Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

chương 42: những thứ tốt nhất đều mang cho ngươi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ương ca nhi không rõ nguyên do mà nhìn y: "Hành động thực tế là cái gi? Ta ngày thường việc nhà đều làm rất tốt".

Lưu Hi cười nhẹ mà nói: "Ngươi đã từng hôn phu quân của ngươi chưa? Không phải hắn hôn ngươi,mà là chính ngươi đi hôn hắn."

"Nhưng... mà có thể chứ?" Ương ca nhi bị Hi ca nhi gợi cho một ý tưởng lớn mật, một chút cũng không biết loại ý tưởng này ngày nào cũng được phu phu Lục Duy phô bày, mỗi buổi sáng y đều sẽ trộm hôn phu quân một chút rồi mới rời giường, trong lòng thỏa mãn cực kỳ, ngày thường Lục Duy cũng sẽ lôi kéo Tiểu phu lang nhón chân hôn hắn.

"Nếu không ngươi cứ thử xem?" Lưu Hi cười nhìn y, phu quân rất thích được hôn nha, phu quân của Ương ca nhi khẳng định cũng sẽ thích.

"Ta trở về sẽ thử xem." Ương ca nhi nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn hơi do dự, không biết phu quân có thích phu lang phóng đãng như vậy hay không.

Sau đó hai người lại cùng nhau nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại bàn nhau về một chút sự tình, lại thảo luận một chút những việc thường ngày, thời điểm biết được nhà Ương ca nhi nuôi nhiều gà vịt, đôi mắt Tiểu phu lang mở to, y còn nhớ rõ phu quân nói muốn mua gà con nha.

"Ta rời nhà cũng lâu rồi, phải đi về nấu cơm, hôm nay cảm ơn ngươi Hi ca nhi, lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi." Ương ca nhi ngượng ngùng nói, chuẩn bị về nhà.

Lưu Hi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, ngọt ngào mà cười: "Về sau ngươi rảnh đều có thể tới tìm ta chơi."

"Ân, ngươi cũng có thể tới tìm ta chơi." Ương ca nhi nhẹ nhàng cười, ngũ quan ngày thường bị xem nhẹ cũng linh động hẳn lên.

"Ta dẫn ngươi ra ngoài." Lưu Hi lôi kéo y đi ra, Lục Duy đã đem đồ ăn hoàn thành xong, đang ở một góc chơi đùa cùng tiểu cẩu, thấy bọn họ ra tới, vì tị hiềm, chỉ nhìn Ương ca nhi gật đầu một cái xem như chào hỏi, đối Tiểu phu lang cười nói: "Hi Nhi, nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?"

Lưu Hi ngọt ngào mà cười, thì ra kết giao bằng hữu lại tốt như vậy: "Nói xong rồi, phu quân, ngươi đem đồ ăn đều yêm hết rồi sao?"

"Xong hết rồi, đều đặt ở cách gian." Lục Duy gật đầu, mấy củ cải trắng được ướp hai lớp, về sau nếu trong ruộng không thu hoạch được thứ gi, cũng không sợ không có cái ăn.

" Tiểu tướng công Lục Duy, Hi ca nhi, ta đi về trước." Ương ca nhi đối với Lục Duy vẫn là có chút câu nệ, ca nhi đã thành thân không thể cùng hán tử tiếp xúc quá nhiều, sẽ bị người ta đàm tiếu.

Lục Duy nhìn y khẩn trương, cũng không đi qua, chỉ mỉm cười đối với phu lang nhà mình nói: "Hi Nhi, có muốn đem Ương ca nhi đến nhìn thỏ không?"

Ánh mắt Lưu Hi sáng lên, liền duỗi tay lôi kéo Ương ca nhi đi qua, cười nói: "Ương ca nhi, ta cho ngươi xem con thỏ ta nuôi, rất đẹp nha."

"Ân, đáng yêu, có tới sáu con a." Ương ca nhi kích động mà nhìn sáu con thỏ trong ổ, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ, hâm mộ mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên y thấy thỏ con tung tăng nhảy nhót nha.

"Đúng rồi, là ta cùng phu quân vào núi bắt nha, ta còn đặt tên cho chúng nó, Tiểu Nhất,Tiểu Nhị,cho đến Tiểu Lục, đây, ngươi ôm một con." Lưu Hi duỗi tay nhẹ nhàng bế lên một con đưa cho y, tự hào mà nói.

Vì thế hai ca nhi lại chơi với thỏ con một lúc, Ương ca nhi lúc này mới lưu luyến không rời mà đi trở về.

