Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

món dưa muối mà bạn Dương Dật thích ăn đây, và đây là cái món theo cái gia đình này một thời gian hơi bị lâu ấy

Về đến nhà chưa được bao lâu, Dương Dật cảm thấy toàn thân hắn bắt đầu không được bình thường, đầu càng lúc càng nặng, thân thể thì ngược lại, càng lúc càng nhẹ.

Ngay cả Nhóc Béo đang nghịch cành hoa dại không biết từ đâu hái về cũng phát giác được cha nó không thoải mái. Tiểu gia hỏa từ ngoài cửa chạy đến bên người Dương Dật, vươn móng vuốt nho nhỏ sờ trán phụ phân, vừa sờ vừa trau lại đôi lông mày nhỏ. Kỳ thật, nhóc con này chỉ là thấy a mỗ thường xuyên đối cha làm như vậy nên học theo chứ cũng chẳng biết rút cục thì cha nó bị cái gì. Nhưng mà, nó biết rõ, những lúc như thế này đi tìm a mỗ là chính xác nhất. Thế là, tiểu gia hỏa lại lạch bạch lạch bạch chạy ngoài tìm a mỗ đang giặt quần áo về.

“A mỗ, a mỗ, cha lại không thoải mái, hắn còn không chịu nói chuyện cùng Tiểu Bảo.” – Cách một dòng suối nhỏ, Tiểu Bảo lớn tiếng gọi.

“Cha lại không thoải mái? Chúng ta mau trở về.” – Trần Tĩnh cầm lấy quần áo đã giặt sạch, lúc nãy thấy phu quân vẫn còn ổn, y mới đi ra ngoài giặt quần áo. Thật không ngờ phu quân vẫn là không chịu được nắng gắt, hẳn là bị cảm nắng rồi.

Y lập tức mang thau quần áo cùng Tiểu Bảo về nhà.

“Phu quân, ngươi uống nước trước đi, ta đi nấu trà giải nhiệt cho ngươi.” – Trần Tĩnh vừa về đến nhà, buông thau quần áo xuống, rót cho Dương Dật một chén nước. Y lúc này mới đi ra ngoài góc vườn hái thanh hợp, một loại cây lá rộng dùng làm trà giải nhiệt. Phu quân nhà y cứ đến mùa hè là không chịu được ánh mặt trời, thường xuyên bị cảm nắng. Vì thế khi Lý đại phu đã chỉ y loại cây này, y đã đem nó từ trên núi về trồng ở nhà, mỗi lần phu quân bị cảm nắng đều có thể nhanh chóng nấu trà giải nhiệt cho hắn uống.

Trần Tĩnh hái năm phiến lá, múc một hồ lô nước, rửa sạch, cho vào hồ lô, đưa lên bếp đun.

Dương Dật sau khi uống chút nước cũng cảm thấy thoải mái hơn. Vừa rồi nghe nói Trần Tĩnh nói đi nấu trà giải nhiệt, chẳng lẽ hắn vậy mà bị cảm nắng rồi. Đây… đây đúng là thân thể phế vật trong truyền thuyết mà. Chứ nếu không thì làm gì có ai sáng sớm ra ngoài phơi nắng có một chút mà đã cảm nắng, thực sự là có một không hai a. Dương Dật âm thầm thề phải luyện thân thể phế vật này trở nên thật tốt, bằng không làm sao có thể chiếu cố được hai người kia, à không, sắp tới là ba người, vẫn còn có một sinh mạng đang ở trong bụng Trần Tĩnh nữa. Hắn dùng thân thể của người ta, tốt xấu gì cũng phải chiếu cố người nhà người ta thật tốt, hơn nữa, ca nhi kia cũng rất hợp khẩu vị của hắn.

“Phu quân mau uống trà, hương vị không được tốt lắm nhưng uống vào thân thể rất nhanh có thể khỏe lên.” – Trần Tĩnh nói. Phu quân của y chẳng những thân thể không tốt mà mỗi lần uống thuốc đều phải hống như hống hài tử mới bằng lòng uống.

