Edit + Beta: Jeong (^ω^)
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
————-
Khi Bàng Trí trở lại trong viện mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên, nghĩ nghĩ hắn liền đứng ở cửa hướng về phía Thanh Nhất phân phó một câu, sau đó xoay người chuẩn bị đi tìm Ôn Thần Húc.
Trên đường đi đến hoa viên, Bàng Trí cảm thấy trong lòng không ổn, tuy nghĩ rằng nơi này là nhà của Ôn Thần Húc hạ nhân đi ngang qua cũng sẽ chú ý một chút, trên cầu lại có tay vịn, nhưng hắn vẫn nhịn không được bước đi nhanh hơn.
Chờ hắn đi đến hoa viên, xa xa nhìn thấy xe lăn, mới vừa buông tâm liền phát hiện trên xe lăn tựa hồ không có người!
Trong lòng cả kinh, Bàng Trí chạy nhanh đến trên cầu, chờ thấy rõ ràng trên xe lăn đích xác không có người, đồng tử co lại.
– Người tới người tới, các ngươi tới mau…..
Vội vàng gào to vài tiếng, nhưng mà hoa viên lớn như vậy dường như không có người nào, một tiếng đáp lại cũng không có.
Bàng Trí lại hô vài tiếng, lại bất chấp tất cả, trực tiếp nhảy xuống hồ sen.
Khi hắn vừa nhảy xuống một hồi, năm sáu hạ nhân trong phủ chạy ra, ngay sau đó đi đến bên cạnh ao, xuống nước vớt người.
Đáy hồ sen đều là nước bùn, mới vừa nhảy xuống nước, Bàng Trí cái gì cũng không thấy rõ, nhưng hắn lại nghĩ đến nếu Ôn Thần Húc thực sự rơi xuống trong lòng liền sốt ruột, vì thế nôn nóng kêu tên hắn trong lòng, liều mạng duỗi tay sờ soạng khắp nơi.
Mỗi lần tay sờ đến một thứ hắn liền vui vẻ, chờ đến khi phát hiện đó là củ sen, không kịp ủ rũ liền tiếp tục nhảy xuống tìm một lần nữa.
Kỹ thuật bơi của Bàng Trí kỳ thực không tính là tốt, ở trong nước ngây người một hồi ngực liền có chút tức, nhưng hắn lại không dám trồi lên mặt nước, sợ nếu chính mình chỉ lo tốn công phu để thở thì Thần Húc phải làm sao đây.
Khi Bàng Trí sắp không kiên trì nổi nữa, rốt cuộc sờ được một bàn tay, nước mắt hắn lập tức chảy ra, liều mạng lôi kéo cánh tay kia đem người nửa ôm vào lòng ngực.
Liền khi hắn tìm được Ôn Thần Húc, người nhảy xuống nước cũng phát hiện ra hắn, vài người chạy nhanh đến cùng nhau đưa hắn lên cầu.
Gắt gao giữ lấy Ôn Thần Húc bị người đẩy lên, Bàng Trí ho khan vài tiếng, chạy nhanh đến xem tình huống của cậu.
Phát hiện Ôn Thần Húc đã hôn mê, Bàng Trí nhanh chóng đặt cậu xuống đất, học theo phương pháp lúc nhìn người khác cứu người đàn ông chết đuối, dùng sức áp nước trong phổi cậu ra.
– Khụ…… Khụ khụ….
Bàng Trí dùng lực nửa ngày, thấy cậu tuy không tỉnh, nhưng trong miệng phun ra một ít nước lại ho khan vài tiếng.
Nhìn cậu như vậy, hẳn là tạm thời không có việc gì, Bàng Trí nhanh chóng ôm cậu lên xe lăn, không rảnh để lo truy cứu liền đẩy cậu chạy nhanh đi.
Thanh Nhất cầm cần câu chuẩn bị đưa cho hắn, còn chưa vào sân liền vừa lúc thấy hắn đẩy xe lăn trở về.
– Bàng thiếu gia, cần câu nô tài đã tìm được, đang chuẩn bị…..
