Trong kinh thành, mọi người vốn kính nể Sẫm gia nay càng gia tăng hơn một phần. Đây gọi là đại thế tộc vững mạnh nhất đương triều, lại còn là công thần của tiền triều mấy đời a. Trong khi mọi người ca ngợi công lao của Sẫm Minh Kiệt thì chỉ có một số người biết rằng đây chính là công lao của hoàn khố nữ Sẫm Hảo Nguyệt.
Ở Luyện Quân khu, khi được nghỉ ngơi, Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên cùng Sất Duệ Kỳ vây quanh Sẫm Hảo Nguyệt hỏi nên nghi vấn trong lòng của mình.
Sau khi nghe Sẫm Hảo Nguyệt kể xong, mặt của Cổ Sùng Kính đỏ bừng nhưng cũng không quên vỗ ngực tự đắc: “Dược của Cổ gia luôn đứng đầu kinh thành cơ mà.”
“Vậy lần sau lại chế nhiều nhiều cho ta đi, gặp được tên khốn đó ta nhất định đánh cho hắn bò mà về.” Dám nhiều lần dùng khinh công trước mặt nàng như vậy, đây là đang cố ý công khai khi dễ nàng không có nội công, không thể học khinh công.
“Sao ngươi lại biết hắn sẽ một ngày đến trộm ba lần?” Sất Duệ Kỳ rất là không hiểu, mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Sẫm Hảo Nguyệt như thể nàng là Gia Cát Lượng tái sinh vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt vươn vai nói: “Ta đoán thôi, sứ thần rời đi hắn nhất định phải lấy cho bằng được nên sẽ đến lần hai. Mà lần hai ta cũng sợ hắn sẽ lấy được nên nhân cơ hội đổi đồ phía trong, bạch ngọc hạc ta chôn dưới bụi cây trong viện. Lần thứ ba hắn đến chính là ngoài dự đoán của ta.”
Lúc đó nàng nghĩ hắn phát hiện đồ bên trong hộp không phải thứ mình cần nên hảo hảo ở nhà mà phát tiết a, nghĩ không tới hắn sẽ tìm nàng tính sổ. Đổi lại là nàng, nàng sẽ ở nhà nghĩ biện pháp trả thù còn tốt hơn là ngay tại thời điểm đó tìm người tính sổ.
Ba tên gật gù ‘ồ’ một tiếng, Sẫm Hảo Nguyệt quá thông minh rồi. Bất quá, có một bằng hữu như nàng cũng là rất thú vị nha.
Sau khi sứ thần rời đi, Sẫm Hảo Nguyệt ở trong kinh thành luôn luôn bày không ít trò chơi khiến mọi người đau đầu. Sẫm Minh Kiệt luôn là người bị mắng vốn rồi phải mang không ít lễ vật để hướng người khác tạ lỗi. Chỉ là khố phòng của Sẫm gia rất nhiều bạc cùng đồ trân quý nha, cho dù là bồi thường cả đời cũng sẽ không hết được. Đó là còn chưa kể nàng đã cho người làm cho mình một chiếc mặt nạ bằng vàng như nữ hoàng Cleopatra khiến người nghe đều chao đảo.
——Phân Cách Tuyến Luna Huang——
Hôm nay ở Luyện Quân khu học xong, Sẫm Hảo Nguyệt ngồi ở sân cỏ chờ soái gia gia đến đón. Ba tên đồng học cũng không trở về mà tốt bụng ở lại bồi nàng. Lúc này Sất Ngạo Lang đột nhiên bước đến.
“Hảo Nguyệt vẫn là không nên để Sẫm quốc công đến đón nữa, chi bằng mỗi ngày bổn vương đưa ngươi hồi Sẫm phủ.”
Nói thực nếu không phải mẫu phi ở phía sau chỉ điểm hắn tuyệt không muốn có liên quan đến Sẫm Hảo Nguyệt đâu. Nàng chính là dã nha đầu không có chút lực hấp dẫn nào để hắn hy sinh như vậy cả.
“Vậy thì không cần, ta muốn ở lại đợi gia gia cơ.” Sẫm Hảo Nguyệt không chút do dự cự tuyệt, mắt nàng lạnh nhạt đảo sang nơi khác.
Đột nhiên lúc này có người đến báo soái gia gia không thể đến đón nàng bảo nàng tự mình hồi phủ trước. Nàng cụp mi có chút buồn bã, sớm đã quen được đưa đón giờ lại không có, lòng nàng có chút như bị người móc rỗng rồi.
Sất Duệ Kỳ thấy được liền đề nghị: “Chúng ta chơi gì đó trước khi hồi phủ đi.”
“Nghe có lý a.” Cổ Sùng Kính háo hức tán thành. Đã lâu không có cùng chơi trò gì nha.
Ân Mặc Nguyên đứng đó không đáp nhưng vẫ thể hiện thái độ tán thành. Kỳ thực trở về phủ hắn chính là đọc sách a, thế nên Sẫm Hảo Nguyệt mới tặng hắn mỹ danh ‘Ân bách khoa toàn thư’, thấy tiểu đồng học buồn vậy cũng là bồi nàng chơi một ít đi.
Sất Ngạo Lang bên này nghe được liền muốn rút lui: “Bổn vương...” Cùng dám tiểu hài tử này chơi đùa không bằng đi tìm bằng hữu chơi còn có đạo lý hơn. Hắn mới không tiêu phí thời gian ở chỗ này. Mời hắn cũng đã mời rồi, nàng không đồng ý hắn cũng chịu thôi mẫu phi không thể trách hắn được.
