch miệng mỉm cười.

"A, vậy là tốt rồi." Tây Viễn khẽ thở ra một hơi, "Vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế nãi nãi?" Y không có chết tâm mà tiếp tục hỏi một câu, giờ mà không hỏi rõ ngọn ngành thì tối nay y chắc chắn sẽ không ngủ ngon.

"Ai!" Nãi nãi thở dài một tiếng, "Hài tử Tiểu Thụ lúc trước hay chơi đùa với ngươi, nhi tử nhà Trương lão lục ở đầu Đông ý..." Nãi nãi nói tới đây liền tạm dừng một chút.

"A, là hắn sao?" Tây Viễn có chút sốt ruột chờ nãi nãi nói tiếp, Tây Minh Văn cùng Tây Vi và Vệ Thành đang đứng bên cạnh cũng một bộ y chang.

"Hài tử kia hôm nay mới chết đuối ở rãnh nước đầu Đông." Nãi nãi lúc này rốt cục cũng dùng một câu nói hết sự tình ra.

"Thật sao, nãi nãi?" Tây Viễn giật mình hỏi lại.

Rãnh nước ở đầu Đông là điểm phân chia giới hạn giữa thôn Liên Hoa và thôn Lục Ly. Bởi địa thế nơi đó tương đối thấp, nên chỉ cần một cơn mưa to vào mùa hè thôi cũng đủ để lấp đầy rãnh nước này. Rãnh nước này bị nước mưa bào mòn theo thời gian nên hiện giờ đã sâu chừng nửa căn nhà rồi, y nghe nói nếu cứ đi dọc theo rãnh chừng mấy chục dặm thì có sẽ thông tới sông Tân Lan.

Kỳ thật cái rãnh này còn là một con sông khô, chỉ cần không mưa thì bên trong rãnh sẽ không có nước, mưa nhỏ thì cũng chỉ ngập một chút thôi, nhưng nếu có một cơn mưa to mùa hạ thì nước trong rãnh sẽ lập tức tăng vọt, chỉ cần sảy chân ngã xuống là sẽ nguy hiểm vô cùng. Bình thường bởi không có nước, nên nếu muốn qua thôn bên kia thì cứ việc bước thẳng xuống là được, kỳ thật người dân cũng muốn xây dựng một cây cầu bên trên, nhưng xây cầu thì phải cần tiền, quan phủ nghe xong liền chẳng thèm để tâm, còn dân chúng thì lấy đâu ra tiền chứ, nên cái rãnh này cứ nằm im như vậy từ năm này qua năm khác, để kệ mọi người bò lên bò xuống nếu muốn sang thôn bên kia.

Toàn bộ cái rãnh này dài hơn mười thước, bởi vì khá sâu nên chỉ những người nhẹ tay nhẹ chân mới dễ dàng trèo qua, còn xe cộ thì không qua nổi. Cũng bởi hai thôn không thể đánh xe lui tới lui đi nên tình cảm đôi bên cũng không thân thiết mấy.

"Nhưng không phải trong rãnh không có nước sao?" Tây Minh Văn cũng sốt ruột hỏi.

"Đúng vậy, ai cũng nói là không có nước, nhưng không phải hôm nọ mới có một trận mưa lớn sao, nước trong rãnh còn chưa trôi đi hết." Nãi nãi tiếp tục kể chuyện sáng sớm hôm nay cho mọi người nghe.

Bởi vì năm ngoái Tây gia nuôi vịt thả ngỗng kiếm được không ít tiền, ai ai trong thôn cũng biết, nên năm nay số người làm theo ngày một nhiều hơn. Trừ bỏ mấy nhà lý chính chọn lựa ra, trong thôn còn khá nhiều hộ cũng học theo bọn họ. Bởi mọi người không có kinh nghiệm nên số lượng chăn nuôi cũng chẳng đáng là bao, hộ ít thì chỉ dám nuôi tầm con, còn hộ nhiều cũng chỉ nuôi tầm từ đến con. Đây đều là gia cầm người ta lén lút nuôi, nên không ai có quyền cấm họ dưỡng cả, đến cả lý chính trong trôn cũng không dám nói gì.

Cũng vì nguyên nhân này, mà hè năm nay hài tử trong thôn có chuyện để làm. Đại nhân còn bận chuyện ruộng đồng, nên thả vịt thả ngỗng chỉ đành giao cho hài tử nhà mình. Cũng may vịt và ngỗng tương đối dễ chăn, chỉ cần tìm được một nơi vừa có nước vừa có cỏ là có thể mặc kệ chúng được rồi. Vịt và ngỗng có thể tự mình tìm cỏ ăn, ăn no xong lại trực tiếp nhảy vào hồ bơi lội, hài tử chỉ cần đứng bên cạnh chiếu cố một chút là ổn rồi, mà bọn nhỏ thường thích náo nhiệt, cho dù có là chăn vịt thì cũng phải đi chung với nhau, không chỉ sức đông mà còn vui vẻ.