"Hi Nhi, nếu thích, hôm nào ngươi cũng có thể đi tìm Ương ca nhi chơi." Lục Duy ngậm cọng cỏ đuôi chó, dựa ở ven tường mỉm cười mà nhìn Tiểu phu lang, trong mắt tràn đầy tình ý, bất quá từ lúc Ương ca nhi tới, hắn liền bảo trì khoảng cách nhất định. Không có biện pháp, nơi này quy củ quá nhiều, có ca nhi đã kết qua tới chơi, tốt nhất chính là mở cửa đường đường chính chính mà nói chuyện phiếm, cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, bằng không sợ là sẽ bị nước miếng của người ta dìm cho chết đuối.

Lưu Hi cười nhẹ, trong tay còn ôm con thỏ, tâm tình rất là vui sướng, vội vã cùng phu quân chia sẻ: "Phu quân, ngươi thật tốt."

Lục Duy chỉ mỉm cười nhìn y, khoảng thời gian sống chung, hai người rất ăn ý với nhau, hắn biết Tiểu phu lang có chuyện chưa nói xong.

"Phu quân sẽ cùng Hi Nhi nói chuyện phiếm, sẽ cùng Hi Nhi cùng nhau nuôi thỏ, sẽ đối tốt với Hi Nhi, còn rất nhiều việc khác nữa, Hi Nhi rất thích phu quân." Lưu Hi ôn thanh nói những lời này, đôi mắt so với ngày thường lai càng mở to hơn, càng hấp dẫn người, thẳng thắng biểu lộ tình cảm của chính mình.

Lục Duy đem cỏ đuôi chó vứt bỏ, đi tới đem Tiểu phu lang ôm vào trong ngực, cười khẽ: "Phải, Hi Nhi là đại bảo bối của phu quân a, phu quân muốn đem những thứ tốt nhất đều cho ngươi, làm cho ngươi cả đời đều thật hạnh phúc".

"Hi Nhi đều biết hết. Phu quân, chúng ta ngày mai qua nhà Ương ca nhi đi,, nhà y có gà con." Lưu Hi chớp chớp mắt nói, kỳ thật trong lòng giống như được trải một lớp mật đường.

Lục Duy dở khóc dở cười, nên nói Tiểu phu lang ngốc hay không đây? Lúc này mà nói ra nhất định sẽ chọc cho tiểu phu lang mất hứng, chỉ trách hắn quá sủng y, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhu thuận của nhân nhi, hắn đáp: "Có thể, vậy ngày mai phu quân cùng Hi Nhi đi mua gà con."

Lưu Hi ôm phu quân, hơi thở của phu quân nhàn nhạt quanh mũi y, trong lòng cảm động, may mắn người y gặp gỡ chính là phu quân, liền nhu thuận mở miệng nói: "Phu quân, Hi Nhi đi nấu cơm, phu quân đêm nay tiếp tục dạy Hi Nhi luyện tự chữ đúng không?"

Hai ngày này,buổi tối Lục Duy đều sẽ dành thời gian giúp tiểu phu lang luyện chữ, hiện tại Tiểu phu lang đã có thể viết tốt được tên của hắn cùng chính y, thời điểm tiểu phu lang luyện chữ đều là bộ dáng nghiêm túc học tập, mỗi lần như vậy đều muốn ngay tại chỗ làm y. Bất quá Tiểu phu lang tựa hồ cũng biết, sau khi luyện chữ xong, bản thân liền chủ động đi qua chỗ hắn, mặc kệ hắn làm cái gì cũng đều trưng ra bộ dáng ngoan ngoãn.

"Đương nhiên phải dạy, nếu Hi nhi thích đều có thể dạy." Lục Duy mỉm cười trả lời, cầm đôi ta đã có chút lạnh của Tiểu phu lang mà ủ ấm.

Theo thường lệ lại một ngày trôi qua, khung cảnh bình dị như vậy khó nơi nào có được, tiểu phu lang mỗi buổi tối bị hắn lăn qua lộn lại cũng thành quen, y cũng có thể sớm tỉnh lại, chỉ là mang theo bộ dáng ngốc nghếch, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ, lại bị hắn bắt gặp, duỗi tay đem người từ ổ chăn kéo ra, ôm vào trong ngực, hai người lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Lưu Hi mới thanh tỉnh mà mở to mắt, nằm ở trong lòng ngực phu quân, hôn trộm hắn một chút, lúc này mới thỏa mãn mà đứng dậy.

