“Cái gì? Hắn vẫn còn ở trong nhà các ngươi?”
Cát Nhĩ nghe xong, lập tức giậm chân, sao lại như vậy? Hắn vốn đã cảm thấy thái độ của Lôi đối với Giang Tiều có vấn đề, đây không phải là tạo cơ hội cho hắn sao?
“…”
Giang Tiều im lặng, y còn chưa nhìn thấy bộ dáng vô lại của Lôi…
“Lôi! Ta nói, chờ đến khi qua tàng đông, ngươi không thể đi săn thú nhỉ!”
Cát Nhĩ một tay gõ mặt bàn phát ra tiết tấu cộc cộc, vừa nhìn vừa cười, nói với Lôi.
“Cho nên?”
Lôi mỉm cười phụ họa theo đáp lại, không biết tiểu tử này lại đang tính toán cái gì?
“Dù sao ngươi cũng không thể ở đây ở không, ăn chùa được! Nếu còn muốn tiếp tục ở lại, mỗi ngày viên hồng tinh.”
Cát Nhĩ chặt đẹp, cố tình dọa để đuổi Lôi đi.
“Ngươi cũng biết, ta mới từ trong rừng rậm trở về, làm gì có tiền?”
Lôi nhìn về phía Giang Tiều, bắt đầu đáng thương khóc than, hạ quyết tâm phải lấp liếm chuyện này, mỗi ngày viên hồng tinh, thật đúng là xem hắn là đồ ngốc sao?
“Ách…”
Giang Tiều vốn cũng muốn nói, lại bị Cát Nhĩ trừng cho rút lui, đành phải xem như không thấy gì.
“Hay là về sau ngươi ra tiệm hỗ trợ đi.”
Cát Nhĩ nghiền ngẫm suy tính, đột nhiên búng tay một cái, gần đây chuyện buôn bán trong tiệm ngày càng tốt, công bề bộn một hai người làm không hết. Không bằng để một người giỏi làm người khác vui vẻ như Lôi ra tay giúp đỡ. Còn có thể tìm cho hắn một chút chuyện để làm, đỡ phải dây dưa Tiều.
“Ta không…”
Lôi một câu còn chưa nói xong, đã bị Cát Nhĩ chặn lại.
“Nếu để cho tộc nhân biết ngươi ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Lời Cát Nhĩ vừa nói, vừa vặn dẫm lên chỗ đau của Lôi, bởi hắn luôn muốn, trong thời điểm mấu chốt sẽ được tộc nhân công nhận, làm thế nào cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra.
“Được rồi, cứ làm theo như ngươi nói.”
Lôi có chút không cam tâm nói, không nghĩ tới hắn lại bị một tiểu đông tây như vậy tính kế. Cái tươi cười đắc ý kia quá chướng mắt, hắn nhịn không được nói tiếp, “Dù sao qua tàng đông, trong tiệm của Tiều cũng sẽ không quá bận rộn.”
Lời vừa nói ra, cả bên trung gian đang xem kịch vui như Giang Tiều cũng kinh lên, hắn còn đang hy vọng vào nó để kiếm tiền trả nợ mà!
“Thời tiết càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người đều không thể đi ra ngoài, nhất định…” Lôi không hề nói tiếp, chỉ lộ ra vẻ mặt vô cùng mập mờ.
Mới đầu Giang Tiều không hiểu lắm, nhưng khi nhớ đến một hôm nào đó lúc hắn đi ngang qua nhà thú nhân, bên trong truyền ra âm thanh làm cho người khác phải mặt đỏ tim đập… Tất cả mọi người đều bận bịu tạo người nha!
Ma xui quỷ khiến, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua Y Ân, ai ngờ lại bị bắt gặp, tầm mắt hai người chạm vào nhau, hắn vội vội vàng vàng xoay đầu qua một bên.