– Đừng nói nữa, chạy nhanh đi mời đại phu!
Bàng Trí đánh gãy lời gã nói, trực tiếp đem người đẩy mạnh vào phòng, lại kêu Thanh Nhị đi vào giúp Ôn Thần Húc thay quần áo.
Nghe hắn nói phát hiện thiếu gia không đúng Thanh Nhất ném cần câu trong tay xuống, chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn thiếu gia cả người ướt đẫm lại hôn mê, Thanh Nhị trong lòng nhảy dựng, đi nhanh đến giúp cậu thay quần áo.
Thấy cậu đã được thay quần áo khô đang nằm trên giường bất động, Bàng Trí mới có thời gian hồi tưởng tình huống vừa rồi, ngay sau đó nhịn không được nghiến chặt hàm răng.
Thời điểm hắn la to một người cũng chẳng có, chờ đến khi hắn nhảy xuống lại có người chạy nhanh đến vớt hắn lên, như vậy sao còn không rõ cái gì nữa?
Cũng do mình ngu ngốc, cứ nhiên nghĩ đây là nhà cậu cho nên để cậu một mình ngốc ở đó cũng không có chuyện gì, lại không ngờ rằng người Ôn gia ghê tởm đến thế!
– Bàng thiếu gia, ngài cũng nhanh đổi quần áo trước đi.
Thanh Nhị cầm khăn giúp Ôn Thần Húc lau khô tóc, dư quang chú ý đến quần áo ngươi kia còn nhỏ nước, nhanh nhắc nhở nói.
Vốn dĩ không muốn đi, nhưng nghĩ đến nếu bản thân bị bệnh, không ai nhìn ai biết người Ôn gia sẽ còn làm ra chuyện tốt gì nữa, Bàng Trí chờ gã giúp Ôn Thần Húc lau khô tóc xong nói:
– Ta nhìn hắn, ngươi giúp ta đi lấy quần áo đi.
Thanh Nhị không dám trì hoãn, kêu một tiếng liền chạy nhanh đi.
Chờ Bàng Trí đổi tốt quần áo một hồi, Thanh Nhất liền kéo đại phu tiến vào.
Đại phu sau khi kiểm tra, lắc lắc đầu.
– Đuối nước lâu lắm, ta trước lưu lại một thang thuốc, trời tối nếu hắn tỉnh lại thì cho hắn uống.
Thấy ông lắc đầu, Bàng Trí bất an nói:
– Nếu vẫn không tỉnh thì sao?
– Vậy thì hết cách.
Đại phu nói xong, xoay người đi viết đơn thuốc.
– Bốp——
Bàng Trí giơ tay tát chính mình một cái, quỳ xuống mép giường nói:
– Thần Húc ngươi nhanh tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi đem thuốc uống thì không có việc gì nữa rồi….
Khi Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc trở về sắc mặt có chút không tốt, chờ đi vào phòng nhìn thấy tình huống bên trong, càng đại kinh thất sắc().
– Đây là làm sao?!
Nhậm Giai Lâm tiến lên nhìn người còn đang hôn mê.
Bàng Trí tiếp tục lải nhải bên cạnh Ôn Thần Húc, hi vọng cậu nhanh tỉnh lại, đối với hai người vừa mới trở về làm như không thấy.
Thấy Bàng Trí không phản ứng, Thanh Nhị ở một bên thấp giọng nói:
– Thiếu gia hình như rơi xuống nước, đại phu nói nếu trời tối vẫn chưa tỉnh thì….
Nhưng ý định ban đầu của Hoàng đế bệ hạ phái bọn họ đến là bảo vệ tốt an toàn của cậu, nếu nói ngày hôm qua bọn họ không bảo hộ tốt, thì hôm nay đúng là thất sách.
Cũng do bọn họ nghĩ chắc chắn cậu sẽ không xảy ra chuyện gì khi ở trong nhà mình. Nhậm Giai Lâm có chút hối hận, sau đó nhìn về phía người bên cạnh.
