Xuyên Việt Chi Quy Đồ

chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Biện phápngươi nói, chính là tới nơi này?” Hà Tịch nghi hoặc nhìn địa phương trước mắt hỏi. Đường Phi nói có biện pháp, sau không muốn liên lụy Yến Tự cùngPhương Hoa Lâu, cáo biệt bọn họ ly khai, trong lúc đó Tần Diệp vẫn không lộ mặt, Hà Tịch không nhìn thấy hắn, muốn tái nói một tiếng cảm tạ cũng chưa có cơ hội.

“Ân.” Đường Phi gật gật đầu: “Lần trước ta cùngThần...... Tới nơi này, phát hiện con sông nhỏ xuyên qua rừng cây phía trước có thể đến lăng tẩmhoàng gia, hướng nghĩa trang phía đông có một đường nhỏ đi thông tới Tây giao. Bất quá, phải mất chút thời gian. Nếu đi đến chỗ Phượng Linh quân, khả năng cần hai ba canh giờ.”

Địa phương Đường Phi mang Hà Tịch đến, chính là chỗ cách đây không lâu Phượng Thần Anh dẫn hắn tới, là vùng ngoại thành cách Thượng Tinh Lâu không xa, đồng thời cũng ở gần lăng mộ nơi lịch đại quân chủ Hoàng Diệp yên nghĩ. Lúc trước hắn chỉ nghe Phượng Thần Anh nói qua như vậy, thông qua nghĩa trang có thể ra khỏi thành, có phải thật sự hay không cũng không biết rõ. Bất quá đánh cược một phen so với ngồi yên chờ chết cũng tốt hơn.

Hà Tịch đánh giá hoàn cảnhbốn phía, xuyên thấu qua rừng cây kia còn có thể thấy rõ ràng tòa tháp cao mấy tầng Thượng Tinh Lâu.

“Chúng ta phải nhanh lên, Thiên TinhcùngMộc TrạccủaThượng Tinh Lâu là người bênPhượng Thần Anh, nếu như bị bọn họ phát hiện, chúng ta đi không được .” Đường Phi thân thủ kéo qua Hà Tịch, trực tiếp xuống nước đi ngang qua sông.

Nước sông khá cạn, cho dù là địa phương sâu nhất cũng không qua khỏi thắt lưngĐường Phi, chỉ là sông này khá rộng, đi đại khái mười phút mới đến bờ bên kia.

Sắc trời gần muộn, lại không biết lộ trình cụ thể từ nơi này đến thànhTây, hai người không kịp để quần áokhô ráo, liền đi thẳng đến rừng cây, hướng ngoài thành chạy tới.

Tối nay Phương Hoa Lâukhông giống ngày xưa, tiếng người ồn ào, khách đông như mây, trong lâu mặc dù đèn đuốc sáng trưng, lại dị thường lạnh lùng. Các cô nương trong lâu đều bị Yến Tự đưa đến địa phương an toàn, Tần DiệpcùngThiết Viêm vụng trộm vào cung, bọn họ muốn bảo đảm hoàng hậu cùngÔn công công an toàn. Hiện tại chỉ còn một mình nàng ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, thản nhiên tự đắc phẩm trà.

Phượng Thần Anh chậm rãi đi vào Phương Hoa Lâu, phía sau đi theo đại đội nhân mã.

“U, nguyên lai là Phượng gia, ta nói đêm nay huyết vũ tinh phong, ai còn dám ra ngoài đi dạo đâu, cũng chỉ mình ngài mới có đảm lượng cùng bản sự như vậy.” Yến Tự buông chén tràtrong tay, thay Phượng Thần Anh rót một ly trà, sau đó đứng dậy chân thành đi đến bên ngườiPhượng Thần Anh, dịu dàng nói: “Phượng gia, thỉnh dùng trà.”

Phượng Thần Anh xem nhẹ tách trà kia, lạnh lùng phiêu nàng liếc mắt một cái, nói: “Đường Phi ở nơi nào.”

“Đường công tử? Ha ha a, Phượng gia ngài còn gặp khó khăn lại đổ qua ta, Đường công tử không phải luôn luôn ở tại quý phủ củangài sao? Lúc này như thế nào đi tới chỗ ta?” Yến Tự mỉm cười thu hồi taytự mình uống một ngụm, sau đó tùy ý đem cái chén đặt ở trên bàn.

