Sáng nay, nhân dịp gần đến kỳ thi võ trạng nguyên, Sẫm Minh Kiệt gọi hết bốn tôn tử của mình ra kiểm tra tập thể. Bốn người cùng soái gia gia, soái cha đều vận một thân luyện võ phục nghiêm túc đứng ở sân viện Khang Tĩnh cư.
Sau khi đứng tấn xong, Sẫm Minh Kiệt nói: “Phủ chúng ta dương thịnh âm suy nên Nguyệt nhi tới trước.” Thực chất thì là do Sẫm Hảo Nguyệt không có nội công nên lên trước vậy sẽ tránh trường hợp thấy được đám đệ đệ có nội lực liền khóc nháo.
Ba tên tiểu đệ để ngồi ở trên ghế thái một bên vỗ tay nhiệt liệt, cổ vũ cực kỳ hăng say. Vốn là không biết đại tỷ có biết võ công hay không nhưng vẫn là cứng miệng đại tỷ không phải hoàn khố a.
Sẫm Hảo Nguyệt mang tâm trạng nặng nề muốn khóc. Nàng nhìn hai lòng bàn tay đêm qua bị ngã đến chảy máu, lại nói hai bên đầu gối cũng bị thương a. Vì sao soái gia gia lại kiểm tra đột suất như vậy cơ chứ, nếu biết trước hôm qua nàng đã không lẻn đến phủ của Sất Vưu Thần rồi.
Hốc mắt đỏ hoe đứng đối diện soái cha uy vũ, đôi bên tương hướng cùng nhau ôm quyền chào. Nàng biết chính là chống không nỗi rồi chỉ có thể dùng toàn lực mà thôi. Do là kiểm tra nội bộ nên không cho phép sử dụng vũ khí, nàng dùng vải băng chặt hai bàn tay, bày ra tư thế thủ, đôi mắt sắc xảo như chim ưng nhìn soái cha.
Thầm tự động viên bản thân, chỉ là kiểm tra thể chất thôi, cố trụ được một nén hương liền có thể qua ải. Nếu là đánh không được một nén hương chính là bị phạt đứng tấn hai canh giờ a.
Sẫm Bí Uy nhìn thấy nữ nhi nghiêm túc như vậy liền phì cười. Bị Sẫm Minh Kiệt trừng mắt lập tức phải thu lại, đây là cảnh cáo hắn phải nghiêm túc. Hắn đứng nghiêm trang quan sát nữ nhi một hồi lâu.
Sau tiếng bắt đầu, Sẫm Hảo Nguyệt chạy bộ hai bước to nhảy lên lao đến, cú đấm mạnh mẽ chuẩn bị xuất xử. Sẫm Bí Uy nhanh chóng bắt được cú đấm của nàng bẻ ngược. Nàng nhân cơ hội thân người vẫn còn trong không trung chân một co hướng cổ của soái cha mà tiến.
Đầu gối còn chưa chạm vào Sẫm Bí Uy nhanh chóng chụp được đẩy trở ra. Nữ nhi này xem ra võ công tiến bộ không ít nha, lúc trước cùng không có được như vậy đâu. Hắn trở tay một hất cả thân người của Sẫm Hảo Nguyệt bay xa.
Lộn qua hai vòng trên không trung, Sẫm Hảo Nguyệt vững vững tiếp đất, miệng thở hồng hộc, đưa tay lau mồ hôi. Bên tai còn vang vọng âm thanh cổ vũ và tiếng vỗ tay của ba tiểu đệ đệ. Mắt nàng bất giác liếc nhìn lư hương rồi một lần nữa xông đến.
Cứ như vậy sau một nén hướng soái cha vẫn anh tuấn tiêu sái không hề sức mẻ, Sẫm Hảo Nguyệt nàng chính là tơi tả hết rồi a. Cả người đầy mồ hôi vô lực bước sang một bên nhận lấy khăn khô từ Lưu cố vấn mà lau.
Tiếp đến liền là Sẫm Hỉ Mộc, Sẫm Hảo Nguyệt thở một chút mới ngồi xuống ghế bắt đầu thưởng trà. Chỉ là trà vừa vào miệng còn chưa kịp nuốt thấy được Sẫm Hỉ Mộc dùng khinh công nàng phun hết ra, trợn to mắt không thể tin được.