Dương Dật cầm lấy chén trà Trần Tĩnh đưa đưa lên miệng uống. Hắn cảm thấy cái này cũng không tính là gì, so với ở thế giới cũ mỗi khi bị say nắng là phải uống Hoắc hương chính khí thang thì còn tốt hơn rất nhiều, cái hương vị của thuốc kia mới thực là nhất tuyệt. Loại trà này mang một cỗ vị cỏ xanh nhàn nhạt, Dương Dật chậc chậc cảm thán, so với cái loại kia thì ít nhất loại này dễ tiếp nhận hơn nhiều, một hơi uống cạn chén trà giải nhiệt.

“Trần Tĩnh, thân thể ta sao lại kém như vậy, một chút ánh nắng mặt trời cũng không chịu được. Lát nữa ngươi giúp ta nấu nhiều nhiều trà giải nhiệt, ta không tin thân là một nam nhi lại bị ánh nắng mặt trời đánh bại.” – Dương Dật nói, hắn vẫn cảm thấy thân thể này yêu đuối như vậy là do được nuông chiều quá mà ra. Chỉ cần hắn vào mỗi buổi sáng và chạng vạng tối rèn luyện phơi nắng một chút, mỗi ngày đều uống trà giải nhiệt, không tin là trị không hết cái tật xấu này.

“Phu quân rất có chí khí, ta lại đi nấu thêm chút nữa.” – Trần Tĩnh nở nụ cười, phu quân y thực sự đã thay đổi rồi, chẳng những không nhớ ra được chuyện trước kia mà tính cách cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Tại thời điểm phu quân đối với y tốt nhất mà bị người khác cười nhạo, về đến nhà cũng không ôn hòa mà đối với y như vậy đâu.

“Ta là một nam nhi, phải nuôi gia đình, cho nên thân thể nhất định phải khá hơn mới được.” – Dương Dật nói.

“Phu quân vừa mới bị cảm nắng, uống trà giải nhiệt rồi nhưng cũng nên vào giường nghỉ một chút. Để ta dìu phu quân vào phòng ngủ.” – Trần Tĩnh nói, y không hy vọng phu quân lại té xỉu nữa. Chỉ cần hắn có chút tâm tư muốn gánh vác gia đình đối với y đã là quá đủ, những thứ khác cứ để y làm là được rồi.

“Được, ta cũng không muốn lại làm ngươi thêm lo lắng.” – Dương Dật vẫn còn chút chóng mặt, vì không muốn để Trần Tĩnh thêm phiền toái, tốt nhất là ngoan ngoãn nằm trên giường, khi nào thân thể thoải mái hơn lại giúp đỡ y vậy.

Bất tri bất giác, Dương Dật ngủ mất, trong mơ hắn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh một người chiếu cố cũng không có. Nhưng thời điểm bác sĩ mang vải trắng phủ lên người hắn, chẳng bao lâu sau có một người phụ nữ trung niên tiến vào, nàng ghé vào người Dương Dật khóc, đối với cảnh sát đến điều tra nói muốn kẻ giết chết hắn phải bồi thường, ý thức của Dương Dật đứng ở đằng sau nàng nhìn thấy tất cả. Rất nhanh sau đó, dượng, chị họ cùng anh rể hắn cũng đến, tất cả đều nhất nhất đòi bồi thương tổn thất, hoàn toàn chẳng đề cập chút nào đến việc giết người phải đền mạng. Nhìn cả gia đình cực phẩm ấy hắn chỉ nhạt nhạt cười.

Trước kia, Dương Dật có đem một phần di chúc để ở nhà bạn học, hắn đã sớm nghĩ tới, dù có chết cũng không để cho gia đình kia hưởng chút phúc lợi nào. Hắn nhìn thấy quan tòa thắng, mặc dù không khiến tên giết người phải đền mạng nhưng cũng được bồi thường chừng một trăm vạn, xem như đủ hài lòng, đáng tiếc hắn lại không có phúc được dùng đến.

Điều khiến Dương Dật thỏa mãn nhất là, tại thời điểm một nhà bốn người kia sắp nhận được tiền, bạn học của hắn mang di chúc ra, cuối cùng số tiền bồi thường được chuyển hết vào quỹ trợ giúp người nghèo. Nhìn xem người nhà cô hắn một bộ dạng như nuốt phải phân chó, Dương Dật tâm tình trở nên cực kỳ tốt.