"Xèo xèo"

Trong nồi, một cái trứng tráng vàng ươm toát ra hương thơm nứt mũi, nghe thấy thanh âm khiến cho người chảy nước dãi ba thước, bên trong cái chén bên cạnh cũng để hai cái trứng tráng, hình dạng no đủ, màu sắc tươi đẹp.

Trứng gà được người dân trong thôn xem như đồ xa xỉ, một quả trứng gà đã có thể đổi được một đồng tiền nha, mà Lục Duy cũng không tính lấy trứng gà đi đổi tiền, trứng gà đương nhiên là muốn giữ lại toàn bộ để trong nhà ăn dần, tốt nhất là để lại cho Tiểu phu lang bổ thân thể.

Tiểu phu lang vào bếp làm cơm sáng, hầm một nồi cháo, chưng bánh bột ngô, chiên trứng. Trong khoảng thời gian này được phu quân dạy cho nhiều thứ, biết thức ăn là không thể thiếu, nếu y không ăn, phu quân sẽ không vui, cho nên y cũng dựa vào nguyên liệu có sẵn trong nhà, mỗi ngày đều làm món khác nhau, y còn nhớ rõ phu quân nói rất thích tiểu phu lang trắng trẻo mập mạp nha.

"Hi Nhi, làm cái gì đó? Thơm như vậy." Lục Duy theo mùi thơm đi vào, một thân mặc bố sam cũng nhìn ra được hắn thật tuấn lãng, thấy Tiểu phu lang đang bận việc bếp núc, cũng không quấy rầy y nữa, đứng ở cửa khoanh tay nhìn y cười nói.

Lưu Hi nghe thấy thanh âm ngẩng đầu, ngượng ngùng cười một chút, nói: "Phu quân, ngươi thức rồi sao, Hi nhi đang làm trứng chiên nha."

Lục Duy nhìn thoáng qua trong chén có hai cái trứng chiên, quả nhiên là tiểu phu lang, tay nghề tốt như vậy, hai cái trứng chiên này có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao.

"Có pha một chén nước đường đỏ chưa?" Lục Duy đột nhiên hỏi, mỗi lần ăn cơm sáng xong hắn sẽ cho tiểu phu lang uống một chén nước đường đỏ, kỳ thật hắn còn muốn mua chút mật ong, bất quá cũng không biết chỗ nào bán, mấy thứ này uống một lần hai lần cũng không có tác dụng gi nhiều, mà nếu kiên trì uống, đối thân thể cực kì tốt, còn bổ huyết ích khí.

"A, Hi Nhi đã quên." Lưu Hi ngượng ngùng nói, y lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên uống thứ này, nếu không phải phu quân nhắc nhở, y căn bản không nhớ rõ việc này.

Lục Duy nhướng mày, đi qua làm bộ làm tịch mà ở phía sau Tiểu phu lang vỗ một cái, lực không lớn, ngược lại có chút ý vị tán tỉnh, ý vị thâm trường nói: "Mỗi ngày đều phải uống, về sau không được quên nữa, bằng không phu quân cần phải dạy bảo ngươi."

"Phu quân, Hi Nhi không dám." Lưu Hi ngoan ngoãn mà nói, còn trộm nhìn phu quân, y biết phu quân sẽ không trách phạt y, chính là y rất xấu hổ a, phu quân phạt người bằng phương thức cực kì xấu hổ.

"Nếu lại quên, Hi Nhi phải làm sao?" Lục Duy hài hước mà cười cười, tay còn ở trên người Tiểu phu lang tranh thủ kiếm chút phúc lợi, liền cảm thấy trứng tráng bên cạnh ăn thế nào cũng không ngon bằng tiểu phu lang nhà mình.

Tay nhỏ của Lưu Hi cầm nồi sạn đều có chút không xong, bị chọc đến khi khuông mặt trở nên hồng hồng, nhẹ giọng nói: "Hi Nhi đều nghe phu quân."

Lục Duy vừa lòng gật đầu, chỉ cần cho Tiểu phu lang biết đây là nhiệm vụ, y liền mỗi ngày nhớ rõ. Hắn đi đến tủ bát, lấy cái chén, lại múc một muỗng đường đỏ, đổ chút nước sôi, để nó hòa tan, lúc này mới chờ nó nguội dần.

Hai người cảm thấy mỹ mãn mà ăn cơm sáng, Lục Duy lại bắt Tiểu phu lang uống lên một chén nước đường đỏ, lúc này mới dọn dẹp một chút rồi mới ra khỏi cửa, bọn họ muốn qua nhà Ương ca nhi mua gà con.

Truyện Chữ Hay