Sáng nay Sẫm Hảo Lân vẫn chạy đến Khang Tĩnh cư đánh thức tiểu tỷ tỷ. Sau khi thấy nàng dậy hắn liền nói: “Nguyệt nhi hôm nay chúng ta đổi y phục.” Hôm qua tiểu tỷ tỷ chọc đến Sất Duệ Kỳ tức điên nhất đinh hôm nay hắn sẽ không tha cho nàng đâu.
“Không cần.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì nhếch môi nói. Nàng đương nhiên biết tên tiểu đệ đệ này lo lắng cho mình nha. Chỉ là đổi y phục hắn sẽ đối phó không được Sất Duệ Kỳ a.
Vẫn là chia tay sướt mướt rồi bước vào học đường. Sất Duệ Kỳ bước đến trước bàn của Sẫm Hảo Nguyệt nói: “Ngươi có dám cùng bổn vương cá cược không?”
“Cược thứ gì?” Sẫm Hảo Nguyệt tiện miệng ứng lời. Dù gì không có gì chơi cùng buồn chán cơ mà.
“Theo ta.” Sất Duệ Kỳ nói xong xoay người rời đi.
Cổ Sùng Kính cùng Sẫm Hảo Lân giữ lại tay nàng, đầu khẽ lắc. Sẫm hảo Nguyệt mỉm cười cấp cho bọn họ ánh mắt an tâm rồi bước ra ngoài.
Ở bên ngoài Sất Duệ Kỳ nghênh ngang nói: “Bổn vương cùng ngươi thi chạy ai về đích trước sẽ thắng. Người thua phải thực hiện một chuyện người thắng yêu cầu, thế nào?” Ánh mắt hiện lên vài phần thú vị.
“Được!” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu rồi nói: “Nhưng là ta vừa tắm xong rất sạch sẽ nếu là chạy người đổ đầy mồ hôi sẽ rất dơ, chúng ta đổi một chút đi.” Nàng bắt được ánh mắt của hắn nên không biết hắn có động tay động chân gì nên phải đổi cách chơi thôi.
“Thế nào không dám?” Sất Duệ Kỳ vẫn là không để ý mà tiếp tục khích bác. Kế hoạch hắn đã nghĩ ra hoàn hảo rồi làm sao để nàng lọt sổ được.
“Ta cùng ngươi thử vào lớp trễ xem người nào bị lão sư phạt. Ai bị phạt người đó thua, được không?” Sẫm Hảo Nguyệt đáp phi sở vấn nhìn Sất Duệ Kỳ cười.
Sất Duệ Kỳ vuốt vuốt cằm nghĩ, như vậy cũng được a. Kế hoạch của hắn chính là muốn dụ nàng chạy một vòng để vào trễ hơn Tôn lão sư rồi bị mắng cơ mà. Còn hắn chạy một chút liền trở lại vào học đường vậy liền cái gì cũng xong rồi. Hắn lại chưa từng đi trễ nếu là lần đầu nói dối, lão sư cũng sẽ không phát hiện đâu. Nghĩ thế nên hắn đáp ứng.
“Được.”
Thế là cả hai đừng ở một góc đợi Tôn lão sư vào lớp rồi mới bước vào. Chân vừa vào ngưỡng cửa, Sẫm Hảo Nguyệt cướp cơ hội làm người đầu tiên giải thích: “Lão sư hảo! Người ta đến tiện điện nhưng không biết đường nhờ bạn học chỉ lung tung nên đi lạc a.” Tay nàng còn không quên chỉ Sất Duệ Kỳ bên cạnh nữa.
Sất Duệ Kỳ còn chưa kịp mở miệng giải thích chính là bị phạt rồi. Sẫm Hảo Nguyệt ha hả trở về chỗ. Sau chuyện lần này hắn chính là bị nàng mang ra làm người mẫu để thử các loại yên chi mới mua a.
Do sinh thần của hoàng hậu sắp đến nên hoàng thượng lệnh cho học đường phải diễn một vở kịch chúc mừng. Tôn lão sư đứng ở giữa lớp bắt đầu viết tên của mấy vở kịch lên bản để đám tiểu hài tử chọn.
