Lại hai năm trôi qua, hiện Sẫm Hảo Nguyệt đã được mười lăm tuổi rồi. Trong khoảng hai năm này, nàng một mặt khuấy đảo kinh thành gieo tiếng xấu cho mình để hoàng thượng nghi kỵ một mặt mỗi tối phải phòng chống Hắc Bạch Vũ.
Nàng thực sự không thể hiểu nỗi vì sao hắn lại phải đến tìm phiền phức cho mình nữa. Nhưng địch ý của hắn nàng dám khẳng định bản thân không thể nhầm được. Chỉ là hắn luôn đến mang đồ trộm được cho nàng xem nha. Nếu là ở hiện đại chính là đồng phạm a.
Năm trước hoàng thượng quá sợ hãi xấu danh của nàng nên không chừng chờ nữa mà đã tứ hôn Quân Tử Lan cho Sất Duệ Kỳ vi phi. Trên dưới Quân gia vui như thần tài gõ cửa, dù lúc đầu ai cũng nghĩ sẽ gả nữ nhi cho Sẫm Hảo Lân. Chỉ là hiện tại Sất Duệ Kỳ đương nhiên là hơn rồi.
Trái lại Quân Tử Lan lại khóc đến sưng mắt chạy đến tìm Sẫm Hảo Nguyệt định cư lâu dài ở Sẫm gia. Mặc cho Quân tướng quân cùng phu nhân đến nói thế nào cũng quyết không chịu trở về.
Nhờ như vậy nàng biết được một chuyện kinh thiên động địa. Chính là Quân Tử Lan thầm mến mộ Sẫm Hảo Lân. Mà tên tiểu đệ đệ này của nàng chính là vô tâm a. Người ta đã bày tỏ lộ hết ra mặt còn thiếu bước cuối cùng chính là dùng miệng nói rõ nữa thôi mà hắn vẫn dửng dưng như không. Hắn là không biết hay là cố ý không để ý?
Bên kia Sất Duệ Kỳ chạy đến ngự thư phòng của hoàng thượng cùng tẩm cung của Tiêu hiền phi nháo không ngừng nhưng cũng không được lợi ích gì. Hắn đương nhiên không muốn thú Quân Tử Lan rồi, như phụ hoàng cùng mẫu phi lại bảo nàng ta mới là nữ nhân có thể giúp hắn thuận lợi đăng cơ a.
Lúc này hắn bắt đầu phẫn hận Sẫm Hảo Nguyệt ai bảo nàng không hiểu ý tứ của hắn, ai bảo nàng tự làm xấu thanh danh như vậy. Mà hắn hận bản thân hơn, lúc đó biết chuyện không những không ngăn cản còn tiện tay giúp nàng a. Hắn buồn bực liền phải đến tìm Cổ Sùng Kình cùng Ân Mặc Nguyên phát tiết.
Ân Mặc Nguyên dạo này đi với Mạch Nhiễm Thuần ngày một cận. Ân gia ngoại trừ Ân lão thái gia thủ bên Tư Thiên giám thì toàn là ở bên phần lễ bộ nên đối với nhân cách của nàng ta cũng là thập phần hài lòng. Ân lão thái gia cũng là rất thích nàng ta cũng đã bàn đến chuyện sính lễ rồi.
Cổ Sùng Kính lại vướn vào một rắc rối lớn. Hắn cùng nữ nhi của Tưởng trưởng sử Tưởng Lộ trong một lần cung yến chạm mặt liền nháo đến hiện tại. Hai người nàng chính là còn gây gắt hơn Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ lúc trước nữa. Hễ gặp mặt cứ như chó với mèo gây đến khi nào tách ra mới thôi.
Sẫm Hỉ Mộc dạo này cùng Sất Duệ Kỳ đi đến cực thân. Mỗi ngày hắn đều đến tìm Sẫm Hảo Nguyệt truyền bá rất nhiều tư tưởng. Sẫm Chi Dĩ cũng là phi thường ngưỡng mộ Sất Duệ Kỳ nên cũng cùng Sẫm Hỉ Mộc nháo cho kỳ được.
“Đại tỷ, Duệ vương ca ca rất tốt bụng a.”
“Hắn còn biết rất nhiều thứ nha.”
“Cưỡi ngựa bắn cung không thứ nào không thông.”