Nhà Tiểu Thụ năm nay cũng nuôi hơn hai mươi con vịt, bình thường đều là Tiểu Thụ dẫn đệ đệ cùng đi chăn, nhưng đệ đệ nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, tính ra vẫn là Tiểu Thụ vừa chăn vịt lại vừa trông em.

Sáng sớm hôm nay, Tiểu Thụ cùng vài hài tử thân thiết khác cùng nhau lùa vịt đến rãnh nước ở đầu Đông, chờ gia cầm bắt đầu bơi lội, bọn nhỏ liền cùng nhau đùa giỡn.

Cứ tới mùa hè là trong ruộng sẽ xuất hiện một loại hoa dại nhỏ có màu hồng nhạt, sau khi nở ra sẽ lớn bằng ngón tay, mọc thành từng chùm trông diễm lệ vô cùng. Vừa hay ngay cạnh rãnh nước lại có một mảnh ruộng hoang, vài tiểu tử liền cùng nhau chạy tới hái hoa dại, vừa mới chơi được một lúc đã có đứa đánh rơi hoa dại xuống rãnh nước.

Tuy rằng bình thường trong rãnh không có nước, nhưng bởi liên tiếp mấy ngày vừa rồi mưa khá to nên bên trong đã tích tụ được khá đầy nước.

Tiểu Thụ thấy vậy liền ngồi xổm xuống bên cạnh, vươn tay bắt đầu mò hoa, có thể là do nó nghiêng thân mình nên cơ thể không trụ vững được, cũng có thể là do chỗ đấy ngay rìa hồ nên đất khá trơn, khiến Tiểu Thụ lập tức rơi vào rãnh nước, nó thấy vậy liền cố gắng giãy dụa hướng lên trên. Tuy nước không sâu, nhưng bên trong lại có khá nhiều bùn, nó càng giãy dụa thì lại càng tụt sâu về phía lòng rãnh, rồi dần dần chìm hẳn vào trong. Nói là nước không sâu, nhưng nếu đem ra so với hài tử mới chỉ mười tuổi, thân thể lại khá nhỏ gầy thì cũng đủ để bao phủ hết đứa nhỏ rồi.

Những hài tử trên rãnh bị dọa đến choáng váng, chờ đến lúc kịp thời phản ứng, chạy đi gọi người thì mọi sự đã xong rồi.

Cũng bởi hiện giờ đang là mùa hè nên công việc nhà nông thường bận rộn hơn những mùa khác, ruộng lúa bên cạnh cũng đã reo trồng xong cả rồi, giờ chỉ chờ đến thời điểm gặt thôi, cho nên sáng sớm căn bản là không có ai chạy ra ngoài ruộng cả.

Vài hài tử hoang mang rối loạn chạy đi khắp nơi tìm người, đệ đệ Tiểu Thụ thấy vậy định vươn tay vào nước cứu ca ca, may mà có một hài tử lớn hơn đã kịp ôm lại. Vài đứa khác thì mau chóng tìm quanh xem có cây gỗ hay gậy gì đó để kéo Tiểu Thụ lên không, nhưng là... chờ đến khi bọn nó tìm được, chờ đến khi người lớn chạy tới, thì đã không còn kịp cứu Tiểu Thụ nữa rồi.

"Vậy sao mọi người không cố gắng đẩy nước trong bụng nó ra, như vậy là có thể cứu sống mà?" Tây Viễn vội vàng hỏi.

"Sao lại không làm chứ, lý chính còn tự mình dắt trâu ở nhà tới, xốc ngược nó lên lưng trâu từ sáng tới trưa mà vẫn không cứu nổi." Nãi nãi quay mặt nhìn ra cửa sổ. Tuy không phải là con cháu nhà mình xảy ra chuyện, nhưng ai ai trong thôn cũng khổ sở trong lòng, dù sao bọn họ cũng làm cha làm mẹ cả rồi, thấy nhi tử người ta xảy ra sự như vậy ai mà chẳng thương tâm. Huống chi hài tử Tiểu Thụ kia lại rất hiểu chuyện, đi đâu cũng được mọi người khen ngoan.

"Xốc người lên lưng trâu?" Tây Viễn lại hỏi, y không biết loại phương pháp này có hiệu quả hay không, bất quá nếu cứ dựa theo phương thức lạc hậu từ xưa truyền lại này, thì tỷ lệ cứu sống được là khá thấp. Tây Viễn bỗng nhớ tới phương pháp cứu người khi bị đuối nước ở thời hiện đại, người cứu phải vừa biết hô hấp nhân tạo, lẫn xoa bóp bụng để đẩy nước ra ngoài thì may ra mới xong. Cũng bởi những người ở đây không biết cách làm này, lại vừa đúng hôm y phải lên thành có việc, hơn nữa chuyện cũng xảy ra được tận bốn năm canh giờ rồi, nên giờ có nói thêm gì cũng vô dụng cả thôi.

