Hai tiểu gia hỏa vừa hồi phủ mỗi người một biểu tình bước vào dưới sự ngơ ngác của Phí Khả Doanh cùng đám hạ nhân trong phủ. Sẫm Minh Kiệt thở dài liên tục lắc đầu, biết đến khi nào tôn nữ mới trưởng thành đây.
Sẫm Hảo Nguyệt trở về Khang Tĩnh cư lập tức tắm rửa liền luyện chữ. Lúc nãy giao xong bài tập Tôn lão sư còn bồi thêm lời đe dọa ‘Ngày mai ai không có bài nộp, không thuộc bài, sẽ bị đánh vào tay.’
Nàng vì sợ bị đánh nên mới cắn răng luyện chữ học bài a. Nàng vốn là thiên kim hắc đạo đó là sự thật, nhưng nàng sống trong sự thương yêu của mọi người, từ nhỏ đến lớn luôn là được phủng trên tay. Cũng chính vì lý do này mà nàng bị bắt cóc rồi bị giết sau đó xuyên qua đây.
Ai...không muốn nghĩ nữa. Nhớ lại chuyện trước khi càng cảm thấy bây giờ cực kỳ bi thương, vẫn là chuyên tâm luyện cho xong thôi.
Sẫm Hảo Lân bình thường đều thích dính tiểu tỷ tỷ nên là cũng chạy đến cùng viết. Phí Khả Doanh cũng đến xem, nếu ai viết xấu nàng chính là tịch thu tờ giấy đó bắt viết lại. Chuyện này khiến Sẫm Hảo Nguyệt chỉ muốn đập đầu tự vẫn để xuyên về hiện đại thôi.
Đến tối hai tiểu gia hỏa ngồi học bài dưới sự giám sát chặt chẽ của Phí Khả Doanh. Sẫm Hảo Nguyệt vừa học vừa khóc thầm, một người học đại tứ như nàng làm bài tập về nhà còn bị phụ huynh giám sát a! T_T
Sẫm Bí Uy vừa lúc trở về vui vẻ hỏi chuyện lại bị nữ nhi ném cho cái nhìn muốn giết người, còn nhi tử lại thờ ơ vì bận học thuộc bài, khiến tâm trạng của hắn vô cùng hụt hẫn.
Sáng hôm sau, Sẫm Hảo Nguyệt vẫn là buổi chia tay phụ huynh tại Thư Lạc các môn sướt mướt như ngày hôm qua. Sau đó cả đám đến Thư Lạc các học xong lại không được thả về như hôm qua mà phải ở lại hoàng cung dùng bữa rồi nghỉ trưa để chuẩn bị cho buổi chiều.
Buổi chiều học phải chia ra hai bên, nam hài phải đến Luyện Quân khu để học, nữ hài liền theo các ma ma học nữ hồng. Khi hỏi thì bảo là vì hôm qua chưa chuẩn bị đầy đủ, từ hôm nay trở về sau đều là chiều mới được thả.
Khi Sẫm Hảo Nguyệt nghe được hung tin ôm lấy Sẫm hảo Lân khóc lóc một trận không chịu buông tay. Lý nào bắt nàng học mấy thứ không thú vị này chứ. Lại nói sau này mỗi ngày đều như vậy không có thay đổi nữa chứ, học cũng phải có nghỉ hè, nghỉ đông, nghỉ lễ chứ, nàng là người đâu phải máy móc đâu.
Sẫm Hảo Lân cũng ôm lấy tiểu tỷ tỷ một phen an ủi. Ân Mặc Nguyên cùng Cổ Sùng Kính cũng ở bên cạnh khuyên nhủ đủ điều. Sất Duệ Kỳ bước đến mỉa mai không ngớt lời. Sất Ngạo Lang đầy chế nhạo hất hàm rời đi.
Sau đó cung nữ phải tách hai người ra, Sẫm Hảo Nguyệt bị kéo đến Họa Liễm cung. Nàng không được học hồng tú như những nữ tử khác bởi vì chỉ mới ba tuổi nên được mang đi cùng một lão ma ma học quy tắc cùng đám nữ hài khác có số tuổi gần bằng mình.
Trong số đó có một nữ hài bằng tuổi nàng tên gọi Quân Tử Lan. Ở vương triều có tổng cộng bốn vị tướng quân, Sẫm gia uy chấn phía tây thì Quân gia lại là chấn bắc. Quân Tử Lan là ngoan ngoãn ai dạy thế nào thì phải làm thế này.
