Edit: Arisassan
Từ Sơ Ngôn cầm lấy bản kế hoạch cá cược đua ngựa do Trì Tu đưa tới mà yêu thích mãi không buông, sau khi đọc qua đọc lại nhiều lần, mới vừa lòng cười nói với Trì Tu: "Phương án tổ chức cá cược đua ngựa này thật hoàn mỹ, tất cả đều do Hàn Liệt nhà ngươi viết ư?"
"Ngươi nói thử xem?" Trì Tu ra vẻ tự hào.
"Hôm nay sao Hàn Liệt lại không đi chung với ngươi thế? Ta còn định mời các ngươi đi nếm thử món ăn mới bán ra ở Thiên Hương Lâu đây, ta nhớ rằng Hàn Liệt rất thích ăn uống, còn từng tự xưng mình là cật hóa nữa." Trên mặt Từ Sơ Ngôn mang theo ý cười.
Nhắc tới việc Hàn Liệt xưng mình là cật hóa, trong mắt Trì Tu liền tràn đầy sủng nịch nhu tình, cười nói: "Vẫn đang ngủ."
"Đêm qua bị ngươi gây sức ép quá mức à?" Từ Sơ Ngôn nhìn bộ dáng tinh thần sáng loáng của Trì Tu liền đoán được ngay, lập tức cười ra tiếng, nói: "Ta nghĩ ngươi nên kiềm chế một chút, thân thể Hàn Liệt ở độ tuổi này chưa hoàn toàn nảy nở, vì hạnh phúc lâu dài, huynh đệ ngươi vẫn nên kiên nhẫn hơn đi."
Trì Tu cũng phát hiện một khi mèo con đã chủ động câu dẫn mình thì sự tự chủ mà y vẫn luôn kiêu ngạo giống như bị chó ăn mất ngay tại chỗ, tiết tháo gì đó cũng mất theo luôn, chỉ muốn ăn Hàn tiểu miêu bị y gây sức ép tới ngoan ngoãn lệ tuôn ào ào, không ngừng cầu xin tha thứ tới tận mấy lần, muốn như thế nào cũng không đủ. Đêm qua không khống chế được nên liền gây sức ép cả một đêm, đến nỗi mèo nhỏ trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lúc đó y mới chịu chấm dứt.
Nhớ lại thân hình nhỏ bé của mèo con nhà mình, Trì Tu cảm thấy Từ Sơ Ngôn nói rất có lý, sau này y phải tận lực khống chế mới được, nếu không về sau mèo con mà lưu lại di chứng gì thì sẽ không tốt.
"Trong tay ngươi không có dược nào có thể bổ sung tinh khí sao? Cho ta một chút đi." Trì Tu sờ cằm, trầm tư mở miệng hỏi.
"Sao ngươi biết trong tay ta có loại dược đó?" Từ Sơ Ngôn kinh ngạc hỏi, đây là thứ trước đó không lâu hắn đã nhờ Tiết thần y đến vô ảnh đi vô tung kia làm ra để cho Nguyên Cẩm Diệp dùng.
Trì Tu nhướng mày nhìn hắn: "Mấy ngày nay lúc ngươi phái người đi tìm Tiết thần y, ta trùng hợp có mặt ở trong thư phòng."
Từ Sơ Ngôn cũng nghĩ tới điểm đó, lập tức nguýt y một cái, nể tình bạn tốt với nhau đành cho y một chút vậy: "Lát nữa cho ngươi một bình, trong tay ta cũng chỉ có hai bình nhỏ thôi."
"Cảm tạ." Trì Tu cũng biết đồ do Tiết thần y làm ra là vạn kim khó cầu, có cho hay không là tùy vào tâm tình của hắn, có thể lấy được một chai ở chỗ Từ Sơ Ngôn là đã không tồi rồi, y suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Bảo thủ hạ của ngươi đem mấy hạp thuốc mỡ bôi trơn loại cực phẩm đến cho ta luôn đi."
