Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

chương 20: cá khô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Cá khô

Một chuyến tới phủ thành khiến Tây Viễn mệt tới vài ngày, cả ngày chỉ ở trong phòng quanh quẩn chơi với bốn tiểu củ cải đầu đỏ kia, thỉnh thoảng làm cho chúng chút đồ ăn ngon, sau đó lại ngả đầu lên giường đánh một giấc, ngủ tới khi trời đã đen kịt mới tỉnh dậy.

Thấy bộ dạng Tây Viễn mệt mỏi như vậy, thực khiến nãi nãi đau lòng không thôi, thỉnh thoảng còn trộm dùng tay áo chấm chấm khóe mắt, trách mắng gia gia, có khi còn cầm cái điếu cày của ông đập cho lão gia tử một trận.

Vốn gia gia cũng rất đau lòng đại tôn tử nhà mình, đã thế lại còn hay bị nãi nãi một bên lau lệ, một bên quở trách, mở miệng mắng:

'Cái đồ lão đầu chết tiệt này, theo hài tử đi một chuyến tới phủ thành, mà không chịu chăm sóc cho y cẩn thận, khiến đại tôn tử của bà mệt chết người rồi'.

Hoặc là: 'Cái đồ lão đầu keo kiệt này, chỉ vì luyến tiếc vài văn tiền rách, không chịu thuê xe ngựa cho hài tử nhà bà ngồi, nên mới khiến y mệt lâu đến giờ còn chưa phục hồi'.

Hoặc là: 'Cái đồ lão đầu bủn xỉn, không muốn tiêu tiền cho cháu nội này, lão đi phủ thành không chịu thuê nhà trọ tốt cho đại tôn tử nhà bà, không chịu mua đồ ăn ngon cho đại tôn tử nhà bà, lão mau trông y gầy thành cái dạng gì rồi'...

Tóm lại là nãi nãi có thể lôi ra đủ loại lý do để vu hãm gia gia, mà còn toàn là những lý do không ai ngờ tới.

Gia gia hiện tại nếu không có việc để làm, liền cách xa nãi nãi một đoạn. Ban ngày cầm liềm đi lên đất hoang, chặt cây trút giận, tiếng gõ cứ phải gọi là vang trời. Tiểu Viễn từng nói mùa đông năm nay nhà họ nên chuẩn bị nhiều gỗ một chút, tốt nhất là có thể dùng được vào cả xuân lẫn hạ. Thế là lão gia tử ngày ngày liền dẫn con cả lên rừng chặt củi, bắt đầu tích góp từng chút từng chút một.

Ban ngày gia gia có thể trốn ra ngoài, chứ buổi tối về nhà lại bị nãi nãi lải nhải một hồi. Lão thái thái nói: 'Ngươi là cái đồ lão đầu vô lương tâm, đại tôn tử mệt thành vậy rồi còn không chịu ở nhà chăm sóc cho y, ngươi lên đất hoang tản bộ chứ gì...'

Gia gia một bên hút thuốc, một bên im lặng không dám nói gì, mấu chốt là nếu ông biện giải sẽ bị nãi nãi nghĩ ra câu khác mắng tiếp, cho nên ông thà im lặng còn hơn. Mà gia gia vốn cũng là một người bướng bỉnh, bị tức phụ nhà mình mắng thành như vậy lập tức sinh khí, trời đã tối thui còn kéo xe trượt tuyết ra vùng đất hoang, chở số gỗ ban ngày vừa chặt được đem về.

Hai lão nhân nháo sự thành như vậy, thực khiến Tây Viễn há hốc mồm. Y nguyên bản còn định tiếp tục lười biếng mấy hôm, thong thả tự vỗ béo mình, nay phải vội vàng bật dậy đi hít đất vài cái cho nãi nãi xem. Cuối cùng y còn phải nói thầm vào tai nãi nãi, giải thích hết tất cả mọi chuyện xong lại hống bà mấy câu mới khiến mặt mày lão thái thái vui vẻ hớn hở như xưa. Dỗ xong nãi nãi, Tây Viễn lại chạy vội ra viện giúp gia gia bê củi vào, y một bên hắc hắc cười ngây ngô, một bên thành thật giải thích mọi thứ đến tận khi gia gia đã hết sinh khí rồi, người một nhà bọn họ mới túm tụm lại trên giường, ngồi tán gẫu.

