Chương : Mùa hè
Gió hè phơ phất thổi qua, Tây Viễn nằm dưới một tàng cây liễu bên hồ, miệng ngậm cọng cỏ, ánh mắt khép hờ, trên bụng còn đặt một quyển sách, dưới thân đệm một cái bao tải.
Cách đó không xa bên trong hồ nước, có một đàn vịt và một đàn ngỗng đang khoan khoái bơi lội, có con vừa bơi vừa vẫy cánh, có con lại sục miệng vào nước tìm thức ăn, có con thì không ngừng kêu 'cạc cạc cạc' cả buổi... Đây chính là một trăm con vịt và một trăm con ngỗng hiện giờ Tây gia đang nuôi. Trước đó có hai con vịt bởi vì lạc đàn mà chạy mất, ba con bị chết nên hiện giờ chỉ còn tổng chín mươi lăm con vịt; ngỗng so với vịt thì nhiều hơn, nhưng hôm trước vừa có một con bởi chiến đấu với chồn mà hy sinh, nên hiện tại cũng chỉ còn chín mươi chín con. Đây đã là thành tích tốt lắm rồi, bởi trong thôn cũng chẳng còn nhà nào có thể nuôi gia cầm đạt tỉ lệ sống cao như vậy.
Mỗi ngày, Tây Viễn cùng hai cái đệ đệ đem vịt và ngỗng đuổi ra khỏi nhà. Lúc đi ngang qua người trong thôn sẽ quay lại vây xem một chút, trong mắt vừa có hâm mộ vừa có ghen tị.
"Nuôi cả một đàn vịt và một đàn ngỗng như vậy, tới cuối năm liệu có bán được hai lượng bạc không ta?" Có một thôn dân hiếu kì mở miệng hỏi.
"Hai lượng, sao có thể chỉ bán được hai lượng bạc? Ngươi không biết nhà hắn còn nuôi cả một đàn gà nữa à, bởi cho ra ngoài không dễ quản nên chỉ thả trong viện thôi!" Một thôn dân khác chậc lưỡi trả lời.
"Nha, vậy chẳng phải nhà họ sắp giàu đến nơi rồi à!" Lý Thẩm nổi tiếng suốt ngày nói nhảm trong thôn, cũng mở miệng góp lời.
"Cũng là do hài tử nhà người ta hiểu chuyện, ngươi xem chỉ có mỗi ba tiểu tử, lớn nhất cũng mới mười một tuổi, mà có thể trông được nhiều vịt nhiều ngỗng như vậy." Trương đại nương thấy bóng dáng ba anh em Tây Viễn đã khuất xa, mới dám nói thầm một câu.
"Tây gia chăn nuôi thực giỏi. Năm kia ta cũng nuôi tổng cộng ba mươi con, nghĩ đợi sang thu sẽ đem đi bán, kiếm về ít tiền, ai ngờ còn chưa đến hè đã mắc bệnh chết hết. Tiền cũng bởi vậy không cánh mà bay." Một bà thím họ Hoa lập tức tiếp lời.
"Thực vậy sao, nếu bây giờ chúng ta qua Tây gia hỏi thăm cách chăm sóc, không biết người ta có nói cho không nhỉ?" Lý Thẩm có chút động tâm.
"Nếu thực có biện pháp thì người ta đã nói ra từ lâu rồi, ta nghĩ chỉ là năm nay Tây gia có số phát tài mà thôi. Các năm trước có thấy nhà họ nuôi được nhiều vậy đâu. Đến thời điểm dịch bệnh xảy ra, ta còn tận mắt thấy người Tây gia mang gia cầm đi thả hết." Thím Hoa thật thà nói lên suy nghĩ của mình.
"Ừ, ta hôm trước mới thấy Tây Minh Toàn sang thì thầm to nhỏ với hai cụ nhà Tây gia đó." Lý Thẩm thần thần bí bí nhỏ giọng nói.
"Có chuyện gì thế?" Lòng hiếu kỳ của hai người kia lập tức bị khơi dậy.
"Còn chuyện gì nữa? Ngươi không thấy Tây lão Đại gia năm nay phát tài rồi sao! Nghe nói đợt bắp cải mùa xuân vừa rồi hắn bán được những sáu bảy lượng bạc."