Sẫm Hảo Nguyệt nhìn được mấy vở kịch liền cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ dị giới cũng có những vở kịch này a. Nàng chống cằm luôn miệng chê bai các vở kịch bên trên. Nào là Tiết Bình Quý thích mới chán cũ, Tiêu Trọng Khanh nhu nhược nhút nhát, Trần Thế Mỹ vong ân phụ nghĩa... tất cả đều bị nàng quy về hàng không đáng làm nam nhân.
Sau khi thương nghị tới lui, Tôn lão sư quyết đinh mặc kệ Sẫm Hảo Nguyệt mà theo số đông đưa ra phán quyết cuối cùng chọn được vở . Tiếp đến chính là phân vai, hoàng thượng bảo trong lớp chỉ có một người được ngoại lệ không cần diễn.
Tôn lão sư đương nhiên là nhường đặc ân duy nhất này cho học trò ưu tú Sất Vưu Thần rồi. Thế nhưng Sẫm Hảo Nguyệt lại lên tiếng kháng nghị, nàng cho rằng phải bốc thăm mới công bằng. Tôn lão sư lại nói vì Sất Vưu Thần sức khỏe không được tốt nên mới phải dành đặc ân này cho hắn, mà hoàng thượng làm vậy cũng là vì hắn a.
Sất Duệ Kỳ vỗ bàn nói: “Tam hoàng huynh không thể đi lại làm sao mà diễn, ngươi đây là làm khó người khác rồi.” Có cơ hội đương nhiên hắn phải lấy lại oai phong rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt lại nói: “Diễn vai tảng đá cũng là một vai diễn a, lúc bọn họ xuống núi đi qua Phượng Hoàng sơn có biết bao nhiêu đá. Lại nói hoàng hậu là mẫu hậu của hắn lý nào hắn không tham gia chứ.”
Tôn lão sư cũng cảm thấy có lý liền viết ra các nhân vật ra tờ giấy nhỏ gấp lại để mọi người bốc thâm. Sất Vưu Thần ngồi trong cổ kiệu không phản đối cũng chẳng tán thành, biểu tình nhàn nhạt như mọi chuyện trước mắt cùng tiên nhân như hắn nửa phân quan hệ cũng không có vậy.
Sau một lượt bốc thăm, Sất Duệ Kỳ phải thủ vai Chúc Anh Đài, Sất Ngạo Lang thủ vai Ngân Tâm, Ân Mặc Nguyên làm Lương Sơn Bá, Cổ Sùng Kính đóng vai Mã Văn Tài, Sẫm Hảo Lân làm Tứ Cửu. Sất Vưu Thần đúng là bóc thâm trúng vai làm tảng đá bên đường nha. Những người còn lại không làm diễn viên quần chúng thì cũng làm cây làm cỏ.
Sẫm Hảo Nguyệt cầm lấy mảnh giấy trống không của mình cười ha ha quơ quơ cao giữa không trung. Nàng thật sự rất may mắn a, cư nhiên không cần diễn rồi: “Xem ra lão thiên gia cảm thấy bổn tiểu thư ngày thường tốt bụng nên không nỡ để bổn tiểu thư lao lực nha. Cửu muội phải diễn thật tốt nha.” Nói xong nàng còn chu mỏ hướng Sất Duệ Kỳ hôn gió một cái.
“Bổn vương không diễn nữa.” Vừa nói xong Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang nhận ngay ánh nhìn cảnh cáo của Tôn lão sư liền nuốt ngụm nước bọt. Bọn họ liên tục phản đối nhưng vẫn không có kết quả gì. Dù gì chuyện bốc thâm này chính là rất công bằng a. Cho nên cứ như vậy mà diễn tập thôi.
Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi nghe tin hài tử nhà mình phải nam giả nữ liền chạy đến cầu hoàng thượng. Không ngờ hoàng thượng lại nói bốc thâm là rất công bằng không thể đổi ý được các nàng chỉ biết ngậm ngùi nuốt xuống thôi.
