Chương : Vay tiền
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Gần tới tháng mười, thời tiết ngoài trời đã dần lạnh cóng, người lớn và hài tử trong nhà đã phải lôi áo bông và quần bông mỏng ra mặc. Trong thôn nhiều nhà không có điều kiện, thì chỉ may cố định có hai bộ đồ giữ ấm, một bộ thật dày mà một bộ thật mỏng, họ sẽ mặc suốt một bộ như vậy cho tới khi mùa đông kết thúc. Tây gia năm nay thì khác với người ta, ngoài mấy bộ áo bông giữ ấm thông thường nhà nào cũng có ra, Tây Viễn còn bảo nãi nãi may cho mỗi người trong nhà một bộ đồ giữ ấm theo kiểu đại hàn nữa. Bộ đồ này có thể chuyên dùng vào thời điểm xuất môn giữa thời tiết dưới âm chục độ.
Hiện tại, cứ cách ba ngày là Tây Minh Văn lại vào Ngạn Tuy thành một chuyến. Thời điểm đi sớm về trễ sẽ phải chịu lạnh hơn mấy người ở nhà khá nhiều, cho nên nãi nãi cố tình may xong áo bông đại hàn cho ông đầu tiên, để lúc đi đường cũng sẽ không phải chịu cóng chịu rét dẫn tới sinh bệnh rồi ốm liệt giường. Trước khi đi, Tây Viễn dặn dò kỹ Tây Minh Văn, phải qua xin Kỳ chưởng quầy mấy bao lông ngỗng mang về, để nãi nãi và nương nhìn qua một chút, xem có thể làm ra mấy kiểu áo lông khác hay không, dù sao hiện tại cũng mới đầu đông, thời tiết còn chưa quá lạnh nên Tây Minh Văn còn chịu đựng được, chứ chờ tới hàn thiên mà cứ lên trấn liên tục như vậy thì có khác gì chịu tội đâu.
Còn về phần giày thì thời điểm Tây Viễn lên trấn Vạn Đức có thấy mấy hàng bán giày da dê, đã ghé vào mua cho cha mình một đôi rồi. Tây Minh Văn đi thử một hồi liền vội vàng cởi ra, nói là bên trong quá nóng, đi vào toát nhiều mồ hôi chân, chờ tới thời điểm lạnh hơn sẽ thích hợp.
Mọi chuyện trong nhà cứ thế bình yên trôi qua, Tây Viễn ngày nào cũng lên lớp dạy ba tiểu tử kia học chữ, nhận biết được mặt chữ mới rồi, lại ôn qua một chút mặt chữ cũ, sau khi kiểm tra một lượt xong mới để bọn nhỏ lấy sách mẫu ra tập viết theo. Ba tiểu tử này cũng thực cố gắng, trên cơ bản là ca ca dạy gì chúng đều nhớ cả. Có một lần Tây Viễn ngẫu nhiên kiểm tra bài cũ, trong đó có bài hài tử không nhớ ra được, y còn chưa nói gì nó đã lập tức khóc ầm lên, làm hại Tây Viễn còn phải quay qua trấn an nó cả một buổi.
Bởi vì đệ tử rất ngoan, cho nên Tây Viễn giảng dạy khá là thoải mái. Mỗi buổi dạy xong, Tây Viễn lại nấu ít chè hoa lê cho người trong nhà ăn. Gia gia nhà y cứ tới mùa đông là lại tái phát căn bệnh ho khan lâu năm, nếu thường xuyên được ăn loại chè hoa lê này sẽ khiến sức khỏe của ông ngày một tốt. Cho nên thời điểm thu tới, Tây Viễn và cha đã lên rừng một chuyến, hái hết lê mọc hoang về rồi cất trong hầm ngầm, mặc dù bề ngoài quả lê có hơi hỏng một chút, bất quá đa số bên trong vẫn còn tốt cả, cho dù sau này để lâu có bị bay hơi thì cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện nấu chè. Lê hoang trên rừng có chút hơi chua, Tây Viễn thấy vậy liền đem lê cắt thành nhiều khối nhỏ, lấy ra ướp với đường phèn, sau khi để lên bếp đun tới tan chảy là có thể mang ra ăn ngay, vừa thanh độc giải nhiệt, lại vừa có thể giúp cho tâm lý con người trở nên thoải mái, hơn cả là nó còn có thể chữa trị dứt điểm căn bệnh ho khan lâu năm của gia gia.
