Tiểu Ngốc Tử vừa nghe phu quân muốn đi, lập tức liền buông bữa sáng trong tay xuống, lảo đảo tính toán theo Lục Thanh cùng đi. Trước đây, khi còn ở huyện Phương Lâm, mỗi lần Lục Thanh đàm sinh ý đều sẽ mang theo Tiểu Ngốc Tử. Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử không nói lời nào, cũng giúp không được gì, thế nhưng có thể đi theo phía sau Lục Thanh như vậy thì y cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Bất quá nay không giống ngày xưa, trong bụng Tiểu Ngốc Tử có hài tử, Lục Thanh tự nhiên là không đồng ý cho y ra ngoài chạy loạn. Lúc sắp đi hốc mắt Tiểu Ngốc Tử rưng rưng, đáng thương hề hề nhìn Lục Thanh. Lục Thanh đã ra vương phủ, khi quay đầu thì thấy Tiểu Ngốc Tử còn lẻ loi đứng ở cổng lớn ngóng trông nhìn chính mình, Lục Thanh trong lòng ai thán một tiếng, đành phải quay trở lại. Nắm tay phu quân, Tiểu Ngốc Tử mặt mày hớn hở, chẳng còn thấy một chút thương tâm nào. (^_^)
Ngã tư đường ở kinh thành náo nhiệt hơn nhiều so với huyện Phương Lâm, may mà hiện tại canh giờ còn sớm, trên đường không có vài người, Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử đi một chút lại dừng, chỉ chốc lát sau liền đến cửa Trạng Nguyên lâu. Hiện tại Lục Thanh được xem như một cổ đông của Trạng Nguyên lâu, cho nên muốn gặp Ngôn Phi không khó.
Khi gặp Ngôn Phi, trong phòng hắn còn có một thanh niên khác đang ngồi trên ghế. Mày kiếm mắt sáng, Thiên Đình phong phú, làm người ta cảm thấy quý khí bức người, tâm sinh thần phục.
Lục Thanh âm thầm đánh giá, thân phận thanh niên này nhất định không giống người thường. Chỉ là có khách quý ở đây nhưng Ngôn Phi lại vẫn là phái người thỉnh chính mình vào cửa, chỉ sợ ý đồ của người này là vì hắn mà đến.
“Ca ca!” Tiểu Ngốc Tử từ phía sau Lục Thanh nhô đầu ra, có chút kinh ngạc kêu lên.
Tiểu Ngốc Tử cùng phu quân gặp lại, tâm tình tự nhiên tốt rất nhiều, trên mặt toàn là nét vui mừng, hai tiếng ‘Ca ca’ này cũng là thanh thúy dễ nghe đến cực điểm.
Cảnh Dật không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử, vẻ mặt rõ rệt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt liền chuyển dời đến bàn tay mà hai người gắt gao nắm chặt. Trong lòng đột nhiên bị kiềm hãm, không thể ức chế xót xa, trong ngực Cảnh Dật đau đớn, cơ hồ muốn thụ nội thương. Bất quá hắn dù sao cũng là vua của một nước, bản sự không lộ thanh sắc vẫn phải có, chỉ thấy khóe môi Cảnh Dật hơi hơi gợi lên một chút, sau đó nhẹ giọng nói:
“Bảo Bảo cũng đến đây.”
“Bảo Bảo đến cùng với phu quân.”
Tiểu Ngốc Tử cười tủm tỉm kéo tay Lục Thanh, y lại không biết hành động này khiến Cảnh Dật càng thêm tâm tắc.
Tâm tư nhạy bén như Lục Thanh, tự nhiên là có thể suy đoán ra thân phận của vị thanh niên này, tuy rằng Cảnh Dật cường trang trấn định, nhưng lại không thể che dấu tình cảm dao động trong ánh mắt của hắn, nghĩ đến trận đấu vào một tháng trước trên quan đạo ở huyện Phương Lâm huyện, ánh mắt Lục Thanh ám ám.