Cuối cùng cũng đến sinh thần của hoàng hậu, Sất Vưu Thần ngồi trong cổ kiệu được đặt ở sân khấu trong ngự hoa viên bị dùng vải che lên làm tảng đá. Hắn nhàn nhã ngồi bên trong thưởng thức trà.
Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang phải phẫn nữ trang còn phải ngồi đó hóa trang nữa. Sẫm Hảo Nguyệt cao hứng lâu lâu lại bước đến trêu ghẹo vài câu đến khi nhận được ánh mắt thù hận mới cười ha hả rời đi.
Sau khi vở kịch kết thúc hoàng thượng hỏi: “Các ngươi từng người phát biểu cho Trẫm biết cảm nhận của bản thân về vở kịch trên, người nào nói tốt nhất có thưởng.”
Sẫm Hảo Nguyệt nghe được có thưởng mắt lập tức sáng rực lên. Trong đầu đại não xoay cực nhanh nghĩ ra một bài văn độc đáo.
Trên sân khấu mỗi người liên tục phô diễn hết tài năng của bản thân. Ai ai cũng ca ngợi tình yêu tuyệt đẹp của đôi bạn Lương Chúc. Sất Vưu Thần cùng Sất Duệ Kỳ không hổ là học sinh ưu tú. Bài phát biểu của bọn hắn khiến mọi người đều cảm động đến rơi lệ.
Sẫm Hảo Lân vừa học không lâu đâu có biết gì về vở kịch này đâu, mà hắn cũng đối với những thứ trong vở kịch chính là không có cảm giác gì nên đứng đó nói ra cảm xúc của mình: “Ta cảm thấy hai người này hết sức ngu dốt, không gả người này thì gả người khác, không thú được nữ nhân này thì thú nữ nhân khác, trên đời này người còn rất nhiều a, vì sao phải tự sát ngốc như vậy?”
Hắn nói một đoạn ngắn khiến tất cả mọi người đang khóc đều phải bật cười. Mặt của đám người Sẫm gia đỏ đến như trái táo vậy, Sẫm Hảo Lân chỉ mới ba tuổi thôi đương nhiên là không hiểu chút gì rồi.
Hoàng thượng cao hứng cười ha hả vỗ tay không ngừng, mắt hắn lại hướng về Sẫm Hảo Nguyệt đang nẻ hạt dưa gần đó: “Sẫm nha đầu, người đều lên hết, giờ cũng đến ngươi rồi.”
Sẫm Hảo Nguyệt cực kỳ tự tin bước lên sân khấu, nàng cao giọng hô to: “Cái nhìn của ta về vở kịch này chính là chỉ có hai chữ ‘bất hiếu’.”
Mọi người bàng hoàng không ngớt có người còn chê bai tỷ đệ Sẫm gia không ít a. Rõ ràng đây là mối tình lâm ly bi đát lý nào lại thành bất hiếu a.
Không để người hỏi Sẫm Hảo Nguyệt bắt đầu giải thích: “Chúc Anh Đài vốn là nữ nhi thứ chín nếu có tự sát thì tội bất hiếu vẫn không nặng. Nhưng Lương Sơn Bá lại là độc tử nha, nương của hắn chỉ có mỗi mình hắn thế mà hắn vì tình ôm hận mà chết như vậy chính là phạm phải hai trong ba tội bất hiếu. Trong bất hiếu chia làm ba phần, hắn không những khiến Lương gia tuyệt hậu mà còn không phụng dưỡng phụ mẫu. Mọi người chỉ nhìn vào tình yêu cao đẹp kia mà bỏ qua thứ quý giá nhất của con người, thật đáng trách...”
Sau bài thuyết trình lê thê của Sẫm Hảo Nguyệt, hoàng thượng cũng cảm thấy có lý thế là giải thưởng hai tỷ đệ Sẫm gia ôm trọn mang về. Mọi người kinh hỉ nói không nên lời, hai tiểu oa nhi không biết chuyện cư nhiên ôm trọn giải thưởng a. Nhưng cũng không nói được nha, dù gì cũng là sinh thần của hoàng hậu đương nhiên là đề cao hiếu đạo rồi.