“Ta biết người kia cùng Hà Tịch đều ở chỗ này của ngươi, hôm nay ta có thể tạm thời buông tha bọn họ, nhưng phải đem Đường Phi trả lại cho ta. Nếu không, đừng trách ta không nhớ tình bằng hữu cũ, một phen hỏa thiêu Phương Hoa Lâucủa ngươi!” Phượng Thần Anh vung tay áo, ngoan lệ nói.

Yến Tự tươi cười đông lại, tiện đà cất tiếng cười to: “Ha ha ha, thiêu Phương Hoa Lâucủata?” Bàn tay ngọc ở chiếc ngân trâm trên đầu nhẹ nhàng vân vê, một sợi tơ màu bạc từ trong búi tóc như ẩn như hiện, Yến Tự khóe mắt yêu mị lộ ra một tia tàn nhẫn: “Thứ trên tay ta chính là do Phượng chủ nhân đích thân truyền thụ, thiếu chủ, ngài nói, ta đánh thắng hay không thắng được ngươi ?”

Nghe được ba chữ “Phượng chủ nhân”, Phượng Thần Anh biến sắc, trong nháy mắt liền xuất thủ kháp ở cổYến Tự, năm ngón tay như ưng trảo chế trụ yết hầu của nàng, thanh âm âm trầm nói: “Ngươi thực sự nghĩ bổn tọa không giết được ngươi!”

“Ân!” Yến Tự thống khổ buồn thanh kêu một tiếng, mũi chân dần dần cách mặt đất, mắt hạnh tràn ngập nước mắt, vẻ mặt đỏ lên, lại giãy dụa mạnh mẽ rút ra ngân tuyến từ trên tóc quấn vài vòng quanh hai tayPhượng Thần Anh, đang muốn phát lực siết chặt, đã bị Phượng Thần Anh một chưởng đánh bay ra ngoài!

“Hừ.” Phượng Thần Anh hạ mắt thấy trên hai cổ tay có hồng ngânrất nhỏ, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng vào ngươi mà cũng khoa chân múa tay, thật sự là lãng phí Thiền Chỉ Bạc !”

Yến Tự phun ra một ngụm tiên huyết, thất tha thất thểu đứng lên, màu đỏ tươi bên miệng khiến nàng tăng thêm vài phần thê lương diễm mĩ. Cười lạnh một tiếng, Yến Tự trong mắt lộ vẻ khinh thường, nói: “Nếu không phải xem phân lượnghai vị chủ nhân, thiếu chủ ngài cho rằng cặp tay kia còn giữ được sao?”

“Không biết sống chết !” Yến Tự lời nói hoàn toàn chọc giận Phượng Thần Anh, cũng không quản nữ nhânnày đã từng chiếu cố “Hắn”, lại xuất chưởng không chút lưu tình!

Yến Tự võ công vốn không cao, vừa nãy ỷ vào Thiền Chỉ Bạc phô trương thanh thế, trúng một UPhượng chưởng củaPhượng Thần Anh,sau căn bản không có năng lực tiếp tục né tránh một chưởng đánh tới này. Có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, Yến Tự trong lòng nhẹ giọng nói: Thiết đại ca, kiếp sau tái kiến......

Mắt thấy Yến Tự sắp bị một chưởng làm mất mạng, một đạo chưởng phong mạnh mẽ đối lại Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh bị bức lui một bước, ánh mắt lãnh lệ nhìn lại, chỉ thấy Thiết Viêm ôm Yến Tự lui về phía sau, thần sắc bình thản nhìn Phượng Thần Anh.

Yến Tự ngẩng đầu nhìn Thiết Viêm, cười hạnh phúc, hắn đúng là vẫn không yên lòng cho mình mới trở về đi......

“Thiếu chủ.” Thiết Viêm đối Phượng Thần Anh hơi hơi gật đầu: “Chủ nhânbảo ta nhắn cho ngươi một câu, không cần mắc thêm lỗi lầm nào nữa.”