Sớm hôm sau, sau khi Tây Viễn đã tất bật chuẩn bị xong mọi thứ, liền ngoan ngoãn dẫn theo bốn tiểu mao đầu, hai con dê, hai con chó, một đàn vịt, và một đàn ngỗng di chuyển về hướng cái ao đầu thôn. Tây Viễn đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt, bỗng chốc mở miệng thở dài. Cuộc sống này quả đúng là gà bay chó sủa mà!

Không còn mấy ngày nữa liền tới Trung thu. Trung thu ở đây không được người ta coi trọng, bởi khi đó vừa hay đúng dịp thu hoạch, nhà nhà đều bận rộn ra đồng cày cấy, hộ nào có điều kiện tốt một chút thì còn làm được ít thức ăn ngon, chứ hộ điều kiện kém thì chỉ có thể trôi qua bình thường, có hay chăng là thức ăn buổi tối nhiều thêm chút mỡ.

Gia đình Tây Viễn có tới bốn hài tử, y lại không đành lòng thấy chúng cả ngày cứ trông mong nhìn mình, liền quyết định buổi tối sẽ làm thịt một con gà trống béo nhất, cho chúng nó tận hưởng một trung thu vui vẻ.

Tây Viễn dùng lông gà làm thêm hai quả cầu nữa cho Tây Dương và Tây Dũng, cũng tiện tay sửa lại hai quả cầu lúc trước cho bọn Tây Vi, Vệ Thành. Nãi nãi và nương thì sang thôn lân cận đặt sẵn năm cân bánh trung thu, nguyên liệu vốn là của nhà họ, nên chỉ phải trả thêm chút tiền công là được rồi. Nhóm đại nhân ngày đó trừ bỏ mỗi người cắn một miếng bánh trung thu ra, thì phần còn lại đều đem chia cho bốn đứa nhỏ, mỗi đứa nhận được mấy khối xong liền đem gửi hết ở chỗ nãi nãi, chính mình ăn bao nhiêu đều nhớ rất kỹ, ăn hết rồi sẽ không đi tranh cướp với người ta. Bất quá, lũ nhỏ này cũng thực hiểu chuyện, mỗi lần muốn ăn sẽ rủ nhau ăn chúng, chứ không đứa ăn trước đứa ăn sau, khiến số bánh trung thu còn lại của chúng khá đồng đều, điều này cũng thực khiến nhóm đại nhân trong nhà vui vẻ, cảm thấy hài tử nhà mình thực hiểu chuyện.

Sau Trung thu là chính thức bước vào giai đoạn thu hoạch. Ruộng đồng ban đầu vốn là một mảnh xanh biếc, nay đã chuyển sang màu vàng óng ả, hoa màu cũng đạt tới độ chín muồi. Trên đỉnh các bắp ngô đã mọc đầy râu nâu, nhìn qua trông chẳng khác gì mấy lão nhân gia đang tủm tỉm cười vui vẻ; bên trong bông lúa nặng trịch, kéo thân cây rủ xuống ngang đến thắt lưng người hái; dãy cao lương xa xa mọc thành một hàng thẳng đứng hiên ngang, trông chẳng khác gì những chú lính chì dũng cảm đang làm nhiệm vụ canh gác, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ giáp hồng nổi bật... Năm nay nhất định sẽ có một mùa thu hoạch tốt đẹp!

