Do việc chính yếu trước mắt là giải quyết chỗ ở cho gần ba vạn người, không có khả năng kiến tạo nhà cửa cao cấp, thế nên trừ huyện nha và học đường, mỗi căn nhà đều có kết cấu giống nhau, là nhà ba gian. Nhưng phía sau mỗi căn đều chừa ra đất trống, chờ chia nhà xong, nếu chủ hộ có đủ tài lực, có thể tự mình bỏ tiền xây dựng thêm hoặc cải biến lại. Toàn bộ nhà cửa được xây cứng cáp, tuyệt đối không có nạn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Chờ xử lý xong toàn bộ đất vườn và nhà cửa thì ít nhất phải qua ba bốn tháng nữa, ruộng đã khai khẩn trước không thể để không. Mùa này không thích hợp gieo trồng lúa mì nên sau khi Tần Miễn hỏi ý kiến của nông dân địa phương, phái người đi Huyện khác mua hạt giống rau củ mùa này về, bao gồm khoai lang, bắp, dưa leo, rau muống, bí đao, rau cần, cà chua, ớt…, theo tỷ lệ cứ năm mẫu đất thì ba mẫu trồng bắp, một mẫu khoai lang và một mẫu rau củ các loại. Núi cao hoàng đế xa, không cần lo bị triều đình phát hiện ruộng đất dị thường, nên Tần Miễn bèn cùng Lôi Thiết lặng lẽ dùng chút nước linh tuyền cải tạo chất lượng thổ nhưỡng, ít nhất phải bảo đảm toàn bộ hạt mầm thuận lợi trưởng thành.
Nguyên bản ấn tượng của lão bá tánh với tân Huyện lệnh rất tệ, trải qua một đoạn thời gian ở chung, phát hiện tân Huyện lệnh cứng rắn ác liệt thực ra là vì nghĩ cho họ, tận đáy lòng tôn trọng tân Huyện lệnh, lúc làm việc càng thêm cam tâm tình nguyện, càng thêm ra sức.
Ban ngày, toàn bộ người dân làm việc, buổi tối nghỉ ngơi trong phòng ốc đã xây dựng tốt. Có lẽ vì từng cùng trải qua hoạn nạn, bà con hương thân cư xử chung sống với nhau khá hài hòa, dù xảy ra mâu thuẫn hoặc lớn hoặc nhỏ, được người bên cạnh khuyên nhủ cũng bỏ qua khúc mắc rất nhanh.
Nhiều người sức lớn. Trung tuần tháng Bảy, con đường núi từ Vị huyện thông ra ngoài hoàn công Trung tuần tháng Mười, khai khẩn xong toàn bộ đồng ruộng, cũng trồng đủ loại cây nông nghiệp, gieo hạt giống trước, rau củ thì sớm đã thu hoạch vài mẻ. Thẳng đến hạ tuần tháng Mười Hai, xây dựng xong tất cả nhà cửa trong Huyện thành mới. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đứng giữa sườn núi ngắm nhìn tân Huyện thành dưới chân núi, trong mắt lão bá tánh đầy ắp hân hoan, kinh hỉ, còn có niềm kiêu ngạo. Chỉ thấy từng mảnh ruộng kích cỡ như nhau, quy hoạch chỉnh tề như ô vuông trên bàn cờ, vờn quanh hồ nước rộng lớn. Bên ngoài đồng ruộng trải dài là hai mươi bốn dãy nhà cửa cấu thành sáu hình “口” lớn nhỏ bất đồng, một cái g một cái, song song với nhau, cực kỳ chỉnh tề. Trong đó có mười sáu dãy nhà ngói, bốn dãy nhà gỗ và bốn dãy là nhà trúc. Bởi vì tính giữ ấm của nhà gỗ và nhà trúc kém hơn nhà gạch ngói một chút nên gia tăng cho chúng về mặt diện tích — đều là nhà hai tầng. Bản thiết kế do Tần Miễn cung cấp, ngoại hình mỹ quan, rất được yêu thích. Ngoài ra, tại bốn góc hẻo lánh của Huyện thành còn có bốn tháp viễn vọng, càng phát huy tác dụng trấn thủ biên giới của Vị huyện. Khối đất trống phía đông chính là doanh trại.
Nói tóm lại, tân Vị huyện càng được hoan nghênh hơn Vị huyện ban đầu.
Đại sự kế tiếp chính là phân ruộng và phân nhà ở. Có vài hộ trong nhà chỉ còn một người, có vài hộ trong nhà đến năm sáu miệng ăn, nên chia nhà chia ruộng thế nào, Tần Miễn cẩn thận nghiên cứu rồi mới xác định.