Ở phía sau Phượng Thần Anh,Thiết Hoán cùng Ưu nhi nhìn thấyThiết Viêm đều là chấn động, song song quỳ xuống đất đối Thiết Viêm cung kính nói: “Phụ thân | Thiết thúc!”

Mặc Trúc cùng đám thị vệ liên can đầu đầy mờ mịt nhìn bọn họ, Mặc Trúc là từ sau khi Phượng Tê Các thành lập mới đi theo Phượng Thần Anh, đối chuyện trước đây hoàn toàn không biết, hôm nay chuyện xảy ra hắn toàn bộ đều không hiểu rõ! Vì cái gì Các chủ cùngphụ thânThiết tổng quản bỗng nhiên xông ra, còn có Ưu nhi, tựa hồ đối “Thiết thúc” kia là một bộ dáng rất kính sợ!

“Mắc thêm lỗi lầm?” Phượng Thần Anh châm chọc cười: “Người tối không có tư cách nói ta sai, chính là hắn!”

Thiết Viêm khẽ nhíu mày: “Thiếu chủ, xa cách nhiều năm, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiểu được. Nhưng ta làm trường bối của ngươi, muốn nói cho ngươi một tiếng, thứ năm đó ngươi từ trong tay chủ nhântrộm ra, không có đan thư thiết khoán của Lưu Phương đếcăn bản không thể dùng được. Tùy tiện lấy ra chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân, huống chi, chuyện đêm nay, chủ nhân tuyệt đối sẽ không nhúng tay.” Sau khi nói xong lại thản nhiên nhìn Thiết Hoán liếc mắt một cái, nói: “Thiếu chủ, các ngươi tự giải quyết cho tốt!” Nói xong, liền ôm Yến Tự ly khai.

Phượng Thần Anh âm lệ nhìn bọn họ rời đi, không có hạ lệnh đuổi theo.

Thiết Hoán nhìn theo phương hướng Thiết Viêm, tâm tình cực kì phức tạp. Nhưng mà, nếu hắn lựa chọn nguyện ý trung thành với Phượng Thần Anh, vô luận phát sinh chuyện gì, hắn đều phải đi theo y!

Tiến lên một bước, Thiết Hoán khom người nói với Phượng Thần Anh: “Thiếu chủ, công tử hẳn là không ở Phương Hoa Lâu. Chúng ta nên hay không cùng Hiền vương hội hợp trước?”

Phượng Thần Anh thản nhiên quét hắn liếc một cái, nói: “Đi hội hợp vớiHiền vương, một trận chiến tối nay mới là trọng yếu nhất. Cửa thành đã toàn bộ bị phong tỏa, Đường Phi hắn trốn không thoát khỏi Miên Cẩm thành. Đợi sau khi mọi việc chấm dứt, bổn tọa sẽ chậm rãi đem người tìm ra!”

Ưu nhi vừa lo lắng vừa sợ hãi, Đường Phi hiện tại không biết đang ở nơi nào, đêm nay chiến sự hết sức căng thẳng, thậm chí ngay cả chủ nhâncùngThiết thúc đều xuất hiện tại Miên Cẩm, một loại dự cảm điềm xấu quanh quẩn trong lòng, tổng cảm giác một trận chiếntối nay, sẽ thay đổi rất nhiều chuyện......

Thái tử phủ.

Thuần Vu Quyết một thân quân phục, tay cầm bảo kiếmbên hông, đợi Tần Nghị ra lệnh.

Tần Nghị tiến lên giúp hắn sửa sang lại chiến bào, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má nhẵn nhụi củahắn, ôn nhu nói: “Nhớ kỹ, không cần quá mạo hiểm xông lên trước, có nguy hiểm nhất định phải lập tức rút về. Ta đem đội thân vệ cùng nhóm tử sĩ tất cả đều giao cho ngươi, đừng để chính mình bị thương.” Tần Nghị vốn không muốn cho hắn ra chiến trường, nhưng hắn nói một câu “Ta muốn chiến đấuvì ngươi”,lập tức khiến cho y thỏa hiệp.