Mỗi lần giúp gia gia nấu chè, Tây Viễn sẽ nấu luôn cho hai tiểu tử kia nữa, hiện tại lại có thêm cả phần của tiểu Cột. Vừa mới đầu, hài tử tiểu Cột kia có mời thế nào cũng chết sống không chịu ăn, nó biết lê hoang là do Tây Viễn hái từ trên rừng về, để được tới hiện tại đã là rất quý, nhưng đường phèn dùng để nấu chè cho nó còn đắt đỏ hơn, nhà nó quanh năm suốt tháng còn chẳng mấy khi được thấy đường phèn, cho nên mỗi lần Tây Viễn ca ca bê chè ra mời nó, tuy rằng bên trong thèm thuồng tới mức không ngừng nuốt nước miếng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng chịu đựng, lắc đầu từ chối y. Nếu Tây Viễn vẫn không chịu rút về, thì nó đành phải đứng dậy rồi chạy biến mất.
Cuối cùng vẫn là nãi nãi ra mặt, nói chuyện với Vương tam nãi nãi, bảo bà dặn dò đại tôn tử nhà mình về sau nếu Tây Viễn cho gì thì cứ việc nhận lấy là được, không nên từ chối khiến y đau lòng làm gì. Vương tam nãi nãi cũng rất rõ ràng, hiện giờ Tây Viễn đã nhận tiểu Cột nhà bà là đệ tử của mình, cho nên y sẽ không khách khí coi nó là ngoại nhân, nếu nhà mình vẫn cứ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh từ chối người ta như vậy, có khi lại thành hỏng chuyện. Cho nên, đợi tới khi tiểu Cột đi học về, Vương tam nãi nãi liền gọi nó ra, giảng giải đạo lý với nó.
Sau khi nghe xong, từ đấy về sau tiểu Cột khá là thoải mái cùng Tây Vi, Vệ Thành hưởng thụ những món ăn ngon do Tây Viễn tự tay làm. Bất quá, bên nhà Vương tam nãi nãi thỉnh thoảng vẫn đem chút quà sang cho Tây Viễn. Đều là những hộ sống đứng đắn cả, cho nên cả hai bên đều không ngại nhận đồ người ta mang qua, cuối cùng không phải vẫn rơi vào mồm hài tử nhà mình hết sao?
Hôm nay, lúc Tây Viễn đang mải tập trung nhìn ba tiểu tử luyện chữ, bỗng thấy ngoài cửa chợt vang lên liên tiếp tiếng mấy tiếng 'loảng xoảng'. Y tai thính lập tức nhận ra những âm thanh này bộc phát từ nhà thím Từ, hàng xóm phía Đông nhà y. Tuy Tây gia kề sát Từ gia, nhưng bọn họ lại chẳng mấy thân cận. Người Từ gia lúc trước không để Tây gia vào mắt, họ xem thường Tây lão đầu và Tây lão thái thái lớn tuổi không thể làm ăn gì, xem thường vợ chồng Tây Minh Văn chính trực vừa nhìn đã biết không có tiền đồ, cho nên mỗi lần gặp mặt đều giả như không thấy, bình thường cũng chẳng mấy khi thèm kết giao với Tây gia.
Từ gia có tổng bốn người con trai, sau khi thành thân đã có ba người được phân nhà ra ở riêng, hiện tại chỉ còn gia đình lão đại Từ Lâm là sống chung với thím Từ. Trong mắt người Từ gia, lão đại Từ Lâm giỏi hơn Tây Minh Văn rất nhiều, không chỉ bề ngoài cao ráo đẹp trai, mà gã còn giao tiếp rộng rãi, có bản lĩnh hơn các nam nhân khác trong thôn khá nhiều, bình thường rảnh rỗi sẽ lên trấn Vạn Đức làm công cho người ta, số kiếm tiền cũng được nhiều hơn các hộ nông dân khác một chút. Cho nên mấy người Từ gia mới không thèm để Tây gia vào mắt mình, trên thực tế còn khá chướng mắt gia đình bọn họ. Nãi nãi và gia gia cũng rõ ràng chuyện này, biết Từ gia mắt cao hơn đầu, cho nên bình thường cũng không chủ động tiếp cận hay đi lại với nhà đó.