Sẫm Hảo Nguyệt tròng mắt đỏ hoe bị bắt hành lễ qua hành lễ lại mấy lần mà vẫn bị bảo là không đúng cách. Quỳ lên quỳ xuống như vậy đúng là cực hình mà, nàng còn chưa từng quỳ qua ai đâu. À, đương nhiên trừ thần phật cùng các vị tổ tiên hai đời ở từ đường.
Đến lúc lão ma ma bảo rằng phải ngồi tập cười một nén hương rồi đi ra ngoài, Quân Tử Lan nhìn nàng nói: “Chúng ta là hậu đại của võ tướng bị bắt học những thứ này cũng không có gì, chỉ là nữ hồng kia...thật đúng là sỉ nhục a.”
Sẫm Hảo Nguyệt cực kỳ kinh ngạc, một nữ hài ba tuổi câu từ nói còn không chuẩn làm sao có được những lời này. Trong khi nàng một chữ cũng không phát ra miệng thì lại nghe Quân Tử Lan nói tiếp: “Cha ta bảo như thế.”
Nàng vẫn đang đợi phụ thân kiến nghị dâng tấu cho thánh thượng, nếu may mắn cho dù là nữ hài của võ tướng cũng sẽ được chọn một là cùng đám nam tử đến Luyện Quân khu, hai là học nữ hồng ở Họa Liễm cung.
Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu nhưng cũng không hề đáp vì miệng bận nở nụ cười méo mó gần như biến dạng rồi. Cười cái kiểu này sau một nén hương nhất định cơ môi cũng tê liệt luôn. Chỉ là nếu không cười bị bắt phạt thêm một nén hương nữa thì nguy.
Cứ như vậy hơn mười ngày qua đi, Sẫm Hảo Nguyệt cùng Quân Tử Lan cũng trở nên thân thiết. Nhưng không phải vì lý do này mà Sẫm Hảo Nguyệt bỏ đi thói quen ôm soái cha không chịu đi học vào lúc sáng đâu.
Một buổi tối nàng làm xong bài tập liền chạy đến viện của Sẫm Bí Uy. Lúc này vừa lúc nghe được đoạn đối thoại của phu thê Sẫm gia.
“Lão gia nên đến chỗ các nàng đi, không thể vắng vẻ như thế các nàng được.” Phí Khả Doanh nhìn Sẫm Bí Uy nói. Dù cho sau khi nàng mất tích cùng Thôi Phiến Phiến bị vô sinh đám nữ nhân kia mới vào cửa, nhưng đã bước vào cửa thì là người một nhà làm sao có thể ủy khuất người ta được.
“Nàng cũng biết lúc đó ta là bất đắc dĩ.” Sẫm Bí Uy thở dài một hơi, hắn cũng đâu muốn thú đám nữ nhân đó đâu. Toàn do hoàng thượng ban đến cả. Lại nói chuyện của Mễ Ngải Tư hắn còn một chút cũng không biết gì nữa là.
Phí Khả Doanh thông thả nhấp một ngụm trà ngẩng đầu nhìn trăng. Nàng cũng là thân nữ nhi, chỉ là may mắn hơn những nữ nhân kia là có được hai tiểu gia hỏa đáng yêu làm chỗ dựa a. Lại nói nàng là chính thê không lý ủy khuất thân phận thiếp của người ta, nhưng nếu Sẫm Bí Uy không chịu nàng cũng vô pháp ép uổng.
Sẫm Bí Uy đặt tay lên gối đứng dậy chậm rãi bước đến phía sau của thê tử hơi khom người ôm lấy nàng. Hắn biết nàng nghĩ gì, lúc trước nàng mất tích hắn có thể miễn cưỡng bản thân, nhưng giờ đây hắn thực sự làm không được.
“A Doanh, đừng nên ép ta, ta có thể để các nàng rời đi, chỉ là sợ tổn thương các nàng nên mới lưu lại, đây đã là giới hạn cuối cùng.”
Phí Khả Doanh chậm rãi cúi đầu xoay người ôm lấy thắt lưng của trượng phu, chất giọng êm ái của nàng vẫn nhẹ nhàng ngân vang: “Nhưng là...”
Không để nàng nói hết hắn đã dùng môi chặn lại.
Cả hai bên này say sưa trong mật ngọt lại không biết ở cửa viện Sẫm Hảo Nguyệt đã bị da gà rơi khắp người. Nàng là đang đợi để đúng thời điểm để bước vào a, vốn nghe không còn âm thanh truyền đến ló mặt vào thì thấy được thứ không nên thấy.
Nàng dựa vào tường viện liên tục dùng tay xua xua đuổi mấy con muỗi phiền phức đang hâm mộ mình mà bám riết không buông. Trong lòng thầm nghĩ không biết cảnh nóng bên trong khi nào mới kết thúc. Nàng thầm đếm đến một trăm rồi tung tăng vui vẻ chạy vào, lúc này đôi phu thê kia chỉ là ôm lấy nhau thôi không nói gì nữa.