Thuần Vu Quyết ngửa đầu nhìn Tần Nghị hồi lâu, cuối cùng thật mạnh gật đầu. Hắn cũng không lo lắng bọn họ thất bại, hai mươi vạn đại quân phía Bắc của Tần Sương đã trên đường gần tới rồi, chỉ cần có thể chống đỡ đến lúc bọn họ đến, Tần Nghị chính là đế vương duy nhất đêm nay!

Tần Sương đồng là một thân chiến giápbước nhanh đến, Tần Nghị kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Không phải bảo ngươi tiến cung đem đám người mẫu hậu cùngÔn công côngmang đến thái tử phủ sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?”

“Hoàng huynh, ngươi trước hết nghe ta nói, khi ta mang theo người vụng trộm ẩn vào hoàng cung, người của Tần Nhan đã vây quanh ở đó, ta liền vội đi cứu hoàng hậu, nhưng ai biết hoàng hậu đã sớm không còn trong cung! Thậm chí ngay cả Ôn công công cũng không thấy bóng dáng, ta cảm thấy có sự kỳ quái, nên trước hết gấp gáp trở về. Mới đến trước cửathái tử phủ, một người bộ dáng như tiểu khất cái đụng trúng ta một cái, sau đó trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, mặt đất còn để lại một phong thơ.” Tần Sương cầm lá thư đưa tới trước mặtTần Nghị: “Chính là cái này, ta còn chưa đọc đâu!”

Tần Nghị mở ra, nhất thời tảng đá lớntrong lòng liền thả xuống.

“Hoàng hậu cùng Ôn công công đã an toàn, xin yên tâm.” Tần Sương nhỏ giọng đọc ra, rồi sau đó vẻ mặt kinh ngạc: “Có người đang giúp chúng ta!”

“Phải, thần bí nhân này không chỉ giúp chúng ta một lần. Mẫu hậu ở trong tayhắn, ta sẽ không lo lắng.” Tần Nghị mỉm cười nói, lần trước hắn bị hãm hại cũng là ngườithần bí trước đó đối hắn mật báo, cho nên mới có thể có an toàn phản lại kế hoạch Tần Nhan. Lần này lại ra tay giúp hắn, Tần Nghịthế nhưng thật ra rất yên tâm.

Thuần Vu Quyết lấy thư qua nhìn nhìn, cũng gật đầu, nói: “Nếu ngườicủaTần Nhan đã vào cung, ngươi cũng nên tiến cung, thành hay bại, chính là một trận chiến đêm nay!”

Tần Nghị gật gật đầu, hỏi Tần Sương: “Tứ đệ, hai mươi vạn đại quân củachúng ta là từ cửa đông vào thành sao?”

“Phải, sáng nay ta đã thu được bồ câu đưa tin, đất phong của Tần Nhan cùngTần Chiêu đã bị chúng ta nắm trong tay, thủ thành tướng các nơi đồng loạt hướng chúng ta đầu hàng. Ta đã cho phong tỏa mọi tin tức, chỉ sợ Tần Nhan cùngTần Chiêu đến bây giờ còn chưa biết chính mình đã thành cá nằm trong chậu!”

“Nhưng mà,” Thuần Vu Quyết nói: “Chúng ta vị tất có thể chống được đại quân sao?Phượng Linh quâncủa Phượng Thần Anh là một đại phiền toái. Cho dù chúng ta thật sự có thể chống đỡ đợi đại quân tới, chỉ sợ những đại thần hướng thái tử đầu hàngcùngnhóm dân chúng ủng hộ thái tử đăng cơ đã sớm bị Tần Nhan cùng Phượng Thần Anh giết đến hầu như không còn. Đến lúc đó cho dù thái tử thật sự ở dưới tình huống như vậy lên ngôi, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới oán hận, bởi vì thái tử không thể bảo vệ tốt bọn họ. Cứ như vậy, long ỷ này cũng ngồi bất ổn.”

“Cho nên, chúng ta phải so với Phượng Thần Anh tìm được Đường Phitrước, chỉ có như vậy mới chế trụ được hắn.” Tần Nghị trầm giọng nói.

“Có lẽ chúng ta có thể theo Hà Tịch tìm ramanh mối, địa phương Hà Tịch tối thường lui tới chính là Phương Hoa Lâu cùng Tiêu Tương Cưở Linh sơn thành đông. Chúng ta có thể âm thầm phái người đến hai địa phương này tìm một chút.” Thuần Vu Quyết trầm tư nói.