“Võ thuật cũng là nhân tài hiếm có.”
“Hắn biết trị quốc.”
“...”
Sẫm Hảo Nguyệt ngồi bên bàn sách chống cằm nhìn hai cái miệng nhỏ của hai tên tiểu đệ đệ đang liên tục hoạt động ở đối diện. Đến cùng hai tên này là muốn nói gì nha?
Sẫm Hảo Lân lúc này cũng đẩy của bước vào chen ngang: “Nhưng Duệ vương đã được tứ hôn cho A Lan rồi, các ngươi ở đây nói có ít gì, có thời gian liền đi luyện võ hay đọc sách đi không được phiền Nguyệt nhi.”
Hắn là biết rõ hai tên tiểu đệ đệ này muốn gì a, chỉ là cả gia gia cha nương đều không muốn tiểu tỷ tỷ gả cho hoàng thất. Hắn cũng không thể làm gì hơn mặc dù hắn cùng cảm thấy Sất Duệ Kỳ tuyệt đối đủ năng lực làm tỷ phu của hắn.
Sẫm Hảo Nguyệt chậm rãi đưa mắt nhìn Sẫm Hảo Lân vừa bước vào. Hắn cao lớn hơn rất nhiều chững chạc hơn còn có ngày càng lạnh lùng hơn nữa. Lúc trước hắn thường cười hì hì hôn nàng nhưng từ khi nghe đám người Ân Mặc Nguyên giải thích thói quen kia cũng bỏ luôn rồi. Trước mặt người ngoài hắn hầu như không hề cười nữa.
“Nghe thấy chưa, sau này bớt nhắc đến sẽ sống lâu một chút có biết không.” Phun xong một câu nàng lại nhấp một nhụm trà nóng.
Sẫm Hỉ Mộc cùng Sẫm Chi Dĩ xị mặt xuống không đáp lời. Bọn hắn chính là muốn có tỷ phu như Sất Duệ Kỳ a. Trong thiên hạ này, bọn hắn còn chưa tìm được người hơn được Sất Duệ Kỳ đâu.
Sẫm Hảo Lân bước đến véo khuôn mặt của tiểu tỷ tỷ nói: “Nguyệt nhi vì sao lại buồn như vậy?” Hắn tuy hiện tại biết được nam nữ hữu biệt nhưng là vẫn bỏ không được cái tính véo mặt tiểu tỷ tỷ nha.
Sẫm Hảo Nguyệt khép hờ đôi mắt nhìn hắn rồi hừ một tiếng: “Lập tức mang tay của ngươi ra khỏi mặt bổn tiểu thư.” Tật xấu đúng là không bỏ được thật muốn chặt luôn cái tay của hắn nha. Mặt nàng mịn như vậy, tay hắn thô như vậy không cho đụng.
Sẫm Hảo Lân hạ tay xuống cười ha hả: “Nguyệt nhi sắp cập kê rồi không vui sao?”
Thế là Sẫm Hỉ Mộc cùng Sẫm Chi Dĩ lại bắt đầu ba hoa về lễ cập kê sắp tới. hiện bọn họ mới biết đại tỷ cùng nhị ca là thai long phụng song bào a, thế nên lễ cập kê của tiểu tỷ tỷ cùng lễ nhược quán của nhị ca cũng là tổ chức cùng một ngày nha.
Sẫm Hảo Nguyệt cùng không có tâm trạng gì cả, lễ cập kê kia dường như hoàn toàn không liên quan đến nàng. Sẫm Hảo Lân lại khác a, lễ nhược quán đối với hắn mà nói cực quan trọng. Bởi vì qua lễ này hắn chính thức được nhận một chức vụ bắt đầu trưởng thành có thể bảo vệ mọi người rồi.
Lúc này Quân Tử Lan vui vẻ chạy đến, tay mở cửa cao giọng hô to: “A Nguyệt, A Nguyệt, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi a.”
“Nói.” Sẫm Hảo Nguyệt phun ra một chữ lạnh lẽo. Khuê mật này chính là từ hôm chiếu chỉ tứ hôn kia được ban ra liền không chịu trở về Quân gia nữa a.