Nhìn cả một vùng quê rộng lớn không còn cảm giác đìu hiu, mà chỉ thấy người người vui sướng đi qua đi lại. Bận rộn suốt cả một năm cũng chỉ vì những ngày như này, tuy rằng bọn họ có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng thư sướng, ai lại không muốn cuộc sống sau này tốt đẹp hơn! Ai lại không mong mỗi ngày trôi qua lại vui vẻ hơn!

Nhà Tây Viễn cả thế chỉ có năm mẫu ruộng, trong đó ba mẫu nguyên bản để trồng lúa mạch, nay đã đổi qua trồng bắp cải và củ cải, hai mẫu còn lại dùng để trồng ngô, nhưng nếu muốn thu hoạch ngô thì còn phải phiền toái hơn một chút.

Tây Viễn lần này vẫn không tham gia vào hoạt động thu hoạch của nhà mình, công việc chủ yếu của y là phải trông nom cẩn thận lũ gia cầm đang ngày một lớn lên. Hiện tại công việc ngoài đồng cũng đã gần kết thúc, thời tiết cũng ngày một lạnh hơn. Chờ tới mùa đông, vịt và ngỗng trong nhà sẽ không thể tự mình đi kiếm thức ăn được nữa, lúc đó bọn họ phải mang ra giết thịt, bằng không với số lượng lớn như vầy, nhà nào cũng nuôi không nổi. Cho nên Tây Viễn lại chuẩn bị thực thi kế hoạch kiếm tiền tiếp theo của mình. Hiện giờ chỉ cần rảnh rỗi, y sẽ ngồi yên một chỗ cân nhắc mọi thứ, xem thử có phải bổ sung gì không.

Trong lúc này, hai vợ chồng nhà Tây Minh Toàn lại qua Tây gia thăm hỏi một chuyến, lần này còn đặc biệt cho gia gia và nãi nãi hai cái bánh trung thu, mở miệng ngoài thăm hỏi sức khỏe hai cụ, còn hỏi rõ mấy hôm trước cha cùng Tây Viễn lên thị trấn Ngạn Tuy làm gì, có mua được gì về không. Người trong nhà không ai muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ có mình lão thái thái là kiên nhẫn nghe vợ chồng nhà Tây Minh Toàn nói, thỉnh thoảng cũng đối đáp lại hai câu ba điều, nhưng lại không đi rõ vào vấn đề bọn họ muốn hỏi. Cuối cùng vợ chồng nhà đó thấy không hỏi thăm được gì, đến giữa trưa liền phẫn nộ rời đi, trong lòng còn nghĩ sao cha nương mình lại bất công tới vậy, lão Nhị ở xa thì không nói làm gì, nhưng nhà gã ở ngay trong thôn mà hai cụ lại chẳng thèm để ý chút nào!

Hài tử trong nhà đã sớm được dặn dò qua. Vệ Thành và Tây Vi thì không cần phải nói, những gì Tây Viễn từng dặn, bọn họ đều nhớ rất rõ ràng. Nếu ca ca bảo không được nói cho người khác nghe, thì có đánh chết bọn nó cũng sẽ không nói ra ngoài. Còn Tây Dương và Tây Dũng thì vẫn chỉ là hai tiểu củ cải nho nhỏ. Mọi việc trong nhà căn bản là sẽ không có ai nói thật cho bọn nó nghe, cho nên ngoài chuyện cả ngày quấn lấy Tây Viễn, thì căn bản chúng nó chẳng hề biết gì cả.