Khi tỉnh lại, Dương Dật nghĩ, chẳng lẽ hắn đây là linh hồn xuyên việt về sao. Ân, rất có thể ngày nghĩ cái gì thì đêm mộng cái đó, hắn thực không muốn người nhà những kẻ kia chiếm được tiện nghi của mình.

Dương Dật tâm tình thật tốt rời giường, thân thể cảm thấy cũng thật thoải mái. Nhóc Béo ấy vậy mà cũng nằm cạnh hắn ngủ, nhìn mặt trời lên cao như vậy hẳn là cũng giữa trưa rồi.

Hắn uống một ngụm trà giải nhiệt được đặt ở trên ghế, trong sân thực im ắng, không biết Trần Tĩnh giờ đang làm gì, trời nắng như vậy chắc không có ra ruộng. Mà hiện tại, có lẽ ngoài ruộng cũng chẳng có việc gì cần làm, buổi sáng hắn thấy ở ruộng nhà mình nửa cọng cỏ cũng không có. Đi đến nhà chính, quả nhiên Trần Tĩnh đang ở đó. Nam nhân cao lớn này đang ngồi đan một cái giỏ trúc, động tác cực kỳ thông thuận. Dương Dật nhìn người nam nhân này, trong lòng cảm thấy y càng ngày càng vừa ý mình.

Đột nhiên cảm thấy ánh sáng từ cửa ra vào bị chặn lại, Trần Tĩnh ngẩng đầu lên thì thấy đang dùng biểu tình rất nghiêm túc để nhìn mình. Y từ trước đến giờ chưa từng bị Dương Dật nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy cả người không được tự nhiên, tay chân trở nên luống cuống.

“Phu quân mau vào trong này, bên ngoài bây giờ nóng lắm đấy. Ngươi ngủ một giấc cũng đã qua giờ ngọ, chắc đói bụng lắm rồi, ngồi đây chờ một chút, ta mang đồ ăn tới.” – Trần Tĩnh nói xong liền đi vào trong bếp lấy ra một chén cháo, một ít dưa chuột muối, sau đó lại lấy thêm khoai lang và bắp non mới luộc.

“Mau mau ăn thôi.” – Trần Tĩnh thúc giục nói, phu quân y hai ngày nay đột nhiên cứ đến bữa ăn lại trở nên kỳ kỳ quái quái.

“A! Ngươi đã ăn rồi à?” – Dương Dật hỏi.

“Đã sớm cùng Tiểu Bảo ăn rồi. Ta thấy phu quân ngủ rất ngon nên không có gọi ngươi dậy, đến giờ này nhất định là rất đói.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật uống cháo, không cần nói cũng biết Trần Tĩnh ăn là cái gì. Hắn đã từng nói qua muốn Trần Tĩnh cũng ăn giống mình nhưng y lại bảo trong nhà tinh mễ chỉ đủ cho hắn và Nhóc Béo, nếu y cũng cùng ăn thì sẽ không đủ tinh mễ để duy trì đến mùa thu hoạch năm nay mất. Huống hồ, y cũng đã ăn quen gạo thô rồi. Dương Dật tuy muốn tưởng tượng gạo thô thành mỹ vị để ăn cùng Trần Tĩnh, nhưng sự thật luôn luôn là tàn khốc, hắn căn bản không thể nuốt trôi cơm nấu bằng thứ gạo đó được.

“Phu quân uống xong cháo ăn thêm bắp ngô hay khoai lang luộc nhé, đây đều là thứ mà trước kia ngươi rất thích ăn.” – Trần Tĩnh lại lần nữa bắt đầu đan giỏ, mấy cái thao tác khiến Dương Dật nhìn hoa cả mắt.

Dương Dật ăn dưa chuột muối cùng với cháo, thực sự loại dưa muối này ăn rất ngon, so với loại mua trong siêu thị nhon hơn nhiều. Cầm bắp ngô cắn một cái, mặc dù không ngọt như ở thế giới trước kia, nhưng lại rất non. Hôm nay hái được ba cái, Nhóc Béo ăn một cái, hiện tại trong chén còn hai cái, Dương Dật biết, người nam nhân này nhất định là không nỡ ăn.