"Chuyện này ta biết, hôm đó ta còn giúp Tây gia bê bắp cải lên xe ngựa mà."
"Còn cả đợt rau tháng hai vừa rồi nhà họ cũng bán được không ít tiền! Chậc chậc." Lý Thẩm trợn tròn hai tròng mắt, mở miệng nói.
"Ừ, cũng không hiểu tại sao nhà họ có thể thu hoạch được sớm như vậy. Cây nhà ta còn chưa cao tới đầu gối, bên nhà họ đã nở hoa cả rồi." Hoa thẩm có chút hâm mộ nói.
"Vậy gã Tây Minh Toàn kia cũng không biết chuyện này à? Ai bảo lúc trước hắn vì chuyện lão Nhị chuyển đi, quay sang gây chuyện với đại ca đại tẩu nhà mình làm gì. Bây giờ thì hay rồi, có muốn góp một chân cũng mở miệng không nổi, xem ra là định nhờ hai cụ Tây gia nói hộ một tiếng đây mà."
"Hắn tưởng mọi chuyện đều đơn giản thế á, muốn kiếm tiền với người ta là có thể kiếm sao?"
"Cái loại thấy tiền là sáng mắt đó, thấy đại ca nhà mình kiếm được nhiều như vậy, hắn sao có thể không ghen tị?"
"Vậy ngươi có thấy lão thái thái bên Tây gia nói gì không?"
"Hình như không thì phải, lúc lão Tam trở về có vẻ không được vui cho lắm. Gã nói đều là người trong nhà, có cách kiếm tiền lại không chịu cho làm chung, nói hai cụ Tây gia bất công với gã, chỉ đứng về phía đại ca khiến Tây lão đầu tức đến ngã vật ra."
"Tên này thực biết kiếm chuyện, lúc trước tranh giành ruộng đồng với nhà nhị ca sao không thấy hắn nhớ tới người một nhà!"
Ba người cứ thế rầm rì bàn tán hết việc này việc kia của nhà Tây Viễn.
Ngạy lại ngày trong thôn cứ thế trôi qua, trên cơ bản là không xảy ra bất cứ chuyện gì quan trọng cả, cho nên nhà nào có động tĩnh gì người ta đều biết hết, liền sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho người dân tán nhảm.
Không chỉ riêng những nữ nhân mắt đỏ này, trong thôn còn vài nam nhân khác, hơn nửa năm nay thấy nhà Tây Minh Văn liên tục tốt lên cũng hâm mộ tới thẳng táp lưỡi. Bởi vì sợ người trong dân thôn sẽ chuyển từ hâm mộ sang ghen tị, phát sinh suy nghĩ xấu xa. Vào ban đêm, gia gia và cha sẽ thay phiên nhau tuần tra một chút, sợ có người đầu độc gà vịt nhà mình. Tây Viễn thấy đại nhân liên tục ngủ không ngon, thầm hạ quyết tâm sang năm nhất định phải sửa sang lại nhà cửa cho tốt, sau đó xây dựng chuồng trại kiên cố cho gia cầm nhà mình. Bất quá bây giờ Tây gia vẫn còn chưa đủ điều kiện, chỉ đành để hai người đàn ông trưởng thành trong nhà vất vả một tí.
Vài hôm sau, cha ôm về nhà một tiểu cẩu ngốc ngếch, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, nó là con chó béo nhất trong đàn cẩu mới sinh của nhà Vương tam gia gia, Tây Viễn liền đặt tên cho nó là Hổ Tử (Tiểu Hổ). Gia gia rất nhanh học theo nhi tử nhà mình, có một ngày liền im hơi lặng tiếng biến đâu mất tăm, tới tận chạng vạng hôm sau mới trở về nhà, trong ngực còn ôm một con chó săn nhỏ, nhìn qua gầy teo bé tẹo. Gia gia nói nhà người ta chỉ có hai tiểu cẩu mới sinh, một con đã bị người khác xin trước mất rồi giờ chỉ còn lại mỗi con này, bởi lúc trước nó không cướp được sữa mẹ nên mới bé như thế. (Nhìn qua hai con chó này có chút gì đó giống Tây Vi và Vệ Thành nhỉ.)
