Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

chương 200: đến một kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Miễn và Lôi Thiết nghe việc Lôi Duệ Lân mưu ma chước quỷ giáo huấn Trần Bác Đông bị Tần Duệ Kỳ dùng một câu “Không cần chấp nhặt với chó nhà có tang” khuyên răn, bèn không sáp vào cuộc đối thoại của hai huynh đệ nữa.

Tuyết vẫn còn rơi, hoa tuyết giống như từng đóa bồ công anh, liên miên bay xuống không ngừng, vừa lại gần đống lửa liền biến mất không còn tăm hơi.

“Tức phụ, đói bụng?” Lôi Thiết nâng tay phủi đi bông tuyết vương trên lông mi tức phụ.

“Hơi hơi.”

Lôi Thiết quan sát bốn con gà nướng, kéo xuống một cái đùi đã chín kỹ đưa cho hắn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn đưa đùi gà đến bên miệng y, để y cắn một ngụm rồi mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa gật gù khen ngợi “Hương vị không tệ. Nếu có thể uống chút rượu lại càng hay.”

Vốn dĩ kế hoạch của hắn là, chỉ có một nhà bốn người họ, chọn một ngày tuyết rơi đi săn thú, bắt được con mồi thì cùng nhau động thủ xử lý, uống chút tửu, ăn đồ nướng như thịt nướng, nấm, khoai tây, cá chẳng hạn, thể nào cũng thú vị. Nào nghĩ kế hoạch bị Hiếu Huệ đế quấy rầy, chung quanh nhiều người như vậy, không có chút cảm giác tự tại.

Lôi Thiết hoàn toàn hiểu được ý tức phụ, an ủi: “Sau này vẫn có cơ hội.”

“Ừ.” Tần Miễn gặm sạch sẽ đùi gà, tay nghề nam nhân nhà hắn giỏi thật, xương và thịt rất dễ tách rời, thịt vừa mềm vừa thơm, không hề bị dính vào kẽ răng. “Lão cha.” Lôi Duệ Lân thấy phụ thân đã vào cuộc ‘ăn’, ngóng trông đến gần.

Lôi Thiết lại xé hai đùi gà xuống, đưa cho hai nhi tử.

Lý công công từ trướng bồng của Hiếu Huệ đế đi ra, tay bưng một cái khay, trong khay đặt bốn bát canh nóng hôi hổi, nhìn quanh một vòng, tìm được một nhà Tần Miễn, mỉm cười đi qua.

“Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, tiểu thế tử, An Bình huyện công, Hoàng thượng sai tạp gia đến đưa canh cho các vị. Đây là canh đặc ngự trù vừa làm, vẫn còn nóng hổi. Hoàng thượng miễn các vị tạ ơn.”

Lôi Thiết ôm quyền hướng tới trướng bồng của Hiếu Huệ đế “Đa tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

Tần Miễn đón lấy khay.

Lôi Duệ Lân cười tủm tỉm kéo một đùi gà xuống, đưa cho Lý công công “Lý công công, mời công công ăn. Lão cha nướng, ăn ngon lắm.”

Lý công công mặt mày hớn hở nhận lấy “Ai ui, đa tạ An Bình huyện công!”

Tần Miễn nếm thử một ngụm canh, bên trong có mặn có chay, thật sự rất ngon, hơn nữa dinh dưỡng phong phú, bắt Lôi Thiết và hai nhi tử uống hết bát canh.

Dù bọn hắn cố ý ngồi trong góc hẻo lánh thì vẫn thu hút chú ý của rất nhiều đại thần, hai chữ ‘hâm mộ’ đã không đủ để hình dung tâm tình bọn họ.

“Kia mới thật sự gọi là ‘Biết cách sống’.”

Một cựu thần cảm khái, dẫn tới không ít người gần đó lên tiếng phụ họa.

Săn thú ba ngày, một nhà bốn người Tần Miễn trôi qua hết sức vui vẻ. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân làm đúng như lời các nhóc nói, chia một phần mồi cho Hiếu Huệ đế, chọc Hiếu Huệ đế sảng khoái cười to.