Tần Nghị gật đầu, nói: “Hảo, tiểu Quyết, ngươi an bài hai tiểu đội đi tìm Đường Phi Hà Tịch. Vô luận như thế nào, chúng ta phải cản Phượng Thần Anh bắt được hắn trước!”

----------------

Trong bóng đêm, Đường Phi cùng Hà Tịch ở trong rừng cây chạy hai canh giờ. Hai chân đã bắt đầu chết lặng, mồ hôi thấm ướt xiêm y, hai người tuymệt mỏi lại không thể dừng lại nghỉ một chút, đã sắp đến giờ Hợi. Giờ hợi canh ba, Phượng Linh quân vào thành, lúc đó hết thảy đều muộn!

Đường Phi liều mạngnhư vậy, cũng không phải bởi vì bản tính có bao nhiêu thiện lương hay từ bi, hắn không hy vọng mười vạn người vô tội kia vì một tranh giành một chiếc ghế cũ nát như vậy mà bị mất mạng, nhưng càng nhiều hơn, hắn không muốn nhìn thấy Phượng Thần Anh tiếp tục tạo sát nghiệt. Thế giới này hết thảy mọi chuyện đều có nhân quả tuần hoàn, có báo ứng! Hắn chính là ví dụtốt nhất. Mười vạn mạng người, Phượng Thần Anh như thế nào trả nổi? Nếu thế giới thật sự có âm tì địa ngục, nghĩ đến Phượng Thần Anh tương lai nhất định bởi vì tạo vô số sát nghiệp mà ở trong địa ngục nhận hết đủ loại tra tấn, Đường Phi liền cảm thấy từng trận phát lạnh.

Phượng Thần Anh, coi như là một việc cuối cùng ta làm cho ngươi đi, về sau, chúng ta không còn liên quan! Đường Phi cắn chặt răng, hướng Tây giao tiến đến.

Tây giao, nhìn một cái liền thấymột đại quân không đến nổi đầu người đang chỉnh tề ở tại chỗ đợi mệnh, gió đêm gào rít thổi qua, đem quân kỳ có chữ “Phượng” màu vàng bên trên thổi đến “phần phật” rung động.

Điền tướng quân ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi lệnh binhở một bên: “Hiện tại là canh giờ gì?”

“Bẩm tướng quân, vừa qua khỏi giờ Hợi một khắc!” Lệnh binh lớn tiếng hồi đáp.

“Ân.” Điền tướng quân gật gật đầu, sau đó cùngLệ tướng quânbên cạnh trao đổi một ánh mắt, lập tức giơ cao tay phải, thanh âm trầm ổn hữu lực xuyên thấu ban đêm yên tĩnh: “Mọi người nghe lệnh, chuẩn bị, xuất phát!”

Động tác nhanh chóng mà chỉnh tề, bất quá chỉ một khắc, mười vạn ngườiđã sửa lại trang bị khởi hành.

Khi Đường Phi cùng Hà Tịch tới Tây giao, Phượng Linh quân đã muốn động thân.

Đường Phi một phen lau đi mồ hôi trên mặt, ra sức vọt tới mặt trước đội ngũ, cùng Hà Tịch tiến đến trước mặt Điền tướng quân cùng Lệ tướng quân ngăn lại, giơ lên cao Phượng Linh phùtrong tay, quát lớn: “Phượng Linh phùở đây, chúng tướng nghe lệnh!” Bởi vì bôn ba chạy suốt một đường, Đường Phi thanh âm ám ách, nhưng vẫn rõ ràng truyền khắp lỗ taimỗi người.

Điền tướng quân giựt mạnh dây cương, nhấc tay ý bảo quân đội dừng lại, trầm giọng đối Đường Phi quát: “Tiểu tử từ nơi nào đến! Dám tự xưng trong tay cầm Phượng Linh phù?!”

Đường Phi cầm lệnh phù trong tay giơ cao về phía trước, nói: “Là thật hay giả, chỉ cần tướng quân ngươi nhìn thấy liền biết!”