Hóa ra ở trong Sẫm gia ngoài trừ mỹ nương không biết võ công ra thì thực sự chỉ có mình nàng là phế vật a. Sẫm Hảo Lân ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: “Nguyệt nhi làm sao?” Là vấn đề nội lực cùng khinh công nữa sao?
Sẫm Chi Dĩ cũng có chút không hiểu nhìn sang. Đây là chuyện bình thường a. Bọn hắn từ lúc ba tuổi đã bị bắt học võ rồi, cứ mỗi tháng sáng bị kiểm tra như thế này. Nhưng đây là lần đầu bọn hắn đấu cùng soái cha nha, bình thường toàn đấu cùng binh sĩ và phó tướng thôi. Biểu hiện của đại tỷ chính là có cái gì ngoài ý muốn?
Sau đó là Sẫm Chi Dĩ cuối cùng chính là Sẫm Hảo Lân. Sẫm Minh Kiệt ngồi xem từ nãy đến giờ cũng cảm thấy kết quả thu được rất khả quan. Tôn nữ tuy là không có nội lực nhưng kỹ thuật cùng tốc độ không tệ a.
Sẫm Bí Uy ngược lại thì không có bất ngờ gì, ngoại trừ nữ nhi có chút ngoài ý muốn thì ba hài tử kia hắn cũng sớm biết rồi. Hắn bật cười ha hả bảo Sẫm Hảo Lân đi thi võ trạng nguyên, rồi còn không quên hướng dẫn một số thứ nữa.
Sẫm Hảo Nguyệt lom lom mắt nhìn từ đầu đến cuối đột nhiên tâm trạng tuột dốc không phanh đã có âm rồi. Sau khi được bảo kết thúc nàng lủi thủi một mình trở về phòng không cùng ai nói câu nào. Đây là sự thực nàng khó tiếp thu nhất a.
Sau đó ba ngày, cuối cùng tay cũng đã khỏi. Mấy hôm nay nàng chính là không cùng ai nói câu nào cả. Suốt ngày ngồi trong phòng bế quan cả Luyện Quân khu cũng không đến. Ba tiểu đệ đệ tiến đến cũng không được gì mà buồn bã rời đi. Sau buổi kiểm tra kia thì mọi người đều sáng tỏ đại tỷ chính là không có nội lực a.
Tiếp đó năm ngày, mỗi đêm nàng đều lẻn đến Kinh Lang vương phủ thực hiện kế hoạch tìm bảo. Chỉ là mỗi lần nàng đến đều đụng phải Hắc Bạch Vũ, hắn theo nàng như một cái đuôi chặt không đứt đuổi không đi. Sau đó bảo thì không tìm được trái lại được hắn hướng dẫn đi khắp mọi nơi trong phủ.
Đêm thứ sáu nàng cũng không đi nữa, có đi nữa cũng không thu thập được gì mà còn phải đối đáp với tên Hắc Bạch Vũ đến điên, vẫn là ở trong phủ ngủ dưỡng nhan thôi.
Sau mấy ngày bế quan qua đi, cuối cùng nàng cũng đã mở cửa tiếp khách. Trong mấy ngày qua không hôm nào ba tên tiểu đệ đệ không đến cả. Hôm nay nay bọn hắn đến chính là một đẩy cửa đã mở không hề bị khóa chặt như mọi ngày liền cao hứng chạy như bay vào.
Sẫm Hỉ Mộc là người đầu tiên trèo lên giường hôn đại tỷ vẫn còn ngủ say giấc: “Đại tỷ, chúng ta đi chơi thôi, hôm nay các lão sư cho người ta nghỉ học a.”
Sẫm Chi Dĩ cũng cười hì hì đặt lên má của đại tỷ một nụ hôn: “Đại tỷ thật xấu, mấy hôm nay không chịu gặp chúng ta.”
“Nguyệt nhi, chúng ta đi dạo thôi, ở trong phòng không vui đâu.” Sẫm Hảo Lân cũng là ngồi xuống bên giường hôn lên trán của tiểu tỷ tỷ.