Rất nhiều đại thần không hiểu vì sao Hiếu Huệ đế yêu thích đôi song sinh này như vậy. Luận tướng mạo, không ít đứa bé có vẻ ngoài càng đáng yêu hơn Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân Luận thông minh, người thông minh hơn hai huynh đệ kia rất nhiều. Vậy tức là, sở dĩ Hiếu Huệ đế gần gũi với hai đứa nhỏ chẳng qua là để mượn sức Trấn quốc đại tướng quân? Họ lại không biết, chuyện vốn không có gì phức tạp. Hiếu Huệ đế chỉ là thích Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân xem ngài như bá bá bình thường mà tương xử, trước mặt hai đứa nhóc này, ngài có thể thoải mái nhẹ nhõm giống như người bình thường.

Sau hoạt động săn bắn trở về, Tần Miễn bắt đầu lo việc ăn Tết. Tuy nói trong nhà có hạ nhân, nhưng có chút đồ Tết vẫn muốn đích thân chuẩn bị mới càng có hương vị năm mới, chẳng hạn như làm đủ loại điểm tâm cho người nhà.

Buổi sáng Hai mươi chín tháng Chạp, hai nhà Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đến kinh thành.

Lôi Hướng Trí phái người đến phủ Trấn quốc công báo tin.

Cả nhà Tần Miễn sửa soạn một phen, ngồi xe ngựa tới phủ Lôi Hướng Trí.

Một nhà Lôi Hướng Nghĩa bao gồm Lôi Hướng Nghĩa, Tiền thị, nữ nhi Lôi Hân Hân, nhi tử Ngưu Ngưu Một nhà Lôi Hướng Lễ bao gồm Lôi Hướng Lễ, Tôn thị, nhi tử Chuyên Đầu(), cả thảy bảy người, thêm hành lý, tổng cộng đi ba chiếc xe ngựa. Lúc nhà Tần Miễn đến, họ đã ổn định sắp xếp xong, đang trò chuyện náo nhiệt trong chính đường.

Lôi Hướng Trí và Vệ thị vẫn luôn phòng bị Lôi Đại Cường nói mấy lời không có đầu óc.

Lôi Đại Cường không biết là đã thông suốt hay là có tính toán khác, thái độ với một nhà Tần Miễn bình thường một cách bất ngờ — không lạnh nhạt cũng không thân thiện.

Tần Miễn thật thở phào nhẹ nhõm.

Cơm trưa ăn tại nhà Lôi Hướng Trí, không có quậy ra chuyện gì không vui.

Đảo mắt liền đến Tết, cả nhà Tần Miễn vẫn náo nhiệt như trước. Tần Miễn nghĩ ra nhiều chủ kiến cổ quái khiến tiết mục giải trí trong nhà hết sức phong phú, mới lạ và vui vẻ.

Mồng Một, văn võ đại thần và các cáo mệnh phu nhân tiến cung chúc tết, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân lại nhận được không ít đồ tốt.

Bắt đầu từ mồng Ba, mọi người dựa theo quan hệ thân nhiều thân ít, đi chúc tết nhà thân thích bằng hữu, không thể thiếu nhận lễ và đưa lễ.

Hôm mồng Ba, ba gia đình huynh đệ Lôi Hướng Nghĩa đến nhà Tần Miễn chúc tết. Tần Miễn hào phóng mừng tuổi tất cả tiểu bối, mỗi người một khoá trường mệnh năm lượng bạc và bao lì xì hai mươi lượng, coi như là bồi thường vì không thể chiêu đãi hai nhà Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ vui chơi thật đã tại kinh thành.

Mồng Bốn, Tần Miễn, Lôi Thiết tới nhà Lôi Hướng Trí làm khách. Lo lắng nháo ra chuyện gì không vui, hai người không dẫn Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân theo.

Việc phát sinh sau đó khiến Tần Miễn khá bội phục khả năng dự kiến của mình.

Lôi Đại Cường quả thật không thể an phận nổi. Nguyên lai từ lúc Lôi Thiết trở thành Trấn quốc công, ông vẫn luôn canh cánh trong lòng, đến khi Lôi Thiết và Tần Miễn từ chiến trường trở về, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều được phong hào, thậm chí phẩm cấp mỗi một người đều cao hơn Lôi Hướng Trí, lòng Lôi Đại Cường liền rất không thoải mái.