Từ Sơ Ngôn bạn tốt được đằng chân lên đằng đầu, liền dở khóc dở cười nói: "Cứ như ta thiếu nợ ngươi ấy!"
"Bản kế hoạch ngươi đang cầm trên tay là do phu lang ta viết ra." Trì Tu cười như không cười đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Không ở lại ăn cơm à?" Từ Sơ Ngôn thấy Trì Tu định đi liền hỏi một tiếng, hắn còn muốn cùng Hàn Liệt tham khảo chi tiết một vài vấn đề.
"Ngày mai nói sau." Trì Tu lắc đầu, tối hôm qua mèo nhỏ nhà y bị gây sức ép quá mức, hôm nay phỏng chừng sẽ không thể xuống được giường để đến Thiên Hương Lâu ăn cơm.
Mặt cỏ bên trong mã tràng cũng đã được trồng xong, còn sinh trưởng được một thời gian rồi, Hàn Liệt đứng xa xa nhìn về phía mặt cở xanh mượt, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cậu quan sát vị trí đại khái dành để đua ngựa một chút, rồi cầm giấy bút lên vẽ liên tục, Từ Sơ Ngôn ghé đầu qua nhìn nhìn, không hiểu nổi: "Ngươi đang vẽ cái gì vậy?"
"Ta đang vẽ khán đài." Hàn Liệt chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói: "Nơi này chúng ta nên xây một cái khán đài có thể che nắng che mưa, hơn nữa cũng không thể quá xa, để khách nhân có thể cảm nhận được vận động tốc độ cao của cuộc đua ngựa, cùng với không khí náo nhiệt kích thích."
"Thật vậy, ngươi suy nghĩ thật chu đáo." Trong mắt Từ Sơ Ngôn lộ ra một tia tán thưởng: "Đợi sau khi ngươi vẽ xong bản thiết kế thì ta sẽ đưa cho bọn họ bắt đầu khởi công."
Mộc Quân Hề hôm nay cũng mặt dày mày dạn đi theo đến đây, tuy hắn không hiểu Hàn Liệt vẽ gì, nhưng hưng trí lại nổi lên: "Tiểu Hàn, sân bóng của chúng ta cũng phải xây một cái khán đài như vậy hay sao?"
"Ừ, quả thật cũng cần một cái khán đài, nhưng không cần thiết phải giống y chang như cái này." Hàn Liệt suy nghĩ rồi trả lời.
Sân tổ chức cá cược đá bóng được dựng lên ngay bên phải của ôn tuyền sơn trang, mã tràng thì ở bên trái, đợi sau khi hai hoạt động này được mở ra, lưu lượng khách đến sơn trang cũng có thể được kéo lên không ít. Quan hệ công khai bên ngoài của Từ Sơ Ngôn và Mộc Quân Hề là bạn hữu thân thiết, cho nên cũng không sợ các vây cánh khác trong triều đình hoài nghi đến Thất hoàng tử.
"Ở bên cạnh khán đài có thể xây thêm một hàng sương phòng dành cho khách có thân phận đặc biệt, đương nhiên thu phí cũng sẽ nhiều hơn gấp vài lần hoặc vài chục lần." Hàn Liệt lại nói thêm.
Bên trong bản kế hoạch của Hàn Liệt có ghi người nào muốn vào mã tràng thì phải nộp phí vào cổng, phí cưỡi ngựa cùng phí xem đua ngựa được chia làm hai phần khác nhau, phí ăn uống cũng được tính khác hoàn toàn, giá cả sẽ đắt hơn trên thị trường nhiều lần, cả cá cược đua ngựa cũng được tính thành phí khác.
"Như thế không phải chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền sao? Ha ha..." Mộc Quân Hề vui tươi hớn hở cười nói.
Từ Sơ Ngôn nguýt hắn một cái, nói: "Là chúng ta chứ không phải ngươi, ngươi không có phần trong mã tràng này."
Mộc Quân Hề lập tức mặc kệ, hắn kéo ống tay áo của Từ Sơ Ngôn mà kêu to: "Lão Từ, ngươi thật không phúc hậu quá đi, ta đã cho ngươi hai phần vụ cá cược đá bóng rồi, thế sao cá cược đua ngựa ngươi lại không cho ta phần nào vậy? Ngươi không thấy xấu hổ à?"
"Ngươi không thấy xấu hổ mà đưa mỹ nam cho Cẩm Diệp, thì ta cũng không thấy xấu hổ khi không chia phần cho ngươi." Từ Sơ Ngôn rút tay áo ra khỏi tay hắn, châm chọc nói.
Mộc Quân Hề nghẹn họng, hóa ra tên quỷ hẹp hòi này vẫn chưa quên được chuyện đó, đang chờ hắn ở chỗ này đây...
Do ôn tuyền sơn trang, mã tràng, sân bóng đều cần quản sự cùng nhân viên tiếp tân, nên Hàn Liệt liền tính nhân số đại khái một chút, rồi đưa cho Từ Sơ Ngôn một phần số liệu.
"Trực tiếp mua người luôn đi." Từ Sơ Ngôn nhìn xong liền nói.
Hàn Liệt nghĩ nghĩ hỏi: "Mua nhiều vậy có được không? Nếu không thì tuyển người từ ngoài vào đi."
"Tuyển người bên ngoài dễ bị thám tử của quân địch trà trộn vào, người được mua về tuy cũng dễ bị người khác thu mua, nhưng chung quy chúng ta vẫn nắm trong tay khế bán thân của họ."
"Cũng đúng, dù sao danh sách nhân số ta đã đưa cho các ngươi rồi, chuyện an bài người làm các ngươi tự mình xử lý đi." Hàn Liệt thật sự không thể hứng thú nổi đối với việc mua người: "À mà, mua người về xong phải tập trung họ lại để huấn luyện nữa."
"Huấn luyện?" Từ Sơ Ngôn không hiểu hỏi.
Hàn Liệt nhận ra mình theo thói quen nói ra vài từ sử dụng ở hiện đại, liền cười cười giải thích: "Chính là tập hợp bọn họ lại huấn luyện đó, tỷ như cách chiêu đãi khách nhân, hoặc giúp khách nhân giảng giải các quy tắc ở trong mã tràng."
"Bất quá chủ yếu vẫn nên đề bạt ra một đám người có thể tin được, có năng lực quản lý, để cho bọn họ phụ trách việc huấn luyện, đợi ôn tuyền cùng mã tràng bắt đầu mở cửa, còn cần bọn họ phối hợp với chúng ta." Hàn Liệt lại bổ sung thêm một câu.
Do ôn tuyền sơn trang lẫn mã tràng đều thuộc quyền sở hữu của cả hai bên, nên Trì Tu nhận việc quản lý tất cả, Lý Thanh bị cho làm tổng quản sự, Hàn Liệt thì chỉ cần phụ trách thiết kế cùng giám sát xây dựng là xong.
Ba tháng sau, mã tràng rốt cuộc được hoàn thành, đã có thể mở cửa cho người ngoài, ôn tuyền sơn trang cùng sân bóng thì vẫn còn đang trong quá trình xây dựng.
Hôm nay là một ngày trời trong nắng ấm, ánh sáng rực rỡ, đúng là ngày lành để khai trương ôn tuyền mã tràng.
Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề đã sớm phát thiếp mời ra, trong kinh thành chỉ cần là quan viên trên thất phẩm cùng những nhà thương gia có thực lực thì đều sẽ nhận được thiệp mời đến từ thứ tử Trấn Nam Vương cùng thế tử Võ Ninh Hầu, mời bọn họ dẫn theo các công tử cùng tiểu thư đến ôn tuyền mã tràng tham gia lễ khai trương, nếu muốn thì còn có thể trải nghiệm thử một phen.
Do đây là lời mời của hai nhân vật vô cùng quan trọng, nên rất nhiều quan viên có chủ tử đều sôi nổi hỏi ý kiến cấp trên xem có nên đi cổ động không, đều nhận được đáp án có thể, vì thế vào ngày khai trương, đại đa số quyền quý cùng phú thương trong kinh thành đều lên xe ngựa nhà mình đến mã tràng để chúc mừng.
Đương nhiên không phải quan viên nào cũng đồng ý, một ít quan viên tương đối cổ hủ liền phi thường không nể mặt mà cự tuyệt, cái gì mà đua ngựa chứ, toàn là mấy trò hư hỏng thôi. Còn có ngự sử thượng tấu báo cáo hai người, bảo hai người không làm việc đàng hoàng, toàn kiếm chuyện để hao tài tốn của, trong đó rốt cuộc có ai thúc đẩy thì trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.
Ngày hôm sau Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề liền bị Thánh Thượng chiêu vào cung để hỏi một chút, không biết hai người nói những gì mà cuối cùng đương kim chẳng những không sinh khí, ngược lại còn long tâm đại duyệt đề cho bọn hắn một bức tự.
Từ khi kế hoạch bắt đầu Hàn Liệt đã đề nghị bọn họ đem phần lợi nhuận cuối cùng chia cho đương kim Thánh Thượng bỏ vào quốc khố, loại chức nghiệp dễ kiếm lãi kếch xù này rất dễ khiến cho người khác đỏ mắt, bây giờ thì không có, nhưng đến lúc mấy phe cánh đối địch kia phát giác ra chắc chắn sẽ cắn ngược lại một phát, lúc đó Thánh Thượng mà biết thì cũng sẽ hoài nghi bọn họ có âm mưu, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, tạo phản à? Người a, càng già càng để ý đến vị trí kia, chỉ sợ thần tử trợ giúp các con tranh quyền với mình.
Được đương kim Thánh Thượng che chở, sợ gì không thể kiếm được nhiều tiền? Cho nên Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề quyết định tỏ vẻ bọn họ đều một lòng suy nghĩ hành động vì lợi ích của Hoàng Thượng, cũng hứa sẽ phân ba phần từ cá cược đua ngựa lẫn cá cược đá bóng nộp lên quốc khố.
Cô cô của hai người đều là hoàng quý phi, tuy không có con nhưng vẫn rất được Thánh Thượng sủng ái, đối với hai đứa trẻ mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn, Thánh Thượng vô cùng yên tâm cùng yêu thích, cho nên mới được lời ngon tiếng ngọt của hai người hống đến long tâm đại duyệt, cuối cùng còn răn dạy mấy quan viên trình sổ con lên một lần.
Có Hoàng Thượng ủng hộ, những quan viên thức thời dù không được mời vẫn phân phó nhi tử đến chúc mừng một phen, vài hoàng tử sau khi cân nhắc lợi hại, cũng sôi nổi tự thân đến chúc mừng, đương nhiên đều là nửa giả nửa thật.
Do Từ Sơ Ngôn đã mua hết các mảnh đất xung quanh ôn tuyền sơn trang, cho nên bên ngoài cổng lớn của sơn trang cùng mã tràng, sân bóng có xây một bãi đỗ lớn, nhằm để khách nhân đỗ xe ngựa hoặc ngựa do mình cưỡi đến, có chuyên gia chiếu cố đàng hoàng, khung cảnh cũng vô cùng sạch sẽ thoải mái.
Sau khi khách nhân đỗ xe ngựa xong, sẽ có người chuyên môn tới dẫn họ đi vào, bên ngoài đại môn có một hàng tiểu tư có diện mạo không tồi đang đứng, chỉ cần có khách đến là một người sẽ lập tức đứng ra nở một nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép dẫn bọn họ vào bên trong, trên đường đi còn giới thiệu thêm một vài thông tin về mã tràng.
Sau đại môn là một con đường lớn phủ kín đá cuội, hai bên trồng đầy hoa cỏ rực rỡ, tràn đầy sức sống mà lắc lư trong nắng, phía cuối đường lớn là một đình tạ hình vuông.
Qua đình tạ là một đại môn, đại môn này nối thẳng đến mã tràng, bước qua đại môn sẽ lập tức trông thấy mặt cỏ xanh mượt trải dài, trên mặt cỏ có xây một khán đài lớn; mã tràng được chia làm hai khu vực, một cái là khu cưỡi ngựa tự do, cũng chính là nơi khách nhân bỏ tiền trải nghiệm lạc thú tự mình cưỡi ngựa, một cái khác là khu nối liền với đường đua ngựa, là nơi kỵ sư trình diễn ngựa của mình trước khi thi đấu.
Khách nhân bình thường khi vào sẽ được đưa đến khán đài để ngồi, còn đệ tử thế gia thân phận cao quý cùng người nhà của quan viên tam phẩm trở lên thì đều thống nhất được đưa vào sương phòng riêng biệt.
Sương phòng được trang hoàng vô cùng tao nhã, bên trong mỗi sương phòng đều có một bàn trà bằng gỗ được điêu khắc hoa văn, trên mặt bàn có đặt một bộ dụng cụ nghệ thuật uống trà, bên trong sương phòng còn có một nữ tử xinh đẹp chuyên ngồi ở đó chuẩn bị trà dâng cho khách nhân. Chỉ cần có khách nhân đi vào là hoa quả tươi sạch, điểm tâm kiểu mới cùng các món mứt hoa quả sẽ được những nha hoàn đã qua huấn luyện bưng lên bàn cho khách.
Khách nhân được mời đến đều sôi nổi khen ngợi cách trang trí lẫn phục vụ của mã tràng này, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng mới mẻ, đối với cuộc đua ngựa sắp bắt đầu cũng hưng phấn cực kỳ.
Hàn Liệt nhìn kiệt tác do mình tự tay thiết kế, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có, Trì Tu đã bị Từ Sơ Ngôn kéo đi tiếp đãi khách nhân, dù sao sau này toàn bộ ôn tuyền sơn trang đều do một tay Trì Tu quản lý, cần phải nối tốt một vài quan hệ, Hàn Liệt sau khi bận bịu xong liền trốn trong một tiểu lâu ăn hoa quả một mình.
"Hàn công tử, chủ tử bảo ngươi qua một chuyến." Một người tâm phúc của Từ Sơ Ngôn đột nhiên thở hổn hển chạy vào phòng, gấp gáp nói với Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhíu mày hỏi: "Kêu ta qua đó làm gì?"
"Cụ thể ta cũng không biết, hình như là có vài hoàng tử muốn được gặp ngươi." Tên tâm phúc kia suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Hàn Liệt thở dài, chuyện cậu cùng Trì Tu tham gia vào việc xây dựng ôn tuyền sơn trang cùng mã tràng căn bản không thể giấu được thám tử do quân địch phái tới, hơn nữa chuyện cậu giúp Nguyên Cảnh Diệu tạo vườn đã bị truyền ra bên ngoài từ lâu, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với những người nọ.
"Đi thôi." Hàn Liệt thở dài nói, cậu thật sự không muốn đi ứng đối với mấy tên quyền quý đó, đặc biệt là Tam hoàng tử âm hiểm cùng tên Lục hoàng tử rắn độc kia.
Hàn Liệt được dẫn đến một gian sương phòng lớn nhất, mới đến gần cửa đã nghe thấy một chuỗi tiếng cười trong sáng truyền ra, trong lòng cậu thầm nghĩ binh tới tướng đánh nước đến đất ngăn vậy, không chờ thêm nữa, lập tức nhấc chân bước vào trong sương phòng.
Hết chương