Hôm nay không biết nhà này lại xảy ra chuyện gì đây. Thím Từ thực chất chỉ kém nãi nãi Tây Viễn vài tuổi, cũng không hiểu trong thôn xưng hô thế nào mà lại hạ thấp bà tà xuống dưới nãi nãi y cả một bậc như thế. Tây Viễn nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ thực chất cũng không quá để bụng chuyện này, cứ việc bình thường hai nhà chẳng mấy khi qua lại với nhau, đã đủ để y coi như không biết.
Quá nửa ngày, Tây Viễn thấy nãi nãi chậm rãi đi từ nhà chính vào phòng đông, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Bởi còn vướng mấy tiểu tử kia, nên y chỉ đành nhẫn lại không chạy ra hỏi, tiếp tục nhìn nãi nãi chúi đầu vào tủ quần áo, sờ soạng cả nửa ngày trời, mới lấy ra được chiếc áo choàng ngắn nhỏ đã cũ từ lâu. Tây Viễn biết bên trong chiếc áo màu xanh này sẽ có một bao vải cũ, bên trong bao vải cũ sẽ là một chiếc khăn cũ, bên trong chiếc khăn cũ sẽ gói một ít tiền tiêu vặt của toàn gia. Nãi nãi rốt cuộc cần số tiền này làm gì? Tây Viễn thấy lão thái thái trộm quay lưng về phía mình, đem khăn mở ra, sau đó lấy chút tiền đút vào túi, chẳng lẽ thím Từ chạy sang vay tiền nãi nãi sao?
Tây Viễn mang theo nghi hoặc chậm rãi nhìn nãi nãi đem chiếc áo choàng gói lại cẩn thận, sau đó đặt vào trong tủ quần áo, lại lấy tiền ra gói kỹ vào một chiếc khăn, rồi mới đi ra ngoài.
Một lát sau, Tây Viễn nghe thấy thanh âm tiễn khách của nương và nãi nãi xong, liền vội dặn dò ba tiểu tử nhớ viết chữ cho cẩn thận, mới đi ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Tại nhà chính, nãi nãi sau khi tiễn khách xong, liền lặng người ngồi trước khay đan, một bên xát ngô một bên xuất thần.
"Nãi, vừa rồi thím Từ qua đây có chuyện gì vậy?" Tây Viễn nhỏ giọng hỏi.
"Qua vay tiền!" Nãi nãi cũng nhỏ giọng trả lời y.
"Vay tiền, nhà thím ý không phải rất tốt sao? Sao lại qua nhà mình vay mượn chứ?" Tây Viễn có chút ngạc nhiên, bây giờ tới kẻ 'mắt cao hơn đầu' cũng phải đi mượn tiền người ta cơ à?
"Bà ta nói, thời điểm Từ lão đại lên thị trấn nộp thuế có chẳng may xô xát đánh người ta, bây giờ khám xong họ liền tới tận nhà đòi bồi thường mấy lượng bạc trắng liền." Ngô trong khay đan đã đầy, nãi nãi bê khay đan lên, Tây Viễn đứng bên cạnh vội giữ túi giúp bà đổ ngô vào.
"Gã đi nộp thuế mà cũng xô xát với người ta sao?"
"Tại ngươi không biết đó thôi, thời điểm nộp thuế nếu gặp được công sai nha môn tốt thì còn yên ổn, giao đủ số tiền liền xong, chứ chẳng may gặp phải mấy kẻ thiếu đạo đức thì đúng là thiệt thòi lớn rồi." Ngược lại, chuyện này Tây Viễn đại khái đã nghe gia gia và cha kể qua rồi.