Hắn nhân lúc Trần Tĩnh đang chăm chú đan, lén lút tới gần, lấy một phần bắp non đưa đến trước mặt y.

Trần Tĩnh đang làm thì bị giật mình, nhìn cái bắp ngô trước mặt đoán chừng nhất định là phu quân muốn cho y ăn. Y tại nơi mà Dương Dật mới cắn qua cắn một miếng nhỏ. Hiện tại phu quân thực sự rất tốt rất tốt, nếu cả đời đều có thể như vậy cũng đủ mãn nguyện. Nhưng là, y hôm nay nhân lúc phu quân đang ngủ đi đến chỗ Lý đại phu hỏi qua tình huống, Lý đại phu nói đầu phu quân y đại khái là bị tụ huyết, đợi khi ứ huyết tan hết, tất cả sẽ trở lại như cũ.

“Ăn ngon đúng không?”

Dương Dật dựa vào sau lưng Trần Tĩnh, cái cằm đặt trên vai y nói, tại thời điểm Trần Tĩnh quay đầu lại, còn dí dỏm chớp một bên mắt.

“Ân. Ăn rất ngon.”

Trần Tĩnh nhìn bộ dạng trêu chọc của Dương Dật nở nụ cười, hiện tại phu quân thực sự rất tốt, thích cười, cũng thích náo loạn, không giống như trước kia cứ một mực ở lì trong nhà, không thích đi ra ngoài. Trần Tĩnh biết rõ, phu quân vì cái gì không muốn ra khỏi nhà, bởi vì trước kia phu quân của y từng trở thành trò cười của cả thôn. Bất quá, hiện tại phu quân đều quên hết, lại bắt đầu trở nên hoạt bát, tính cách cũng sắp trở nên trẻ con giống như Tiểu Bảo rồi.

Trần Tĩnh kéo qua một cái ghế, Dương Dật liền ngồi xuống, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Trần Tĩnh.

“Ta có thể hỗ trợ không?” – Dương Dật vừa hỏi vừa nhặt lên một nan trúc đã được vót tốt.

“Phu quân cẩn thận, thứ này có thể làm đứt tay đấy.” – Trần Tĩnh nhanh chóng lấy lại nan trúc trong tay Dương Dật, nhưng đã muộn.

Dương Dật phiền muộn nhìn chỗ vết thương rất nhỏ bị nan trúc đâm chảy máu trên tay. Lúc mới bắt đầu hắn còn không có phát hiện, mãi đến khi Trần Tĩnh lấy đi nan trúc, hắn mới thấy nhiều ra thêm một vết thương.

Trần Tĩnh không nói gì, nhanh chóng giúp Dương Dật lấy dằm trúc trong tay ra, đưa lên miệng liếm vết thương, liếm liếm hai cái mới buông ra.

“Đau không, làm bị thương rồi.” – Trần Tĩnh hỏi.

Dương Dật sững sờ nhìn nam nhân trước mặt, vành mắt hồng hồng, đã bao nhiêu năm rồi mới lại có người quan tâm hắn có đau hay không.

“Ngươi sao vậy, đừng khóc, đừng có khóc đấy.” – Trần Tĩnh ôm Dương Dật vào lòng, dỗ dành.

Dương Dật im lặng rơi lệ, đem toàn bộ nước mắt sát lên y phục của nam nhân. Chết tiệt, hắn vậy mà mềm yếu khóc lên. Càng đáng chết là để Trần Tĩnh cho rằng hắn bị đau mà khóc, rõ ràng hắn là bị cảm động mới như vậy.

“Ổn rồi, ổn rồi, không khóc, không khóc! Hai ngày nữa có phiên chợ, ngày mai ta mang ngươi đi lên núi đi săn được không?” – Trần Tĩnh dụ hống nói. Hiện tại phu quân y giống như hài tử, cái gì cũng tò mò, nhất định sẽ rất thích.

Trần Tĩnh vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Dương Dật liền tươi tỉnh hẳn lên, quả nhiên đúng như y dự đoán, phu quân thực là đối với cái gì cũng tò mò.

“Ngươi nói thật sao? Chúng ta có thể đi săn? Chính là ở ngọn núi bên cạnh đó hả?” – Dương Dật phấn khích hỏi. Đây chính là đi săn, đi săn đấy, hắn tại thể kỷ chưa từng được trải qua đâu.