Tây Viễn bỗng nhớ tới hình ảnh một hài tử khờ khạo, tết âm lịch vừa rồi còn chạy tận qua đây xem đèn lồng. Hài tử đó tính tình ngờ nghệch nhưng lại là một người vô cùng chất phác; hài tử đó một bên vui vẻ nói chuyện với y, một bên còn không quên dặn 'Tiểu Viên ca' năm sau nhớ dạy nó xao hạt bí; hài tử đó... cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian này rồi! Nó chỉ vì một bó hoa dại mà vứt bỏ cả tánh mạng của mình! Chết đuối ngay trong cái rãnh nước chỉ cao có một thước!

Tây Viễn bỗng cảm thấy ngốc lăng, y cứ luôn nghĩ trong đầu rằng đây không phải là sự thật, người sống đã khó như vậy rồi, tại sao có thể nói chết là chết ngay được chứ? Hơn nữa, đứa nhỏ này mới được mười tuổi, nhân sinh chỉ vừa bắt đầu, cuộc sống hạnh phúc còn chưa được hưởng qua, sao vừa nói đi là đi ngay vậy!

Trong nháy mắt này, Tây Viễn bỗng có chút ảo não. Nếu không phải do y cảm thấy linh hồn mình đã là người trưởng thành rồi, chơi với một hài tử là rất khó có thể tưởng tượng nổi, liên tục từ chối mỗi lần Tiểu Thụ qua tìm y cùng chơi, thì có lẽ vận mệnh đứa nhỏ này giờ đã khác rồi. Lần đầu tiên y cảm thấy tự trách vì sự lạnh lùng của mình!

Tuy đã xuyên tới đây được gần hai năm, nhưng ngoài việc dần dần phát sinh tình cảm với người trong nhà, cùng dung hợp bản thân với sinh hoạt của Tây gia; Tây Viễn cảm thấy chính mình đối với thế giới bên ngoài kia, đối với những người dân cùng thôn này, càng giống một diễn viên quần chúng chỉ biết đứng xem mọi chuyện, cảm thấy hết thảy đều chẳng liên quan gì đến mình. Y vốn là một người hiện đại, nên dù có cố gắng thế nào cũng không thể có cùng tư tưởng với những cổ nhân nơi đây, dù có cố gắng làm sao cũng không thể có được thái độ và cách sống giống với bọn họ.

Cho dù là Tây gia cũng vậy, nếu như không có Tây Vi và Vệ Thành, hai tiểu mao đầu còn chưa được xem 'người lớn' kia, thì không biết hiện giờ y đã thay đổi thành thế nào rồi. Chính chúng nó đã khiến nội tâm Tây Viễn biết thương xót và đồng tình với những sinh mệnh nhỏ yếu ở ngay quanh mình, chính chúng nó đã mở ra một góc ôn nhu nho nhỏ trong tận sâu trái tim y, chính chúng nó đã luôn ở bên cạnh y...

Ngoài ra còn cả gia gia nãi nãi và cha nương nữa, nếu không phải bọn họ luôn luôn dành những yêu thương ấm áp cho y, lặng lẽ mà quan tâm tới từng hành động biểu cảm của y; nếu lúc đó y xuyến tới một gia đình khác có hoàn cảnh bất đồng với hiện giờ, thì có lẽ y đã trở thành một diễn viên quần chúng ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Thật không ngờ là sự tình lần này của Tiểu Thụ lại tạo thành chấn động lớn vậy đối với bản thân y, y cứ cho rằng cả đời này có thể lãnh tĩnh nhìn lòng người thay đổi, bình tĩnh mà đón nhận cái được và cái mất trong sinh hoạt hàng ngày,... nhưng hiện tại cuối cùng y cũng phát hiện ra là y làm không nổi.

Tây Viễn bắt đầu suy xét lại thái độ của mình đối với thế giới bên ngoài, đối với cuộc sống hiện giờ, và đối với những con người và sự việc đã xuất hiện trong sinh mệnh của mình.

Tây Vi và Vệ Thành sau khi nghe nãi nãi kể xong cũng thực khổ sở, nội tâm hài tử là tinh khiết nhất. Tiểu Thụ thỉnh thoảng vẫn cùng bọn nó chơi đùa, tuy Tiểu Thụ lớn hơn bọn nó một chút nhưng lại là một đứa nhỏ biết nhường nhịn người ta. Bởi Tiểu Thụ là lão đại trong nhà, nên đệ đệ và muội muội đều là một tay hắn dỗ dành hết, lúc đi chơi với nhóm tiểu tử trong thôn cũng ra dáng một đại ca ca hơn.