Gia gia phải tới tận nhà huynh đệ kết nghĩa, cách đây tầm năm mươi dặm để xin con chó này về. Nhà huynh đệ ông nằm ở sát sườn núi, thỉnh thoảng sẽ phải lên rừng săn thú, nên trong nhà có nuôi một con chó săn mẹ và một con chó săn bố lớn. Nhìn bề ngoài chú chó săn nhỏ bẩn thỉu, bộ lông loạn thất bát tao, nặng còn chưa nổi hai lượng thịt này, Tây Viễn tự hỏi không biết sau này nó có thể uy vũ giống những con chó săn khác không? Vì thế y liền đặt cho nó cái tên-- Đậu Tương Giác (Tiểu Đậu).
Sau khi tới Tây gia, bởi được cung cấp thức ăn no đủ -- là do Tây Viễn hôm nào cũng đút sữa dê cho tiểu cẩu nhà mình uống. Còn chưa được bao lâu, Tiểu Đậu đã lập tức lớn nhanh như thổi, thân hình bé tẹo bé teo ngày nào giờ tròn thêm cả một vòng, bộ lông nâu sậm trở nên mượt mà hơn, hai lỗ tai cũng cứng cáp hơn, bên ngoài lại còn hay tỏ vẻ mình là một con cẩu thông minh nữa.
Hiện giờ ban đêm gia gia và cha chỉ cần đổi ca một lần. Tiểu Hổ và Tiểu Đậu ngủ ngay ở chuồng chó ngoài viện (chuồng chó là tự tay gia gia bện cho chúng), chỉ cần nghe thấy một tiếng động nhỏ là sẽ lập tức sủa ầm lên. Cách đây hai đêm có một con chồn lén chạy vào viện, lúc đó cũng là Tiểu Đậu sủa lên báo nguy, gia gia và cha mới kịp thời thức dậy đuổi nó đi, không thì giờ đã chết thêm vài con ngỗng nữa rồi.
Lúc này trải qua hơn hai tháng nuôi nấng dạy dỗ, Tiểu Đậu và Tiểu Hổ đã có thể giúp Tây gia trông coi gà và vịt, đương nhiên, chủ yếu vẫn là Tiểu Đậu, còn Tiểu Hổ chỉ là người hầu của nó thôi.
Tây Viễn hiện tại thả vịt và ngỗng ra xa thôn một chút, đi từ nhà phải mất tầm bốn dặm mới tới được nơi. Đó là một bình nguyên yên ả, bên cạnh vẫn có vài hộ gia đình đang chăm sóc hoa màu nên không hề hoang vắng. Y cũng muốn thả vịt và ngỗng ở mấy ao gần thôn, nhưng nơi đó lại có quá nhiều người già và trẻ con cũng ra chăn vịt, Tây Viễn lại không muốn để gia cầm nhà mình ở chung một chỗ với gia cầm nhà người ta, sợ chẳng may lây bệnh sẽ chết hàng loạt; mặt khác số lượng gia cầm nhà y lại nhiều, cứ phải tranh cướp thức ăn với gia cầm nhà khác không phải biện pháp hay, cho nên Tây Viễn mới quyết tâm mang vịt ra đây, thả ở nơi không có mấy người. Hồ nước này rất lớn, xung quanh lại mọc nhiều cỏ hoang, vịt và ngỗng sau khi đùa giỡn trong nước xong liền có thể 'cạc cạc' lên bờ tìm chút cỏ rại ăn cho đỡ đói. Đợi tới khi chạng vạng liền thẳng tắp một đường theo Tây Viễn về, trong bụng đã no nê, Tây gia sẽ không phải cho chúng ăn nữa.
Nãi nãi buộc lên cánh mỗi con vịt con ngỗng một sợi chỉ đỏ để đánh dấu gia cầm nhà mình, sau này có chẳng may lẫn lộn với nhà khác thì bọn họ còn có thể nhận ra.