Lục Diệc nhìn y gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
———–
Trong hoàng cung, tuy Sở Thịnh Thần gần nhất bởi vì chuyện phía bắc khô hạn mà rất bận, nhưng ngẫu nhiên cũng hỏi tình huống của Ôn Thần Húc.
Mà hôm nay, nghe Phúc An nói lời đồn đãi đang truyền đến ồn ào huyên náo bên ngoài, quanh thân Sở Thịnh Thần tản ra khí lạnh dày đặc.
– Ngươi nói Thần Húc cùng một nữ tử nông thôn có hài tử?
Nô tài tuy chưa nói đến hai chữ “nữ tử nông thôn”(), hơn nữa trọng điểm hình như không đúng lắm đi? Phúc An nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói:
– Này không phải nô tài nói, là sáng sớm hôm nay đột nhiên trong thành truyền nhau một lời đồn đãi đến ồn ào huyên náo.
(): Nguyên văn là 村姑 (Cūn gū), QT dịch ra là thôn cô. Mình thấy để “nữ tử nông thôn” nghe hay hơn “thôn cô”
Nhớ đến gương mặt người kia khi không cao hứng phồng lên, khi ngượng ngùng thì nhấp môi, thời điểm thiếu niên sung sướng thì lộ ra một nụ cười sáng lạn lại có nữ nhân cùng hài tử, Sở Thịnh Thần trong lòng trở nên ngột ngạt.
Bất quá chỉ là sơn dã thôn phụ, chỗ nào xứng đôi với cậu?
Thấy Hoàng thượng sắc mặt khó coi, hơi thở quanh thân càng thêm lãnh, Phúc An không biết nguyên nhân, trong lòng suy đoán có phải lời đồn đãi không tốt này làm cho Hoàng thượng cảm thấy bản thân nhìn lầm người rồi không.
Kỳ thực thấy Ôn Thần Húc vài lần, tự xem mình là người có chút nhãn lực Phúc An cảm thấy người này không giống như có thể làm loại chuyện như vậy, hơn nữa Ôn Thần Húc vẫn luôn đối xử với hắn rất lịch sự và khách khí, vì thế nói:
– Nô tài cảm thấy Ôn thiếu gia hẳn sẽ không làm loại chuyện như vậy, hơn nữa lúc đó Ôn thiếu gia giống như cũng nói chính mình cũng không quen biết nữ tử kia.
Nghe được lời này, Sở Thịnh Thần mới bình tĩnh lại, bất quá trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng khó chịu này bởi vì có người truyền những lời đồn đãi mà khó chịu.
– Đi điều tra rõ là ai bịa đặt sinh sự.
Thấy Hoàng thượng dễ như trở bàn tay tin tưởng có người có người bịa đặt, Phúc An cảm thấy có chút kinh ngạc, lần nữa xác định vị Ôn Thần Húc này ở trong lòng Hoàng thượng có phân lượng không nhẹ.
Khi Phúc An rời khỏi điện chuẩn bị truyền phân phó của Hoàng thượng xuống, lại nhìn thấy có người vội vàng đi đến.
Nhận ra đó là người Hoàng thượng phái đến bên cạnh Ôn Thần Húc, Phúc An đi lên đón.
– Lục thị vệ có chuyện gì vậy?
Lục Diệc đem sự tình nói ra, Phúc An nhanh chóng đưa hắn vào.
Nghe hắn nói Ôn Thần Húc rơi xuống nước hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh, Sở Thịnh Thần đem cái ly ném xuống dưới.
– Trẫm phái hai người các ngươi qua đó làm gì hả?!
Nói xong, lo lắng cho tình trạng của Ôn Thần Húc, Sở Thịnh Thần cũng không rảnh xử trí hắn, liên thanh phân phó xuống, một lát liền mang theo ngự y ra khỏi hoàng cung.
Sau khi tiến vào sân không kinh động bất kì kẻ nào, nhìn người đang nằm im ắng trên giường, nghĩ đến bản thân bất quá chỉ hơn nửa tháng chưa đến thăm cậu, lại gặp lại cậu trong bộ dáng như thế này, trong lòng Sở Thịnh Thần tê rần.