Hai vợ chồng nhà Tây Minh Toàn thấy lão thái thái rất khôn khéo, thực sự không hỏi được gì. Tức phụ của gã liền bắt đầu xuất chiêu bài mới, quanh co lòng vòng nói Tết sắp tới rồi, mà trong nhà bọn họ lại không có tiền mua sắm gì cả. Đến một khối thịt nho nhỏ cũng không sắm nổi cho bọn nhỏ ăn, khiến hai đứa thèm tới phát khóc. Tây Minh Toàn hiện tại cũng có hai nhi tử, đứa lớn gọi là Hổ Đầu năm nay đã bảy tuổi (lớn hơn Tây Vi một tuổi), đứa nhỏ gọi là Cẩu Đản năm nay mới bốn tuổi (nhỏ hơn Tây Vi hai tuổi). Hai tiểu tử này bình thường bị vợ chồng Tây Minh Toàn quản rất chặt, không cho chơi cùng nhi tử nhà đại ca. Lúc trước là bởi vì thấy điều kiện nhà Tây Minh Văn kém, sợ con mình chơi cùng con họ sẽ bị cướp mất đồ ăn ngon, cho nên bốn tiểu tử tuy ở chung thôn, nhưng lại không thân cận mấy, có đôi khi còn theo hài tử nhà khác đi bắt nạt Tây Vi hoặc Tây Viễn 'lúc trước'. Bất quá từ lúc Tây Viễn xuyên không tới đây, Tây Vi và Vệ Thành đã dần dần trở thành đối tượng được hài tử trong thôn hâm mộ, các hài tử khác đều nghĩ biện pháp để được chơi chung với bọn nó, bởi Tây Viễn ca ca thỉnh thoảng sẽ làm ra ít ngoạn ý kinh ngạc cho chúng chơi, sẽ làm vài món ăn vặt ngon cho chúng ăn, bọn nhỏ đi theo có thể hưởng sái một chút. Bất quá hai tiểu tử nhà Tây Minh Toàn lúc này có muốn gia nhập thì cũng muộn rồi.

Vợ chồng nhà Tây Minh Toàn ngồi hết cả nửa ngày trời, rốt cuối mới đem ý tứ nói cho rõ ra, gia đình đại ca nuôi nhiều gà vịt ngan ngỗng như vậy, liệu tới Tết có thể cho nhà gã xin một con, đem về cho hài tử ăn đỡ thèm không. Nãi nãi vừa nghe gã nói vậy liền tức điên người, chỉ thẳng vào mặt hai người quở trách một trận, nói hai vợ chồng gã là đồ không biết xấu hổ, đại tôn tử nhà bà mệt mỏi nuôi chúng suốt từ mùa xuân đến mùa thu, bọn gã đã chẳng giúp được gì, vậy mà còn dám ườn mặt sang đây xin xỏ này nọ! Lão thái thái giận quá, đến trượng gỗ trên tay cũng vươn ra định đánh vợ chồng nhà Tây Minh Toàn.

"Nương, người làm gì vậy? Sao cái gì cũng chỉ chăm chăm cho nhà đại ca, mà không để ý tới nhà ta một chút?" Tây Minh Toàn có chút bất mãn, khó chịu nói.

"Đúng vậy, chẳng lẽ sau này người chỉ cần một mình đại ca phụng dưỡng thôi sao?" Tức phụ nhà Tây Minh Toàn cũng vội xen miệng vào.

"Về sau, ai muốn phụng dưỡng cho ta thì phụng dưỡng, tới cả việc này mà các ngươi cũng dám xen mồm vào à? Còn nữa, hôm nay ta sẽ nói rõ cho các ngươi biết. Trong cái nhà này, chỉ cần là đồ của tiểu Viễn, thì bất kể là ai cũng đừng mong động vào!" Nãi nãi sinh khí quát.

"Được, xem ra nương cũng đã quyết định cả rồi. Từ trước tới giờ cái gì cũng cho đại ca hết. Hiện tại thì cũng chỉ quan tâm tới tôn tử nhà đại ca thôi." Tây Minh Toàn cũng thực sinh khí. Mấy hôm trước, gã có nghe người trong thôn kể chuyện thấy lão gia tử và Tây Viễn thuê xe ngựa trở rất nhiều đồ về. Gã nghĩ đống đó nhất định tốn không ít tiền, xem ra nhà đại ca thực sự phất lên rồi, nên mới qua đây thăm dò xem sao. Ai ngờ tới nơi, gã có hỏi gì lão thái thái cũng không chịu nói, tới xem còn chẳng được xem, huống chi là chia cho gã một ít, cho nên mới nói thẳng ra mục đích cuối cùng của mình.