Tây Viễn sợ vịt và ngỗng lên bờ kiếm ăn, lại chui rúc lung tung vào các bụi cây bụi cỏ, lạc đường chạy mất, liền dẫn theo một nhóm hài tử trong thôn tới căng dây rào bốn phía xung quanh hồ thả vịt lại. Chỉ cần thấy con nào sắp vượt quá phạm vi hoạt động, y sẽ thét to 'Tiểu Đậu' một tiếng để nó lùa trở về, dần dà không cần Tây Viễn ra lệnh, Tiểu Đậu cũng có thể chân ngắn kịp thời chạy tới, giáo huấn mấy tiểu gia hỏa không nghe lời kia về đúng phạm vi.
Nuôi suốt ba tháng ròng, số gia cầm nho nhỏ cuối cùng cũng trở thành choai choai. Tây Viễn bắt đầu tính toán tiếp theo phải làm những gì. Trước mắt đã vào tháng bảy, vừa đúng thời điểm giữa hè, qua mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tiến vào giai đoạn thu hoạch lúa mạch. Khoảng cách giữa đợt thu hoạch lúa mạch lần này và gieo mạ vụ thu tiếp theo cách nhau vừa tròn một tháng, Tây Viễn muốn lợi dụng khoảng thời gian nhàn rỗi này để xa nhà một chuyến. Lúc Tây Viễn nói chuyện này với đại nhân, bọn họ nhất định bắt y phải dẫn theo một người, lúc đó chỉ sợ nhân thủ trong nhà sẽ thiếu, rốt cuộc y có nên đi hay không đây?
"Ca ca, ca ca." Vệ Thành gọi Tây Viễn nửa ngày, không thấy y có động tĩnh gì, còn tưởng rằng y đang ngủ, dùng ngón tay xoa nhẹ lên mí mắt của ca ca. Nãi nãi nói ca ca là một tên lười biếng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, nhưng bà nhất quyết không cho phép y được ngủ ngoài đất hoang. Tuy hiện giờ đang là mùa hè, nhưng thời tiết phương bắc lại lạnh hơn những nơi khác rất nhiều, bà sợ Tây Viễn ngủ quên ngoài trời sẽ bị trúng gió, liền giao một trọng trách đặc biệt quan trọng cho Vệ Thành, đó là đi theo trông nom ca ca hắn cho cẩn thận, nhất quyết không được cho phép hắn ngủ quên ngoài trời.
"Ca không có ngủ mà, chỉ là đang nghĩ một chuyện thôi." Tây Viễn vội vàng mở to mắt. Y vừa động, cuốn sách đang đặt trên bụng lập tức rơi xuống. Vệ Thành thấy thế liền nhặt lên đặt lại lên bụng y.
Sách là Tây Viễn mượn từ nhà thầy Lý về. Sau khi y đã học thuộc lòng ba cuốn Bách gia tính, thiên tự văn và Tam Tự kinh, thầy Lý liền nói rõ nhà ông ngoại trừ sách thuốc ra không còn cuốn gì khác, Tây Viễn đành phải mượn tạm vài cuốn về xem, y nghĩ có còn hơn không, dù sao y cũng muốn nhận biết hết tất cả mặt chữ ở nơi này.
Mỗi lần Tây Viễn tới lấy thuốc hoặc mượn sách, thầy Lý thường sẽ lợi dụng cơ hội để thử kiểm tra y. Có khi thì hỏi nội dung trong sách, có khi lại mở ngăn kéo lấy một nhánh thảo dược ra giảng giải tính năng cho y. Nhưng sự thật là Tây Viễn toàn vào tai trái lại ra tai phải, khiến thầy Lý cứ thương tâm mãi. Tây Viễn cũng không muốn thấy ông uể oải, liền tập trung tinh thần nhớ kĩ một ít thuốc, đợi tới lúc trả bài sẽ đáp thật rành rọt khiến thầy Lý hết sức cao hứng, luôn miệng hô to bảo khuê nữ nhà mình nhanh nhanh nấu cơm, để hôm nay ông còn uống rượu.
Không có cách đối phó với thầy Lý, Tây Viễn đành phải miễn cưỡng bản thân tiếp tục ghi nhớ đống hoa hoa thảo thảo này.