Đẩy người đang lải nhải bên mép giường, Sở Thịnh Thần nói:
– Vương ngự y nhanh đến đây xem hắn.
Tuy rằng đi theo Hoàng thượng trèo tường tiến vào phủ đệ người khác thực sự rất kì dị, nhưng Vương ngự y cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, nghe được gọi liền nhanh chóng tiến lên xem xét.
Bàng Trí hoàn hồn nhìn Hoàng thượng tới đây có chút kinh ngạc, chờ nhìn đến Vương ngự y bên cạnh trong lòng liền dâng lên hi vọng.
Lão già này tuy đáng ghét, nhưng nghe nói ông ta là một trong những người có y thuật giỏi nhất trong Thái Y viện, có ổng ở đây Thần Húc có thể tỉnh lại!
– Chậm một chút nữa thôi thì không cứu lại được.
Bởi vì trước đó đã biết đã được sơ cứu và biết chứng bệnh, bởi vậy Vương ngự y kiểm tra xong, trực tiếp cầm một bao dược ra kêu người dùng hai chén nước sắc thuốc thành một chén.
Nghe được lời này, trong lòng Bàng Trí căng thẳng, càng hận bản thân không nên để lại cậu một mình trên cầu.
Mà Sở Thịnh Thần nhịn không được nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cậu, có chút tức giận những người bên cạnh cậu, nhiều người như vậy mà không chiếu cố nổi một người.
Đợi đến lúc thuốc được sắc tốt, Vương ngự y lấy ra một cái bao bố, sau khi mở lộ ra một loạt kim châm.
– Thỉnh Hoàng thượng lui ra phía sau một bước.
Sở Thịnh Thần buông tay cậu ra, lại chỉ nghiêng qua bên cạnh cũng không rời khỏi giường.
Nếu đổi người khác ở đây làm vướng tay vướng chân Vương ngự y đã sớm mắng, lại bất đắc dĩ trước mặt chính là Hoàng đế, dù sao cũng không giúp đỡ ông trị liệu liền cũng chỉ cố gắng nhịn xuống.
Đem mấy cây kim châm lả tả đâm vào huyệt đạo, tính thời gian lại vung tay lên □□ (raw nó để vậy) sau, Vương ngự y thu châm thối lui sang một bên.
– Đem dược đút hắn uống là được.
Ông vừa nói xong, tròng mắt người đang nằm trên giường run rẩy, trượt xuống một chuỗi nước mắt sau đó mắt mở bừng.
Ngồi ở mép giường nâng cậu dậy trước, Sở Thịnh Thần giơ tay lau đi nước mắt khóe mắt cậu.
Có chút mê mang nhìn bốn phía, chờ đến khi thấy rõ người mình đang dựa sau lưng, Ôn Thần Húc ách giọng cơ hồ dùng khí âm gọi hắn một tiếng, ngay sau đó đem mặt chôn bên cổ hắn, duỗi tay ôm lấy hắn.
Nghe được âm thanh lộ ra sợ hãi, thương tâm cùng ủy khuất kia gọi một tiếng “Huyên Nghiêu”, trong mắt Sở Thịnh Thần lướt qua một mạt sắc bén, duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu nói:
– Không có việc gì, đã không có việc gì….
Không giống như lúc đầu trong phòng phẫu thuật kia, lúc đó không có cảm giác mình đã rời khỏi thế giới, lúc rơi xuống nước, mặc kệ có kêu cứu thế nào cũng không có ai kéo cậu lên, cậu ở trong nước vùng vẫy giữa những mảng xám xịt trước mắt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, nước dọc theo mũi miệng tiến vào trong, khó chịu đến mức cậu đã nghĩ mình chết chắc rồi…
Nghe hắn cố tình phóng thấp thanh âm còn mang theo ôn nhu và thương tiếc, Ôn Thần Húc mím chặt môi càng thêm ủy khuất.
END CHAPTER