"Ai! Nương Tiểu Thụ đã khóc tới ngất lên ngất xuống vài lần rồi." Hoàng hôn vừa buông, nương Tây Viễn liền trở về nhà. Trong thôn mới xảy ra sự tình lớn như vậy, ai mà chẳng đi xem chứ. Nương Tây Viễn không để lão thái thái đi cùng, vì sợ bà đã lớn tuổi rồi sẽ chịu không nổi chuyện thương tâm này. Vợ chồng Trương lão lục đều là những người thành thật trong thôn, bình thường đều chẳng to tiếng với ai bao giờ, cũng chưa từng gây chuyện với nhà người khác.

"Việc đã vậy rồi, giờ này có khuyên nhủ cũng vô dụng cả thôi." Nãi nãi thở dài một tiếng.

"Nếu Tiểu Thụ là một hài tử không hiểu chuyện thì có lẽ đã không phải khổ sở tới như vậy rồi, đằng này đứa bé kia, sáng sớm trước khi ra ngoài còn giúp nương hắn dọn bàn, rửa bát, quét tước sạch sẽ mọi thứ xong mới đi chăn vịt. Nó bảo sức khỏe nương nó không tốt nên muốn giúp đỡ nhiều hơn!" Nương Tây Viễn một bên nhắc tới chuyện này, một bên nâng tay lau nước mắt.

"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, đi thì đã đi rồi, người sống thì vẫn phải cố mà tiếp tục chứ." Gia gia một bên khuyên bảo, một bên rít điếu thuốc, ông không muốn khiến cho cả nhà càng thêm thương tâm. Gia đình bần cùng kiểu như bọn họ chính là như vậy, lão thiên gia cho gì thì đành nhận lấy thôi. Ông hôm nay cũng cùng các trai tráng trong thôn vào rừng cứu đứa nhỏ, chính là... Không còn biện pháp, đây là thiên ý cả rồi, có lẽ ông trời cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, nên mới muốn bắt hắn đem về nuôi.

Tới ban đêm, không khí trong nhà vẫn còn chút nặng nề, người một nhà yên lặng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc. Tây Vi và Vệ Thành hôm nay cũng chỉ ngồi im một chỗ chứ không chạy ra ngoài như mọi khi. Đến ngay cả năm mươi lượng bạc cha con Tây Viễn mang về cũng không khiến cả nhà cao hứng lên nổi.

.

Lời tác giả: về Tiểu Thụ, Kim Nghiêu do dự đã rất lâu rồi cuối cùng mới viết ra, kỳ thật trong lòng cũng thực luyến tiếc hắn!

Tây Vi: thấy Tiểu Thụ như vậy, các tỷ tỷ có thương tâm không a?

Vệ Thành: ta sẽ nói thầm một bí mật cho ngươi biết, sau đó ngươi nhớ nói thầm lại cho các tỷ tỷ nghe nha! Đó là... kỳ thật Tiểu Thụ không có chết, hắn chỉ xuyên tới nơi trước kia ca ca đã từng sống mà thôi!

Tây Vi, Vệ Thành: cho nên các tỷ tỷ không cần thương tâm đâu nhaaaa!

,

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^

.

. Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam - Liên Tích Ngưng Mâu: Chương

Lôi Thiết x Tần Miễn

Cổ trang, xuyên không, ×, không gian tùy thân, chủng điền, tu chân, HE!(Đề Cử)

Lại một bộ chủng điền nữa này, nhưng bộ này không chỉ có mỗi chủng điền mà còn có cả không gian, làm giàu, bàn tay vàng cực kỳ cực kỳ đáng đọc ^^ Phải nói thật là mình rất thích anh công trong này. Sau 'Bạch Anh Tước của Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực' thì có lẽ đây là anh thứ hai để lại ấn tượng sâu sắc với mình, TÍNH TỚI HIỆN GIỜ. Tuy anh ấy mặt than nhưng anh ấy thế nô, trung khuyển, rất biết quan tâm, chăm sóc tới từng chi tiết nhỏ của 'tức phụ' nhà mình, từ sức khỏe đến suy nghĩ - cái ăn - cái mặc - vân vân và vân vân... Nói chung là từ lúc đọc xong tới giờ, mình vẫn mơ mộng rằng sẽ kiếm được một người chồng như thế này ^^

Nói thực là mình thấy bộ này vô cùng xuất sắc, review chỉ sợ mất đi cái hay cái bất ngờ của nó thôi nên tốt nhất là các nàng tự thân trải nghiệm đi ^^ Còn ai muốn đọc review thì có thể ghé qua thăm nhà ss để có thể biết rõ hơn nhé ^^

Thân Thân Thân~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

Truyện Chữ Hay