“Nương.” Âm thanh trong trẻo êm tai của tiểu nữ oa bay vào trong tai của hai người khiến cả hai nhìn lại về nơi phát ra âm thanh.
Sẫm Bí Uy nhíu mày nhìn nữ nhi của mình trách: “Không gọi vi phụ?” Đã bao lâu rồi nàng vẫn không gọi hắn muốn tiếng ‘cha’, sẽ không phải từ này khó gọi như vậy chứ?
Sẫm Hảo Nguyệt không chút để ý mà chỉ bước đến bên cạnh Phí Khả Doanh tố khổ: “Nương, A Lan bảo cha nàng dâng tấu bảo hoàng thượng để người ta không cần học nữ hồng nữa nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Phí Khả Doanh nhìn gương mặt phụng phịu của nữ nhi liền đưa tay nhẹ nhàng véo một cái: “Ngươi là nữ nhi không học nữ hồng thì học cái gì?”
“Giống đệ đệ đến Luyện Quân khu rất tốt nha. Nữ nhân cũng phải biết chút võ công mà thủ thân chứ.” Sẫm Hảo Nguyệt hồi đáp, nàng là đến cố ý nói cho Sẫm Bí Uy nghe cơ. Nếu không phải dạo này soái gia gia bận bịu không có thời gian thì nàng cũng không cần đến đây xem một màn xuân sắc vừa nãy đâu.
Sẫm Bí Uy nghe được liền cao hứng bế nữ nhi lên dụ dỗ: “Nguyệt nhi gọi cha, vi phụ lập tức cùng gia gia cũng dâng tấu cho hoàng thượng.” Hắn đương nhiên biết nữ nhi là cố ý nói cho hắn nghe nha.
Mấy hôm nay quả thực là Quân tướng quân có nhắc đến vấn đề này với hắn cùng hai tướng quân còn lại, nhưng hắn thấy nữ nhi của mình cũng không có than phiền chuyện này bởi vì nàng căn bản không thích đi học cho dù học gì cũng vậy thôi nên cũng không có ý kiến. Còn hai tướng quân còn lại thì đám nữ hài đều rất hứng thú học nữ hồng nên không tán thành.
“Hừ, vậy ta đi tìm gia gia cho xong.” Sẫm Hảo Nguyệt xoay mặt đi chỗ khác, trong lòng đang hy vọng soái gia gia bớt bận bịu một chút dòm ngó đến tôn nữ thống khổ là nàng đây.
Sẫm Bí Uy bật cười to hôn lên gò má của nữ nhi mình: “Gia gia ngươi dạo này rất bận, không nên đi làm phiền, gọi cha một tiếng với ngươi rất khó?”
Phí Khả Doanh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của trượng phu cực kỳ tức cười. Hắn không hề bỏ qua bất kỳ cứ cơ hội nào để dụ dỗ nữ nhi cứng đầu này.
“Nguyệt nhi không thể ngoan cố như vậy được, gọi một tiếng cũng không mất đi cân thịt nào.”
Sẫm Bí Uy cực kỳ yêu thương hai tiểu gia hỏa nhưng vẫn là thiên về Sẫm Hảo Nguyệt hơn bởi vì nàng luôn có những thứ mới mẻ khiến hắn trước mặt phụ thân cùng thê tử đầy chật vật. Mỗi lần như vậy hắn chỉ cảm thấy buồn cười chứ không hề tức giận.
“Nguyệt nhi thật không gọi?”
Sẫm Hảo Nguyệt không trả lời chỉ ôm lấy cổ soái cha, đầu nhỏ tựa vào vai hắn. Nàng bị ăn đậu hủ đến chai lỳ rồi, giờ đây ai ôm hôn cũng không có chút cảm giác bài xích gì nữa. Nhưng là nàng vẫn không gọi soái cha bởi vì nàng cảm thấy chưa cần thiết.
Sẫm Bí Uy vuốt ve mái tóc ngắn được xõa ra của nữ nhi hứa hẹn: “Mai vi phụ nhất định vì Nhuyệt nhi dâng tấu chương, Nguyệt nhi là hậu đại của võ tướng không lý nào bị nhốt trong phòng như những nữ tử khác.”
Sẫm Hảo Nguyệt cao hứng ‘ân’ một tiếng. Hy vọng lần dâng tấu này thành công a. Bởi vì lão ma ma vừa tuyên bố, cuối năm nay các nàng phải học nữ hồng a.