Nếu là lúc trước, Y Ân không có nghĩ ra cái gì, nhiều lắm thì cho rằng gân cổ của Giang Tiều có vấn đề. Nhưng bây giờ, khi đã biết tâm ý của hắn, một cái liếc mắt cũng làm cho y không được tự nhiên theo. Chẳng qua, bên ngoài vẫn là bộ dáng bất động như núi.
Hai đương sự đều một bộ dạng bất ôn bất hỏa, làm cho Cát Nhĩ ở một bên lo lắng không thôi, bảo Giang Tiều thổ lộ là chuyện không có khả năng, khiến Y Ân chủ động minh bạch càng không dễ, hai người bọn họ rốt cuộc lúc nào mới có thể thành đây?
Càng đáng giận chính là, sau tàng đông là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt, lại bị xen giữa tên Lôi không có ý tốt này.
Tuyết vẫn rơi nhiều, liên tiếp vài ngày mới ngừng lại, tích đọng thành một tầng dày đặc, đè sụt cái chuồng bằng lá bên ngoài, may mắn là Tạp Lỗ lỗ trời sinh lông dày, năng lực chống lạnh cực mạnh nên không có vấn đề gì. Tuy vậy, tiểu Tạp Lỗ lỗ mới sinh lại rét cóng đến mức phải kêu to, làm Giang Tiều cực kỳ đau lòng, dứt khoát ôm nó vào phòng.
Vốn hắn nghĩ, vô luận Y Ân có phản đối hay không, lần này nhất định hắn phải thuyết phục được y. Không nghĩ tới, y chỉ liếc nhìn một người một “dê” một cái, gì cũng không nói, quay người đi ra ngoài.
Ngược lại, Lôi rảnh rỗi đến nhàm chán, nhịn không được lại bắt đầu khơi chuyện.
“Ta nhớ hồi đó trong nhà Y Ân cũng có một con Tạp Lỗ lỗ, ngươi không biết, Y Ân khi còn bé chính là uống sữa của nó mà lớn lên…”
Lôi nằm dài trên ghế, lười biếng nhìn Giang Tiều vuốt ve con thú con kia, mắt híp một nửa, giống như bất cứ khi nào cũng sẽ ngủ mất.
“Về sau thì sao?”
Giang Tiều bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông mềm mại, dê dê thoải mái rên rừ rừ.
“Về sau, không biết con Tạp Lỗ lỗ kia chết như thế nào, Y Ân còn thương tâm một hồi…”
Lôi cẩn thận nhớ lại một chút, cụ thể chuyện gì xảy ra hắn không nhớ rõ. Chỉ nhớ Y Ân lúc đó… “Hắn nói hắn sẽ không bao giờ… nuôi bất kì con gì khác nữa.”
Giang Tiều sững sờ, trách không được hắn không chịu thân cận con Tạp Lỗ lỗ kia. Chỉ vì mình, hắn đột nhiên lại thỏa hiệp một chút.
“Ngươi và cái con Tạp Lỗ lỗ đó đúng là có điểm giống đấy!”
Lôi liếc nhìn Y Ân ngoài cửa sổ, y đang sửa chữa lại cái chuồng lá bị tuyết rơi đè sụt. Chậc chậc, trời lạnh như vầy, đứng ở trong phòng sưởi ấm có phải tốt hơn không!
“Ngươi có ý gì?”
Giang Tiều khó hiểu, chẳng lẽ nói hắn lớn lên như Tạp Lỗ lỗ?
“Tạng người rất lớn, nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn không ngờ; thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng lại không có một điểm sát thương nào…”
Tóm lại, càng nghĩ càng cảm thấy, Y Ân sẽ không phải vì nguyên nhân như vậy mới thu nhận Giang Tiều? Bất quá, căn cứ theo tính tình của y thì cũng rất có khả năng đi.
Y Ân thoạt nhìn lạnh nhạt, trên thực tế so bất kì kẻ nào đều là người trọng tình cảm hơn. Nghĩ đến ân oán giữa mình và y, không khỏi có chút ảm đạm…
“Được rồi, chúng ta cũng không được lười biếng, đi ra ngoài hỗ trợ thôi.”