Triều đình đem đất đai chia thành ba loại, bao gồm: đất đai thượng đẳng, đất đai trung đẳng và đất đai hạ đẳng. Ở trong ba đẳng này lại được chia nhỏ ra làm ba cấp độ thượng, trung, hạ khác nữa; thành ra cộng lại phải có tổng chín bậc, mỗi bậc sẽ có mức tiền thuế khác nhau, ngoài ra còn phải căn cứ số lượng nông sản thu được để nộp cho triều đình nữa, thường thường sẽ là tỉ lệ : tỉ lệ, tỷ như ruộng nhà ngươi thu hoạch được ba mươi đấu thóc thì phải nộp cho triều đình một đấu thóc.
Theo lý mà nói thì lượng thuế này cũng không được tính là cao, nhưng thường xuyên lại bị quan sai nha môn vì mưu lợi riêng, chê lương thực nông dân nộp lên không phải loại tốt, bắt phải giao thêm để bù vào phần bị hỏng. Cho nên năm nay Tây gia không nộp lương thực, mà nộp thẳng bạc lên cho yên chuyện, một là do trong nhà không có nhiều lương thực lắm, hai là để tránh phải chịu cơn giận không đâu của quan sai.
Hôm đó mấy huynh đệ Từ Lâm cùng lên trấn nộp thuế, kết quả đụng phải một tên quan sai lòng tham không đáy, bị người ta chê trách hết lần này tới lần kia. Từ lão đại tuy nóng nảy trong lòng, nhưng vẫn nhớ rõ mình chỉ là một tên dân chúng bình thường, không thể trêu chọc vào quan sai nha môn, cho nên vẫn cứ nhẫn nhịn không chịu hé răng một lời. Nhưng bởi tâm tình không tốt, cho nên trong lúc không chú ý đã dẫn tới xô xát với một người khác thôn. Hai người đều đang bị nghẹn liền đồng thời xông vào đánh nhau, ba huynh đệ Từ gia thấy vậy cũng vội xông vào hỗ trợ đại ca nhà mình, đem người ta đánh tới đầu rơi máu chảy. Thời điểm đánh người thực là thống khoái, tuy người ta không sống ở thôn Liên Hoa nhưng lại có bà con thân thích ở đây, cuối cùng song phương trải qua hòa giải, bên Từ gia đành phải lấy rút ra ngân lượng bồi thường tiền thuốc men cho người ta.
"Ai, trồng đồ cả năm quả nhiên không không dễ dàng gì!" Nãi nãi thở dài nói.
"Nãi nãi, người mau nhìn người kìa, chuyện nhà người ta sao mình cứ phải suy nghĩ chứ." Tây Viễn mở miệng khuyên nhủ nãi nãi một câu.
"Ai u, cuối cùng vẫn là đại tôn tử nhà ta nói đúng nhất." Nãi nãi cười cười.
"Nãi, trong lòng người có phải còn chuyện khác hay không?" Tây Viễn thấy bộ dạng nãi nãi có vẻ như chưa thể hoàn toàn buông xuống.
"Gì cũng qua mắt được tiểu Viễn nhà ta." Nãi nãi cười khổ nói.
"Có chuyện gì vậy? Người mau nói đi." Tây Viễn thúc dục một tiếng.
"Cũng không phải là chuyện quan trọng gì cả. Chỉ là bình thường nhà ta rất ít qua lại với Từ gia bên kia. Chẳng hiểu sao hôm nay thím Từ lại tự nhiên qua đây vay tiền là thế nào không biết!" Nãi nãi lại thở dài một cái.
"Nãi, có phải người lo lắng về sau nhà nào cũng chạy tới nhà ta vay tiền có phải không, cho vay xong lại sợ vạn nhất không đòi lại được, không cho mượn thì lại vô duyên vô cớ đắc tội người ta?" Tây Viễn cân nhắc hỏi.
"Đúng vậy, chuyện này cũng chỉ là do ta tự suy đoán cả thôi, người nói về sau nếu lại có người muốn vay tiền thì chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nãi nãi lo lắng hỏi.
"Vậy hôm nay người cho thím vay tổng bao nhiêu tiền?" Tây Viễn hỏi.