"Hài tử ngoan như vậy, ta đương nhiên sẽ đứng về phía y, ngươi cũng đừng ghen ăn tức ở nữa, thử hỏi hai hài tử nhà người một năm qua thăm gia gia nãi nãi nó được mấy lần?" Đứa nhỏ thường hay học theo cha nương nhà mình. Bởi Tây Minh Toàn rất ít khi qua thăm bọn họ, cho nên hai tiểu tử kia cũng không mấy thân thiết với gia gia nãi nãi của nó, bình thường có chẳng may gặp phải cũng chỉ chào một tiếng rồi lại chạy đi ngay. Loại quan hệ này thực khiến lão nhân gia và lão thái thái phải thở dài.

"Được, được. Đã thế ngày mai ta nhất định sẽ dắt chúng nó qua đây chơi. Người cũng nên tự nhìn lại bản thân mình đi, người chiếu cố hài tử nhà đại ca và nhị ca thế nào, thì cũng nên chiếu cố con ta như vậy!" Tây Minh Toàn thấy mọi chuyện đã trở nên vô vọng, liền thở phì phì dẫn tức phụ rời đi, để lại lão thái thái một mình đứng giữa viện.

Buổi tối, Tây Viễn trở về nghe được việc này, liền chạy qua hống lão thái thái một chút. Nãi nãi đã lớn tuổi rồi, y sợ nếu bà còn sinh khí sẽ không tốt cho sức khỏe.

Hôm sau, mới sáng sớm Tây Minh Toàn đã dẫn hai nhi tử qua nhà đại ca ngồi. Gã đã sớm nhịn đến khó chịu rồi, dựa vào cái gì mà lão thái thái lại đối xử tốt với bốn hài tử nhà đại ca và nhị ca như vậy, còn con gã lại đặt qua một bên. Gã nghe người ta nói, bốn tiểu mao đầu này hiện tại sống rất tốt, Hổ Đầu còn chạy về mách với gã, là thấy bọn Tây Vi có cá khô ăn vặt rất ngon. Bọn nhỏ tham ăn liên tục kể lể hết chuyện này tới chuyện kia cho vợ chồng gã, lại còn vừa khóc vừa nháo đòi ăn cho bằng được. Bởi vậy, cho nên trước khi tới đây, gã đã dặn dò rất kĩ nhi tử nhà mình, là nếu muốn ăn ngon thì phải mở mồm xin nãi nãi.

Tây Viễn thấy bọn họ đến chơi, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm nhìn. Mặc kệ Tây Minh Toàn cứ trừng mình chằm chằm, y chỉ chậm rãi dẫn bốn đứa nhỏ và đàn gia cầm rời nhà như mọi khi. Hổ Đầu và Cẩu Đản vốn đi theo họ được hai bước, nhưng lại nghĩ tới trong nhà còn cá khô ngon, liền chạy tới trước mặt mở miệng xin lão thái thái một ít. Nãi nãi tuy vẫn còn sinh khí, nhưng thấy dù sao cũng đều là cháu mình cả, bà không muốn bên nhẹ bên khinh, liền chờ Tây Minh Toàn đi mất, mới lấy đồ ăn vặt ra chia cho bọn nhỏ. Ngoài cá khô Tây Viễn mang từ phủ thành về, bà còn cho mỗi đứa mấy khối điểm tâm nho nhỏ vào túi áo. Sợ hai đứa ăn hết phần mình rồi còn tiếp tục đòi, lão thái thái liền thẳng thắn nói với bọn nhỏ là trong nhà chỉ có chừng đó, nếu ăn hết rồi sẽ không còn. Hai đứa nhỏ lúc đầu nghe vậy liền 'vâng vâng, dạ dạ' đồng ý, đợi tới khi ăn xong lại bắt đầu khóc nháo, đòi nãi nãi cho thêm bằng được.