Không để hắn an toàn rời đi Sẫm Hảo Nguyệt một câu chặn đường lui của hắn: “Đúng lúc ta muốn cùng các ngươi ban đêm lẻn vào phủ đệ của Sất Vưu Thần thám hiểm a. Ngươi sẽ không phải là sợ mà không dám tham gia chứ?” Mắt nàng nhìn Sất Ngạo Lang không hề chớp, đáy mắt lóe lên vài tia ngoạn ý không chút che giấu.
“Đại hoàng huynh cũng muốn bồi A Nguyệt hồi phủ, không bằng bồi nàng chơi đùa rồi chúng ta cùng đưa nàng hồi phủ a.” Sất Duệ Kỳ rất nhanh hiểu được dụng ý của nàng liền nhếch môi nói. Đương nhiên hắn cũng là muốn xem trò vui a.
Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng không dám nhiều lời, nhưng bọn hắn biết trò vui đang ở phía sau rồi. Sất Ngạo Lang bày vẻ muốn tiếp cận Sẫm Hảo Nguyệt nhưng lại lộ rõ chán ghét bên trong đây là chuyện ai cũng có thể thấy rõ, nhất định là phía sau có Vạn quý phi sai khiến nha.
Sất Ngạo Lang sợ đến hơi run người, vừa sợ ma, vừa sợ bị lây nhiễm bệnh tật. Nhưng hiện tại hắn phản đối chính là tự nhận bản thân nhát gan. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên vốn là dở tệ nhất Luyện Quân khu còn dám mà hắn không dám, nếu là truyền đi thì...
“Được, cùng chơi.”
Thế là cả năm người cùng nhau đến đệ nhất lâu dùng qua bữa rồi đến trời chập tối liền cùng nhau lẻn vào Kinh Lang Vương phủ. Đến Trường Sinh nhai lưng của mọi người đều lạnh lên không ít, mắt cũng không dám nhìn lung tung liền nhắm vào toàn phủ to trước mặt bước đến.
Bọn họ đều là có nội lực nên rất nhanh vào được bên trong. Sẫm Hảo Nguyệt mang đầy mặt khó chịu, nàng không có khinh công a, thật muốn ôm tiểu đệ đệ khóc một trận thoải mái a.
Ngay thời gian nàng muốn mở miệng mắng bốn tên vô lương tâm thì đã thấy đại môn vương phủ mở. Nguyên lại bọn hắn để nàng đường hoàng bước vào bên trong nha. Xem ra cũng là có chút lương tâm. Nàng nghênh ngang chấp tay sau lưng oai vệ mà bước vào.
Sau khi bước vào nàng liền nói nhỏ: “Chúng ta chia nhau đi một vòng, sau đó trở về đây kể chuyện mình thấy được. Ai đi không hết vòng sẽ phải hô to ‘ta là kẻ nhát gan’, được không?”
“Được.” Cả bốn tên run rẩy trăm miệng một lời khẽ đáp ứng. Trong lòng ai cũng là sợ đến tim đập không biết nhanh hơn bình thường gấp bao nhiêu lần. Đồng ý là biết Sẫm Hảo Nguyệt muốn trêu Sất Ngạo Lang nhưng bọn họ cũng giống hắn, cũng sợ nơi này a.
Thỏa thuận xong mỗi người chia đường mà đi. Sẫm Hảo Nguyệt đi được một hồi liền trở về, nàng lần theo đường của ba tên đồng học mà tìm bọn họ. Hai tên kia bị nàng tìm bằng cách vỗ vai mà hét thất thanh sợ đến mặt không chút huyết sắc. Còn Sất Duệ Kỳ là sớm đoán được nên chỉ đi một chút rồi đứng một chỗ đợi nàng đến tìm.
Bốn người nham hiểm cùng thảo luận xong kế hoạch liền chạy một đường mai phục chờ Sất Ngạo Lang. Bọn họ đã từng một lần đến đây, lúc nãy lại cố ý chọn các đường bản thân chưa từng đi chưa lại cho Sất Ngạo Lang con đường đến viện của Sất Vưu Thần mà bọn họ từng đi qua a.
Bên kia Sất Ngạo Lang vừa đi vừa sợ, hai tay hắn bịt chặt mũi, mắt cũng không dám ngó nghiên. Thực không thể hiểu được lúc nãy vì sao bản thân lại đám ứng đám tiểu hài tử tham gia trò chơi ấu trĩ này nữa.
Lại nói phủ đệ của Sất Vưu Thần to mà lại tan hoang như một bãi tha ma vậy, ngay cả một ngọn cỏ cũng không sống nỗi đừng nói đến cây. Một ngọn đèn cũng không thấy, âm u đến đáng sợ a, chút nữa hỏi đến hắn biết lấy gì mà đáp đây.
Một ngọn gió lạnh thổi qua khiến hắn run lên từng trận. Trong lòng thầm nguyền rủa cái trò chơi này mấy lần lại cũng không quên cầu lão thiên phù hộ mình. Màn đêm lại chính là dung túng cho đám người Sẫm Hảo Nguyệt làm việc xấu a.
Không biết đám người đó đùa thế nào nhưng là hôm đó Sất Ngạo Lang la thất thanh không ít lần, lại được Cổ Sùng Kính chẩn qua mạch xác định ngất xỉu do sợ hãi quá độ. Sau đó ba tên cùng nhau nâng hắn hồi cung.
Sau ngày hôm đó, nghe nói hắn bệnh đến không thể rời giường phải dùng thuốc một thời gian dài.