Ruộng, dựa theo đầu người mà phân, bất kể lão nhân sắp sửa vào quan tài hay trẻ con mới ra đời, bất kể nam nữ, mỗi người đều được phân một mẫu ruộng. Về phần ruộng được phân đang trồng bắp hay trồng rau củ thì phải nhờ vào vận may khi bốc thăm. Vì ruộng gieo trước đã có sản xuất, ruộng gieo sau hạt giống còn chưa nảy mầm, nên người nào bốc trúng ruộng gieo trồng sau, Huyện sẽ dựa theo tình trạng thực tế trợ cấp nhất định cho họ, ít nhất bảo đảm cho họ có thể chịu đến mùa xuân năm sau. Chung quy cũng gần ba vạn người, phải làm đến tuyệt đối công bằng là không thể nào, chẳng hạn như mảnh ruộng cách hồ càng gần thì lúc tưới tiêu sẽ càng thuận tiện hơn. Phân nhà cửa thì bằng phương thức bốc thăm. Số nhân khẩu trong Huyện thành đã được thông kê trước khi bắt đầu trùng kiến. Hộ chỉ còn một người không có quyền độc hưởng một toà nhà, cần ở chung với người khác. Nhưng cũng đừng cho rằng thế là không công bằng, hộ chỉ có một người tổng sản lượng làm ra khẳng định kém hơn hộ đông thành viên nhiều. Ví dụ như, mấy hộ gia đình chỉ còn một cô nương chưa xuất giá hoặc là phụ nhân, lão thái thái mẹ goá con côi, có thể để các cô các bà ở chung một nhà. Nếu hộ gia đình nào đó muốn có hai căn nhà liền nhau, cũng được, sau khi phân xong thì hãy thương lượng với hàng xóm, hoặc thuê lại hoặc mua đứt, đó là chuyện thuộc về cá nhân, không do Huyện lệnh quản.
Những quy tắc quan trọng khác, Tần Miễn đều nói rõ từng điều, cho người viết ra tỉ mỉ chi tiết, dán lên bố cáo ở bốn bảng thông báo mà Huyện nha bố trí, mọi người xem rồi suy tính kỹ càng, giờ Thần ngày kế tập hợp ở trường thao luyện, tiến hành phân phối nhà cửa và ruộng đất.
Ngày hôm sau, lão bá tánh cả Huyện ăn xong bữa sáng liền đến trường thao luyện tập hợp rất sớm. Đây là sự kiện lớn đầu tiên sau khi Huyện thành mới kiến lập xong, học đường cũng cho các học trò nghỉ. Trên trường thao luyện, tiếng người ồn ào, náo nhiệt cực kỳ.
Mấy ngày trước Thái tri phủ đã biết Vị huyện sẽ phân ruộng đồng nhà cửa hôm nay, cũng chạy đến đây.
Trên đài điểm tướng của sân thao luyện kê ba bộ bàn ghế, Tần Miễn, Lôi Thiết và Thái tri phủ đều có mặt. Trước mặt Lôi Thiết bày hai thùng thăm lớn, một thùng cột vải đỏ, thùng khác cột vải xanh. Trước mặt Tần Miễn bày một bản danh sách và bản đồ của Huyện thành mới. Danh sách này đương nhiên là vì phòng ngừa có người đục nước béo cò. Trên bố cáo đã ghi, nếu có ai nói dối số nhân khẩu trong nhà, người cấp báo được thưởng, người ý đồ lừa gạt bị phạt nặng.
Tần Miễn nhìn quanh một vòng, phỏng chừng người dân đã đến đông đủ, bèn bước lên phía trước.
“Tất cả im lặng.”
Phía dưới nhanh chóng yên tĩnh lại.
“Hiện tại bắt đầu phân ruộng, phân nhà –”
Tần Miễn còn chưa dứt lời, lão bá tánh liền xôn xao cả lên.
“Huyện lệnh đại nhân, ngài chọn một toà nhà và vài mẫu ruộng trước đi.”
“Đúng vậy, Huyện lệnh đại nhân là quan tốt, phải vậy mới được!”
“Phải, trong nhà Huyện lệnh đại nhân còn có hai hài tử đó, nên chọn hai căn mới đúng.”
“…”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đứng ở một bên, nhìn nhau cười, vì phụ thân có được lòng dân mà kiêu ngạo.
Tần Miễn rối rắm quá chừng, ánh mắt trở nên nhu hòa đi. Sự vất vả và nỗ lực trong khoảng thời gian này thật đáng giá.
“Đã như vậy, bản quan cũng không khách khí chọn một căn nhà Về phần ruộng thì không cần, đợi mọi người phân ruộng xong, nếu có dư, bản quan lại chọn vài mẫu để trồng trọt.”