Mấy hôm trước ông còn nhất thời hứng khởi, dẫn theo Tây Viễn đi hái thảo dược ngoài đất hoang. Thầy Lý nói muốn để y sớm nhận biết một chút, chờ sau này có cơ hội sẽ còn dẫn y lên tận dãy núi, cách đây mười dặm để hái nhiều thảo dược quý hiếm về. Tây Viễn nghe xong liền buồn rầu mất mấy hôm, y nghĩ 'sao ngài không để ý cái chân của mình thử coi có trèo nổi không, đến đất bằng còn chẳng đi nổi mà còn định leo cả núi cơ à, rốt cuộc ngài muốn làm khổ ai đây?' Tuy Tây Viễn nghĩ vậy nhưng lại không trực tiếp nói thẳng ra, bởi hiếm có khi y thấy thầy Lý hưng trí bừng bừng như vậy, sợ nói thẳng ra sẽ đả kích lòng tự trọng của ông, đồng thời còn thầm hạ quyết tâm, chờ tới lúc có tiền sẽ mua tặng thầy Lý một còn lửa nhỏ, để sau này ra đường ông không còn phải vất vả nữa.
"Ca ca, ca ca, chúng ta vừa rồi mới bắt được vài con ếch, ta còn bắn trúng hai con chim sẻ, lát nữa ngươi nướng lên cho ba người chúng ta ăn nhé." Thấy Tây Viễn thật sự không có chuyện gì, Vệ Thành liền bắt đầu nêu ra yêu cầu của mình. Bình thường ca ca sẽ không cho phép bọn nó động đến lửa. Nhưng nếu bọn nó bắt được động vật về, thì y sẽ chủ động nướng cho tụi nó ăn.
"Hảo, mang lại đây đi."
"Tiểu Vi! Ca ca bảo mau qua đây đi." Vệ Thành vừa chạy đi lấy đồ, vừa mở miệng gọi Tây Vi qua đây.
"A, biết rồi." Tây Vi nghe xong liền chạy vội về hướng Tây Viễn. Tây Viễn thấy bọn nhỏ bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch trông chẳng khác gì con khỉ, liền nghĩ lúc về nhất định phải cho bọn nó đi tắm, gột rửa hết từ đầu tới chân một lượt mới được.
Tây Viễn mang bó củi bọn nhỏ nhặt được qua đây, dùng đá đánh lửa cho củi cháy lớn, lại mang vài con ếch đi rắc muối và bôi mỡ lợn, cuối cùng mới xuyên qua cành cây, để mấy đứa nhóc lật qua lật lại trên ngọn lửa. Trong hai con chim thực chất chỉ có một con chim sẻ nhỏ, con còn lại lớn hơn nhưng lại không biết là chim gì mà Vệ Thành có thể bắn rớt được. Tây Viễn nhổ lông bọn nó xong liền rửa sạch, xóc muối bên trong. Y lấy túi nấm Vệ Thành và Tây Vi mới hái được hôm qua ra, nhồi đầy nấm vào con chim lớn, bên trên còn rắc thêm chút hoa tiêu cho hương vị trở nên đậm đà; trên bụng con chim nhỏ thì nhồi đầy rau dại và tía tô Tây Vi vừa mới cầm về. Sau đó đem lửa lật lên, chôn hai con chim xuống đất.
Mấy tiểu tử khác cũng không tiếp tục chơi nữa, vây lại một vòng xung quanh Tây Viễn, miệng chảy nước miếng đôi mắt chờ mong.
Hiện tại bọn nó đều rất thích chơi với Vệ Thành. Vệ Thành sẽ dùng ná bắn chim, ra đồng bắt ếch đãi chúng ăn vặt. Ca ca Vệ Thành còn nướng đồ ăn rất ngon, chỉ cần bọn nó luôn luôn nghe theo Vệ Thành thì sẽ được hưởng sái một chút, cho nên đứa nào cũng ngoan ngoãn xách mông chạy đằng sau hắn. Hiện giờ đang là mùa hè, vụ mùa cũng vừa mới qua, cho nên nhà nào cũng có gạo để mang đi bán, lời lãi thu về chẳng được bao nhiêu. Bữa cơm trong nhà đến miếng thịt mỡ còn chẳng mua nổi, khiến mấy đứa nhỏ thèm khát tới phát điên rồi, trong đầu lúc nào cũng nghĩ được ăn đồ nướng Tây Viễn ca ca làm còn sướng hơn cả tiên.