“Hảo hảo, Lục Thanh ngươi cùng nương tử của ngươi mau ngồi xuống đi, vị Hoàng công tử này chờ ngươi đã lâu.”
Lục Thanh nhướn mày,“Nga? Không biết có chuyện gì đáng giá mà Hoàng công tử lại chờ đợi một thảo dân như ta.” Hoàng công tử, tên này ngược lại là vi diệu.
Ánh mắt Cảnh Dật trực tiếp đối diện Lục Thanh, khí thế hai người ai cũng không chịu nhườn ai, chỉ là trong trận cờ này, Cảnh Dật đã chú định là người thua cuộc ……
“Ta nghe nói Lục công tử ngươi khoác lác muốn trở thành phú khả địch quốc, mộ danh tiến đến chiêm ngưỡng một phen, xem coi có thể can thiệp vào chuyện làm ăn của ngươi hay không.”
Cảnh Dật mỉm cười nói. Nếu hắn đã quyết định buông tay, tự nhiên sẽ không ngăn trở Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử ở chung một chỗ, hắn cũng có nghe thấy điều kiện hà khắc của Phong vương phi, nếu có thể giúp đỡ Lục Thanh thì cũng coi như là tặng phần hạ lễ cho việc hôn nhân của Bảo Bảo.
Lời đồn đãi như lửa, cuối cùng Lục Thanh cũng nếm đến tư vị này, hắn hiện chỉ có thể cầu nguyện lời đồn đãi này đó không có gì ảnh hưởng đối với kế hoạch sau này của hắn.Lục Thanh khiêm tốn nói:
“Không dám lỗ mãng trước mặt Hoàng công tử, Lục Thanh chỉ làm sinh ý nhỏ mà thôi, không đáng được nhắc đến.”
Đối với hai người dối trá, Ngôn Phi ở một bên nhìn rốt cuộc nhịn không được, nói với hai người:
“Các ngươi đủ a, cứ tiếp tục dối trá như vậy thì ta liền muốn đuổi khách, toàn nói cái gì loạn thất bát tao không!”
Cảnh Dật cùng Lục Thanh đối diện thật lâu, sau đó rốt cuộc thoải mái. Lục Thanh gặp thời cơ đã đến, liền đem ý tưởng về xây dựng ngân hàng và phát hành tiền giấy nói ra, Cảnh Dật cùng Ngôn Phi đều rơi vào một trận trầm tư. Cảnh Dật đầu óc linh hoạt, đầu tiên liền nghi vấn nói:
“Không đúng, ngươi nói kêu gọi dân chúng đem ngân lượng gởi vào trong ngân hàng, muốn gởi thì gởi, muốn rút thì rút, nhưng ngươi có nhiều ngân lượng như vậy trong tay cũng không có tác dụng, chung quy cũng là phải trả về cho dân chúng, huống chi, ngươi dựa vào cái gì có thể hấp dẫn dân chúng đem ngân lượng giao cho ngươi bảo quản.”
“Tồn tiền tự nhiên là có lợi tức, dân chúng đem ngân lượng đặt ở trong nhà dù sao vô dụng, nếu là đặt ở trong ngân hàng còn còn có thể sinh lợi, vậy thì làm sao mà không vui lòng chứ?” Lục Thanh dừng một chút, lại tiếp tục giải thích:“Về vấn đề ngân lượng có hữu dụng hay không, thì lại càng không cần lo lắng, những thương gia muốn mở rộng sinh ý của mình cùng với những quý tộc muốn trang hoàng lại mặt tiền cửa hàng, chúng ta sẽ cho bọn họ vay, sau đó thu lợi tức cao hơn lợi tức gởi vào một chút, như thế tự nhiên sẽ có lời.”
Ý tưởng làm sinh ý như vậy chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của Tây Lưu, có thể nói là trước đó không có ai, Cảnh Dật làm hoàng đế của Tây Lưu, tự nhiên có thể nhanh chóng minh bạch ý tứ của Lục Thanh. Nếu Lục Thanh chân chính làm xong phần sinh ý này, như vậy đối với việc phát triển của Tây Lưu mà nói là tuyệt đối có lợi. Hơn nữa tuy rằng Tây Lưu đất rộng của cải nhiều, nhưng bởi vì thường niên đem thu nhập tiến cống cho vài vị tiên nhân, cho nên quốc khố hư không cũng là chuyện bình thường, nếu có ngân hàng, như vậy hắn là có thể dùng danh nghĩa của triều đình mà hướng ngân hàng mượn kim ngân, sau đó lại dùng thu nhập của quốc khố mà trả nợ nần. Nếu như vậy, Kể từ đó, vấn đề quốc khố khó khăn trong rất nhiều năm qua liền có thể giải quyết dễ dàng, hơn nữa đó cũng là một loại chế hành đối với vài vị tiên nhân cao cao tại thượng kia. Thay vì đem ngân lượng tặng không cho vài vị tiên nhân căn bản không quản sự kia, vậy thì không bằng đem bạc lưu cho Lục Thanh kiếm. Mà phát hành tiền giấy cũng là như thế, hàng năm đều hướng tiên nhân tiến cống kim ngân tài bảo, dẫn đến trữ tồn Bạch Ngân cùng hoàng kim giảm bớt rất nhiều, dùng tiền giấy thay thế kim ngân lưu thông trên thị trường thật là chủ ý không sai.
“Ngươi nói rất có đạo lý, bất quá tiền giấy vẫn nên để cho triều đình làm ……” tuy rằng Ngôn Phi ở mặt ngoài vẫn là tùy tiện, thế nhưng khi suy nghĩ vấn đề lại rất khắc sâu.
Tuy rằng Lục Thanh có chút danh tiếng, thế nhưng ở trước mặt nhiều thế lực như ở thì căn bản không tính cái gì, nếu là nhạc phụ Phong thiên của hắn ra mặt thì còn có chút tin tưởng, chỉ tiếc bát tự đều còn chưa nhất phiết, Phong thiên khẳng định sẽ không giúp hắn. Cho dù Lục Thanh thật sự đẩy ra tiền giấy, thì việc mở rộng cũng chính là một quá trình cực kỳ dài dòng.
Khóe mắt Lục Thanh liếc thấy Cảnh Dật đang trầm mặc không nói, thầm nghĩ loại chuyện này vốn chính là triều đình làm mới đáng tin, bất quá tiền giấy xuất hiện chính là một cường lực nhằm giúp kinh tế phát triển, nếu kinh tế phồn vinh đến giai đoạn nhất định, Tây Lưu biến thành chế độ tư bản chủ nghĩa cũng không phải không có khả năng. Bất quá Lục Thanh nghĩ một ngày như thế hắn hẳn là không thấy được, cho dù là nhục thân thập giai cao thủ, thọ mệnh cũng chỉ khoản ba trăm tuổi. Ba trăm năm, nếu đem so sánh với lịch sử hồng lưu, thật sự là quá mức bé nhỏ không đáng kể ……Chính là bởi vì như thế, cho nên phàm nhân mới có thể theo đuổi sinh mệnh vĩnh hằng, theo đuổi linh hồn bất hủ, ý đồ chứng kiến tất cả lịch sử.
Bất quá Lục Thanh có Tiểu Ngốc Tử, nếu là trong dòng sinh mệnh dài lâu đó mà không có người mình làm bạn, như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa. Trừ phi Tiểu Ngốc Tử cũng có thể trường sinh bất lão, bằng không hắn tuyệt sẽ không sống một mình trên thế gian tạm bợ này.
Trong lòng tính toán lợi hại một lúc lâu, lúc này Cảnh Dật mới nói:“Tiền giấy, để cho ta làm.”
Một câu này của hắn vừa ra, Ngôn Phi nháy mắt yên tâm. Quân vô hí ngôn, Cảnh Dật nếu nói như vậy, liền tỏ vẻ hắn đồng ý với cái nhìn của Lục Thanh, chuyện tiền giấy cũng liền không cần bận tâm. Hai chủ ý này của Lục Thanh quả thật rất lợi hại, làm cho Ngôn Phi cùng Cảnh Dật đều thay đổi cái nhìn về hắn, cả hai dần dần buông xuống cảm giác bản thân ưu việt hơn Lục Thanh, cho nên sau đó ba người trò chuyện với nhau thật vui.
Về phần Tiểu Ngốc Tử, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên người Lục Thanh, không sảo không nháo. Ngẫu nhiên khi ba người nói đến chuyện gì đó kích động, Tiểu Ngốc Tử cũng sẽ mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nghe vài câu, phát hiện chính mình nghe không hiểu, sau đó buồn bực tự mình chơi.
Thời gian nhoáng lên một cái mà qua.
Cảnh Dật công vụ bận rộn, lấy cớ vội vàng trở lại trong cung phê tấu chương. Mà sau khi Cảnh Dật đi, Ngôn Phi đối với Lục Thanh tề mi lộng nhãn nói:
“Không nghĩ tới a, tiểu tử ngươi cư nhiên nhanh như vậy mà có thể tìm đến thế tử của Phong vương phủ làm nương tử, thật sự là lợi hại!”
“Nói bừa cái gì, Bảo Bảo vốn chính là nương tử của ta.” Lục Thanh rất là không biết nói gì, tiểu tử này quả thực rất bát quái ……
“Nga ~ Bảo Bảo ~” Ngôn Phi nhìn Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử, sau đó là một trận cười gian.
Tiểu Ngốc Tử nghe được Ngôn Phi nói Bảo Bảo, lập tức liền ngẩng đầu lên nghi hoặc nói:“Ai đang gọi Bảo Bảo?”[yuki-hana: cưng quá]
Ngôn Phi cũng mặc kệ sắc mặt Lục Thanh đã xanh mét, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, nhéo nhéo khuôn mặt đầy đặn, khả ái của y nói:
“Đương nhiên là ca ca ta a, Bảo Bảo có đói bụng không, ca ca có rất nhiều món ăn ngon nga ~”
Tiểu Ngốc Tử thích ăn hàng, vừa nghe thấy có món ăn ngon lập tức trước mắt sáng lên:“Muốn muốn!”
Thế nhưng nói xong lời y lại quay đầu liếc nhìn Lục Thanh, ánh mắt đen láy có chứa một tia khẩn cầu, vậy nên Lục Thanh làm sao có thể nói không cho phép được.
Tính cách của Ngôn Phi chính là tiểu hài tử, Tiểu Ngốc Tử căn bản là một tiểu hài nhi, khi hai người này ở cùng một chỗ có rất nhiều đề tài chung, cả hai chơi với nhau thật sự rất vui vẻ. Đợi đến giữa trưa, Lục Thanh muốn dẫn Tiểu Ngốc Tử về nhà, hai người đều mang bộ dáng lưu luyến không rời, thẳng đến Lục Thanh đáp ứng ngày mai còn mang theo Tiểu Ngốc Tử lại đây, Ngôn Phi mới bằng lòng phóng hai người đi.
Ngày một ngày một ngày qua đi. Bụng Tiểu Ngốc Tử chậm rãi phồng lên, mà sinh ý của Lục Thanh cũng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn mạnh.
Ba tháng sau Lục Thanh xây dựng ngân hàng thành công, chúng có mặt khắp những thành thị lớn, mà Phong vương phi cũng rốt cuộc đồng ý việc hôn nhân giữa hai người.