Vốn mọi người đang ngồi vây quanh bàn, ăn uống tiệc tùng, nói nói cười cười, không khí khá là vui vẻ, Lôi Đại Cường bất chợt mở miệng, muốn Lôi Thiết và Tần Miễn dùng chút quan hệ giúp Lôi Hướng Trí thăng quan tiến chức. Với thân phận của Tần Miễn và Lôi Thiết, chuyện này quả thực không khó, nhưng Lôi Đại Cường nói thẳng ra lời này làm sao Lôi Hướng Trí chịu đựng được? Giống như nói Lôi Hướng Trí không nhờ quan hệ thì không thể thăng tiến. Nhưng kỳ thật, Lôi Hướng Trí là người có năng lực, có thực tài. Huống chi dù Lôi Thiết, Tần Miễn không chủ động lôi kéo quan hệ cho Lôi Hướng Trí, các quan viên khác cũng sẽ nể tình hắn là đệ đệ Trấn quốc công, ít giở chiêu trò ngáng chân, tạo thêm chút cơ hội, thăng quan là chuyện sớm muộn.

Lời Lôi Đại Cường vừa thốt ra, sắc mặt Lôi Hướng Trí tức thì trắng bệch, phẫn nộ, sỉ nhục, xấu hổ và buồn bực, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong mắt, cuối cùng được lý trí áp chế.

Trong ấn tượng của Tần Miễn, đây là lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt Lôi Hướng Trí khó nhìn như vậy, có thể thấy người thanh niên trẻ tuổi luôn hào hoa phong nhã này tức giận không nhẹ.

Để tránh xấu hổ, cũng tránh bị lan đến, Tần Miễn nhanh chóng tìm cớ kéo Lôi Thiết chạy mất.

Đang luận bàn với ca ca tại sân luyện võ, Lôi Duệ Lân buồn bực hỏi Tần Miễn “Phụ thân, ngài làm gì thế? Sao lén lút như vậy?”

“Lôi Duệ Lân, sao có thể nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy?” Lôi Thiết nghiêm mặt.

Lôi Duệ Lân vội vàng chỉnh thái độ, hai tay ôm quyền, nghiêm trang đặt câu hỏi lần nữa “Phụ thân, dám hỏi lão nhân gia ngài đang làm gì? Cớ sao trông giống như chạy trối chết?”

Tần Miễn búng trán nhóc ta một phát “Tiểu tử thúi! Cha ngươi thích đi đường như vậy đấy, không được sao?”

Lôi Duệ Lân đáng thương bụm trán “Được –”

……

Mồng Năm, Tần Văn Tài đến phủ Trấn quốc công bái phỏng, giải thích cho Tần Miễn, Lôi Thiết về nội tình Tần Miễn mất tích năm xưa và kết cục của Tần Kiệm. Tần Kiệm đang bị giam giữ trong thiên lao, đời này không thể ra ngoài được nữa, vì trả lại công đạo cho Tần Miễn, Tần Văn Tài gạch đi tên Tần Kiệm trong gia phả, tức đuổi gã ra khỏi Tần gia.

Tần Văn Tài đề cập Tần Miễn nhận tổ quy tông, Tần Miễn uyển chuyển cự tuyệt. Không biết Tần Văn Tài nghĩ thế nào, vậy mà không hề kiên trì, nói chỉ cần hắn sống vui vẻ là tốt rồi, sau đó một mình hàn huyên cùng Lôi Thiết gần nửa canh giờ thì cáo từ.

Tần Miễn hỏi Lôi Thiết, cả hai hàn huyên gì vậy.

Lôi Thiết không hề giấu diếm, chỉ đơn giản là mong Tần Miễn thứ lỗi và kể một số chuyện trước năm Tần Miễn mười hai tuổi, ngoài ra còn cảnh cáo Lôi Thiết, nếu không đối xử tốt với Tần Miễn, Tần gia sẽ mang Tần Miễn đi.

Nhìn ra được Tần Văn Tài thật tâm yêu thương người đích tử này, Tần Miễn càng thêm cảm thấy không nhận lại họ là lựa chọn chính xác. Cùng lắm nếu sau này Tần gia chẳng may gặp nạn, hắn và Lôi Thiết sẽ giúp họ một phen, xem như trả lại ân tình đã dùng cơ thể của nguyên chủ.

Mồng Sáu tháng Giêng, Hoàng đế khai bút, thượng triều trở lại, việc đầu tiên là xử trí Đại hoàng tử Trần Sấm.

Chuyện của Đại hoàng tử liên quan đến thể diện Hoàng gia nên khi định tội chỉ nói Đại hoàng tử phạm đại tội mưu phản, không nói là thông đồng với địch phản quốc. Cuối cùng, Trần Sấm bị giam lỏng trong Đại hoàng tử phủ, ngày đêm sống trong sự giám thị, cả đời không được ra khỏi phủ.