"Bà ta đúng là công phu sư tử ngoạm, vừa mở miệng một cái đã đòi vay những hai xâu tiền. Ta thấy vậy liền nói bên này không có nhiều tiền như thế, nhà ta tích cóp được bao nhiêu đã dùng để mua xe lừa cả rồi, trong nhà hiện tại chỉ còn dư lại năm trăm văn tiền mà thôi, đấy còn là tiền tích trữ vào lúc cần thiết và sắm Tết nữa. Cho nên chỉ cho nàng mượn bốn trăm năm mươi văn thôi. Ta còn tưởng lúc đó bà ta sẽ chê ít rồi không chịu lấy, ai rè không nói một lời liền vội vã cầm đi luôn." Nãi nãi có chút bất an kể lại sự tình.
"Nãi nãi à, sau này bọn họ còn tới thì mặc kệ bọn họ. Có mượn tiền hay không là chuyện của người ta, còn có cho vay hay không mới là chuyện nhà mình, sao ngài phải suy nghĩ chứ!" Tây Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn nãi nãi.
"Ai u, ngươi nói đúng lắm, từ nay về sau ta sẽ không để tâm tới mấy chuyện vụn vặt này nữa. Lúc trước chúng ta còn phải dày mặt đi vay tiền bọn họ, chẳng phải lúc đó bọn họ còn tự cao tự đại mở miệng nói không cho sao? Bây giờ ta mới nắm được một hai đồng lẻ trong tay, mà đã nghĩ mình là người giàu rồi!" Nãi nãi cười nói.
"Vâng, ta cũng sẽ thương lượng lại với người trong nhà, dặn mọi người về sau cố gắng không để lộ chuyện nhà mình có tiền ra nữa, không chỉ để tránh phiền phức tới cửa, mà còn khiến nãi nãi khỏi phải đau đầu!" Tây Viễn trêu chọc nãi nãi vài câu.
"Ngươi, cái đứa nhỏ này!" Nãi nãi có chút bất đắc dĩ, khẽ xoa đầu Tây Viễn, trong thâm tâm lại nhịn không được có chút vui vẻ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về vấn đề thuế má thời cổ đại, Kim Nghiêu có xin giúp đỡ từ độ nương.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^ Mà-hình-như-tớ-thấy-Vệ-lão-nhị-sau-hai-chương-vắng-bóng-rồi-haha ^^
'Hôm nay, mấy đứa nhỏ đang chơi ném quay ở một vùng đất trống cạnh nhà Trình Nam, đứa thì cầm dây thừng liên tục quật mạnh để quay không dừng lại, đứa thì đầu đầy mồ hôi lớn miệng la hét ở xung quanh. Lúc này, bỗng dưng từ sau đống củi xuất hiện một người 'không mời mà tới', không phải ai khác chính là phụ thân của Vệ Thành, Vệ lão nhị.'
.
. Tỏa ái - Lăng Tử Minh: Chương + Vĩ thanh + Phiên ngoại
Lãnh Linh Dạ x Mậu Thần An
Hiện đại, ×, phúc hắc cường công, quật cường cường thụ, công phi thường độc chiếm thụ, phi thường yêu thụ, HE.
Lại một đam nữa có anh công cực kỳ bá đạo =)))
Spoil của nàng aupaint (vnsharing):
Truyện này dài nhất là từ năm tuổi đến tuổi, anh công cực bá đạo nhưng với em thụ thì hết lòng che chở, vì em thụ một lần bị mẹ anh đánh cho suýt chết nên anh càng có quyết tâm thật cao là tự lực, tự lập công ty để sau này có thể bảo vệ em %.
Sau đó thì bố mẹ anh bắt anh đính hôn, anh không nói gì nhưng dự định là đến ngày công bố tin tức thì anh sẽ thẳng thừng từ chối, em thụ hiểu lầm bỏ về nhà mẹ đẻ.
Anh công sang Mỹ phát triển sự nghiệp. năm sau anh quay trở lại và a lê hấp. Em lại bị túm gọn vào vòng tay anh.
Anh công trong này đúng là cường công, phúc hắc công, tầm cỡ độc chiếm và bảo vệ người yêu của anh ý cũng phải ngang tầm anh công trong THU TƯ chứ chẳng chơi. Vì em, anh nỗ lực tất cả, vì em, anh sẵn sàng đạp đổ tất cả mọi chướng ngại vật. Đúng là tình yêu vĩ đại a.
.