Thấy Lôi làm ra vẻ mặt bi thương, Giang Tiều không biết làm thế nào để an ủi hắn, dứt khoát đứng lên gọi.
“…”
Lôi mắt trắng không còn chút máu, nằm rạp trên ghế giả chết. Trời lạnh như vậy, đồ ngốc mới đi ra ngoài!
“Không đi?” Giang Tiều tà tà liếc xéo hắn, “Cơm tối không có thịt ăn.”
Bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người đi đến phòng bếp.
Lôi nấn ná một chút rồi từ trên ghế nhảy dựng lên, không cho ăn thịt, đây không phải là muốn đòi mạng người sao?
Giang Tiều rửa sạch khối thịt heo viêm cuối cùng, bỏ thêm một ít đèn lồng quả nấu thành canh thịt thơm ngon, tìm một cái chén lớn đựng.
“Trời rất lạnh, uống canh thịt này trước đi cho đỡ lạnh.”
Giang Tiều đứng phía dưới chuồng, ngưỡng cổ lên nói. Vừa nói xong, một cơn gió rét lạnh đi qua, làm cho hắn co rụt cổ lại.
“…”
Y Ân nhanh nhẹn từ trên đỉnh chuồng nhảy xuống, uống một chén canh vào bụng, trên người lập tức ấm áp hẳn lên.
“Ta cũng muốn uống.”
Lôi bất mãn kháng nghị, con mồi là hắn bắt về, tại sao canh ăn lại không có phần của hắn?
Giang Tiều nhận lại cái chén không, không quay đầu lại… “Muốn uống thì tự đi lấy đi.”
“Ngươi vậy quá bất công!”
Lôi bất mãn kháng nghị, vậy mà Giang Tiều lại hoàn toàn không hề để ý tới, đành phải tự mình chạy về phòng bếp. Ít nhất, phải biết chừa cho hắn chút ít.
Y Ân ở một bên nhìn, khóe môi khẽ vươn lên. Đến lúc hắn phát hiện, lại giật mình.
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều về chuyện Giang Tiều thích mình. Nếu như hắn một mực giả vờ như không biết, không làm bất kì cái gì đáp lại, thì sẽ có phần quá ích kỷ như lời Lôi nói.
Vô luận chính mình có thích y hay không, chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Nghĩ tới đây, hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Chuồng lá sửa xong, tâm tư Giang Tiều rốt cục cũng được thả lỏng, cẩn thận từng li từng tí thả dê dê lại bên người Tạp Lỗ lỗ thú.
Bồi dưỡng tình cảm với con Tạp Lỗ lỗ ngạo mạn kia một chút, Giang Tiều cảm thấy mỹ mãn mà đứng lên xoay người, lại đụng phải một bức tường rắn chắc.
Loại tình huống này thật lâu không phát sinh, bởi hắn luôn có thể dễ dàng nhận ra tiếng bước chân của Y Ân, trừ phi lần này y tận lực không để cho mình phát hiện.
Y Ân có chút khác thường, hắn trực giác được sắp có chuyện quan trọng sẽ phát sinh.
Hai người đứng yên không hề động đậy khoảng ba phút. Giang Tiều kiên nhẫn đợi Y Ân mở miệng.
Hạ quyết tâm thật lớn, Y Ân nhìn thẳng vào Giang Tiều, vươn hai tay ra phủ lên vai Giang Tiều. Dùng lực thật mạnh tựa như làm như vậy sẽ nhận thêm nhiều dũng khí.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Y Ân cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói: “Giang Tiều, cho ta thời gian.”
Thân thể Giang Tiều cứng đờ, đối với cách nói không đầu không đuôi này, vậy mà hắn lại hiểu được.
Chỉ là, trong lời nói này dường như còn có một ý tứ sâu xa mà hắn không dám đoán.