Quân Tử Lan thấy được Sẫm Hảo Lân mặt lại đỏ lên biết bản thân lúc nãy thất thố. Sẫm Chi Dĩ cũng là đoán ra được một ít nên xem như bản thân cái gì cũng chưa từng thấy qua. Sẫm Hỉ Mộc thiên chân khả ái cái miệng nhỏ cũng là rảnh rổi thiếu chuyện làm nên hô to: “Vì sao Lan tỷ mỗi lần thấy nhị ca đều là mặt đỏ như thế?”
Quân Tử Lan vội vàng nhào đến bụm miệng hắn lại: “Mộc đệ là đang nói linh tinh cái gì, ta.. ta lúc nào đỏ mặt chứ.”
Sẫm Hảo Lân lại cực kỳ lạnh nhạt mặt không chút biểu cảm mà nhãn thần cũng là tĩnh lặng. Hắn hạ đường nhìn xuống trên người Quân Tử Lan rồi lại lướt qua bên Sẫm Hỉ Mộc. Hắn cũng biết chuyện này a, chỉ là hắn không muốn tiếp nhận, thứ hắn cần làm còn rất nhiều không thể vướn vào chuyện nam tử tư tình được.
Đỏ cả mặt còn chối nữa thật là...Sẫm Hảo Nguyệt phì cười một tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Quân Tử Lan nuốt một ngụm nước bọt nhìn ba tên nam tử trong phòng. Bọn họ hiểu chuyện đều thức thời lui xuống.
Sau khi cửa đóng lại, Quân Tử Lan bước đến bên Sẫm Hảo Nguyệt thì thầm bên tai nàng. Không biết bọn họ nói thứ gì chỉ biết càng nghe mắt của Sẫm Hảo Nguyệt càng mở to ra: “Vì sao phải làm như vậy?” Đến khi kiềm nén không được nàng mới hô to.
“Ngươi cũng biết ngươi ta thích là ai cơ mà.” Quân Tử Lan bĩu môi bước đến bên cái ghế đối diện Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng thích hắn lâu như vậy rồi làm sao có thể nói đổi là đổi a.
“Bổn tiểu thư nói ngươi biết, oan gia rất tốt, các ngươi nên chờ ngày thành thân đi cái gì cũng không nên làm nữa.” Sẫm Hảo Nguyệt thở dài khuyên nhủ. Cả quân gia vui như vậy nếu là biết chuyện nhất định sẽ không cao hứng đâu a.
Quân Tử Lan chu môi chảm đinh chặt sắt nói: “Chúng ta đã quyết định rồi ngươi có giúp hay không?” Nàng đã cùng Sất Duệ Kỳ thảo luận qua rồi, cả hai đều cảm thấy rất khả quan a.
“Gọi nhị đệ giúp người đi.” Sẫm Hảo Nguyệt xua xua tay, bảo nàng giúp không bằng để Sẫm Hảo Lân giúp a. Hắn võ công tốt hơn nàng, lại có khinh công nàng cái gì cũng không có.
“Nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan lộ của hắn a, thế nên mới phải đuổi hắn đi...” Quân Tử Lan cắn cắn môi tỏ ra không nỡ. Chỉ cần Sẫm Hảo Lân biết được nhất định sẽ phản đối, nhưng nếu Sẫm Hảo Nguyệt đồng ý hắn liền thay làm a.
“Thế nên hy sinh bổn tiểu thư? “Sẫm Hảo Nguyệt tức giận trợn to mắt vỗ bàn nghiến răng. Đám người này đến cùng xem nàng là gì vậy?
Quân Tử Lan lập tức cười cầu hòa: “Không phải như vậy, chỉ là ngươi cũng muốn danh hoàn khố của mình lan xa liền nhân cơ hội này nhấc cử lưỡng tiện đi.” Các nàng cũng là bất dắc dĩ mới đi con đường này cơ mà. Nếu không phải chơi chung cùng nhau để hoàng thượng hiểu lầm mang nàng tứ hôn thì nàng cũng không có khổ sở như vậy a.
Sẫm Hảo Nguyệt chớp chớp mắt suy nghĩ gì đó rồi cầm bút viết vài bản kế hoạch sau đó đưa cho Quân Tử Lan: “Ngươi xem xong liền mang đến cho oan gia rồi cũng thu dọn hành lý hồi phủ đi thôi.”
“Ân, đa tạ.” Quân Tử Lan mỉm cười lập tức xem xong liền ly khai.