“Thật. Ta sao lại có thể lừa gạt phu quân. Ngày mai mang ngươi và Tiểu Bảo cùng đi.”

Trần Tĩnh nhìn đôi mắt hồng hồng của phu quân, vừa cười vừa nói. Phu quân y thực sự là càng ngày càng đáng yêu. Bất tri bất giác bị mê hoặc, Trần Tĩnh cúi đầu hôn xuống khóe mắt còn lưu lại nước mắt của Dương Dật.

Tại thời điểm Trần Tĩnh phục hồi tinh thần, phu quân y không những hai con mắt hồng hồng, mà cả khuôn mặt cũng hồng theo.

Dương Dật bất ngờ bị Trần Tĩnh hôn đến ngẩn người, tha thứ hắn năng lực tiếp nhận quá kém, hắn là một tiểu xử nam hàng thật giá thật a.

“Cha, a mỗ, hai người đang làm gì đó?”

Tại thời điểm cả hai đều sửng sốt, một cái nãi âm nãi khí vang lên. Nhóc Béo mắt vẫn còn lim dim, lung la lung lay hướng nhà chính đi tới.

“Coi chừng!”

Dương Dật chỉ vừa kịp hô như vậy, Trần Tĩnh đã như một cơn gió lao đến chỗ Nhóc Béo ôm lấy nó, tránh cho nó khỏi vấp phải bậc cửa mà ngã xuống.

“Không có việc gì, không có việc gì.” – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo dụ hống.

“A mỗ, ngươi vừa rồi cùng cha làm gì vậy? Các ngươi lại chơi thân thân sao? Tiểu Bảo cũng muốn thân thân.” – Tiểu Bảo căn bản là không bị dọa, nhanh chóng tỉnh táo lại nói.

“Nhóc Béo, a mỗ ngươi nói ngày mai sẽ mang chúng ta đi săn.” – Dương Dật nhanh chóng chuyển đi lực chú ý của Tiểu Bảo.

“Thật sao, thật sao??? Ta muốn đi,ta muốn đi, a mỗ không thể lại để Tiểu Bảo ở nhà, Tiểu Bảo cũng muốn đi săn.”

Nhóc Béo phấn khích kêu to. Trước kia mỗi lần a mỗ đi săn nó lại bị bỏ ở nhà, cha lại rất hung dữ, không có ai cùng nó nói chuyện cả. Nếu như a mỗ không nói sẽ mua kẹo mạch nha cho nó ăn, nó còn lâu mới chịu đáp ứng ở nhà cùng với cha hung dữ, kỳ thật tiểu hài tử này trong lòng vẫn còn rất để bụng chuyện trước.

Buổi chiều, Trần Tĩnh bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần thiết cho chuyến đi săn ngày mai. Y thực sự không hy vọng ngày mai có thể săn được cái gì, chỉ cần mang phu quân cùng hài tử lên núi chơi một lúc, sau đó vào đến sơn động tránh nắng, chờ đến chạng vạng tối rồi lại về nhà. Ân, nhất định phải mang theo một bình trà giải nhiệt mới được.

Xế chiều, tại thời điểm ánh nắng mặt trời trở nên nhẹ hơn rất nhiều, Dương Dật uống một chén trà giải nhiệt lớn rồi đem theo Nhóc Béo đi ra ngoài nhổ cỏ. Nhiệm vụ hôm nay của bọn hắn là đem đám gà a mỗ cùng gà con cho ăn thật no.

Lần này phơi nắng, Dương Dật không bị say nắng, cũng không bị váng đầu, nhưng mà lúc về đến nhà vẫn uống một chén lớn trà giải nhiệt. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trưa rõ ràng là muốn đi hỏi Trần Tĩnh rất nhiều vấn đề, đến cuối cùng lại bị y làm cho cảm động, rồi lại bị Tiểu Bảo quậy một lúc, thành ra hoàn toàn quên mất. Xem chừng đành phải để đến tối lúc đi ngủ hỏi rồi.

Hoắc hương chính khí thang nè, có thanh niên nào uống chưa:v

Truyện Chữ Hay