Sự kiện lớn thứ hai chính là quân thần thương nghị cách ứng phó trong cuộc đàm phán với Thổ La quốc tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Đại Hạ quốc. Chậm nhất là tháng Tư, đầu xuân băng tan, Thổ la quốc sẽ phái sứ đoàn đến Đại Hạ.

Tần Miễn và Lôi Thiết đã hạ quyết tâm, đợi cuộc đàm phán với Thổ La quốc trần ai lạc định sẽ từ quan. Tuy rằng khả năng rất khó.

Hai nhà Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ ở kinh thành qua tiết Nguyên Tiêu mới dẹp đường hồi phủ. Tần Miễn chuẩn bị cho họ bốn xe đầy ắp đặc sản kinh thành, ngoài phần tặng cho hai nhà, còn biếu cho vài nhà thôn dân có giao hảo với bọn hắn trong thôn.

Nào ngờ Lôi Đại Cường và Vệ thị cũng cùng họ quay về thôn Thanh Sơn.

Tần Miễn thật sự bất ngờ, hỏi Lôi Hướng Lễ mới biết, Lôi Hướng Trí và Lôi Đại Cường ầm ĩ một trận, triệt để trở mặt. Lôi Hướng Trí nói rõ với Lôi Đại Cường, nếu ông nguyện ý thành thật sống ở thôn Thanh Sơn, hàng năm sẽ cho ông một trăm lượng bạc dưỡng lão Nếu Lôi Đại Cường muốn tiếp tục ở lại kinh thành cũng không phải không thể, về sau mỗi tháng chỉ phát hai lượng bạc tiền tiêu vặt, ngoài ra đừng hòng có thêm một đồng.

Cả hai con đường, Lôi Đại Cường đều không muốn chọn, Lôi Hướng Trí bố trí vàn cờ khiến Lôi Đại Cường phạm lỗi sai, bị quan binh tuần tra bắt vào đại lao.

Lúc này Lôi Đại Cường mới hiểu, tâm nhi tử đã rét lạnh, thêm Vệ thị ở bên cạnh khuyên bảo, đành chọn con đường thứ nhất.

Hiện Vệ thị rất hối hận vì gả cho Lôi Đại Cường. Lôi Đại Cường thích ăn lười làm đều không thành vấn đề, vấn đề là rất ngu xuẩn, đẩy hai nhi tử có tiền đồ nhất càng lúc càng xa. Nếu Lôi Đại Cường biết mượn sức hai nhi tử, sẽ không rơi vào kết cục hôm nay.

Dùng cách nói của Tần Miễn chính là, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Nhóm người Lôi Đại Cường rời đi chưa đến ba ngày lại chật vật quay lại, chuyện là trên đường gặp phải cướp phỉ, Lôi Đại Cường bị hù doạ sợ đến ngơ ngơ ngốc ngốc. Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ không còn cách nào, đành tiễn ông và Vệ thị, thêm hai hài tử của Vệ thị trở lại kinh thành.

Lôi Hướng Trí tìm danh y chẩn trị cho Lôi Đại Cường, được hay Lôi Đại Cường biến thành si ngốc thật rồi, mai sau khả năng bình phục chỉ có một nửa. Lôi Hướng Trí không thể không tự nhận, vào khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Bốn năm sống tại kinh thành, hắn trôi qua còn mệt mỏi hơn mười năm trắng đêm khổ học dĩ vãng, nay, hắn mới cảm giác bản thân tự do.

Vệ thị cũng như được gỡ xuống gánh nặng ngàn cân, Lôi Đại Cường si ngốc, đối với nàng là kết quả tốt nhất, chỉ cần duy trì mối quan hệ với Lôi Hướng Trí, về sau lại tìm cơ hội cứu chữa quan hệ với nhà Lôi Thiết, tương lai tiền đồ một trai một gái của nàng sẽ không kém.

Từ đó về sau, Lôi Đại Cường sống như một đứa trẻ lớn tuổi, không bao giờ khiến ai cảm thấy ngột ngạt nữa.

Tần Miễn không hề đồng tình ông ta chút nào, chỉ cảm khái một câu “Quả nhiên tai họa lưu ngàn năm”.

-Hết chương -

Chú giải:

() Chuyên Đầu: nghĩa là cục gạch, ở đây là biệt danh cha mẹ đặt cho con, giống như Thạch Đầu là đá í.

——–

Truyện Chữ Hay