Lão bá tánh sôi nổi khuyên hắn cũng chọn vài mẫu ruộng trước, Tần Miễn phất tay ngăn lại “Không cần nói nữa. Một nhà chúng ta liền chọn toà nhà trúc đầu tiên của dãy thứ nhất phía nam. Được rồi, hiện tại bắt đầu bốc thăm, người đi lên tự giác báo tên mình cùng với số nhân khẩu trong nhà.”
Lúc nói chuyện hắn dùng tới chân nguyên, âm lượng rất lớn, cam đoan tất cả mọi người đều nghe rõ, nói xong thì trở về chỗ ngồi
“Người thứ nhất.” Xếp đầu hàng là một nam nhân tuổi chừng ba mươi, lộ vẻ mặt vui mừng, bước nhanh chạy lên thềm, vì quá kích động nên suýt chút ngã sấp xuống, mọi người không khỏi cười to thiện ý.
“Ha ha…” Nam nhân cười thật thà, chạy đến trước bàn, thành thật quỳ xuống khấu đầu một cái “Tham kiến ba vị đại nhân, tiểu nhân tên Trần Lão Đại, trong nhà có năm người.”
“Không cần đa lễ, mau đứng lên.” Tần Miễn nói: “Bốc trong thùng cột vải đỏ một tờ giấy, thùng vải xanh năm tờ giấy.” Thùng cột vải đỏ phân phối nhà cửa, thùng cột vải xanh để phân phối ruộng đất.
“Vâng.” Nam nhân bốc thăm xong thì đưa cho Tần Miễn.
Tần Miễn mở sáu thăm giấy ra, trong thăm viết “Đông ”, “Nam ”, “Tây ”, “Tây ”, “Tây ”, “Bắc ”, đọc: “Hộ của Trần Lão Đại, nhà, căn số mười một dãy thứ hai phía đông Ruộng, mẫu số mười một dãy thứ năm phía nam… và mẫu số một dãy một phía bắc.”
Lôi Thiết và Thái tri phủ đều ghi chép xuống, một phần lưu trữ để tiến hành làm khế nhà khế đất, một phần đưa cho binh lính đang đứng đợi lệnh, để hắn dẫn cả nhà Trần Lão Đại đi nhận nhà cửa ruộng đất nhà mình.
Trần Lão Đại kích động đến chảy nước mắt. Hiện nhà cửa và số mẫu ruộng họ được phân còn nhiều hơn trước kia, sao mà không kích động? Y gọi người nhà đang chờ ở một bên, vô cùng vui vẻ đi theo bị binh sĩ kia.
“Người tiếp theo.”
Người được phân nhà và ruộng ngày càng nhiều, bầu không khí ở trường thao luyện cũng càng sôi động.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ở một bên nhìn nửa ngày, cảm thấy rất thú vị.
“Ca, nếu chúng ta cũng được bốc thăm một lần thì tốt quá.” Lôi Duệ Lân tiếc nuối nói.
Tần Duệ Lân tuy không mở miệng, từ vẻ mặt có thể thấy được nhóc ta cũng hứng thú lắm.
Một vị lão gia tử đang sắp hàng cạnh đó nghe được, cười ha hả vẫy tay với hai cậu nhóc.
“Đến đây.”
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân vô cùng lễ phép, không hề tỏ uy phong quý công tử, ở trong Huyện thành, gần như không ai không biết họ, còn rất được yêu quý và đón chào.
Nghe có người gọi, hai cậu nhóc bước nhanh qua.
“Lão gia gia.”
“Ai ui.” Lão gia tử vuốt vuốt chòm râu “Lão già ta tuổi lớn, cánh tay không linh hoạt, lát nữa hai huynh đệ bốc thăm hộ ông được không?”
Tần Duệ Kỳ nhìn ra lão gia tử cố ý để mình và đệ đệ trải nghiệm một lần “Chỉ sợ ngộ nhỡ rút được vị trí không tốt, sẽ khiến gia gia thất vọng.”
Lão gia tử vẫn cười tủm tỉm “Không sao, một nhà lão đầu đều có khả năng, dù rút được vị trí không tốt, cũng sẽ không thua kém người khác.”
Hai huynh đệ nhìn nhau, mỉm cười.
“Dạ được, ta và ca ca nhất định sẽ bốc vị trí tốt cho ngài.” Lôi Duệ Lân nhếch miệng cười với ông cụ.
Gần đây hai huynh đệ đang thay răng, răng cửa chỉ còn một chiếc. Nhưng lúc Lôi Duệ Lân cười rộ lên cũng không khiến người cảm thấy xấu, ngược lại thấy nhóc thật hồn nhiên và khả ái.
-Hết chương -
———-