Một lát sau, ếch đã nướng chín, Tây Viễn liền chia đều cho mỗi hài tử một con, còn dư lại hai con liền không ngại ngần đút thêm cho hai tiểu cải củ nhà mình. Nếu không phải để giúp Vệ Thành có thể dễ dàng hòa nhập hơn với nhóm tiểu tử này, y đến một con cũng luyến tiếc đi cho người khác.
Nhóm tiểu tử được ăn thịt nướng, ngon tới mức suýt nuốt cả đầu lưỡi vào bụng. Tiểu Cột chỉ ăn một nửa, phần còn lại liền đóng gói cẩn thận mang về cho muội muội nhà mình, hôm nay muội muội của nó cảm thấy không khỏe nên không ra ngoài chơi. Tây Viễn thực thích hài tử hiểu chuyện này, nó là nhi tử của lão Đại nhà Vương tam gia gia. Nhà Vương tam gia gia lại có quan hệ rất tốt với nhà Tây Viễn, nên tiểu Cột chơi thân nhất với tiểu Vi nhà y. Muội muội tiểu Cột năm nay mới lên bốn tuổi, mỗi ngày đều lúc lắc theo sau tiểu Cột sang chơi với bọn Vệ Thành. Tiểu cô nương này lại không nghịch ngợm như lũ con trai kia, lúc mấy tiểu tử cầm kiếm múa may quay cuồng, thì nàng ta lại chỉ yên lặng ngồi cạnh Tây Viễn, nhìn y làm này làm nọ.
Cảm thấy chim sẽ bên dưới cũng đã nướng chín rồi, Tây Viễn trộm chạy vào ruộng người ta hái ra hai lá bí đỏ lớn, đặt ngay cạnh đống lửa, dùng que củi đào chim nướng từ dưới đất lên. Xé lớp da bên ngoài đã cháy đen thui ra, phần thịt mỡ màng bên trong lập tức hiện ra trước mắt mọi người, tỏa hương thơm ngào ngạt. Tây Viễn xé thịt ra thành từng miếng nhỏ rồi để vào lá bí, sau đó chia đều rau và nấm ra, mỗi tiểu tử chỉ được lấy một phần.
"Thơm quá! Thành tử, có được ca ca như ngươi thực là tốt!" Tiểu Cột từ tận đáy lòng tán thưởng một câu. Nó hiện tại cũng chỉ ước ao có được một ca ca như Tây Viễn. Thỉnh thoảng đi chơi về nhà còn mè nheo một trận với tất cả mọi người, đòi nương phải sinh cho nó một ca ca(?), nó nháo đến mức Vương tam gia gia phải tự mình đưa nó qua nhà Tây Viễn để y hống nó, hứa lần sau đi chơi sẽ mang nó đi, lúc đấy nó mới chịu yên.
"Ca ca cũng là của ta!" Tây Vi lập tức kiêu ngạo nói.
"Tiểu Viễn ca ca đã hứa lần sau đi chơi sẽ mang ta theo..." Tiệu Cột cũng vội nhanh mồm nhanh miệng.
"Thành tử, ta đối tốt với ngươi như vậy, lần sau đi đâu ngươi nhất định phải dẫn ta theo đó." Một tiểu tử tên là Cẩu Đản mở miệng lấy lòng Vệ Thành.
"Ta cũng đối xử rất tốt với ngươi. Vệ Thành ngươi nhất định cũng phải chơi với ta đó. Đợi hôm nào gặp phải nha đầu xấu xí kia, ta sẽ giúp ngươi đánh nàng." Một tiểu tử khác tên là Đông Chí cũng vội hùa theo.
Vài tiểu hài tử vừa nghe thấy vậy liền gật đầu lia lịa. Đúng rồi, từ nay về sau bọn nó sẽ không chơi với xú nha đầu kia nữa đối. Nha đầu đó sao có thể cho bọn nó đồ ăn xấu ngon, lại còn hay khóc nhè, chỉ cần chơi không vui một chút liền chạy về nhà mách mẹ.
Tây Viễn mỉm cười nhìn lũ tiểu tử kia vây lấy Vệ Thành, một bên nhồm nhoàm ăn uống, một bên nhao nhao nói cười. Y muốn chậm rãi tách hình ảnh Vệ lão nhị khỏi cuộc sống của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau