Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

chương 4: yêu cầu phân gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Arisassan

Hàn lão gia tử giơ tay chỉ vào Hàn Liệt, run run rẩy rẩy, thở hổn hển nói: "Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy? Chúng ta vẫn còn sống nhăn răng đây, ngươi muốn phân gia là thế nào, khụ khụ..."

Lưu thị thấy lão gia tử tức giận như thế, mụ cũng cực kỳ tức giận, mụ vốn có một nửa quyền quản chế toàn bộ người Hàn gia, sao có thể để gia đình của nhi tử cùng nhi tức mà mụ không ưa thoát khỏi chưởng khống của mụ đi sống một cuộc sống hạnh phúc chứ, tuyệt đối không được.

"Ối giời ơi ta đã làm gì mà phải chịu nghiệt thế này! Cái đồ súc vật lòng dạ hiểm độc kia, phân với chả gia cái gì, đừng có nghĩ đến chuyện đó, tao nói cho mày biết, còn lâu tao mới cho tụi bây toại nguyện." Lưu thị bước nhanh qua chỉ thẳng mặt Hàn Liệt mà mắng chửi.

Lửa giận trong ngực Hàn Liệt sắp phun trào, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám chỉ thẳng vào mặt cậu chửi như thế đâu, mụ già này đúng là điên rồi.

Cậu không phải là cháu trai đích thực của hai người này cho nên cũng không thèm quan tâm họ tức giận mắng chửi cái gì, hơn nữa những trưởng bối cực phẩm như vậy cũng không đáng để cậu tôn trọng, thế nhưng thời đại này ai cũng bị hiếu đạo đè lên đầu, nên cậu không thể trực tiếp phản kháng được. Cậu hít một hơi thật sâu, kiềm chế ý định bẻ cánh tay trước mặt sang chỗ khác, ngẩng đầu lạnh lùng mà liếc Lưu thị một cái.

"Nãi nãi, không phải người với đại bá mẫu đang tính toán muốn đem Tứ tỷ nhi bán làm con dâu nuôi từ bé cho thằng ngốc con của địa chủ hay sao? Số tiền bán ta chưa đủ để cả nhà đại bá tiêu phí đi phủ thành à?" Trong mắt Hàn Liệt phát ra tia lạnh, nhìn thẳng vào Lưu thị, lạnh lùng nói.

Từ trước tới giờ Lưu thị chưa bao giờ thấy thằng cháu yếu đuối này lộ ra ánh mắt sắc lạnh nguy hiểm đến thế, mụ không khỏi hoảng sợ, không tự giác mà thu lại ngón tay đang chỉ thẳng mặt Hàn Liệt, thầm nghĩ trong lòng, thằng nhóc này sao có thể biết được chuyện đó chứ?

"Bán cho thằng ngốc con địa chủ cái gì?" Hàn lão gia tử không hiểu nhìn Hàn Liệt, mở miệng hỏi.

Lưu thị trốn tránh liếc mắt sang chỗ khác, mụ còn định sau khi Hàn Liệt đi xung hỉ sẽ đem tin này từ từ truyền ra ngoài, để tam phòng không chuẩn bị kịp, nhưng mụ cũng sợ lão gia tử không đồng ý.

Hàn lão gia tử nhìn thấy biểu hiện của vợ mình, trong lòng liền hiểu rõ, điều đó khiến lão thật sự không biết phải nói gì.

"Tức phụ lão đại nói là nhi tử của người địa chủ kia cũng không ngốc đến thế, Tứ tỷ nhi gả qua đó chỉ có hưởng phúc thôi, sau này không lo ăn mặc, còn có nha hoàn hầu hạ." Lưu thị bĩu môi.

"Nếu qua đó được hưởng phúc thật thì sao không để nhị tỷ nhà đại bá gả qua đi?" Hàn Liệt cười lạnh một tiếng, nói một cách châm chọc.

Lưu thị cảm thấy như bị người khác tát thẳng mặt, trước giờ trong cái nhà này có ai dám chống đối lại mụ đâu, liền lộ vẻ mặt hung hăng mà mắng chửi Hàn Liệt: "Cái đồ lòng dạ hiểm độc, biết thế lúc trước cứ để mày bệnh chết luôn cho rồi, đúng là sai lầm mà."

"Ta chết thì sao các người có thể bán được năm mươi lượng bạc?" Hôm nay Hàn Liệt quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải đem nhà mình phân ra, chứ không chờ cậu đi khỏi đây thì người tam phòng chắc chắn sẽ không được sống tốt.

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Hàn lão gia tử âm trầm quát lớn Lưu thị.

Lưu thị hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giả bộ lau nước mắt.

"Ta sẽ không để nãi nãi ngươi đem Tứ tỷ nhi gả cho nhà địa chủ kia, nên ngươi không cần phải lo lắng nữa, mấy ngày nay ngươi cũng đừng làm việc gì cả, cứ nghỉ ngơi cho sức khỏe tốt hơn đi, để mấy ngày sau còn qua chỗ Trì gia." Hiện tại Hàn lão gia tử trong lòng cũng không thích nổi đứa cháu trai miệng lưỡi bén nhọn này, nhưng lão cũng không đồng ý việc để Tứ tỷ nhi cho một thằng ngốc làm con dâu nuôi từ bé, nên mới cho tam phòng một lời hứa, khiến cho bọn họ cảm thấy an tâm.

Khóe môi Hàn Liệt gợi lên một độ cong trào phúng, lão đang bắt đầu thấy cậu chướng mắt sao?

"Gia gia, nghe nói đại bá muốn lên phủ thành để khảo cử nhân ngay lập tức, nếu để người khác biết chi phí để đại bá lên phủ thành khảo cử nhân là lấy từ việc bán cháu trai của mình đi thì họ sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"

Hàn Liệt cười như không cười nhìn Hàn lão gia tử, tiếp tục nói: "Dù sao ta cũng là người đã từng chết qua một lần, sau khi đi một vòng qua quỷ môn quan trở về đây cái gì cũng không sợ nữa, cùng lắm thì chết thêm một lần nữa thôi, huống chi cháu trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đối với ta thì thanh danh cũng chẳng đáng giá gì."

Thứ cậu đánh cuộc ở đây là sự coi trọng của lão gia tử đối với đại bá, cậu có chết cũng phải xé rách da mặt ngay bây giờ, đỡ cho tương lai khi bọn họ sống tốt rồi lại phải dây dưa với mấy người cực phẩm này. Người sợ mất mặt sợ nhất là gặp phải kẻ không biết xấu hổ, người sợ chết sợ nhất là gặp phải kẻ không sợ chết, đạo lý này cậu hiểu rõ được.

"Ngươi đang uy hiếp ta ư?" Hàn lão gia tử nhăn nhó chỉ vào Hàn Liệt, hỏi.

Cháu trai này của lão đúng là có tiền đồ, thế nhưng dám uy hiếp lão, còn khiến lão không thể phản bác lại được. Lão dùng tâm huyết cả đời người của mình để bồi dưỡng cho đại nhi tử, sắp tới còn phải đi khảo cử nhân, lão bằng bất cứ giá nào cũng không thể để Hàn Liệt lan truyền ra mấy lời đồn bậy bạ được.

Hàn Liệt nhìn Hàn lão gia tử, thản nhiên nói: "Gia gia, ta không có uy hiếp người, ta chỉ đang lo lắng cho một nhà đại bá thôi mà."

"Thôi, ta già rồi, không quản được lớp trẻ các ngươi, đi kêu cha mẹ ngươi tới cho ta." Hàn lão gia tử biết rõ bản tính của nhi tử cùng nhi tức này của mình, lão tin rằng khi họ đến trước mặt lão, chỉ cần lão giở bài tình cảm ra là họ sẽ không dám nhắc lại chuyện phân gia nữa.

Người nhà lão tam là sức lao động chính trong nhà, một nhà lão đại không cần làm gì, nhà lão nhị thì lười biếng ưa thích nhàn rỗi, ruộng đất trong nhà đều do nhà lão tam cùng lão tứ canh tác, nếu không vạn bất đắc dĩ thì lão gia tử cũng không muốn phân gia.

Hai người Hàn lão nhị đứng ở cửa nghe lén đều không muốn phân gia, nhà lão tam nếu phân gia ra ngoài thì việc trong nhà ai làm đây? Vừa nghe thấy lão gia tử muốn gọi hai người lão tam đến, Lý thị đứng ngay trước cửa lập tức hô lên: "Lão tam, tam đệ muội, cha gọi mấy người kìa."

Không lâu sau, Hàn lão tam cùng Nghiêm thị nơm nớp lo sợ đi đến phòng chính, Hàn lão tam thấp thỏm nói với Hàn lão gia tử: "Cha, cha gọi chúng ta đến có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì ư? Mày cái tên bất hiếu này, con trai mày đang muốn bức chết hai chúng ta đây! Số tao khổ thế này thì sao sống tiếp được nữa." Lưu thị thấy lão tam tiến vào phòng liền ngồi bệt xuống đất, một bên lấy tay vỗ mạnh lên sàn, một bên vừa khóc vừa hô.

Động tác liền mạch lưu loát, Hàn Liệt đứng bên cạnh xem còn phải há hốc mồm, ảnh hậu chuyên nghiệp là đây! Cơ mà mụ đập thế bộ không thấy đau tay à?

Hàn lão tam thấy thế cũng rất khó xử, một bên là cha mẹ mình một bên là con trai mình, vì tẫn đạo hiếu, ông vẫn trừng mắt nhìn Hàn Liệt một cái, vốn định giáo huấn Hàn Liệt vài câu nhưng lại bị Nghiêm thị đứng bên cạnh kéo kéo ống tay áo, đành đem lời muốn nói ra nuốt xuống cổ họng.

Lưu thị trông thấy động tác nhỏ giữa hai người, trong lòng trào hận, nhất định là con đàn bà này châm ngòi cho con trai cùng cháu trai của mụ nháo đến như thế, lập tức từ dưới mặt đất đứng bật dậy, bổ nhào đến trước mặt Nghiêm thị rồi tát bà một phát.

"Chát!"

Nghiêm thị bụm mặt, nước mắt tuôn ra giàn giụa, trong lòng ủy khuất khôn tả.

Lưu thị đánh chưa đã nghiện, đưa tay còn lại quơ qua tiếp, nhưng lần này lại đánh vào người Hàn lão tam không biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt Nghiêm thị.

"Mẹ, người muốn đánh thì cứ đánh ta đi." Hàn lão tam vẻ mặt đau xót mà năn nỉ.

Trong mắt Lưu thị hiện lên vẻ hung ác, cầm lấy cái chổi dựng gần cửa đánh loạn lên người Hàn lão tam, mụ không hề biết rằng một bạt tai trước đó đã triệt để làm tâm Nghiêm thị trở lạnh.

"Đủ rồi!" Hàn lão gia tử nhìn bạn già mình nháo đến mức không chịu được, cau mày rống lên một tiếng.

Hàn Liệt trong lòng thầm rủa, hồi nãy sao lão không kêu dừng đi, để người ta bị đánh bầm dập như thế xong mới kêu đủ, giả bộ cũng lộ liễu quá rồi.

"Ta nghe ngũ lang nói rằng tam phòng mấy người muốn phân gia phải không?" Hàn lão gia tử xị mặt hỏi Hàn lão tam.

Khóe miệng Hàn lão tam giật giật vài cái nhưng không nói gì, ông vốn muốn nói không có, nhưng thấy ánh mắt trông đợi của các con mình, cùng tức phụ đang khóc đến mức phát run, ông nhận ra mình không thể mở miệng nói thế được.

Hàn lão gia tử thấy thế, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, nói ra những lời thấm thía: "Ta còn chưa chết mà chúng bây đã muốn phân gia, chẳng lẽ đó giờ tụi bây toàn mong ta chết sớm à? Từ trước đến giờ mong ước của ta là người một nhà có thể cùng nhau hòa thuận sống chung, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, chúng bây sao lại không thành toàn ước mơ nhỏ nhoi của một lão già như ta chứ?"

"Cha, chúng ta không có thế." Hàn lão tam nghe cha mình nói vậy, lập tức ngốc ngốc biện giải.

Hàn Liệt trong lòng thầm kêu không ổn, đúng là gừng càng già càng cay, lão đang giở bài tình cảm đây mà. Cậu vội vàng quăng cho Tiểu Thất một ánh mắt.

Tiểu Thất nhớ tới lời dạy của nhị ca, chạy nhanh tới quỳ xuống bên chân Hàn lão gia tử, hai tay ôm lấy đùi lão, khóc lên: "Gia gia, ta không muốn tỷ tỷ bị gả cho thằng ngốc, ta cũng muốn bị bán đâu, oa oa..."

Hàn lão gia tử ngẩn người, từ trước đến giờ lão rất thương đứa cháu nhỏ này, liền đưa tay ra kéo Tiểu Thất đứng lên, vỗ vỗ vào vai bé: "Bé ngoan, gia gia hứa sẽ không bán tỷ tỷ ngươi với ngươi đi đâu."

"Gia gia, tuy người không muốn bán nhưng người cũng không thể ngăn người khác có ý muốn như vậy, đặc biệt là đại bá mẫu, lỡ như đại bá đậu cử nhân, nếu các quan gia khác biết được một cử nhân lại có thể cưới được một tức phụ luôn muốn bán cháu trai cháu gái mình như vậy, thì con đường làm quan sáng rọi của đại bá chắc chắn sẽ kết thúc ngay lập tức." Hàn Liệt lạnh giọng.

Hôm nay cái nhà này nhất định phải phân, nếu không thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa, trông đợi vào cặp cha mẹ bánh bao này thì cả đời cũng không thành công được, vậy cứ để cậu đóng vai người xấu đem da mặt xé rách hết đi.

Đánh rắn thì phải đánh vào đầu, cậu không tin rằng Hàn lão gia tử lại không quan tâm tới thanh danh của nhi tử mình. Hơn nữa trong việc bán cậu cho nhà khác để xung hỉ này đại phòng cũng có một chân, trong trí nhớ của nguyên thân, lúc đang cùng tứ lang tranh cãi, hắn ta có nói rằng chính đại bá mẫu đã sai người truyền báo cho Trì gia biết ngày sinh tháng đẻ của cậu.

"Mày cái đồ hỗn láo thối nát, bất quá cũng chỉ là một đứa nam tế sắp xuất giá thôi, chuyện nhà này không đến lượt mày xen vào." Lưu thị chán ghét trừng mắt nhìn Hàn Liệt, mở miệng mắng chửi.

Hàn Liệt bày ra bộ dáng điếc không sợ súng, trong lòng thầm mắng mụ chán ghét ta thì làm như ta không thấy bọn cực phẩm như mấy người ghê tởm lắm vậy.

"Lão tam, ngươi nói xem." Hàn lão gia tử không thèm liếc mắt nhìn Hàn Liệt một cái, vẫn đăm đăm nhìn Hàn lão tam, mở miệng hỏi.

Hàn lão tam nhìn tức phụ đang khóc đến mức không thở nổi phải dựa vào người ông, cùng ánh mắt trông đợi không thể lơ nổi của mấy đứa trẻ, ông không ngại sống khổ, nhưng ông không muốn tức phụ cùng các con phải sống khổ theo mình.

Sau một hồi suy nghĩ, ông vẫn quyết định nói ra, giọng run rẩy: "Cha, ngươi cho phép tụi ta phân ra đi, sau này chúng ta vẫn sẽ hiếu kính hai người, việc đồng áng trong nhà ta cũng sẽ giúp một tay."

Hàn Liệt không còn lời gì để nói mà ngửa đầu nhìn trời, cái gì mà "việc đồng áng trong nhà ta cũng sẽ giúp một tay"? Nhưng đối với một người chất phác thành thật thì nói ra những lời như thế đã rất khó khăn rồi, thôi cứ để về sau tẩy não dần cũng được.

"Bốp!" Hàn lão gia tử đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Hàn lão tam.

Hàn lão tam bị chén trà đập vào người, còn bị nước sôi sót lại trong chén dội lên, ông cố cắn răng không phát ra tiếng, trong mắt tràn ngập thống khổ, nỗi đau trên cơ thể vẫn không sánh được bằng nỗi đau trong lòng.

"Được, nếu tụi bây đã kiên quyết muốn phân gia thì tao liền thành toàn, giờ mau cút đi cho tao." Hàn lão gia tử tức giận không nhẹ, quát lớn.

Muốn thành công nhanh thì phải biết rèn sắt khi còn nóng, lỡ sau này lão gia tử đổi ý thì sao? Hàn Liệt vội vàng đứng bật dậy nói: "Nếu đã quyết định phân tam phòng chúng ta ra thì cũng nên mời trưởng thôn đến làm chứng, tiện thể ký luôn một phần công văn đi."

Sau đó cậu quay đầu chớp chớp mắt nói với Tiểu Thất: "Nhanh đi mời trưởng thôn."

"Vâng ạ." Tiểu Thất nghe thế vâng một tiếng, nhanh như chớp mà chạy ào ra cửa.

Hết chương

Truyện Chữ Hay