Lúc này gia gia từ ngoài đi thẳng vào sân, hai hài tử thấy lão nhân gia trở về liền có chút sợ sệt, thanh âm khóc nháo cũng nhỏ hơn một chút. Bất quá gia gia lại không làm gì, mà chỉ vào bếp lấy ra hai trái cam ngọt cho bọn trẻ ăn. Cam này hôm qua Tây Viễn mới hái từ trên cây xuống, nên còn rất tươi.

Lão thái thái đứng ở trong phòng thở dài một tiếng, không phải bà keo kiệt bất công gì cả, mà những đồ này vốn là của Tây Viễn làm ra, bà không muốn tự tiện lấy ra cho người khác ăn.

Tây Viễn cũng lý giải tâm tư của bà, nên vẫn luôn im lặng không nói gì. Có đôi khi làm được món ngon gì đó sẽ cất vào nhà chính, nói là để nãi nãi từ từ ăn, nhưng thực chất vào bụng ai thì y rất rõ ràng, bất quá Tây Viễn sẽ không nói ra khiến bà khó xử.

Cũng may những ngày như này cũng không duy trì được bao lâu. Bởi sau đợt thu hoạch, Tây Minh Vũ đã tới đón hai hài tử nhà mình đi rồi. Ông biết gia đình đại ca rất bận, nên không muốn tiếp tục làm phiền họ nữa.

Tuy nhiên, Tây Dương và Tây Dũng lại không muốn trở về, bọn nó còn chưa chơi đủ với ca ca, Vệ Thành và Tây Vi mà! Chính là lần này hai đứa có ôm chặt cửa thế nào cũng không được ở lại nữa. Cha nói bọn nó nên ngoan ngoãn theo cha về thôi, chờ đến sang năm lại qua chơi tiếp, thế là hai tiểu mao đành phải chậm chạp bước nhỏ từng bước theo cha về nhà.

Trước khi đi, Tây Minh Vũ còn nói thẳng với Tây Minh Toàn, là hài tử không thể gửi mãi ở nhà nương được, nếu không sẽ bị người khác coi là bất công. Tây Minh Toàn nghe vậy mặt liền đỏ bừng, im lặng không dám hé răng cãi lại nhị ca gã. Gã hiện tại vẫn còn đang gieo trồng trên đất nhà nhị ca, với lại ai có thể gây chuyện ai không thể gây chuyện gã đều hiểu rõ, nhị ca cũng không phải loại người dễ bắt nạt gì.

Tây Minh Vũ đem hài tử về rồi, Tây Minh Toàn cũng không dám liên tục đưa con mình sang nhà đại ca chơi nữa, thỉnh thoảng chỉ tới một hai lần, được lão thái thái cho chút quà vặt xong liền vội đi ngay. Lúc này, nãi nãi mới thấy cuộc sống trở nên thanh tịnh như cũ, bất quá suốt một thời gian vừa rồi bị nháo tới điên người, vẫn khiến cơ thể bà tức nước vỡ bờ, nằm liền mấy ngày trên kháng thượng. Tây Viễn hôm đầu còn không lưu tâm, hiện tại vừa thấy bộ dáng của lão thái thái, liền sốt ruột chạy vội sang nhà thầy thuốc Lý, mời người về khám bệnh.

Thầy Lý chẩn qua một lúc, nói bà bị nóng trong người, kê đơn xong liền bảo Tây Viễn theo mình về nhà lấy thuốc. Hiện tại tiền bạc trong nhà đã không còn dư lại bao nhiêu, liên tục lấy thuốc cho Vệ Thành suốt mấy tháng trời đã tiêu tốn không ít bạc, nay nãi nãi lại bị ốm nữa. Tây Viễn chỉ mong vụ mùa đợt này mau kết thúc, để y còn kiếm chút tiền về cho gia đình!

.

P/s: Có lỗi type làm ơn nói với tớ nhé ^^

Truyện Chữ Hay