Điền tướng quân ngẩn ra, bán tín bán nghi nhìn nhìn Đường Phi, cùng Lệ tướng quân xuống ngựa. Hai người đến gần vừa thấy, nhất thời cả kinh, nhất tề quỳ trên mặt đất, nói: “Thuộc hạ kiến quá nguyên soái!”

Hai người vừa quỳ, mười vạn ngườiphía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Thuộc hạ kiến quá nguyên soái!” Thanh âm điếc tai vang vọng, kinh động đến dơi cùng chim ăn đêm trong rừng, kêu sợ hãi bay lên.

Đường Phi thở phì phò điều chỉnh hơi thở, không thể tưởng được Phượng Linh phùnày hiệu quả tốt như vậy, vừa xuất hiện liền làm cho mười vạn tinh binh đối hắn cúi đầu xưng thần! Nếu thật sự đem mười vạn người tiến vào Miên Cẩm, chỉ sợ sẽ chân chính khắp nơi máu chảy thành sông,thây chất thành núi đi? Nghĩ đến đây, Đường Phi vạn phần cảm thấy may mắn lúc ấy Phượng Thần Anh đem Phượng Linh phù cho hắn.

Làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, Đường Phi vẫn đang giơ cao lệnh bài, cất cao giọng nói: “Chúng tướng nghe lệnh, ta nhận mệnh củaPhượng –khụ -- của Các chủ, đặc phái đến hạ lệnh, chúng tướng lập tức rút lui khỏi Tây giao, lui về phía sau năm trăm dặm hạ trại!”

“Cái gì?!” Điền tướng quân không dám tin kinh hô, thậm chí ngay cả binh lính phía sau đều bắt đầu khe khẽ bàn tán.

“Tất cả câm mồm cho bản tướng!” Lệ tướng quân một tiếng quát chói tai, làm cho tất cả mọi người im miệng. Cùng Điền tướng quân đứng lên đi đến trước mặtĐường Phi, ánh mắt sắc bén nhìn hắn cùng Hà Tịch, nói: “Không biết hai vị là?”

“Chúng ta đều là tâm phúcCác chủ, một trận chiến tối nay tình huống có biến, Các chủ đặc lệnh chúng ta cầm Phượng Linh phù đến truyền lệnh, cho các ngươi lui về phía sau năm trăm dặm hạ trại đợi mệnh.” Đường Phi trấn định tự nhiên trả lời, hắn biết chính mình cùng Hà Tịch một thân chật vật, rất khó làm cho người ta tin tưởng thân phận.

“Nga? Không biết là tình huống gì có biến?” Điền tướng quân vẻ mặt hoài nghi hỏi.

“Chuyện này đương nhiên là cơ mật, trừ bỏ Các chủ cùng Hiền vương, chúng ta biết cũng không nhiều. Các ngươi chỉ cần nghe lệnh là được.” Đường Phi thanh âm lạnh lùng nói.

“Hừ, Các chủ hôm nay mới cùng bản tướng ra lệnh, giờ Hợi canh ba vào thành, vì cái gì mới qua bốn canh giờ liền sửa lại quân lệnh? Nguyên soái, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích sao?” Lệ tướng quân khí thế bức người.

“Như thế nào, các ngươi không tin ta? Chẳng lẽ Phượng Linh phùnày là giả?” Đường Phi cầm lệnh bài ở trước mắt bọn họ quơ quơ.

“Ai biết ngươi như thế nào có được!” Lệ tướng quân lạnh lùng nói.

Đường Phi phiêu hắn liếc mắt một cái, gợi lên khóe miệng khinh thường cười: “Thời điểm ta đến, Các chủ đã nói với ta, trong quân Lệ tướng quân là một mãng phukhông biết suy nghĩ, dặn ta nếu Lệ tướng quân không nghe quân lệnh, liền trực tiếp hạ lệnh tru sát.”

“Ngươi!” Lệ tướng quân phẫn nộ muốn rút ra bội đaobên hông, lại bị Điền tướng quân cản trở về. Điền tướng quân đối Đường Phi cười cười nói: “Nguyên soái thứ lỗi, Lệ tướng quân chỉ là tính tình nôn nóng. Chẳng qua bởi vì Các chủ vẫn không nói cho chúng ta biết Phượng Linh phù do ai chấp chưởng, nguyên soái bỗng nhiên xuất hiện, còn là bộ dángnày, chúng ta đương nhiên trong nhất thời không thể tin tưởng.”