Ngày hôm qua không gài cửa thì Sẫm Hảo Nguyệt đã sớm đoán được kết quả này, chỉ là nộ khí cũng không vì vậy mà ít đi đâu nha. Nàng bật dậy thét to: “Ba đứa các ngươi mau trở ra cho bổn tiểu thư.”
Ba tên tiểu đệ đệ nói thêm vài câu mới hí hửng ra ngoài tiền thính chờ đợi. Vì đại tỷ không vui nên soái gia gia cùng soái cha cũng là miễn đứng tấn ngày hôm nay cho bọn họ ra ngoài dạo thay đổi tâm tình.
Cả bốn cùng nhau ra ngoài, nơi đầu tiên đến chính là Nhất Phẩm Mỹ Nhân. Sẫm Hảo Nguyệt mua một ít yên chi rồi lại ghé tú phường đưa mẫu y phục sau đó là đến đệ nhất lâu gọi món dùng đồ ăn sáng.
Trùng hợp liền gặp được đám người Sất Duệ Kỳ còn có Quân Tử Lan nữa liền cùng nhau dùng bữa. Sất Duệ Kỳ vui vẻ nói: “Ta nghe nói ngươi đi thi võ trạng nguyên a?”
“Ân, còn hai năm nữa cập kê rồi cũng nên có chức tước.” Sẫm Hảo Lân vừa ăn vừa nói.
Quân Tử Lan nhìn thấy liền đỏ cả mặt trách: “Ngươi ăn liền ăn đi còn vừa ăn vừa trả lời không biết giống ai nữa.”
Sẫm Hỉ Mộc ngậm một ngụm điểm tâm đáp: “Giống đại tỷ a, đại tỷ cũng như vậy.”
Sẫm Hảo Nguyệt nghe được phun hết những thứ có trong miệng ra liên tục ho khan không ngừng. Tên tiểu tử này dám nói nàng như vậy, nãy giờ nàng vẫn chưa chọc gì đến hắn a.
Sất Duệ Kỳ thấy thấy lo lắng chòm người sang ánh mắt đầy quan tâm nói: “A Nguyệt làm sao lại không cẩn thận như vậy?”
Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên ôm bụng cười ha hả không dứt. Đây chính là Sẫm Hảo Nguyệt bị tiểu đệ đệ tố cáo nha, miệng không quên trêu chọc vài câu.
Sẫm Hảo Lân ngồi bên cạnh giúp nàng vuốt vuốt lưng: “Nguyệt nhi lớn như vậy rồi vẫn còn không thể tự chăm sóc mình như vậy. Thế nhũng năm qua là như thế nào?”
Sẫm Hảo Nguyệt tức giận hất tay hắn ra quát: “Sao ngươi không làm ca ca của ta luôn đi.” Suốt ngày chỉ biết làm nàng tức chết thôi, sớm biết như vậy lúc đầu nàng xuất phủ một mình cho tốt.
Sẫm Hảo Lân lại lưu manh cười không hề giận: “Ta là nam tử hán phải nhường nữ tử nên lúc đó chính là nhường Nguyệt nhi chào đời trước nếu không thì ta chính là ca ca rồi.” Đây là đạo lý hắn đúc kết được sau nhiều năm suy nghĩ nha.
Sẫm Hảo Nguyệt trừng mắt nhìn tên tiểu tử lưu manh này, nàng thực muốn cắn chết hắn a. Cả câu này cũng nói ra miệng được, đến cùng đầu hắn chứa gì bên trong.
Sẫm Chi Dĩ từ đầu đến cuối đều là lo ăn giờ nghe thấy vậy liền cao hứng hỏi lên một câu: “Vậy có phải ta cũng là nhường hai người chào đời trước nên mới làm đệ đệ không?”
Sẫm Hỉ Mộc vỗ hai tay vào nhau vui vẻ cười ho to thứ mà mình suy nghĩ: “Nguyên lai chính là đại tỷ nhỏ nhất sao? Vậy sau này chúng ta nên gọi là gì?” Nói ra hắn lớn nhất nha.
Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm Hảo Lân đồng thanh hét to: “Ăn nói linh tinh.”
Đám người ở bên trong bao sương nhốn nháo cười một trận thật to.