Kỳ thật Đường Phi một chút cũng không hiểu biết cách làm người của Lệ tướng quânkia, Phượng Thần Anh càng chưa cùng hắn nói qua, những lời này đều do hắn tự bịa để hù bọn họ, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.“Trong Miên Cẩm thành tình huống phức tạp, chúng ta vì tránh cho dẫn ngườikhác chú ý,nên mới nửa đường bỏ lại ngựa, vội vàng chạy tới. Hơn nữa Các chủ võ công cái thế, có ai có thể ở dưới tình huống hắn không tự nguyện mà cướp đượcPhượng Linh phù? Cho dù là Hiền vương, cũng không có khả năng.” Đường Phi vẻ mặt định thần nhàn nhã nhìn Điền tướng quân nói.

“Nguyên soái nói đúng! Là bọn thuộc hạ hồ đồ .” Điền tướng quân miễn cưỡng cười cười.

“Thời điểm không còn sớm, các ngươi nhanh chóng lui về phía sau năm trăm dặm, nếu chậm trễ quân tình, cẩn thận đầu của các ngươi!” Đường Phi sửa đổi thái độ vừa rồi, chuyển thành lạnh lùng nói.

“Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh!” Điền tướng quân chắp tay đáp, một bên Lệ tướng quân lại cứng đầu không nhúc nhích, thậm chí không thèm nhìn Đường Phi liếc mắt một cái. Điền tướng quân lôi kéo hắn, lặng lẽ sửmột cái ánh mắt. Lệ tướng quân hừ một tiếng, không tình nguyện chắp tay đáp: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Đại quân ngay khi hai vị tướng quân truyền lệnh xuống, đứng dậy lui về phía sau. Đường Phi lấy cớ phải đi về phục mệnh, từ chỗ bọn họ lấy hai con ngựa quay người trở về thành. Đợi thân ảnh hai người biến mất ở trong màn đêm, Điền tướng quân gọi tới một tên lính liên lạc, tiến vào thành xác nhận thân phận “Nguyên soái” củaĐường Phinày. Sau đó tái mang theo người lui về phía sau trăm dặm, chờ đợi tin tức.

Thẳng đến khi xác định quân đội phía sau nhìn không thấy bọn họ, Đường Phi cùng Hà Tịch mới thay đổi phương hướng, hướng tiểu lộ kia hồi Miên Cẩm thành. Bọn họ bây giờ còn chưa thể rời đi, Phượng Linh quân vẫn đang đóng tại ngoài thành, hiện tại đi sẽ bị bại lộ thân phận.

“Đường Phi, chúng ta không thể hồi Phương Hoa Lâu, đi quỷ trạch đi! Địa phương kia, ta nghĩ vô luận như thế nào nhân mã cũng sẽ không tới. Đợikhi trời sáng, chúng ta liền tới Tiêu Tương Cưtrên Linh sơn, Tiền Bân ở nơi đó chờ chúng ta.” Hà Tịch một bên giục ngựa, một bên nói với Đường Phi, từ lúc nổi lên ý niệm muốn dẫn Đường Phi rời đi, Hà Tịch đã thỉnh Tiền Bân hỗ trợ, còn có toàn bộ tiền tài của hắn đều đã chuyển giao cho y bảo quản, đợisau khi thoát hiểm, hắn có thể mang theo Đường Phi cao chạy xa bay,trải qua những ngày an ổn!

“Hảo!” Đường Phi cũng không quay đầu lại nói, nếu Hà Tịch đã đem hết thảy an bài tốt, hắn cũng không tất đi quan tâm nên ly khainhư thế nào.

Mà lúc này, trongMiên Cẩm thành, thái tử cùng Hiền vươngtrận chiến đã bắt đầu, gót sắt cùng chiến hỏa vây quanh toàn bộ Miên Cẩm, tiếng kêu rên cùng máu tươi bao phủ bầu trời đêm.

----------------------

Truyện Chữ Hay